" Ngạn Nhi... "
" Thật là yếu đuối mà...! " hắn làu bàu mắng cô nương.
Cái miệng của hắn rất hư, mắng rồi lại xót, hắn thu Cổ Đàn giúp nàng, rồi điềm tĩnh bòng nàng vào trong.
Y Ngạn được hắn lật úp, từng lớp xiêm y lạnh lẽo được rút bỏ, hắn tự tay kiểm tra vết thương trên lưng nàng, những đường dài đỏ lựng in hằng lên da thịt trắng nõn, còn có những chỗ bị đòn đánh chồng chất làm da thịt ở đó bị rách ra, chảy máu.
" Hừ " hắn khó chịu, là chính tay hắn gây ra thương tích cho nàng, không hề nhẹ, bây giờ nhìn rõ tự mình làm tự mình ghét bỏ.
" Tinh Vương Minh...đồ độc ác... " hắn mắng bản thân.
Ngón tay chạm hờ hững vào tấm lưng nhỏ bé đầy những đường dài, Y Ngạn ngất liệm, chẳng có chút phản ứng, không thể cảm nhận được cơn đau nữa.
Trái tim của ma thần cuối cùng cũng thấy quặn thắt, cứ ngỡ mạnh tay có thể giúp nàng đánh thức thần lực, không ngờ ra tay quá mức làm thương hại nữ nhân mà mình yêu.
Tinh Vương Minh tự trách không thôi, đáng lí khi hắn đánh tới roi thứ 3, Y Ngạn không thể khai phá thần lực hắn nên dừng lại, có lẽ Y Ngạn sẽ không giống như hiện giờ.
" Đau...quá...ưm... " Y Ngạn mơ màng lẩm bẩm.
" Ưm...đừng đánh nữa... "
" Ngạn Nhi...không đánh nữa...ta không đánh nàng nữa... "
Hắn xót xa, để giúp nàng giảm bớt cơn đau, trong lúc nàng ngất đi, hắn đã dùng thần lực trị thương cho nàng, vết thương lớn nhỏ được thần lực của hắn điều trị, dần dần lành lại, nhưng chỉ được một phần.
Y Ngạn trong tiềm thức quá sợ hãi, dẫn đến việc không chịu tiếp nhận thần lực của hắn để trị thương, hắn bắt buộc dùng thuốc băng bó tạm thời cho nàng, đợi nàng bình ổn tâm trí sẽ tiếp tục chữa trị.
Sau khi xong việc, hắn kéo chăn ấm đắp lên người Y Ngạn, ngồi ở mép giường, rồi chạm tay vào gương mặt có chút nhợt nhạt, mới có một tí mà gương mặt này đã hao gầy.
" Ngạn Nhi, ta xin lỗi...ta sẽ không làm vậy nữa... " hắn thủ thỉ.
Nghĩ đến hôm nay ra tay nặng với nàng, không có hiệu quả, còn khiến nàng nông nỗi này, hắn đành phải tạm thời dừng lại cách đả kích tinh thần, tìm cách khác để giúp Y Ngạn khai phá thần lực.
Trong khi hắn đang bận canh chừng Y Ngạn, ma tâm của hắn đột ngột thức dậy, hiện thân ra ngoài, cố ý châm chọc hắn.
" Ma thần, ngươi thật vô dụng!
Dạy dỗ nàng ta không xong mà yêu thương cũng chẳng tới!
Nàng ta hận ngươi, sẽ không bao giờ ngoan ngoãn đâu!
Ngươi nên rút đạo hạnh của nàng ta đi, chỉ khi là người bình thường thì nàng ta mới nghe theo ngươi! "
Nó cứ nhắm vào đạo hạnh của Y Ngạn, muốn khiêu khích Tinh Vương Minh tự tay hủy hoại nàng, phòng ngừa sau này nàng mạnh lên sẽ đàn áp nó.
Tuy nhiên, Tinh Vương Minh không phải kẻ ngốc, nhận thức được dụng ý của nó, hắn lườm đôi mắt xếch sang tâm ma, ghét thứ tạp nham ấy, sống trong thân thể hắn, có hình dáng giống hắn đã đành, còn muốn thao túng tâm trí hắn làm theo mọi điều, lí nào hắn để chuyện đó xảy ra.
Ngay lập tức, hắn dùng lời đe dọa tâm ma kia.
" Ngươi đừng có nghĩ dùng những lời đó thì có thể thành công dụ ta tiếp tay cho ngươi
Ngươi sợ Y Ngạn sao này mạnh lên tiêu diệt ngươi chứ gì?
Đừng có mơ đụng đến nàng ấy!
Nếu người còn dám dụ ta hại đến Y Ngạn...ta sẽ hủy hoại chân thân của mình để ngươi và ta cùng tiêu biến! "
Giọng nói của hắn chắc như đinh đóng cột, tâm ma kia nghe liền dè dặt, nó hình thành nhờ sức mạnh thượng cổ, không có thân thể, chỉ có phần ý chí tà ác, muốn thâu tóm cả tam giới. Để làm được điều đó nó cần phải có một thân xác hoàn hảo và sức mạnh vượt bật.
Tinh Vương Minh chính là thứ mà nó cần, cho nên nó không thể để hắn tự mình tìm đường chết, hắn chết đồng nghĩa nó cũng chết. Bấy giờ, nó không dám thách thức hắn, bởi nó biết hắn yêu Tinh Y Ngạn hơn cả mạng sống, đành nhượng bộ, từ từ gây mâu thuẫn cho hắn và Y Ngạn, tăng thêm thù hận giữa cả hai nó sẽ là kẻ được lợi sau tất cả.
" Tinh Vương Minh, nếu ngươi không mạnh tay thuần phục Tinh Y Ngạn, một lúc nào đó nàng ta trở nên mạnh mẽ nhất định sẽ chống đối lại ngươi!
Lúc đó đừng có bảo sao ta không cảnh báo ngươi trước! " tâm ma hắng giọng, cao ngạo quay vào trong cơ thể của Tinh Vương Minh.
Câu nói của nó nhằm mục tiêu khiến cho ma thần dấy lên ý định tiếp tục mạnh tay với Y Ngạn.
Nam nhân kia hiểu rõ ý định của nó, biết mình không có cách nào tiêu diệt nó ngoài cái chết, nên mới phải để nó hoành hành trong cơ thể, thường xuyên nghe nó lảm nhảm thành thói quen.
Hiện giờ, hắn không đủ tâm trí suy nghĩ chuyện sau này, một lòng lo lắng cho cô nương đang nằm mê mang kia, ngồi đó trông chừng nàng rất lâu.
Y Ngạn ngất đi đến tận tối mịt, một lần nữa nàng mở mắt ra, đôi môi có chút khô khốc hé nhẹ, từng chi tiết trong căn phòng hiện rõ, ánh đèn của ngọn nên lưu ly soi sáng, tiếp theo đó là cơn đau tức khắc truyền tới.
" A... " Y Ngạn rên rền, đau đớn chẳng thể nhúc nhích.
Hơi thở nặng trịch của nàng thoát ra, rất muốn nhỏm người dậy, tấm lưng đau ê buốt buộc nàng nhấc người chưa được một gan tay liền nằm bịch xuống.
* Kẹt "
" Ma hậu, người nằm im đi ạ! " Tố Như hốt hoảng, lên tiếng nhắc nhở, hai tay cầm chậu nước ấm chạy ngay đến đó.
" Tố Như... " Y Ngạn vừa nhìn thấy nha hoàn thân cận, nước mắt không kiềm được, khóc lên, với tay ra chỗ Tố Như.
Hồ điệp nhỏ nhanh chóng đặt chậu nước xuống, nắm lấy bàn tay yếu ớt của cô nương, nhỏ giọng cung kính.
" Ma hậu, có em đây! " y từ từ đỡ lấy Y Ngạn ngồi dậy.
Chất vật lắm, cô nương kia mới ngồi được, hai tay chống xuống nệm, sắc mặt xanh xao như người bệnh lâu năm.
Nước mắt tèm lem chảy tràn ra mặt, Y Ngạn lấy hơi sức, lập tức ôm lấy người Tố Như, nấc lên thứ tiếng thê lương, cái tính trẻ con chẳng mất đâu, mếu máo kể lể với Tố Như.
" Tố Như, hắn đánh ta...hắn đánh ta...đau lắm!
Đau lắm Tố Như... " nàng khóc nức nở, tiếng khóc vang lớn khắp phòng rộng.
" Ma hậu, ổn rồi...đừng khóc...ổn cả rồi!
Không ai đánh người nữa đâu... " Tố Như nhỏ giọng trấn an, vuốt mái tóc mềm hệt như một người mẹ dỗ dành con trẻ.
Lúc hay tin Y Ngạn bị ma thần phạt roi, khi ấy Tố Như có chút không tin, nào ngờ khi tận mắt chứng kiến Y Ngạn nằm bất động trên giường, sau lưng còn quấn băng chằng chịt, lúc đó y mới kinh hồn.
Công chúa nhỏ được cả ma giới nâng niu, chưa ai dám làm thương hại nàng, nhất là với ma thần, vậy mà hôn nay lại bị kẻ tàn bạo đó đánh, còn đánh đến chảy máu, đánh đến mức ngất đi, khiến người khác nhìn vào không khỏi căm phẫn.
Tố Như xót xa vô cùng, lực bất tòng tâm không giúp được cho Y Ngạn, chẳng biết phải làm sao cho đúng, ngoại trừ chăm sóc vết thương của nàng thật tốt, thì chỉ có thể nghe nàng tâm sự.
" Ma hậu, đừng khóc nữa, để em lau người cho người nhé! " tiếng nói của Tố Như dịu êm, ngọt như đường mật.
Y Ngạn ôm chặt cổ hồ điệp nhỏ, không cho y nhúc nhích, chưa hết oán thán trong lòng, tiếp tục bộc bạch.
" Tố Như, hắn không thương ta...hắn đánh ta...
Hắn ghét ta...hắn ghét ta lắm... "
Mỗi một chữ của nàng thốt ra điều kèm vào tiếng khóc uất nghẹn, vừa hận vừa sợ, ám ảnh những đòn roi quất vào người làm nàng đang ôm Tố Như phải giật nảy người vài cái.
Biết Y Ngạn bị đánh đến kinh sợ, Tố Như không ngừng xoa bả vai tròn mịn, vỗ vỗ nhẹ nhàng lên mái tóc đen mượt, giảm bớt căng thẳng cho nàng.
" Không có đâu...ma hậu...
Ma thần rất thương người...ngài ấy biết lỗi rồi, bảo em đến săn sóc người thật chu đáo đấy...
Ngài ấy rất yêu người đấy... " Tố Như cất lên thứ tiếng dối lòng, tình thế ép buộc nên y phải nói tốt cho ma thần.
Ai mà muốn nói dối đâu! Nhưng hắn là ma thần tại thượng, trên hàng vạn người, Tố Như là phận tì nữ thấp bé, không thể mở miệng nói xấu hắn. Ngộ nhỡ để hắn nghe được thì cái lưỡi của y sẽ không được yên, đành phải phụ họa thêm điểm tốt cho kẻ tàn bạo.
Y Ngạn nghe đến đó, bức xúc đẩy người Tố Như ra, mặt nặng mặt nhẹ, nàng bị hắn hành hạ đau chết đi sống lại, vậy mà Tố Như còn nói đỡ cho hắn, làm Y Ngạn giận lên, bác bỏ tất cả.
" Hắn không yêu ta!
Hắn chỉ muốn chiếm hữu ta! " vừa nói, Y Ngạn vừa khóc, không khóc to như trẻ con mà rơi lệ mặn, giọt lệ đầy phẫn uất.
" Hắn ích kỷ...đánh ta...c.ưỡng bức ta...
Còn đem em và Hữu Bạch ra hăm dọa ta...
Thử hỏi...hắn yêu ta chỗ nào? " Y Ngạn đặt tay trước lồng ngực, mấp máy oán thán.
Nước mắt giàn giụa chảy không xuể, chảy ra bao nhiêu điều đi vào miệng nhỏ, Y Ngạn nuốt nước mắt mặn chát, càng làm tâm thêm đau.
Nàng chưa từng cảm nhận được thứ gọi là yêu của ma thần, từ lúc hắn chiếm đoạt nàng chỉ thấy toàn cay đắng. Nàng vốn không hiểu dụng tâm của hắn, nhìn thấy cách hắn tàn nhẫn nên kết tội cho hắn.
Âu cũng phải, là do hắn nuông chiều nàng quá mức, cho nên khi hắn thay đổi đối với một cô nương mang tâm hồn đơn thuần mà nói, sẽ không thể nào tiếp nhận được sự thay đổi này.
Từng việc từng việc một, dù là yêu thật hay giả, tâm tư hắn dành cho nàng nhiều đến mức nào, Y Ngạn vẫn chỉ một chữ " hận " dành cho hắn.
" Ta ghét hắn, ta hận hắn...
Tố Như...hắn không yêu ta... " tiếng Y Ngạn rưng rức, hai mắt đỏ hoe, sắp sưng lên vì khóc quá nhiều.
Tố Như nghe nàng trách móc hắn, đứng giữa khó xử, nói xấu kẻ kia không được mà trách Y Ngạn ngốc nghếch không nhận ra hắn yêu nàng, muốn giúp nàng mạnh lên thì sẽ khiến nàng bức xúc hơn trong lúc này.