" Vệ Ninh Ngạn! "
Giọng nói sắc lạnh pha phẫn nộ, máu nóng dồn lên não khiến hắn quên cả việc xin lỗi, cường ngạnh tóm tay nàng cưỡng chế bế xốc nàng quay lại giường, thô bạo vứt nàng lên đó, phủ thân tráng kiện giam cầm.
" Ta là phu quân của nàng, sao nàng dám xấc xược với ta? "
Hắn dùng sức nắm lấy cằm tinh tế, tĩnh mạch giận dữ nổi trên mặt, một màu đen kịt bao trùm mị thái của hắn.
Ai chứng kiến sắc thái này sẽ sợ đến mất mật, thế nhưng Ninh Ngạn từ trước đến giờ không dám phật lòng hắn nay lại như bị vong nhập, cả gan xấc xược lại càng thêm phần quá đà.
Nàng gian nan hất cằm rời khỏi bàn tay luyến tiếc, trợn mắng dữ tợn gân cổ lên nói.
" Ta là như vậy đó!
Tinh Vương Minh nếu chàng không thích thì cứ hưu thư ta đi!
Vì một đóa hoa lại cộc cằn với thê tử của mình! "
Ninh Ngạn càng nói càng phạm sai lầm, hắn nghe chẳng lọt tai câu nào, không cho phép nàng nói ra những lời lẽ chua ngoa, nổi máu xung thiên bóp chặt cổ nàng ấn dưới nệm hoa lệ.
" Nàng ngậm miệng lại cho ta "
Vầng trán rộng nổi lên gân xanh gân guốc, hắn nghiến răng cay độc, đôi ngươi đen láy lập tức chuyển màu đỏ hiếu chiến, bùng nổ cơn giận lên đỉnh điểm.
" Giết nàng ta đi! "
Tâm ma bất chợt khống chế suy nghĩ, nó có trái tim của hắn, điều khiển hành động.
Bàn tay mạnh mẽ mất kiểm soát dùng lực mạnh, hô hấp khó khăn, Ninh Ngạn thiếu đi dưỡng khí theo bản năng duỗi tay cào cấu vào cánh tay rắn chắc ấy.
" Buông....ra...ác....ma..... "
Thanh âm ngắc ngứ, mắt to nhúm chặt đau đớn, ý thức dần mơ hồ, sức lực phản khán cũng dần dần yếu đi, hắn đột ngột buông tay ra khỏi cổ thon, Ninh Ngạn lập tức đẩy hắn ra, như vớ đước sự sống, ngồi dậy hít lấy hít để không khí.
Tưởng chừng nàng bị hắn bóp đến chết, cuối cùng hắn cũng giữ được lí trí không làm hại nàng, nhưng hành động mất khống chế này lại vô tình làm mâu thuẫn thêm phức tạp.
Ninh Ngạn ho nặng nề, cánh tay hữu lực duỗi lên lồng ngực vuốt xuống cơn ngột ngạt, ý thức dần khôi phục, nàng trừng to mắt ướt nhìn hắn cay độc.
" Chàng bóp cổ ta? "
Giọng nói bi thương pha chút chua chát, nàng cười ngặt nghẽo.
" Ta... "
Hắn nghẹn ứ, hàng chân mày không khỏi nhìu chặt phức tạp, không có lời nào giải thích rõ hành động vừa nãy, là hắn không kiềm chế được cảm xúc, hắn sợ mất nàng, cũng giận nàng khi dám nói ra hai chữ " hưu thư ".
Biểu tình trên khuôn mặt hắn dù làm gì cũng giữ nét cao lãnh, khiến cho Ninh Ngạn cảm thấy chán ghét.
Đầu óc mông lung suy diễn, suốt hơn hai tháng mọi thứ tốt đẹp hắn dành cho nàng hóa ra điều là giả. Đến tận hôm nay nàng mới thế nào là bộ mặt thật của một ma thần.
Người người đồn đại hắn tàn ác, là nàng ngu muội chìm đắm trong tình yêu không nhận ra tất cả đều là giả dối. Hắn lấy nàng vì có mục đích riêng, nàng càng thêm tin tưởng lời nói của Liễu Linh, đau lòng gắt gao bấu chặt tấm nệm giày xéo.
" Tinh Vương Minh...ta là thê tử của chàng, lại không thể đụng vào một đóa hoa tầm thường
Chàng vì thứ vô tri lại làm tổn thương ta? "
Nàng dở khóc dở cười ghen lên, không hề biết bản thân vậy mà lại ghen với chính chân thân của mình.
" Ta...Ngạn Nhi... "
Hắn khó khăn mở lời, đầu óc rối ren chưa từng có, bức xúc hất vạt áo xoay lưng nghiền ngẫm. Hắn không phủ nhận khi ra sức bảo vệ hoa bỉ ngạn mà làm tổn thương nàng, nhưng trong lòng hắn chưa từng muốn làm thương hại nàng.
Hoa và người là một, vốn dĩ tình yêu của hắn từ đầu đến cuối đều chỉ dành cho một người duy nhất, mất đi kí ức khi xưa, không có lời lẽ phù hợp nào để hắn giải bày.
Tâm ma nương náu thừa lúc hắn nhiễu loạn cảm xúc ra sức chôn vùi kí ức của hắn thêm một sâu hơn, còn điều khiển số lượng cảm giác tình yêu của hắn dành cho Ninh Ngạn. Biến hắn vào thời khắc tiến thoái lưỡng nan trở thành kẻ vô tình, từ lời nói cho tới hành động điều tàn nhẫn đâm dao thêm sâu vào trái tim mỏng manh của nàng.
" Vệ Ninh Ngạn, nàng muốn nghĩ sao thì tùy nàng
Tóm lại ta cấm nàng không được phép vào phòng riêng của ta
Còn nữa, nàng còn dám nhắc hai chữ ' hưu thư ' ta sẽ cắt lưỡi nàng! "
Hắn chỉ tay vào mặt nàng cảnh cáo, khuôn mặt anh tuấn luôn trầm lãnh, nhăn mày kiếm uy nghiêm, làm nàng gắt gao mím chặt môi uất nghẹn, rưng rức khóc.
" Tinh Vương Minh, rốt cuộc đóa hoa đó là gì với chàng? "
" Nàng! "
Hắn nghẹn bứ họng, nàng càng hỏi càng thêm rắc rối, càng làm hắn mất kiểm soát ngôn từ.
" Ta cấm nàng nhắc đến đóa hoa đó! "
Không kịp giải vây, hắn miễn cưỡng bắt ép, thái độ không thành thật của hắn chỉ tổ làm Ninh Ngạn phát điên.
Nàng gạt bỏ ngoài tai lời hắn nói, hung hăng đứng dậy dùng sức tóm lấy cổ áo, chất vấn.
" Tinh Vương Minh, rốt cuộc chàng lấy ta vì điều gì? "
" Ta...Ngạn Nhi, nàng làm sao vậy?
Hôm nay từ biểu hiện tới lời nói nàng như một người khác? "
Hắn bị nàng xoay vòng xáo trộn tâm trí, hết chuyện nàng tự ý vào phòng cấm, to gan xấc xược đòi hưu thư, giờ lại hỏi câu hóc búa.
Ninh Ngạn bừng bừng khí thế, gạt lời nói.
" Chàng trả lời đi! "
" Ta thích nàng... "
Lời lẽ thật tâm, may mắn hắn còn giữ được tia tình cảm dành cho nàng, không để tâm ma tiếp tục thao túng.
" Ta yêu nàng! "
Đôi mắt nhỏ trầm tư chứa đựng sự ôn nhu, kì vọng có thể làm mọi chuyện lắng xuống, nhưng hiện giờ Ninh Ngạn đang mất bình tĩnh, lại không cho là thật.
Nghĩ đến hành động bóp cổ vừa rồi mọi yêu thương của hắn bấy lâu nay đều bị nàng xóa bỏ trong gang tấc.
" Chàng nói dối, chàng còn muốn lừa ta đến khi nào?
Chàng không hề thích ta, yêu ta! "
Ninh Ngạn cay nghiệt bác bỏ, thẳng thừng buông tay ra khỏi người hắn, giận dữ hét lớn.
" CHÀNG LẤY TA VÌ TA GIỐNG MA HẬU KIA!!!! "
" Ngạn Nhi.... "
Hắn á khẩu không nói thành lời, bởi sự thật trước đó hắn có ý định với nàng cũng vì nghi ngờ nàng và ma hậu đã mất có khuất tất. Tuy nhiên, theo thời gian hắn đã yêu nàng, không lấy nàng vì mối nghi ngờ. Còn chưa kịp mở miệng giải thích nàng lại nhanh hơn hắn, tiếp tục chất vấn.
" Tinh Vương Minh, trong lòng chàng chỉ có ma hậu đó và đóa hoa kia thôi đúng không?
Ta vốn sẽ không để tâm chuyện chàng còn tình cảm với người đã chết, nhưng tại sao...
Tại sao chàng lại đi yêu một đóa hoa chứ? "
Nàng bộc bạch ghen tị, lỗ tai của hắn tức khắc lùng bùng nhức nhối, chết trân tại chỗ, bí mật hắn yêu hoa bỉ ngạn tại sao nàng lại biết?
Ánh mắt ôn nhu trở nên băn khoăn, hắn vương tay kéo nàng lại, giữ chặt hai vai nhỏ tra hỏi.
" Ngạn Nhi, chuyện này ai nói với nàng? Tại sao nàng.... "
" Tại sao ta lại biết đúng không?
Chẳng ai nói cho ta cả, bởi vì chính chàng tự thể hiện đấy! "
Chưa nói xong câu liền bị nàng cướp lời, còn nhếch môi cười khinh.
Cả hai xảy ra mâu thuẫn chẳng ai chịu nhường ai, thái độ trịch thượng của nàng như khiêu khích hắn tức điên, mất kiên nhẫn ép nàng khai ra.
" Nói, có phải đã có kẻ đã nói với nàng điều đó đúng không? "
" Chẳng ai nói cả....Tinh Vương Minh chàng có yêu ta thật không? Hay chàng từ trước giờ chỉ lừa gạt ta? "
Ninh Ngạn ngẩng cao mặt đối chất, lạnh lùng gạt tay hắn xuống, đồng tử lúng liếng nhiễm nước chua chát.
Hắn cảm thấy bất an trong lòng, sợ Ninh Ngạn giận quá mất khôn, cái tôi của một ma thần bị chính hắn đạp xuống, hắn ôm nàng chặt chẽ, thấp giọng nói.
" Ta yêu nàng, ta thật sự yêu nàng
Ngạn Nhi, hôm nay nàng bị gì mà thành ra như thế? "
" Chàng nói chàng yêu ta? Vậy ta và đóa hoa kia chàng chọn đi, chỉ giữ lại một! "
Ninh Ngạn càng lúc càng quá đáng, vô pháp vô thiên, không phân biệt đúng sai, đưa ra yêu cầu.
Tinh Vương Minh nhẫn nhịn hết mực, vỗ về tấm lưng nhỏ, bình tĩnh giải bày.
" Nàng và đóa hoa đó đều là của ta, nàng đừng ghen lung tung với một đóa hoa được không?
Chẳng lẽ thời gian qua ta đối xử với nàng ra sao nàng còn không hiểu? "