Ông cụ Thẩm Thiên Minh chắp hai tay sau lưng, cất bước tản bộ trên đỉnh núi Sương Diệp chu vi nghìn trượng.
Tuy trước kia nhà họ Thẩm đã bước vào tiểu thế giới Vọng Tiên của tông môn Thượng cổ, nhưng sau đó lại quay về, Thẩm Minh Nhan liền làm chủ, đón bọn họ vào núi Hoành Lan. Bất kể thế nào thì ngoài mặt cô vẫn là vợ của Diệp Thành, mọi người cũng không có ý kiến gì.
"Chào cụ Thẩm".
"Cụ Thẩm dẻo dai khỏe mạnh ghê".
"Lại thấy ông cụ đến tản bộ".
“…”
Những người đi qua, bất kể là trưởng lão Chân Quân, hay là tiểu bối tông môn, đều cung kính chào hỏi ông ấy. Thẩm Thiên Minh mỉm cười gật đầu, tuy không thể trở về cố hương Hải Thành của nhà họ Thẩm, nhưng tinh khí thần của ông ấy càng ngày càng bừng bừng, phơi phới tráng kiện, sắc mặt hồng hào. Rõ ràng dạo này luyện khí có thành tựu, lại dùng thêm đan dược, cùng với việc gia tộc chấn hưng lại, khiến ông ấy cảm thấy rất được an ủi.
"Ông, gần đây mấy tập đoàn tài chính Âu Mễ đều muốn giao dịch với nhà họ Thẩm ta, cùng khai thác phát triển mạch khoáng linh thạch ở Thái Bình Dương. Bọn họ không cần chúng ta góp vốn, chỉ cần đề tên thôi, nghe nói đầu tư mấy nghìn tỷ".
Gia chủ đương nhiệm Thẩm Hàn Lâm của nhà họ Thẩm tươi cười bước tới, hiển nhiên đang vô cùng vui vẻ.
Mạch khoáng linh thạch phải mất mấy năm mới khai thác được.
Sau khi môi trường của Địa Cầu có thay đổi lớn, mạch khoáng linh thạch vốn hiếm hoi đến mức gần như không có, cũng dần hình thành. Tuy những mạch khoáng linh thạch này so với các ngôi sao ngoại vực vô cùng ít ỏi, chất lượng cũng không cao, nhưng dù sao cũng là mạch khoáng của chính Địa Cầu.
Bây giờ chỉ cần phát hiện một chỗ, là sẽ bị nhà nước hoặc các tông môn hàng đầu liên thủ phong tỏa. Đây là vật tư chiến lược, còn hơn cả dầu mỏ và urani, kiên quyết không mở cửa cho cá nhân, chỉ bán số lượng ít. Công ty tư nhân có thể lũng đoạn mạch khoáng, không cần nghĩ cũng biết công ty tư nhân này lớn mạnh đến mức nào.
"Đồng ý rồi à?", Thẩm Thiên Minh nhíu mày, nói với vẻ nghiêm túc.
"Chưa ạ, cháu mới chỉ đồng ý suông, chẳng phải bây giờ cháu đang xin ý kiến ông sao?", Thẩm Hàn Lâm thấy Thẩm Thiên Minh như vậy, cũng vội vàng thu lại nụ cười.
"Vậy thì từ chối đi, nhà họ Thẩm chúng ta không dính dáng đến những thứ này", Thẩm Thiên Minh lắc đầu.
"Đó là vụ làm ăn cả nghìn tỷ, nhà họ Thẩm ta cho dù vào lúc đỉnh cao nhất cũng không có nhiều tài sản như vậy".
Thẩm Hàn Lâm thấy không cam lòng, đang định phản bác, thấy sắc mặt ông mình nghiêm lại, liền vội vàng cúi đầu nói tiếp: "Thiên Huệ Tông kia muốn liên thủ với nhà ta thành lập một công ty, tiêu thụ ở Hoa Hạ những thứ như vật tư tu luyện, đan dược, pháp bảo, phù triện Thiên Huệ Tông mang đến, nói là chia năm năm, có thể đồng ý không ạ?"
"Thiên Huệ Tông? Tông phái của Thiên Huệ Thiên Quân kia sao?"
Thẩm Thiên Minh nhíu mày càng chặt hơn, nhìn cháu trai mình với ánh mắt nghiêm khắc: "Mỡ che mờ mắt, cháu ăn gan hùm mật báo đấy à? Chuyện của Thiên Huệ mà cũng dám nhúng tay vào? Cháu không biết lão là thủ lĩnh của tu sĩ ngoại vực, còn có thù với Sương Diệp sao?"
"Nhưng Thiên Huệ Thiên Quân đã nói rất rõ ràng, trước kia chỉ là hiểu lầm, sau này hai bên làm lành, sẽ không tính toán chuyện thù hận của đám đệ tử nữa...", Thẩm Hàn Lâm không khỏi tủi thân cãi lại.
"Hồ đồ!"
Thẩm Thiên Minh lớn tiếng trách mắng: "Tu sĩ ngoại vực không cùng loài với chúng ta, chỉ tin nắm đấm chứ không hiểu ơn huệ. Bề ngoài lão thiện ý nói mấy câu là cháu tin luôn sao? Kinh nghiệm và đầu óc bao nhiêu năm đâu rồi? Bị chó ăn mất rồi à? Nếu nhà họ Thẩm ta mà giao vào tay cháu, sợ là ông vừa nhắm mắt xuôi tay, cả gia tộc đã lụn bại sạch sẽ!”