Chương 530: Song thần thể cùng xuất hiện
Nhưng việc này vẫn chưa kết thúc. Nam Ly Vương nhẹ nhàng vươn tay, 81 tia kiếm quang lại bay tới từ xa, tụ lại trong tay ông ta.
“Kiếm Ly Biệt chính linh bảo cấp đỉnh phong của Cổ Kiếm Môn, sau khi tách khỏi sư môn, ta đã phong ấn ba tầng lên thanh kiếm này. Sau khi mở phong ấn có thể hiện ra toàn bộ uy lực của nó, trước đó chỉ mới có một tầng thôi!”
“Vèo…”
Nam Ly Vương nhẹ nhàng búng ngón tay.
81 thanh phi kiếm đồng thời rung lắc dữ dội, trước kia chỉ có một thân kiếm dài bảy tấc, nay lại biến thành dài ba thước. Dường như 81 thanh phi kiếm chính là bản yếu hơn của tiên kiếm Ly Biệt, bay lơ lửng chung quanh Nam Ly Vương, bảo vệ ông ta bên trong, uy thế cỡ đó đúng là mạnh hơn Tiêu Nghĩa Tuyệt nhiều.
“Tuy ta từng học hơn chín trăm loại kiếm thuật nhưng đó chỉ là những cái nhỏ nhặt. loại kiếm thuật duy nhất mà cả đời ta luyện cả nghìn năm, chưa từng thay đổi chính là Thập Tuyệt Kiếm Đạo của Cổ Kiếm Môn. Kiếm thuật này là một trong ba bí thuật của tông môn ta, luyện đến đại thành có thể trảm Nguyên Anh”.
Nam Ly Vương nói xong, mấy thanh phi kiếm chung quanh ông ta bùng nổ, sau đó tụ lại một chỗ, sau lưng hiện lên Lôi Giao, miệng phun sấm sét, tia điện bám vào trên thanh linh kiếm, biến thành một thanh kiếm màu tím tinh khiết nghìn trượng. Nam Ly Vương cầm kiếm quang màu tím, kiếm ý đáng sợ, sau đó ông ta phóng lên trời.
“Thập Tuyệt Kiếm Đạo!”
Mỗi một câu một chữ của Nam Ly Vương, âm thanh vang nghìn dặm. Kiếm khí còn chưa tới, kiếm ý đã đi đầu. Trong hư không bị kiếm ý xé rách, một khe hở không gian nghìn trượng xuất hiện mặt Nam Ly Vương, kéo dài tới đỉnh đầu Diệp Thành. Mọi người chỉ cảm thấy như đang thấy một cảnh kỳ lạ.
“Trong giây lát, trời đất như tách ra một lỗ thủng, vô số tinh khí tràn ra. Nam Ly Vương chưa xuất kiếm mà đã bổ cả không gian, thậm chí còn chém nát thế giới khác. Tinh khí của mỗi tầng thế giới đều đổ vào trong thế giới chính, lập tức tạo thành cảnh hào quang rực rỡ như cổng trời mới được mở ra, tiên khí chảy ra từ trong vậy.
Sức mạnh của Kim Đan thượng phẩm!
Uy lực của linh bảo đỉnh phong.
Cổ Kiếm Môn trong thất đại huyền môn cất chứa kiếm thuật bí truyền.
Khi một kiếm chân chính đánh ra thì mọi người mới hiểu vì sao ông ta có thể là vô địch trên quần đảo Nam Ngọc.
Một kiếm này chém ra, nhân quả đảo loạn,vượt qua thời gian. Không gian chung quanh chỗ Diệp Thành và ông ta đều như bị nhấn nút dừng, không chỉ là nguyên khí, ngay cả đầu ngón tay đều không thể nhúc nhích.
“Điều khiển không gian!”
Một kiếm này của Nam Ly Vương còn có ba phần kiểm soát, một kiếm đã rất gần với mức độ thần.
“Năm đó, chúng ta đã thua dưới một kiếm này, thật lòng tin phục!”
Chưởng giáo Huyền Nguyệt Môn nhẹ giọng thở dài.
Mấy vị chưởng môn đều mang sắc mặt trầm như nước, hiển nhiên họ đã nhớ lại trải nghiệm thảm bại đáng sợ trước kia. Đại trận bảo vệ, có vô số bảo vật, mấy chục nghìn đệ tử cùng với sức mạnh của tông môn, họ cũng không thể chống đỡ được Nam Ly Vương.
Một kiếm của ông ta bổ ra tất cả, phân chia hai giới, sau khi tất cả đối thủ đều bại trận thì ông ta xé rách không gian, nghênh ngang rời đi.
Kiếm này chói lọi, tỏa sáng thập phương khiến tất cả đều biến sắc.
Sắc mặt Dao Nhi tái xanh, không thể nói một câu nào, trái tim như bị bóp chặt. Tay Ân U Liên hơi run rẩy, trường cung linh bảo trong tay được nắm chặt, dường như cô ấy muốn tiến lên trợ chiến nhưng cô ấy còn chưa kịp hành động thì nhiều tu sĩ có tu vi yếu mà cách chiến trường gần đều bị nghiền nát cơ thể, biến thành mưa máu. Chỉ có cường giả Kim Đan tránh né mới may mắn thoát được.
Hoá ra kiếm ý của Thập Tuyệt Kiếm Đạo đã bao phủ mười dặm chung quanh, dù là thứ gì bị cuốn vào trong lĩnh vực này, kết cục chỉ có bị nghiền nát.
“Quá mạnh, quá mạnh! Đây đã không còn là kiếm pháp của trần gian mà đã là kiếm đạo của thần tiên. Bằng một kiếm này của Nam Ly Vương đã mang thực lực nguyên Anh, dù là trong thất đại huyền môn, mấy vị thiên tài e là cũng không hơn được!”
Anh Đông dẫn theo Thẩm Hàn Lâm, lúc này mới bảo vệ được mạng sống, không nhịn được mà hoảng hốt.
“Anh Đông, anh nghĩ ai sẽ thắng? Diệp tiên... Chân Quân còn cơ hội thắng không?”
Trong mắt Thẩm Hàn Lâm hiện lên sự lo lắng, anh Đông vội hỏi.
“Dưới một kiếm này, dù là Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ cũng phải ngã xuống, huống chi Diệp Thành. Trừ phi Nam Ly Vương tiếc tài không muốn giết, nếu không hôm nay anh ta chắc chắn sẽ chết!”
Anh Đông lắc đầu liên tục, không chỉ là hắn ta, mọi người đều cho rằng Diệp Thành chắc chắn sẽ bại.
Chu Đan Chân Quân và mấy người trong vương tộc Nam Ly hưng phấn mở to hai mắt, rất nhanh siết chặt nắm đấm, chuẩn bị chúc mừng.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, ánh mắt lo lắng của Ân U Liên và Dao Nhi, bốn quả cầu ánh sáng lần lượt bị đánh vỡ bởi một kiếm này. Kiếm quang mang theo tử khí còn chưa tới mà kiếm ý đã lao tới trước mặt Diệp Thành.
Trong tình huống có vẻ như thắng bại đã phân, Diệp Thành bỗng nở nụ cười.
Anh chưa từng cười xán lạn như vậy, vui vẻ như vậy. Nụ cười khiến người nhìn khó hiểu, nụ cười khiến lòng Nam Ly Vương trầm xuống.
“Hoá ra còn che giấu sức mạnh à, giờ mới đúng, vì tôi cũng che giấu... nếu chỉ có chút bản lĩnh ấy, tôi cảm thấy không hề thú vị!”
Diệp Thành nhìn Nam Ly Vương, trên mặt hiện lên tia kiêu ngạo của Tiên Đế. Sau đó, trong trung phủ của Diệp Thành, roi Khốn Tiên đứt, từ từ tan vỡ. Hai nguồn nguyên lực lồ mạnh hơn trước gấp mấy lần truyền ra từ trong cơ thể Diệp Thành.
Chỉ trong giây phút, bên cạnh ảo ảnh Minh Vương sau lưng Diệp Thành, một bóng thần tiên tóc xanh hiện ra. Cơ thể của thần tiên tóc xanh còn nổi trội hơn Minh Vương, biểu cảm như cười như không, ảo ảnh này quan sát chung quanh rồi bỗng duỗi ngón tay điểm nhẹ.
“Ầm ầm...”
Hư không tan vỡ, thời gian và không gian như dừng lại trước đó lại như dòng nước đang chảy, đang tan băng.
Đây chính là sức mạnh Hải Hoàng.
Ngay sau đó, kiếm ý Thập Tuyệt Kiếm Đạo xé rách hư không ban nãy, được cho là có thể làm bị thương Nguyên Anh cũng đụng vào người Diệp Thành nhưng lại như đâm vào miếng sắt, hai bên va chạm vang lên âm thành ken két.
Ngoài thân Diệp Thành không chỉ biến thành tóc xanh giống Hải Hoàng. Có thêm huyền y của Minh Vương và ngọn lửa màu vàng tối bao phủ chung quanh, anh biến thành tia sáng, tỏa ra hào quang sáng chói, không thể phá vỡ, như Bồ Tát không nhiễm bụi trần.
Cuối cùng, dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, Diệp Thành tung ra một quyền, đánh nát kiếm quang mang tử khí.
“Sao chuyện này có thể xảy ra?”
Không chỉ đông đảo những người đang xem, Nam Ly Vương cũng hoảng hốt, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi.
Có thể chém tan kiếm khí của một Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ, mà không đứt cả một cọng tóc, đây đúng là khó tin. Nam Ly Vương chưa từng nhìn thấy sức mạnh này ở ai, chỉ có trong tông môn, Vấn Kiếm lão tổ mới tạo cho người ta cảm giác không thể chống lại này thôi,
Anh Đông dẫn theo Thẩm Hàn Lâm, lúc này mới bảo vệ được mạng sống, không nhịn được mà hoảng hốt.
“Anh Đông, anh nghĩ ai sẽ thắng? Diệp tiên... Chân Quân còn cơ hội thắng không?”
Trong mắt Thẩm Hàn Lâm hiện lên sự lo lắng, anh Đông vội hỏi.
“Dưới một kiếm này, dù là Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ cũng phải ngã xuống, huống chi Diệp Thành. Trừ phi Nam Ly Vương tiếc tài không muốn giết, nếu không hôm nay anh ta chắc chắn sẽ chết!”
Anh Đông lắc đầu liên tục, không chỉ là hắn ta, mọi người đều cho rằng Diệp Thành chắc chắn sẽ bại.
Chu Đan Chân Quân và mấy người trong vương tộc Nam Ly hưng phấn mở to hai mắt, rất nhanh siết chặt nắm đấm, chuẩn bị chúc mừng.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, ánh mắt lo lắng của Ân U Liên và Dao Nhi, bốn quả cầu ánh sáng lần lượt bị đánh vỡ bởi một kiếm này. Kiếm quang mang theo tử khí còn chưa tới mà kiếm ý đã lao tới trước mặt Diệp Thành.
Trong tình huống có vẻ như thắng bại đã phân, Diệp Thành bỗng nở nụ cười.
Anh chưa từng cười xán lạn như vậy, vui vẻ như vậy. Nụ cười khiến người nhìn khó hiểu, nụ cười khiến lòng Nam Ly Vương trầm xuống.
“Hoá ra còn che giấu sức mạnh à, giờ mới đúng, vì tôi cũng che giấu... nếu chỉ có chút bản lĩnh ấy, tôi cảm thấy không hề thú vị!”
Diệp Thành nhìn Nam Ly Vương, trên mặt hiện lên tia kiêu ngạo của Tiên Đế. Sau đó, trong trung phủ của Diệp Thành, roi Khốn Tiên đứt, từ từ tan vỡ. Hai nguồn nguyên lực lồ mạnh hơn trước gấp mấy lần truyền ra từ trong cơ thể Diệp Thành.
Chỉ trong giây phút, bên cạnh ảo ảnh Minh Vương sau lưng Diệp Thành, một bóng thần tiên tóc xanh hiện ra. Cơ thể của thần tiên tóc xanh còn nổi trội hơn Minh Vương, biểu cảm như cười như không, ảo ảnh này quan sát chung quanh rồi bỗng duỗi ngón tay điểm nhẹ.
“Ầm ầm...”
Hư không tan vỡ, thời gian và không gian như dừng lại trước đó lại như dòng nước đang chảy, đang tan băng.
Đây chính là sức mạnh Hải Hoàng.
Ngay sau đó, kiếm ý Thập Tuyệt Kiếm Đạo xé rách hư không ban nãy, được cho là có thể làm bị thương Nguyên Anh cũng đụng vào người Diệp Thành nhưng lại như đâm vào miếng sắt, hai bên va chạm vang lên âm thành ken két.
Ngoài thân Diệp Thành không chỉ biến thành tóc xanh giống Hải Hoàng. Có thêm huyền y của Minh Vương và ngọn lửa màu vàng tối bao phủ chung quanh, anh biến thành tia sáng, tỏa ra hào quang sáng chói, không thể phá vỡ, như Bồ Tát không nhiễm bụi trần.
Cuối cùng, dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, Diệp Thành tung ra một quyền, đánh nát kiếm quang mang tử khí.
“Sao chuyện này có thể xảy ra?”
Không chỉ đông đảo những người đang xem, Nam Ly Vương cũng hoảng hốt, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi.
Có thể chém tan kiếm khí của một Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ, mà không đứt cả một cọng tóc, đây đúng là khó tin. Nam Ly Vương chưa từng nhìn thấy sức mạnh này ở ai, chỉ có trong tông môn, Vấn Kiếm lão tổ mới tạo cho người ta cảm giác không thể chống lại này thôi,
“Tôi nói cho ông biết, có lẽ thế giới này rất lớn nhưng với tôi, nó quá bé, người được xưng là anh tài, thần tử, kỳ tài chỉ là lời đùa!”
“Tôi sẽ như ý nguyện, một cước nghiền nát là xong!”
Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, một chân giẫm không khí, cả người được bao phủ, ánh sáng thần thánh, tới gần Nam Ly Vương.
Mặc cho Nam Ly Vương đang điên cuồng chém ra từng chiêu Thập Tuyệt Kiếm Đạo, kiếm khí giăng đầy trời đất, đánh vào trên thân Diệp Thành, tất cả đều bị hào quang sặc sỡ chặn lại.
Đây cũng là uy lực đáng sợ của thân thể Hải Hoàng Ngọc Lưu Ly và thần thể Minh Vương U Uyên.