Mục lục
Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 537: Tới Thăng Nguyệt

Nghe ông già người kể lại tất cả, Dao Nhi hỏi bằng giọng nghi ngờ: “Luyện ngục Vô Gian? Đó là nơi nào?”

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt nhiều người thay đổi, trên thực tế mấy chưởng môn các danh môn đều tỏ ra kiêng dè. Nhưng khi Diệp Thành hỏi, họ cứ ấp úng, không ai trả lời.

Diệp Thành cũng không gấp, anh cũng không hỏi lại.

Quả nhiên, tới tối, một người tới cửa thăm.

“Chưởng môn Thiên Cơ Tông, khách ít tới nha!”

Diệp Thành nửa cười nửa không, Dao Nhi trừng mắt nhìn người nọ.

“Chân Quân cứ gọi tôi là Mệnh Thần Tử!”

Chưởng môn Thiên Cơ vội xua tay: “Trước mặt Chân Quân, tôi chỉ là một đứa con nít, nào dám tự xưng là chưởng môn? Với thực lực của Chân Quân thì đã đủ bước vào Thiên Quân Nguyên Anh rồi!”

Diệp Thành gật đầu, mở miệng:

“Mệnh Thần Tử chắc sẽ biết về Luyện ngục Vô Gian chứ nhỉ. Có việc cứ nói thẳng, trước giờ Diệp Thành luôn là người hào phóng, nếu ông cung cấp đầy đủ thông tin để tôi bắt được Nam Ly Vương đời đầu thì tôi thể để cả phần tây của bán đảo cho Thiên Cơ Tông quản lý”.

Mệnh Thần Tử nghe thế thì thở gấp một hơi.

Thiên Cơ Tông ở tây bán đảo. chiếm hơn nửa diện tích phía tay, nhưng vì Nam Ly Vương đời đầu cản trở nên họ không thể hoàn toàn nuốt miếng thịt béo bở này vào miệng. Được Diệp Thành đồng ý thì mong ước của Thiên Cơ Tông sẽ thành hiện thực.

“Thật ra những tin tức này cũng không phải bí mật gì. Nếu Chân Quân muốn tìm hiểu thì dễ dàng điều tra thôi”.

Mệnh Thần Tử cười nói: “Nơi gọi là Luyện ngục Vô Gian là một thế giới nhỏ kỳ lạ, nằm ở vùng Thăng Nguyệt của quần đảo Nam Ngọc, nó vô cùng nguy hiểm, nếu Chân Quân bình thường đi vào thì chắc chắn phải chết”.

“Ồ, thế sao? Ông nói tỉ mỉ một chút!”

Diệp Thành có chút hứng thú.

“Nguồn gốc của Luyện ngục Vô Gian thì không ai biết!”

“Người ta chỉ biết là nó đã xuất hiện từ mấy nghìn năm trước. Bỗng dưng xuất hiện cứ như là nơi giao thoa giữa Địa Cầu và một thế giới khác. Cứ cách ba trăm năm, Luyện ngục Vô Gian sẽ mở ra một lần, từ trong đó sẽ có một số lượng lớn ma thú, mãnh thú chưa từng thấy bao giờ ào ra, tắm máu cả vùng Thăng Nguyệt.

Nhưng đồng thời cũng có nhiều tu sĩ nhảy vào đó để đạt được kỳ ngộ”.

Mệnh Thần Tử cẩn thận suy xét ngôn từ: “Nghe nói trong Luyện ngục Vô Gian có vô số thiên dược, linh bảo, thậm chí từng có người nhìn thấy một cái cây biến thành phượng hoàng, chỉ trong chớp mắt mà thôi. Rất nhiều người suy đoán đó là thần dược không già trong truyền thuyết. Vì thế, mỗi lần nó mở ra, mấy cường giả ở chung quanh đều thì tiến vào, thậm chí còn có khách từ bên ngoài đến để vào đó”.

“Nói thật thì sau khi linh khí khôi phục, chúng tôi an cư lập tông khai phái ở quần đảo Nam Ngọc này đều là vì Luyện ngục Vô Gian kia”.

“Đương nhiên đó chỉ là truyền thuyết, cho tới lúc này, chưa ai từng thấy thần dược thật sự. Nam Ly Vương đời đầu có lẽ đang muốn tìm thần dược để đột phá Nguyên Anh nên mới liều lĩnh tiến vào Luyện ngục Vô Gian”.

Mệnh Thần Tử nói.

“Thần dược?’

Cái miệng nhỏ nhắn của Dao Nhi há hốc, trông rất đáng yêu.

Mà hai mắt Diệp Thành cũng sáng lên, anh chỉ còn một thần thể là thành Thiên Đế. Nếu tìm được một cây thần dược, thậm chí là loại bình thường thôi thì sẽ có thể tôi thể thành công, ngưng tụ Kim Đan cấp thần.

“Biết vị trí cụ thể của Luyện ngục Vô Gian rồi, thế khi nào nó mở ra?”

Diệp Thành hỏi.

Mệnh Thần Tử giật mình: “Chẳng lẽ Chân Quân muốn vào đó? Luyện ngục Vô Gian vô cùng nguy hiểm, dù là Chân Quân hàng đầu cũng phải cẩn thận cẩn trọng bên trong. Nơi đó là giao điểm của hai thế giới, vô số khe hở không gian tồn tại, nhiều yêu thú hung hãn, thậm chí thiên thú tuyệt thế cũng có thể bất ngờ nhảy ra từ các khe hở... mạnh như Nam Ly Vương đời đầu đều bị nhốt ở trong đó từ nghìn năm trước, tới giờ còn chưa ra được”.

“Lão là lão, tôi là tôi!”

Diệp Thành gõ ngón tay: “Nếu ở đây chờ Nam Ly Vương đời đầu quay về thì sợ là sau khi biết tin, lão còn chưa dám trở lại, thế thì không bằng tôi tiến vào trong Luyện ngục Vô Gian để diệt trừ mối hoạ này!”

Nghe anh nói thế, Mệnh Thần Tử tỏ ra nghiêm túc, ông ta không ngờ Diệp Thành lại khí phách tới vậy. Từ góc độ của ông ta thì tất nhiên không mong Nam Ly Vương đời đầu quay về, vì thế ông ta càng giải thích kỹ thêm tình hình của Luyện ngục Vô Gian cho anh nghe.

Khi nói gần như mọi thứ xong, Diệp Thành lại đột nhiên hỏi: “Mệnh Thần Tử, ông biết gì về nguyền rủa trong huyết mạch của Hoa tộc? Nó thật sự là do Nam Ly Vương đời đầu hạ sao?”

Nghe thấy vấn đề này, Dao Nhi và Ân U Liên tức khắc căng thẳng, nắm đấm siết chặt, nhìn chằm chằm Mệnh Thần Tử. Thân là người Hoa tộc, họ tất nhiên rất quan tâm xiềng xích trong huyết mạch.

“Chuyện này...”

Mệnh Thần Tử có chút lưỡng lự.

Ông ta nhìn Diệp Thành, thấy hai mắt anh sáng ngời như đuốc cháy hừng hực thì mới đáp:

“Kẻ hèn cũng không dám nói lung tung nhưng chắc chắn Thánh Thiên Cung đứng đầu thất đại huyền môn biết chuyện này!”

“Hả?”

Dao Nhi che cái miếng nhỏ, kinh ngạc bật thốt thành tiếng, cô bé không ngờ sau chuyện Hoa tộc suy tàn còn liên quan tới thất đại huyền môn.

“Quả nhiên là thế!”

Diệp Thành híp mắt, tia sáng lạnh lóe lên.

Loại nguyền rủa kéo dài trăm nghìn thế hệ trong huyết mạch với roi Khốn Tiên trong người Dao Nhi không phải do Nam Ly Vương đời đầu làm. Ít nhất phải là Nguyên Anh hoặc thậm chí cao hơn Nguyên Anh mới có năng lực đó, nếu không sao có thể khiến Hiên Viên Đại Đế ngã xuống chứ?



“Hừ, sẽ có một ngày tôi dâng trả lại món nợ mà Hoa tộc phải gánh trăm nghìn năm qua!”

Tia sáng lạnh lấp loé trong mắt Diệp Thành.

Kế tiếp, Diệp Thành chuẩn bị lên đường tới Luyện ngục Vô Gian. Không bắt được Nam Ly Vương đời đầu thì sao có thể biết đại giáo hay người đứng sau kế hoạch âm độc là ai?

Đầu tiên, Diệp Thành bình định thế lực tàn dư của vương đình Nam Ly, bắt nhiều Chân Quân đầu hàng, gieo cấm chế vào thần hồn. Sau khi đại trưởng lão Hoa Thiên Lăng tới, anh sẽ giao thẻ bài Cấm Chế Lệnh cho ông ấy.

“Anh ơi, em cũng muốn tới Luyện ngục Vô Gian!”, Dao Nhi nhõng nhẽo xin xỏ.

Giờ cô bé chỉ muốn ở cạnh Diệp Thành, không muốn rời xa một ngày nào.

“Luyện ngục Vô Gian vô cùng nguy hiểm, đi làm gì? Thế không phải làm phiền Chân Quân sao?”, đại trưởng lão ở cạnh răn dạy.

“Không sao!”

Diệp Thành cười xua tay.

Trước khi đi, Diệp Thành để kiếm Hiên Viên lại. Thanh thiên kiếm tuyệt thế này đã gãy nhưng vẫn là thiên bảo nên sau khi Diệp Thành truyền dạy pháp quyết điều khiến nó thì dù là trong tay Hoa Thiên Lăng, thanh kiếm này vẫn có thể giết một Kim Đan đỉnh phong.

Có kiếm Hiên Viên, Diệp Thành không cần lo lắng chuyện mình vừa đi là Hoa tộc đã bị diệt tộc.

“Dù Chân Quân rời đi, Thiên Lăng vẫn sẽ bảo vệ tộc mình, không cần Chân Quân phải sầu lo chuyện nhỏ”, đại trưởng lão khom lưng, trầm giọng nói.

“Tốt!”

Tia sáng lạnh lấp loé trong mắt Diệp Thành.

Kế tiếp, Diệp Thành chuẩn bị lên đường tới Luyện ngục Vô Gian. Không bắt được Nam Ly Vương đời đầu thì sao có thể biết đại giáo hay người đứng sau kế hoạch âm độc là ai?

Đầu tiên, Diệp Thành bình định thế lực tàn dư của vương đình Nam Ly, bắt nhiều Chân Quân đầu hàng, gieo cấm chế vào thần hồn. Sau khi đại trưởng lão Hoa Thiên Lăng tới, anh sẽ giao thẻ bài Cấm Chế Lệnh cho ông ấy.

“Anh ơi, em cũng muốn tới Luyện ngục Vô Gian!”, Dao Nhi nhõng nhẽo xin xỏ.

Giờ cô bé chỉ muốn ở cạnh Diệp Thành, không muốn rời xa một ngày nào.

“Luyện ngục Vô Gian vô cùng nguy hiểm, đi làm gì? Thế không phải làm phiền Chân Quân sao?”, đại trưởng lão ở cạnh răn dạy.

“Không sao!”

Diệp Thành cười xua tay.

Trước khi đi, Diệp Thành để kiếm Hiên Viên lại. Thanh thiên kiếm tuyệt thế này đã gãy nhưng vẫn là thiên bảo nên sau khi Diệp Thành truyền dạy pháp quyết điều khiến nó thì dù là trong tay Hoa Thiên Lăng, thanh kiếm này vẫn có thể giết một Kim Đan đỉnh phong.

Có kiếm Hiên Viên, Diệp Thành không cần lo lắng chuyện mình vừa đi là Hoa tộc đã bị diệt tộc.

“Dù Chân Quân rời đi, Thiên Lăng vẫn sẽ bảo vệ tộc mình, không cần Chân Quân phải sầu lo chuyện nhỏ”, đại trưởng lão khom lưng, trầm giọng nói.

“Tốt!”

Diệp Thành gật đầu, nhìn đám đông: “Tôi đã phái U Liên tới Hoa Hạ liên lạc với Tiêu phủ với Sương Diệp Lâu, đến lúc đó các vị sẽ được nhận tổ quy tông, trở về quê hương”.

Nghe anh nói vậy, vô số người Hoa tộc kích động rơi lệ, đồng loạt khom lưng tạ lễ: “Cảm tạ Chân Quân!”

Anh xua tay với mọi người, rời đi trong sự cung kính, Diệp Thành dẫn Dao Nhi biến thành một đạo cầu vồng phóng vút đi, mục tiêu là Thăng Nguyệt ở phía tây quần đảo.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK