Tiếng la hét thảm thiết bao trùm căn phòng kính, Liễu Linh thà chịu nổi đau xé thịt xé da cũng nhất quyết không để lộ sơ hở, bộ dáng đang thương lăn lộn dưới đất chịu trận.
Máu tươi văng tứ phía, căn phòng đầy màu sắc và hương thơm ngào ngạt giờ lại có thêm một màu đỏ kinh hoàng hòa trộn với mùi tanh tưởi của máu.
" Á! Ma thần, xin chàng dừng tay! Á, đừng đánh nữa... "
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, nữ yêu ở bên ngoài nghe được đều nhanh chóng bỏ đi hết.
Mỗi lần hắn lên cơn thịnh nộ không có một kẻ nào đủ lòng can đảm can ngăn, nghe thì vờ điếc, thấy thì làm ngơ, đây là cách tồn tại duy nhất của những kẻ thấp kém trong ma giới.
Sau một hồi tra tấn, thanh âm kêu gào khàn khàn mất sức nhỏ dần hắn cũng dừng lại, đánh đã tay hắn ngửa cổ hít lấy một hơi thỏa mãn quấn chiếc roi thành vài vòng quanh lòng bàn tay.
Hắn nhàn nhã khom người cường ngạnh nắm lấy tóc dính đầy máu và mồ hôi của Liễu Linh, cán roi kiêu ngạo ngẩng mặt ả lên.
" Ngươi lì lợm thật đấy! Bị đánh tới mức này vẫn giả vờ không biết gì? "
" Không...thiếp thật sự không hiểu... "
Liễu Linh khổ sở lắc đầu, từ mặt đến thân đều đầy rẫy vết rách, da thịt mịn màng trầy xước lộ từng thớ đỏ tươi bên trong, đuôi hồ ly lộ ra ngoe nguẩy dưới sàn.
Đôi tay run rẩy dùng chút sức hèn mọn vương chưa tới liền bị cán roi hất xuống, trong vòng một cái chớp mắt cằm nhỏ đầy máu bị hắn bóp lấy.
" Liễu Linh...ngươi dám lừa ta dùng chiếc gương vô dụng đó...
Ngươi giỏi lắm... "
Hắn nghiến răng * ken két *, giọng trầm thấp cuồng nộ.
Gương mặt vốn đầy vết thương còn bị hắn bóp mạnh khiến cho máu không ngừng rỉ ra theo vết nứt. Máu và nước mắt trộn lẫn từ từ trượt xuống những ngón tay tinh tế của hắn, càng nhiều máu chảy càng kích thích hắn điên tiết bóp.
" Ma thần...chàng nói gì...thiếp thật sự...không hiểu? "
Liễu Linh ngắc ngứ, sắp không thở nổi, duỗi tay kẹp chặt chẽ cánh tay rắn chắc của hắn, cầu van một chút sự nớ lỏng tuyệt nhiên đều vô dụng.
Nước mắt như hạt lưu ngọc rơi lã chã dọc xuống chân cằm, hắn như kinh tởm thứ nước giả dối, rời tay không luyến tiếc còn chùi đi ngay những gì dính lên, khinh miệt nói.
" Ngươi thật sự không biết? "
Thanh âm có chút mất kiên nhẫn, bị đánh đến lộ đuôi hồ ly mà ả ta vẫn kín miệng, chân thẳng tắp nhắm ngay vào một chiếc đuôi đang động đậy đạp lên, nghiền ngẫm dây dưa.
Ả hồ ly đang đớn kêu thét, đầu tóc bị hắn túm ngửa cổ không thể vùng vẫy, đuôi còn bị hắn tàn nhẫn đạp lên đay nghiến.
" Thiếp thật sự không biết gì...!
Ma thần, tha cho thiếp đi! "
Toàn thân đau đớn vặn vẹo, tiếng van cầu chẳng động tới chút lòng xót thương, hắn ấn mạnh một đạp cuối rồi thả ra, không vòng vo nói thẳng.
" Gương Tinh Xá của ngươi không hề có tác dụng gì
Không thay đổi được quá khứ còn khiến Ngạn Nhi căm hận ta hơn!
Liễu Linh có phải ngươi muốn ta và Ngạn Nhi tan vỡ không? "
Hắn giựt ngược tóc ả lên, một mảng da đầu đau đớn, nhức tới tận óc khiến hai tay ả co rúm như người mắc bệnh phong, cực lực chối bỏ tội trạng.
" Không...không có, thiếp nào dám như vậy?
Xin chàng hãy tin thiếp! Thiếp không hề có lòng dạ đó! "
Toàn thân tứ chi điều bị đánh đến be bét, tay chân không lành lặn mà ả vẫn ngoan cố, nét mặt thoát tục đoan trang trái ngược với lòng dã hiểm độc chỉ làm cho hắn nhìn càng gai mắt, chưa bao giờ hắn gặp loại nữ nhân tâm cơ còn cứng đầu như vậy.
Ngay lập tức, hắn đẩy ả ngã ra đất xoay tay một cái Luân Nguyệt kiếm hiện ra nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, lưỡi kiếm giơ cao hăm dọa ả.
" Ngươi còn chối?
Đúng là đồ hồ ly lẻo mép!
Hôm nay ta sẽ chặt hết đuôi hồ ly của ngươi! "
Hắn vương thẳng mũi kiếm tới ngay trước ngực ả rồi đột ngột dừng lại bởi ả hồ ly kia không hề sợ, dám ưỡn ngực tiếp nhận, thanh kiếm chỉ cách một đoạn sẽ thẳng tiến đâm vào người.
" Nói! Là ngươi bày mưu kế đúng không? "
Giọng nói âm lãnh vặn vẹo rít qua kẽ răng, Liễu Linh cứng đầu vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Vẫn tưởng hắn dùng Luân Nguyệt kiếm đòi chặt đuôi có thể dọa ả sợ mất mật, ngoan ngoãn nhận tội, nào ngờ ả dám thách thức mũi kiếm khiến hắn phải bội phục sự nhịn nhục của ả.
" Thiếp không có làm... "
Dứt lời, Liễu Linh lấy hết can đảm chẳng tiếc đuôi mình, tự vương vào lưỡi kiếm sắc bén ngay trước mặt.
Một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên như muốn nổ tung căn phòng, chốc chốc tắt ngấm, đuôi mềm trắng muốt như bông rơi xuống đất ngoe ngoảy như mấy con giun bị đào xới.
"..... "
Nam nhân kia chưng hửng, hành động quá nhanh, lưỡi kiếm quá bén, cắt ngọt những chiếc đuôi đẹp đẽ.
Liễu Linh gục ngã hoàn toàn dưới sàn, đôi ngươi thu vào hình ảnh của những đuôi hồ ly trắng tinh nhiễm đầy máu đỏ tươi, nước mắt dâng lên nhòe dần tầm nhìn, đau đớn làm ả tạm thời không có động thái.
Vốn trước đó từng bị nam nhân kia chặt mất một cái, bây giờ chính tay mình tự lại hủy đi 3 cái. Cửu vỉ hồ ly giờ thành ngũ vỉ hồ.
Đau đớn toàn thân bủa vây từng tấc da thịt, ả co rúm hai tay ôm lấy lồng ngực, tiếng * thút thít * ngâm nga, dồn hết sức lực và tâm trí gắng gượng ngồi dậy tự nhặt đuôi bị cắt đứt, hai tay kính cẩn dâng lên cho hắn.
" Liễu Linh một lòng một dạ với chàng...không hề có lòng dối gạt...
Chàng muốn đuôi của thiếp...thiếp dâng cho chàng...chỉ mong chàng tin thiếp một lần...
Thiếp thật sự không có ý phá hoại tình cảm giữa chàng và ma hậu... "
Máu tươi chảy tràn lan bên dưới, chẳng mấy chốc đã thành một vũng lớn, ả quỳ trên chính vũng máu của mình, từ mặt tới chân không có chỗ nào lành lặn, hai tay vẫn giữ nguyên cử chỉ cung kính, khe khẽ run lên bần bật.
" Ma thần, xin chàng minh xét cho thiếp... "
Môi trầy trật gắt gao mím lấy, đau đến mức sắp không chống đỡ nổi, mắt hoa đầu óc có chút choáng váng, để giữ bình tĩnh ả tự cắn trong môi chảy máu, cảm nhận thêm đau đớn để chống chọi qua kiếp nạn lần này.
" Ngươi... "
Tinh Vương Minh nhướng mày xếch bội phục, đúng là nằm ngoài tưởng tượng, vượt qua cả giới hạn suy nghĩ, ả hồ ly này thật sự quá thâm độc, chấp nhận cắt đuôi mình hòng thoát tội.
Nhìn ả hải tay kính cẩn, dục hỏa công tâm chỉ muốn một nhát chém đôi ả, càng nhìn càng chướng mắt.
" Ngươi tưởng như vậy ta sẽ tin ngươi sao? "
Thanh kiếm trong tay theo nộ khí phát ra luồng sáng đỏ đầy ma lực, sắc mặt hắn tối sầm không vừa ý, vung phát kiếm ra sau chém đứt đôi mọi thứ trút giận.
Ánh mắt của Liễu Linh thêm phần kiên định chưa từng có, giữ tâm thanh thỉnh quyết liệt chống đối.
" Ma thần...từ ban đầu thiếp đã có nói...thiếp không rõ chiếc gương ấy có thay đổi được quá khứ hay không...
Thiếp chỉ biết chàng vì ma hậu mà đau khổ, lòng thiếp cũng đau...mới mạo muội chỉ điểm...
Thiếp từ trước đến nay đều một lòng với chàng...xin chàng hãy minh xét cho... "
Hai tay dâng đuôi trắng muốt lên cao hơn đầu, cúi gầm mặt dùng khổ nhục kế, phát ra tiếng khóc uất nghẹn tan tác cõi lòng.
Không bằng không chứng, từ đầu ả cũng có nói đến vấn đề đó, hắn nhớ rất rõ là hắn tự mình chấn nhận cược một lần vận mệnh, ngu muội nghe lời ả, giờ đây không thể đổi mọi tội lỗi lên mình nữ nhân kia.
Tâm cuồng nộ lắng xuống được vài phần, có chút đuối lý trong chuyện này, đánh cũng đã đánh, đuôi cũng đã chặt, ả là thánh nữ hồ tộc của thiên giới, ít nhiều cũng còn có sức ảnh hưởng, hắn không thể giết ả khi không có lí do chính đáng, càng không có chứng cứ hắn càng không thể gán tội cho ả.
Mũi kiếm Luân Nguyệt lập tức hất mấy cái đuôi kia lên không trung, lòng bàn tay trái mở ra một ngọn lửa nóng rực trực tiếp đánh vào những chiếc đuôi đó, thiêu rụi từng sợi lông trắng muốt trước mặt ả hồ ly như một sự sỉ nhục.
Liễu Linh mở to mắt ướt nhìn đuôi mình bị hắn đốt thành tro bụi, thứ mùi khét khét từ chính da thịt và lông của mùi kích thích mũi ả, hít lấy một hơi nặng nề. Ngọn lửa bừng trong không trung thoáng chốc đốt hết sạch sẽ chỉ còn lại khói bụi.
Hai tay đang ngửa dần úp vào đùi, ả nuốt mối hận vào trong tận tâm can, cố gắng điềm tĩnh trước mặt nam nhân kia không luyến tiếc.
Hắn chĩa ngay Luân Nguyệt kiếm vào trước ngực ả, mũi kiếm nhọn hoắt xoay nhẹ vào lớp da mịn màng ngay vành ngực nở nang, máu rỉ theo hành động ấy.
Mắt ướt át giật giật chịu cơn đau, hai tay gắt gao túm lấy đùi nhịn nhục, lệ rơi ra cũng phải là những giọt lệ tội nghiệp đáng thương.
" Liễu Linh, lần này ta bỏ qua cho ngươi!
Để ta biết được ngươi thật sự giở trò với ta...ngươi và cả tộc của ngươi đừng hòng sống sót... "
Thanh âm bén nhọn vút vút trong không khí, hắn thu Luân Nguyệt về ngay, không một chút chần chừ phất tà áo xoay lưng đi không thèm ngoảnh lại.
Hắn vừa rời đi không lâu Liễu Linh lập tức ngã ra sàn, hơi thở gấp gáp thô nặng, tức giận vương những chiếc đuôi còn lại đập nát hết đồ đạc trong phòng, hoa tươi văng tung tóe nhiễm đầy máu.
Bấy giờ ả mới có thể bộc lộ bức xúc, trong đời mấy vạn năm làm thánh nữ được kẻ khác quỳ dưới chân tôn thờ, chưa bao giờ ả phải chịu sự sỉ nhục cùng cực như vậy.
" Ma thần...ta nhất định cho ngươi sống không bằng chết... "
Ả nghiến răng nghiến lợi, đồng tử nhấn chìm trong biển nước mắt còn hằng lên tia máu đỏ, bàn tay đầy móng nhọn tự đâm vào chính lòng bàn tay mình chảy máu.
4 chiếc đuôi của ả bị chặt mất sớm muộn cũng sẽ được ả đổi lại bằng những bộ phận trên cơ thể nữ nhân hắn yêu.