Chương 438: Âm mưu của Cổ Kiếm Môn
"Nghe nói hai năm trước ba gia tộc lớn đã đắc tội một nhân vật tầm cỡ nào đó, bị đuổi xuống núi Hồng Phong, vốn là nền tảng đã không vững rồi. Giờ lại dựa hơi Cổ Kiếm môn, chẳng lẽ muốn trở mình sao?"
Có một số người địa vị khá cao, cũng biết lờ mờ về Diệp Thành nên càng kinh ngạc.
Lúc này Liễu Nhược Trần đâu còn thảm hại như lúc bị Long Đằng bắt nữa chứ? Hắn không còn mặt ủ mày chau nữa, trông vô cùng hưng phấn đắc ý. Mà gia chủ nhà họ Liễu, nhà họ Từ cũng cười híp cả mắt, dường như đã tìm được chỗ dựa.
"Thưa mọi người, Tinh Thần đến đây là để gắn kết hiệp hội thương mại của các gia tộc, thống nhất thành một liên minh. Như vậy cho dù đối phó với những tập đoàn lâu đời của Âu Châu hay là Mễ quốc, hoặc là Nhẫn Quốc, Hạn Quốc, Nam Mễ thì chúng ta đều có đủ khả năng để đàm phán, khiến Hoa Hạ chúng ta có chỗ đứng trong nền kinh tế thế giới".
Mục Tinh Thần tích cực chủ động, vô cùng hăng hái. Nhưng anh ta là một người tu tiên mà lại nói những từ ngữ hiện đại trong lĩnh vực kinh doanh, cảm giác không được hài hòa cho lắm.
"Cái gì?"
Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao cả lên, tất cả đều trợn mắt há mồm.
Cho dù Yên Kinh cũng có vài hiệp hội thương mại, nhưng chưa bao giờ có liên minh thống nhất. Các công ty, tập đoàn, gia tộc, ai nấy đều có toan tính riêng, bè cánh riêng của mình, ai muốn chắp tay nhường đi quyền lực và lợi nhuận vốn thuộc về mình chứ?
Mà Mục Tinh Thần thì có tài cán gì chứ? Lại còn muốn thống nhất giới kinh doanh ở Yên Kinh, nghĩ đây là đại hội võ lâm, đang cạnh tranh chức minh chủ võ lâm đấy à?
"Muốn dựng nên liên minh thương mại Yên Kinh thì ít nhất cũng phải có một nhân vật tầm cỡ để đứng đầu mới được. Một tên nhãi ranh như cậu còn lâu mới xứng", có người dưới sân khấu lạnh lùng châm chọc.
"Cậu Mục nói rất có lý, tôi đây rất tán thành", một giọng nói vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên nở nụ cười tươi, bụng phệ đang tách ra khỏi đám đông đi đến, họ không khỏi kinh ngạc.
Nhà giàu số một của Yên Kinh, Hứa Lão Thực!
Trước đây ông ta chỉ là một con chó của nhà họ Tần, nhưng giờ sau khi linh khí khôi phục thì nhanh chóng nắm bắt cơ hội bò lên trên, giờ đã ngồi trên vị trí nhà giàu số một của Yên Kinh này.
Thấy cảnh này, vô số người hít sâu một hơi.
"Đùa hả, nhà giàu số một của Yên Kinh chúng ta lại cúi mình trước một thanh niên, tên Mục Tinh Thần này rốt cuộc có lai lịch gì vậy?"
Có người tin tức không được nhanh nhạy lắm, hai tay run rẩy, hỏi.
Có người đã biết thì nói cho người đó: "A, anh còn chưa biết à, Hứa Lão Thực không hề đơn giản chút nào. Ông ta có thể nhanh chóng phất lên là do đằng sau có Cổ Kiếm Môn. Hai năm nay những đối thủ của ông ta đều vô cớ gặp phải tai họa, hì hì, đã xảy ra chuyện gì mọi người đều hiểu cả".
"Hứa Lão Thực, lại thêm cả nhà họ Tần, nhà họ Liễu, nhà họ Từ...thế đã cơ bản chiếm một nửa các gia tộc siêu giàu có của Yên Kinh. Có họ dẫn đầu, lập nên một liên minh thương mại Yên Kinh, không thể nói là rất có triển vọng, nhưng quả thực là không thể nào ngăn chặn được".
Dưới sự trấn áp của Hứa Lão Thực, mọi người càng bàn càng cảm thấy lập một liên minh thương mại Yên Kinh quả thực khá là ổn.
"Thiếu chủ quả thật là thủ đoạn cao siêu, có thêm Hứa Lão Thực ra mặt, chỉ thoáng chốc đã lấy được cả nửa Yên Kinh", Liễu Nhược Trần đứng cạnh xoa bàn tay cười nói.
Mà Mục Tinh Thần ngồi đó thì cười nhạt không nói. Một cô gái vô cùng xinh đẹp nhẹ nhàng rót trà cho anh ta. Cô gái này xinh đẹp tuyệt trần, cho dù là kẻ như Liễu Nhược Trần cũng hiếm khi gặp được cô gái nào xinh đẹp thế này, đủ để sánh nganh với sự yêu kiều quyến rũ của hồn Thiên Hồ của Liễu Băng Dao ngày đó.
"Thiếu chủ đã sớm thống nhất Giang Nam, giờ chỉ cần đến Yên Kinh áp đảo mọi người, giới kinh doanh ở Yên Kinh này chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta rồi. Bản lĩnh của Cổ Kiếm Môn đâu phải là thứ các người có thể tưởng tượng được?"
Một người bên cạnh cười lạnh, nói. Nếu Diệp Thành ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, người này là một trong số đám đệ tử của Cổ Kiếm Môn.
"Nhà họ Tần, Liễu, Từ ở Yên Kinh, nếu khống chế ba nhà này lại thì giới kinh doanh của Yên Kinh sẽ về tay tôi thôi. Sau đó tôi sẽ từ từ nuốt chửng giới kinh doanh ở các nơi, lập nên liên minh thương mại, âm thầm khống chế..."
"Hừ, những tông môn chốn Huyền Môn khác chỉ biết ngồi đó tranh cãi, dùng vũ lực để chèn ép mà không biết giờ thời đại đã đổi thay, chỉ cần khống chế nền kinh tế của cả Hoa Hạ, như thế chẳng phải Hoa Hạ sẽ là vật trong lòng bàn tay của Cổ Kiếm Môn chúng ta sao?"
Sắc mặt Mục Tinh Thần bình tĩnh, lạnh nhạt nói.
Hai năm trước, khi Cổ Kiếm Môn xuống núi là âm mưu này đã được định ra rồi. Nhiều kẻ mưu lược của Cổ Kiếm Môn sớm đã sắp xếp lên kế hoạch. Kẻ như Hứa Lão Thực chính là do Cổ Kiếm Môn năm đó dìu dắt lên, còn Mục Tinh Thần chỉ là kẻ thu lưới.
Nhưng mọi người lại không biết, càng lúc càng cảm thấy Mục Tinh Thần mưu trí sâu xa, Cổ Kiếm Môn sâu không lường được.
Mà Liễu Nhược Trần đứng bên cạnh thì nghe mà kinh hãi. Tên Mục Tinh Thần này thủ đoạn cao thâm, mạnh bạo mưu mô, quả thực là vô cùng đáng sợ.
"Nhưng thưa thiếu chủ, bên phía Sương Diệp Lâu...", hắn nói với vẻ do dự.
Gia chủ nhà họ Liễu, nhà họ Từ nghe mà nụ cười cứng đờ. Sương Diệp Lâu như một thanh kiếm sắc treo trên đỉnh đầu họ vậy, họ lo rằng nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, ngay cả lúc ngủ cũng nơm nớp lo sợ.
"Sương Diệp Lâu tuy nổi danh cả Hoa Hạ, nhưng Cổ Kiếm Môn chúng ta cũng có tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu. Nếu họ không phục thì nghiền nát là được".
Mục Tinh Thần lạnh nhạt ung dung nói. Anh ta vốn xuất thân từ tông môn thượng cổ, luôn coi thường những kẻ tu hành công pháp thấp kém tầm thường trên Trái Đất, sao anh ta có thể coi một Sương Diệp Lâu cỏn con ra gì?
"Đúng vậy đúng vậy".
Người nhà họ Liễu gật đầu như gà mổ thóc. Hai năm trước họ còn nghĩ cường giả Thần Cảnh là vô địch, nhưng giờ họ đã biết người tu tiên thật sự còn có cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh. Những chuyện này đã được truyền khắp giới võ đạo và giới thuật pháp rồi, những gia tộc hàng đầu ai mà không biết chứ?
Lúc này họ mới biết Thần Cảnh hay Huyền Tiên chỉ là do pháp môn tu hành quá kém, không thể kết tụ được Kim Đan mà thôi, trước mặt những người tu tiên cùng cảnh giới thì không đáng một xu.
Thấy những tỷ phú, những kẻ dòng dõi quý tộc, gia chủ các gia tộc lớn đều cung kính với Mục Tinh Thần, Lục Tinh Hà nhướng mày, nói: "Không ổn, nếu lập nên liên minh thương mại Yên Kinh thì những gia tộc nhỏ khác không phải sẽ phải để mặc cho họ xâu xé sao? Đến lúc đó những kẻ này sẽ đe dọa dụ dỗ, mở rộng thế lực, e là cả Hoa Hạ này sẽ gặp nguy hiểm!"
"Nhưng thưa thiếu chủ, bên phía Sương Diệp Lâu...", hắn nói với vẻ do dự.
Gia chủ nhà họ Liễu, nhà họ Từ nghe mà nụ cười cứng đờ. Sương Diệp Lâu như một thanh kiếm sắc treo trên đỉnh đầu họ vậy, họ lo rằng nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, ngay cả lúc ngủ cũng nơm nớp lo sợ.
"Sương Diệp Lâu tuy nổi danh cả Hoa Hạ, nhưng Cổ Kiếm Môn chúng ta cũng có tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu. Nếu họ không phục thì nghiền nát là được".
Mục Tinh Thần lạnh nhạt ung dung nói. Anh ta vốn xuất thân từ tông môn thượng cổ, luôn coi thường những kẻ tu hành công pháp thấp kém tầm thường trên Trái Đất, sao anh ta có thể coi một Sương Diệp Lâu cỏn con ra gì?
"Đúng vậy đúng vậy".
Người nhà họ Liễu gật đầu như gà mổ thóc. Hai năm trước họ còn nghĩ cường giả Thần Cảnh là vô địch, nhưng giờ họ đã biết người tu tiên thật sự còn có cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh. Những chuyện này đã được truyền khắp giới võ đạo và giới thuật pháp rồi, những gia tộc hàng đầu ai mà không biết chứ?
Lúc này họ mới biết Thần Cảnh hay Huyền Tiên chỉ là do pháp môn tu hành quá kém, không thể kết tụ được Kim Đan mà thôi, trước mặt những người tu tiên cùng cảnh giới thì không đáng một xu.
Thấy những tỷ phú, những kẻ dòng dõi quý tộc, gia chủ các gia tộc lớn đều cung kính với Mục Tinh Thần, Lục Tinh Hà nhướng mày, nói: "Không ổn, nếu lập nên liên minh thương mại Yên Kinh thì những gia tộc nhỏ khác không phải sẽ phải để mặc cho họ xâu xé sao? Đến lúc đó những kẻ này sẽ đe dọa dụ dỗ, mở rộng thế lực, e là cả Hoa Hạ này sẽ gặp nguy hiểm!"
Không chỉ là anh ta mà những người có tầm nhìn sâu rộng đều nhíu mày. Yên Kinh tuy có nhà họ Tiêu có thể ngang hàng với ba nhà kia, nhưng nhà họ Tiêu chủ yếu phát triển ở giới võ đạo, cho dù nhúng tay vào việc trong giới kinh doanh thì chưa chắc đã có tác dụng lớn.
Quả nhiên tiếp theo đó cũng có mấy gia tộc hàng đầu cũng liên tiếp đến. Nhưng đối mặt với thế lực to lớn của Mục Tinh Thần, những gia chủ của các gia tộc này cũng im lặng, không muốn xung đột với Mục Tinh Thần và Cổ Kiếm Môn có thế lực đáng sợ sau lưng Mục Tinh Thần.
Hiển nhiên họ cũng biết Cổ Kiếm Môn đáng sợ cỡ nào.
Mà Lục Tinh Hà thì quan sát tình thế hiện giờ, ánh mắt không khỏi đanh lại.
"Sư phụ, xem ra tên Mục Tinh Thần này sắp thành công rồi".
Cô nhóc nhìn Mục Tinh Thần được mọi người vây quanh, ánh mắt lóe lên sự phức tạp. Tuy là kẻ địch nhưng người này trông có vẻ lợi hại hơn sư phụ mà mình sùng bái nhất.
"Không ngờ Cổ Kiếm Môn lại bày mưu thâm sâu như vậy".
Lục Tinh Hà thở dài một hơi. Lúc anh ta đang do dự không biết có nên trực tiếp trở mặt để ra tay hay không thì vừa hay nhìn thấy có một nam hai nữ bước xuống một chiếc xe Ferrari. Khi anh ta nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông thì người run lên, mắt sáng bừng, sắc mặt kinh ngạc:
"Diệp Tiên sư?"