Mục lục
Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 552: Thần pháp!

“Ầm!”

Lúc này, Diệp Thành đã xông vào trận doanh của tộc Lệ Ma từ lâu, đại khai sát giới.

Đối với Diệp Thành mà nói, thời gian vô cùng quý giá. Giờ đây anh đã hoàn toàn dứt bỏ thuật Man Thiên Quá Hải, dây Khổn Tiên không còn khả năng nối lại nữa, lôi kiếp sẽ kéo đến ngay lập tức, có thể nói là thù trong giặc ngoài.

“Vù!”

Lúc này, Diệp Thành hoàn toàn không dùng thần thông pháp bảo gì, anh giơ tay nhấc chân mang theo ánh sáng thần xanh tím, sức mạnh thời không là sát chiêu bén nhọn nhất. Một quyền đánh ra, sức mạnh thời không dào dạt hóa thành cầu vồng màu xanh tím, đánh tan một lúc bảy, tám chiếc chiến hạm.

Trước sức mạnh thời không, thân thuyền được đúc bằng vạn luyện ma thiết gì đó, các chiến sĩ tộc Lệ Ma liều mạng chống cự và các trận pháp bảo vệ được khắc trên thuyền đều không chịu nổi một đòn trước quyền kình của Diệp Thành. Diệp Thành như con hổ xông vào đàn dê, không tốn chút sức lực đã có thể xé nát vô số chiến sĩ tộc Lệ Ma.

“Chiến sĩ bình thường rút về, bày trận chiến đấu. Ma tướng lên!”

Vương tộc Lệ Ma lạnh lùng ra lệnh.

“Vù vù vù!”

Các chiến hạm sắt đen lùi về sau như thủy triều rút. Từng ma tướng cao ba đến bốn mét, vóc dáng cường tráng cao gầy, mặc chiến giáp đồng đen bay đến từ bốn phương tám hướng.

Khí tức của mỗi kẻ trong bọn chúng mạnh đến cực điểm, mỗi một người đều có thể sánh bằng Đại Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ. Trong tay bọn họ cầm vũ khí chiến đấu cấp ma khí thượng phẩm. Chừng mấy chục kẻ phong tỏa mọi phương hướng.

Mấy chục Đại Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ kết hợp với nhau là khái niệm như thế nào?

Cho dù là những người như Nam Ly Vương đời đầu hay Khô Vinh lão tổ cùng lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với ba hoặc năm Đại Chân Quân. Người ở cấp bậc như Minh Sương cùng lắm cũng chỉ có thể dốc hết sức chiến đấu với mười người. Đối mặt với mấy chục Đại Chân Quân thì ngay cả những thiên tài đỉnh cao nằm trong bảng Tinh Hà cũng phải tái mặt.

“Chết!”

Nhưng Diệp Thành không hề lùi bước, ánh mắt vô cùng bình thản.

Hai tay anh vẽ một đường vòng cung hoàn hảo trên bầu trời. Năm ngón tay lần lượt nhấc lên hạ xuống liên tục giống như đang chơi đàn, mỗi một ngón tay gõ xuống đều có một pháp tướng vụt lóe lên ở trong đó.

Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước…

Khi các loại pháp tướng nối tiếp nhau biến mất, cuối cùng nơi lòng bàn tay Diệp Thành chỉ còn lại một bánh xe do bốn luồng ánh sáng thần kỳ tạo thành. Trên bánh xe, bốn luồng sáng lưu chuyển, mãi không dập tắt, vĩnh hằng bất diệt.

“Thiên Cực Tứ Thánh Bảo Luân!”

Diệp Thành nâng bánh xe lên, đẩy nhẹ tới. Đây là phép thần thông còn mạnh hơn cả Tiếu Thiên Tứ Thần Thú!

“Ầm!”

Một bánh xe khổng lồ bốn màu tỏa sáng chợt quét ngang không trung, bay vọt đi với tốc độ mọi người gần như không thể tưởng tượng nổi, tạo thành một dấu vết thật dài giữa không trung. Đám ma tướng là những kẻ đứng đầu sóng ngọn gió. Có bảy tám ma tướng đứng chắn ở trước nhất còn không kịp nói lời nào đã bị bánh xe nghiền thành khói xanh.

Bánh xe rít gào, tựa như mặt trời chói chang giữa trời, sau khi nghiền qua ma tướng lại đâm vào đội ngũ chiến hạm của tộc Lệ Ma. Các chiến hạm vừa mới xếp xong trận hình, chuẩn bị chiến đấu thì bị bánh xe đánh tan, tạo nên một con đường to lớn dài mười cây số ở phía trên không của Luyện ngục Vô gian. Trong con đường, mấy chục chiếc chiến hạm bị đâm nát vụn.

Uy lực của một đòn mạnh đến như vậy!

Diệp Thành vừa sử dụng pháp thuật này, khắp đất trời bỗng trở nên yên tĩnh. Ngay cả các ma tướng cũng tỏ ra kinh hãi. Vô số chiến sĩ tộc Lệ Ma thì càng lộ vẻ sợ hãi hơn nữa.

Bọn chúng đi săn trên không trung, đuổi giết rất nhiều sinh vật không gian, nhưng đã bao giờ nhìn thấy cao thủ ở đẳng cấp như Diệp Thành đâu.

Diệp Thành giở tay nhấc chân mang đến uy lực gần với Thiên Quân Nguyên Anh trong truyền thuyết. Cho dù là Đại Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ cũng chẳng khác nào bù nhìn rơm dưới tay anh, có thể bị anh dễ dàng bóp nát.

“Phù!”

Diệp Thành chậm rãi buông tay xuống, khí huyết khắp người sôi trào, mãnh liệt cuồn cuộn, giống như dung nham, sóng thần.



Thiên Cực Tứ Thánh Bảo Luân là đại thần thông tuyệt thế, là sự tồn tại đáng sợ cùng cấp bậc với Hải Hoàng Quân Lâm. Diệp Thành dùng sức mạnh của Tứ Tượng huyền công thực hiện phép thần thông này, uy lực của nó quả thực là long trời lở đất. Cho dù là Minh Sương cũng phải cảm thấy ngạc nhiên.

Đó là ma tướng của tộc Lệ Ma đấy, đường đường là kẻ mạnh cấp bậc Đại Chân Quân.

Ngay cả đám người Nam Ly Vương đời đầu muốn giết một vị Đại Chân Quân cũng phải tốn công sức một phen. Vậy mà Diệp Thành dùng một chiêu đã giết chết bảy tám tên, hơn nữa còn chẳng tốn chút sức lực nào. Thực lực bậc này một khi công bố ra ngoài đủ để khiến toàn bộ hệ Ngân Hà chấn động.

“Vẫn chưa đủ”.

Ánh mắt Diệp Thành vô cùng lạnh lẽo. Mặc dù đã chết rất nhiều người, nhưng đối với tộc Lệ Ma mà nói chỉ là con số nhỏ, chưa tổn thất quá nhiều. Nhất là tên vương tộc Lệ Ma kia vẫn còn chưa ra tay. Phải giết đến mức mấy chục vạn kẻ Ma tộc ở trước mắt khiếp sợ, giết đến khi bọn chúng không dám đối địch với Diệp Thành, giết đến khi Dao Nhi an toàn mới thôi.

Hơn nữa… máu của Ma Vương là nguyên liệu tốt nhất để tu hành cơ thể Thiên Đế Đạp Vân.

“Tiếp tục!”

Diệp Thành lại khoanh hai tay, mười ngón tay khẽ gõ, giống như bánh xe chuyển động. Các pháp tướng liên tục vụt lóe, xoay vòng không dứt.

“Giết chết hắn, tuyệt đối không được để hắn dùng pháp thuật”.

Các ma tướng sợ hãi, người đứng đầu điên cuồng gào lên.

Mấy chục tên ma tướng đồng thời vung binh khí chém nứt hư không, điên cuồng lao đến từ bốn phương tám hướng. Mỗi một chiêu của bọn chúng đều làm rung chuyển đất trời, khiến không gian vỡ tan, Luyện ngục Vô Gian chấn động. Mấy chục luồng ma khí quét qua không trung vạn trượng, khiến nguyên khí trong vòng nghìn dặm sôi sục như biển.

Nếu trúng một đòn này, mấy trăm dặm xung quanh đều sẽ biến thành khói bụi, thậm chí có thể đánh xuyên Luyện ngục Vô Gian. Dù là thiên tài đứng cao nhất trong bảng Tinh Hà cũng phải lùi lại trước một đòn này.

Trong đáy mắt của Diệp Thành vẫn không vui không buồn như trước.

“Ầm ầm!”

Tứ đại pháp tướng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ liên tục xuất hiện quanh người Diệp Thành, chuyển động cực nhanh, cuối cùng hóa thành một chiếc vòng tứ sắc rực rỡ, phát ra tiếng vang như sấm. Hai vị toàn năng Hải Hoàng và Minh Vương sau lưng Diệp Thành đồng loạt giơ tay lên, sức mạnh thời gian và không gian đáng sợ xao động bên trong cơ thể anh, hóa thành thần lực cuồn cuộn ngút trời, truyền vào lòng bàn tay của Diệp Thành.

Ngay cả kim đan trong cơ thể anh cũng xoay càng lúc càng nhanh, nhìn như sắp rời khỏi Trung Phủ.

Khi nó hoàn toàn rời khỏi Trung Phủ thì sẽ là lúc kim đan xuất khiếu, Chân Quân đại thành. Từ đó không còn khả năng nghịch chuyển nữa, Diệp Thành sẽ phải hứng chịu lôi kiếp.

Nhưng dù vậy, Diệp Thành vẫn không dừng lại. Anh đưa lòng bàn tay lên, giống như nâng món bảo vật quý giá nhất, bay vụt lên trời, đối đầu trực diện với đòn đánh long trời lở đất kia.

“Tứ Thánh Luân Hồi… Đại Diệt Chú!”

Ầm!

Bánh xe khủng khiếp to gấp mấy lần trước kia giống như mặt trời trên cao, rực rỡ chói mắt, soi sáng toàn bộ Luyện ngục Vô Gian, che lấp mọi nguồn sáng, thậm chí ở cách xa nghìn vạn dặm cũng có thể nhìn thấy.

Đó là ma tướng của tộc Lệ Ma đấy, đường đường là kẻ mạnh cấp bậc Đại Chân Quân.

Ngay cả đám người Nam Ly Vương đời đầu muốn giết một vị Đại Chân Quân cũng phải tốn công sức một phen. Vậy mà Diệp Thành dùng một chiêu đã giết chết bảy tám tên, hơn nữa còn chẳng tốn chút sức lực nào. Thực lực bậc này một khi công bố ra ngoài đủ để khiến toàn bộ hệ Ngân Hà chấn động.

“Vẫn chưa đủ”.

Ánh mắt Diệp Thành vô cùng lạnh lẽo. Mặc dù đã chết rất nhiều người, nhưng đối với tộc Lệ Ma mà nói chỉ là con số nhỏ, chưa tổn thất quá nhiều. Nhất là tên vương tộc Lệ Ma kia vẫn còn chưa ra tay. Phải giết đến mức mấy chục vạn kẻ Ma tộc ở trước mắt khiếp sợ, giết đến khi bọn chúng không dám đối địch với Diệp Thành, giết đến khi Dao Nhi an toàn mới thôi.

Hơn nữa… máu của Ma Vương là nguyên liệu tốt nhất để tu hành cơ thể Thiên Đế Đạp Vân.

“Tiếp tục!”

Diệp Thành lại khoanh hai tay, mười ngón tay khẽ gõ, giống như bánh xe chuyển động. Các pháp tướng liên tục vụt lóe, xoay vòng không dứt.

“Giết chết hắn, tuyệt đối không được để hắn dùng pháp thuật”.

Các ma tướng sợ hãi, người đứng đầu điên cuồng gào lên.

Mấy chục tên ma tướng đồng thời vung binh khí chém nứt hư không, điên cuồng lao đến từ bốn phương tám hướng. Mỗi một chiêu của bọn chúng đều làm rung chuyển đất trời, khiến không gian vỡ tan, Luyện ngục Vô Gian chấn động. Mấy chục luồng ma khí quét qua không trung vạn trượng, khiến nguyên khí trong vòng nghìn dặm sôi sục như biển.

Nếu trúng một đòn này, mấy trăm dặm xung quanh đều sẽ biến thành khói bụi, thậm chí có thể đánh xuyên Luyện ngục Vô Gian. Dù là thiên tài đứng cao nhất trong bảng Tinh Hà cũng phải lùi lại trước một đòn này.

Trong đáy mắt của Diệp Thành vẫn không vui không buồn như trước.

“Ầm ầm!”

Tứ đại pháp tướng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ liên tục xuất hiện quanh người Diệp Thành, chuyển động cực nhanh, cuối cùng hóa thành một chiếc vòng tứ sắc rực rỡ, phát ra tiếng vang như sấm. Hai vị toàn năng Hải Hoàng và Minh Vương sau lưng Diệp Thành đồng loạt giơ tay lên, sức mạnh thời gian và không gian đáng sợ xao động bên trong cơ thể anh, hóa thành thần lực cuồn cuộn ngút trời, truyền vào lòng bàn tay của Diệp Thành.

Ngay cả kim đan trong cơ thể anh cũng xoay càng lúc càng nhanh, nhìn như sắp rời khỏi Trung Phủ.

Khi nó hoàn toàn rời khỏi Trung Phủ thì sẽ là lúc kim đan xuất khiếu, Chân Quân đại thành. Từ đó không còn khả năng nghịch chuyển nữa, Diệp Thành sẽ phải hứng chịu lôi kiếp.

Nhưng dù vậy, Diệp Thành vẫn không dừng lại. Anh đưa lòng bàn tay lên, giống như nâng món bảo vật quý giá nhất, bay vụt lên trời, đối đầu trực diện với đòn đánh long trời lở đất kia.

“Tứ Thánh Luân Hồi… Đại Diệt Chú!”

Ầm!

Bánh xe khủng khiếp to gấp mấy lần trước kia giống như mặt trời trên cao, rực rỡ chói mắt, soi sáng toàn bộ Luyện ngục Vô Gian, che lấp mọi nguồn sáng, thậm chí ở cách xa nghìn vạn dặm cũng có thể nhìn thấy.

Lần này, trong bánh xe ánh sáng không chỉ có sức mạnh của tứ đại thần thú, mà còn có sức mạnh thời không của Hải Hoàng và Minh Vương. Khoảnh khắc ấy, cả đất trời như ngưng đọng, trong mắt mọi người chỉ còn lại bánh xe ánh sáng.

Sáng chói như vậy!

Nếu nói Thiên Cực Tứ Thánh Bảo Luân là tiên thuật thần thông nổi tiếng của Linh Thú Phong, thì Tứ Thánh Luân Hồi Đại Diệt Chú đã vượt qua phạm trù của thần thông. Đó là thần pháp mới mà Diệp Thành kết hợp sức mạnh của tứ đại thần thú và sức mạnh thời không tự sáng tạo ra.

Không sai, là thần pháp! Chính là thần pháp tối cao do Chân Tiên Hợp Đạo sử dụng. Bây giờ mặc dù nó được thực hiện từ tay Diệp Thành, uy lực không bằng một phần nghìn Hợp Đạo chân chính, nhưng vẫn chấn động nhật nguyệt, khiến đất trời run rẩy.

“Ầm!”

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK