Mục lục
Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xin Thiên Quân hãy lắng nghe tôi một chút. Chuyến này thần tướng Thành Hành đến đây chỉ là muốn Thiên Quân đến gặp Tam điện hạ. Hai vị đừng làm mất hòa khí, chi bằng hãy nể mặt lão đây, bắt tay làm hòa".  

             Thiên Huệ tay áo bay phất phơ, tóc trắng râu bạc bay theo gió tựa tiên nhân, khuyên nhủ thiện ý.  

             Dù là Phong Linh hay là Aokawa Sakura thấy Thiên Huệ như vậy thì đều rất tức tối.  

             Diệp Thành chỉ trả lời đúng một chữ: "Giết!'  

             Thanh kích khắc rồng toàn thân bao phủ trong ánh sáng vàng kim vọt ra từ trong đôi mắt anh, anh liền tóm nó trong tay. Nguyên anh nho nhỏ khống chế thanh kích thần, vạch ngang tựa như một chiến thần.  

             "Rắc rắc!"  

             Ba bốn tu sĩ Nguyên Anh ngoại vực chắn trước mặt đều bị thanh kích của Diệp Thành chém làm hai nửa.  

             Thanh kích này là thần binh tối cao do Diệp Thành rèn luyện thần hồn nhiều năm mới chế tạo ra được, có thể sánh ngang với thiên bảo đỉnh cao nhất, vô cùng sắc bén. Diệp Thành chỉ quét ngang một cái mà chẳng ai có thể ngăn cản được.  

             "Một đám kiến hôi mà cũng dám ngăn cản tôi?"  

             Nhát thứ nhất, nhát thứ hai, nhát thứ ba...  

             Dù là cường giả Nguyên Anh cũng không chắn nổi một đòn của anh.  

             "Soạt!"  

             Lạc Phàm Thiên Quân khống chế thanh búa màu tím đập tới, bị Diệp Thành dùng thanh kích đập nổ tung cả người lẫn búa. Đám Thiên Hải lão tổ thì kinh hoàng, vội cầu xin nhưng Diệp Thành cũng không tha cho. Anh vung thanh kích trong tay ra tựa như vung một con rắn độc. Nó dễ dàng xuyên thấu cơ thể, tiêu diệt hết cả nguyên anh lẫn thần hồn.  

             "Dừng tay!". Thành Hành quát lớn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.  

             "Chết đi!"  

             Diệp Thành hợp nhất cả người lẫn kích, biến thành một luồng sáng vàng kim vô địch, cuốn qua cả bầu trời, xuyên thủng trận thế của mấy chục tu sĩ Nguyên Anh, lao về phía Thành Hành với khí thế sét đánh.  

             "Keng keng!"  

             


 
             Thành Hành ngăn cản như thế nào cũng không thể được, thậm chí gã còn gọi ra một thanh trường đao bằng bạc. Đó là thanh Vô Cực Thần Đao mà gã đã luyện thành đồng thời khi tu thể. Nhưng dưới uy lực của thanh Phương Thiên Họa Kích, nó cũng suýt nữa tách làm đôi.  

             “Đây là loại thần binh gì vậy?", Thành Hành hét lớn vô cùng kinh hãi.  

             Diệp Trần chỉ lắc trường kích trong tay, trường kích khắc rồng trong lòng bàn tay anh đột nhiên biến thành một tia sáng vàng che phủ trời đất, thoáng cái đã xuyên qua da thịt Thành Hành. Sau đó, máu Thành Hành sôi trào đến mấy lần, những ngôi sao màu bạc bao quanh gã, thần vực đáng sợ bao trùm cả ngàn trượng. Gã hồi phục từ thần vực ánh sao hết lần này đến lần khác.  

             Nhưng cây kích của Diệp Thành tung ra như một con rồng, khôi phục một lần là anh lại đánh tan một lần.  

             Đến cuối cùng, Thành Hành gần như không dám tái tạo cơ thể. Gã kếu lớn: "Diệp Thành, cậu rốt cuộc là ai? Địa Cầu không thể nào có một cường giả như cậu được! Tu sĩ Xuất Khiếu càng không thể có một thiên tài như thế này!"  

             "Đó là do anh chưa từng gặp mà thôi". Diệp Thành trả lời, anh rút thanh kích ra rồi chém thần vực nghìn trượng thành hai nửa, Thành Hành suýt nữa chết ngay tại chỗ.  

             Thành Hành không dám tin: "Cậu dám giết tôi thật sao? Cậu không sợ Vô Cực Tông truy cứu sao? Tam điện hạ đang thống lĩnh đại quân trú đóng ngoài bầu trời. Nếu điện hạ đến thì dù cậu có mười phái Sương Diệp thì nó cũng biến thành tro bụi thôi".  

             "Tam điện hạ? Thần Tử thứ ba của Vô Cực Tông? Ha ha, tôi đã giết một Thần Tử của Vô Cực Tông các người, đã gây tử thù rồi, vậy thì giết thêm một Thần Tử và thần tướng cũng chẳng thành vấn đề", Diệp Thành lạnh nhạt nói.  

             "Cậu đã giết Tứ điện hạ?". Thành Hành biến sắc, trợn to mắt nhìn Diệp Thành, không tin lời anh nói.  

             Dù là mấy tỉ người của Địa Cầu, kể cả các tu sĩ của phái Sương Diệp nghe thấy Diệp Thành nói vậy đều sợ hết hồn. Thần Tử đấy! Đó là sự tồn tại cao quý trong giáo phái lớn của biển sao, thậm chí vượt xa thần tướng.  

             Diệp Thành giết Thần Tử của Vô Cực Tông rồi sao? Đây đúng là tin tức động trời!  

             "Không chỉ Thần Tử Vô Cực mà cả các Thần Tử của giáo phái lớn như Thần Tử Kim Ô, Thần Tử Trường Sinh, Thần Tử Vạn Yêu đều chết trong tay Diệp Thiên Quân", Ma La cười khổ.  

             Nghe thấy Ma La nói câu này, Thành Hành hoàn toàn sững người. Gã nhìn Diệp Thành với ánh mắt như nhìn kẻ ngu. Trên thế giới này hoàn toàn không có người dám giết Thần Tử, càng không nói đến là giết những bốn Thần Tử. Đây chính là hành động đắc tội cả bốn đạo thống. Chỉ riêng việc nghĩ đến những cái tên Kim Ô Môn, Vạn Yêu Môn, Trường Sinh Giáo là Thành Hành đã thấy da đầu mình tê dại, đây chính là những giáo phái mà ngay cả chính gã cũng không dám đắc tội.  

             "Ha ha, cậu chết chắc rồi. Dù tu vi của cậu có mạnh đến đâu, chỗ dựa vững chắc đến mức nào thì trong cả vũ trụ này cũng không ai cứu được cậu đâu. Cậu chắc chắn phải chết!", Thành Hành cười to.  

             "Thế sao? Vậy thì anh phải chết trước!"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK