Rất nhiều nữ đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn đều hậm hực gọi Diệp Thành là gã họ Diệp.
Bọn họ thấy Diệp Thành lừa đảo thiên tài của tông môn nhà mình nên cực kỳ căm ghét anh, rất sợ anh lừa Dao Nhi đi mất.
“Họ Diệp? Cả thành Bồng Lai và mấy thành xung quanh đây có thế gia Thiên Quân nào họ Diệp sao?”
Một số người ở thế giới bên ngoài phỏng đoán.
Tuy dải Ngân Hà rộng lớn, nhưng mỗi khi một Thiên Quân xuất hiện đều là chuyện lớn, một nghìn năm cũng chưa chắc được hai ba người. Vì vậy, mọi người đều thuộc lòng danh hiệu, gia phả của các thế gia Thiên Quân và các thiên tông đại giáo.
Trong các thành, hiển nhiên không có thế gia Thiên Quân nào họ Diệp cả.
Tuy các cường giả họ Diệp nhiều, nhưng rất ít người có đặc điểm phù hợp với Diệp Thành. Dù sao theo lời Tô Hoài Tiên, thì Diệp Thành cũng tu luyện công pháp Ma Đạo hiếm gặp.
Từ một trăm nghìn năm trước, các tông môn Ma Đạo đã bị Lăng Tiêu Thiên Quân của thánh địa Lăng Tiêu đuổi ra khỏi dải Ngân Hà, trong dải Ngân Hà chỉ có vỏn vẹn mấy trăm người, sống ngắc ngoải ở các nơi. Tuy giới tu tiên ở dải Ngân Hà không bài xích việc tu luyện công pháp Ma Đạo, nhưng vẫn rất ít người tu luyện nó.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người cũng lười nghĩ, Diệp Thành chỉ là một Kim Đan sơ kỳ nhỏ bé, dòng máu cũng tầm thường, rõ ràng là không có lai lịch gì lớn cả.
Ngày hôm nay, Dao Nhi dẫn đám người Diệp Thành đi tham quan một thác nước khổng lồ ở sau lưng núi Bồng Lai Tiên Sơn.
Thác nước đổ từ trên đỉnh núi xuống, cao bảy mươi nghìn trượng, rộng mấy trăm mét, giống như sông Ngân đổ từ trên cửu thiên xuống, khí thế hùng vĩ, kinh thiên động địa, chẳng khác gì chân long bay múa giữa không trung.
Dao Nhi bảo các thị nữ bày linh trà linh tửu, và các loại linh quả hiếm có quý giá trong đình hóng mát trước thác nước. Mỗi quả đều trị giá mấy trăm đến hơn một nghìn linh thạch, nếu ở thế giới bên ngoài thì đủ để khiến các tu sĩ Kim Đan đánh nhau vỡ đầu chảy máu.
Ngoài Dao Nhi, còn có hai người bạn mà cô ấy đã kết bạn trong mấy năm nay, một nam một nữ.
Người nam tên Cổ Thực, là một thiếu niên rất hiền lành chất phác, ngay cả Ân U Liên nói chuyện với cậu ta mà cậu ta cũng cười hơi ngại ngùng, nhìn như cậu trai lớn đến từ xóm núi.
Nhưng theo lời Dao Nhi, thì Cổ Thực là đệ tử quan môn của trưởng lão Trùng Kiếm Phong, được Trùng Kiếm trưởng lão đánh giá cao nhất, hứa hẹn nằm trong top năm của thế hệ trẻ tương lai.
“Ừ”.
Diệp Thành thầm gật đầu.
Cái gọi là tài giỏi nhưng cứ giả ngu, với ánh mắt của anh, đương nhiên là có thể nhìn ra cậu thiếu niên này thuộc kiểu cần cù tích lũy, đi từng bước một, nền tảng vô cùng vững chắc.
Tuy hiện giờ chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nhưng thành tựu trong tương lai e là hơn xa Chân Quân bình thường, ít nhất cũng là cấp bậc Đại Chân Quân. Hơn nữa, đạo tâm cậu ta thật thà, có một trái tim trong trắng, không bị vấy bẩn, thảo nào có thể chơi được với Dao Nhi.
Cô gái còn lại tên Hồng Diễm, là đời sau của một nữ trưởng lão trên một mỏm núi khác.
Hồng Diễm chín chắn hơn nhiều, cũng mới mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng trời sinh yểu điệu, mặc chiếc váy dài kiểu cung đình, khuôn mặt nhỏ xinh xắn hơi có vẻ sắc sảo, môi đỏ như lửa, đôi mắt nhỏ dài mang theo sự quyến rũ, trong lúc vô ý, ánh mắt chuyển động, câu hồn đoạt phách, là một mỹ nhân tương lai.
Tuy suy nghĩ của Hồng Diễm phức tạp hơn nhiều so với Cổ Thực, nhưng Diệp Thành có thể nhìn ra được, cô ta thật lòng coi Dao Nhi là chị em thân thiết.
Ngoài ra, còn có mấy nữ đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn, đều là mấy cô bé mười ba tuổi, vừa gia nhập Bồng Lai Tiên Sơn. Ai nấy mặt hoa da phấn, giống như búp bê Tây, đều là người hâm mộ của Dao Nhi.
“Diệp đại ca, bọn họ đều nói anh từ Luyện ngục Vô Gian ra, còn từng gặp chiến tướng của tộc Lệ Ma, không biết tộc trưởng Lệ Ma trông thế nào, mạnh đến đâu?”
Cổ Thực là con trai nên tò mò về việc này nhất, mấy cô bé cũng tò mò, ngẩng mặt lên nhìn Diệp Thành, chớp đôi mắt to tròn chờ anh trả lời.
Ác danh của tộc Lệ Ma ở dải Ngân Hà đủ để khiến trẻ con ngừng khóc. Trận chiến giữa Lăng Tiêu Thiên Quân và vua Lệ Ma hơn trăm nghìn năm trước vẫn còn được lưu truyền rộng rãi trên đời và rất có sức hút.
Mọi người đều biết, đàn ông trưởng thành của tộc Lệ Ma trời sinh đã có sức chiến đấu Kim Đan, kẻ nào kẻ nấy thèm khát máu, giống như Tu La biển máu vậy. Các tu sĩ ở dải Ngân Hà có cùng tu vi mà gặp tộc Lệ Ma, ngoài việc bị đánh cho nhừ tử thì không còn con đường nào khác.
“Ha ha, không có gì, chỉ là may mắn mà thôi”.
Diệp Thành mỉm cười, nhân tiện kể một số chuyện ở Luyện ngục Vô Gian, chủ yếu nói về đặc điểm, hình dáng của tộc Lệ Ma và những trận chiến nhỏ, chứ không hề nhắc đến vương tử Lệ Ma.
Nhưng cho dù là vậy, thì đám người Cổ Thực cũng nín thở, trợn to mắt, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng ngày càng tỏ vẻ khâm phục.
“Xí”.
Chỉ có Hồng Diễm bĩu môi, thân là đời sau của trưởng lão, con mắt của Hồng Diễm cao hơn đám Cổ Thực rất nhiều. Cho dù là thiên tài bảng Tinh Hà hay người đứng đầu Nguyên Anh thì cô ta cũng từng gặp, tộc Lệ Ma là cái thá gì chứ?
“Dao Nhi, anh trai cậu chém gió giỏi thế, còn nói cái gì anh ta một lèo đánh tan mấy chục chiến hạm của tộc Lệ Ma. Mình nghe nói mỗi chiếc chiến hạm của tộc Lệ Ma đều có một người cảnh giới Kim Đan tọa trấn đấy”.
Hồng Diễm ghé đầu lại, nói nhỏ bên tai Dao Nhi.
“Không được nói anh mình như vậy”.
Dao Nhi tức giận đẩy Hồng Diễm một cái: “Năm đó, anh mình không chỉ đối mặt với mấy chục chiếc, mà là mấy trăm chiếc chiến hạm Lệ Ma, cả vương tử Lệ Ma nữa. Nếu cậu còn nói anh mình, thì đừng chơi với mình nữa”.
“Ôi dào, không nói thì không nói”.
Hồng Diễm thấy bạn tức giận thì chỉ đành im miệng, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Thành như nhìn một kẻ lừa đảo đang lừa trẻ con.
“Lại còn vương tử Lệ Ma nữa? Đó là sự tồn tại trong truyền thuyết, đủ để sánh với Thần Tử của thánh địa Lăng Tiêu, dưới Thiên Quân không ai là đối thủ. Với tu vi thấp kém như anh ta mà gặp vương tử Lệ Ma thì đã hóa thành cát bụi từ lâu rồi”.
Hồng Diễm lẩm bẩm, thấy Dao Nhi lại trừng mắt nhìn, liền vội vàng nở nụ cười lấy lòng.
“Ôi, em chỉ mong được vào Luyện ngục Vô Gian, đánh nhau với các cường giả Ma tộc dị vực giống như Diệp đại ca. Sau này sợ là chỉ có thể đến vực Lệ Ma tu luyện mới có thể gặp được Ma tộc”.
Nghe Diệp Thành kể chuyện xong, Cổ Thực nói đầy cảm thán.
Mấy cô bé cũng gật đầu như giã tỏi, ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Thành tràn ngập vẻ sùng bái.
“Hừ, chỉ lừa được mấy cô bé thôi”.
Hồng Diễm tức tối, cô ta muốn vạch trần Diệp Thành, nhưng ngại cô bạn thân nên không thể nói, trong lòng càng khó chịu hơn.
Mấy ngày nay, ấn tượng của cô ta đối với Diệp Thành ngày càng xấu, lại thêm những tin đồn ở thế giới bên ngoài, khiến Hồng Diễm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để Diệp Thành làm hư Dao Nhi, càng không thể để anh vấy bẩn cô ấy.
Cô ta đảo đôi mắt to tròn, bỗng nói.
“Dao Nhi, tối nay Lâm sư tỷ và Tô đại ca mở tiệc ở phòng to nhất Vạn Sự Lâu để chiêu đãi bạn bè. Nghe nói có mấy thiên tài nổi tiếng của thiên tông khác, trong đó có một người từng đến vực Lệ Ma, đích thân chém một chiến tướng của tộc Lệ Ma. Chúng ta cũng đến đó đi”.
“Hả?”
Dao Nhi do dự, đôi mắt đẹp nhìn về phía Diệp Thành, tần ngần không quyết, rõ ràng là muốn đi chơi, nhưng lại sợ Diệp Thành không đồng ý.
“Được, anh đi cùng”.
Diệp Thành mỉm cười gật đầu.
Thời gian Minh Sương xuất quan ngày càng gần, thời gian Dao Nhi có thể ở lại Bồng Lai Tiên Sơn cũng ngày càng ít, vì vậy cô bé mới muốn gặp bạn bè nhiều một chút. Diệp Thành biết điều đó, đương nhiên anh sẽ không ngăn cản.
Hồng Diễm thấy thế, vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng thì cười lăn lộn. Nghĩ đến chuyện nghe được gần đây, đôi mắt đẹp liền nhìn về phía Diệp Thành, hậm hực nghĩ.
“Vẫn còn giả vờ, chờ đến Vạn Sự Lâu anh sẽ biết tay!”