• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phủ tướng quân có tin vui.

Mấy ngày trước, Sơ Trường Dụ vừa được thăng quan, ngồi lên vị trí Lại bộ Thượng thư, hiện giờ mới ngoài hai mươi, được xem như là người có quyền thế rất mạnh trong triều.

Thăng quan được mấy ngày, phủ Định Quốc tướng quân lại có tin Sơ Trường Dụ muốn cưới vợ.

Chuyện này khiến trong triều một phen náo động. Khiến bọn họ kinh ngạc không phải là chuyện Sơ Trường Dụ cưới vợ, mà người Sơ Trường Dụ muốn cưới là người không có gia thế, nghe nói là năm đó quen biết khi đến Hồ Châu trị thủy.

Loại cô nương này... cưới về làm thiếp còn được, cần gì phải cưới về làm vợ?

Chẳng qua bây giờ Sơ gia hiển hách, biên cương nắm giữ binh quyền, trong kinh có Sơ Trường Dụ từng bước thăng tiến. Ngẫm lại, một là không cần dựa vào hôn nhân để củng cố địa vị, hai là nếu dựa vào hôn nhân mà kết bè phái, sẽ khiến thánh thượng nghi ngờ.

Do đó, quan viên trong kinh nghĩ trong lòng, nhưng không ai nói ra. Chỉ tiếc, các thiếu nữ thế gia trong thành Triệu Kinh tan nát con tim khi nghe tin Trạng Nguyên có dung mạo xuất chúng của thế gia hiển hách kia là hoa đã có chủ.

Trước hôn lễ một ngày, Hoàng đế Cảnh Tông đến phủ tướng quân.

"Sơ tướng quân đâu?" Cảnh Tông đứng dậy nhận tách trà do Sơ Trường Dụ đưa tới, hỏi.

Sơ Trường Dụ cười nói "Phụ thân lo lắng an toàn của biên cương, cho nên hai ngày nay đã vội quay về rồi."

Cảnh Tông nghe vậy, rõ ràng không tin. Hắn bĩu môi uống hớp trà, nói "Sơ tướng quân vẫn không đồng ý chuyện của người và Nhị hoàng huynh phải không?"

Nghe hắn nói vậy, Sơ Trường Dụ cũng không cố gắng biện hộ, cười nói "Hẳn là phụ thân cũng không muốn ngăn cản, nhưng vẫn không thân thiện mấy với Cảnh Mục, ông ấy đi là vì sợ hôn lễ sẽ xảy ra chuyện không vui."

Cảnh Tông đặt tách trà xuống, nói "Người cũng mặc cho Nhị hoàng huynh làm càn."

Sơ Trường Dụ thở dài, khóe miệng lại không ngừng cong lên "Hết cách rồi, hắn cứ ầm ĩ đòi ta cho hắn danh phận."

Cảnh Tông cũng dần trưởng thành, sau bao năm được Cảnh Mục rèn luyện đã dần ra dáng vua một nước. Thông thường vị trí Nhiếp chính vương không ổn định, nguy cơ bốn bề. Nhưng một là Cảnh Mục không quan tâm đến quyền lực này, khi thấy Cảnh Tông có khả năng đã giao lại tất cả quyền lực, hai là Cảnh Tông cũng biết chuyện của bọn họ, nên không mảy may nghi ngờ.

Hơn nữa, nếu năm đó không có Cảnh Mục, ba người bọn họ đã chết hết rồi.

Cảnh Tông tự dưng bị dồn cơm chó, nhất thời thấy nghẹn. Hắn uống một hớp trà, nuốt cơm chó xuống.

Cảnh Tông nói tiếp "Vậy... có cần trẫm cho Nhị hoàng tử một danh hiệu không?" hắn cười nói "Dù gì Nhị hoàng huynh cũng không quan tâm vị trí Nhiếp chính vương cho lắm, chi bằng ban cho huynh ấy danh hiệu cáo mệnh phu nhân."

Sơ Trường Dụ cũng cười nói "Bỏ đi. Cáo mệnh phu nhân sơ hở là phải vào cung diện thánh, chẳng phải sẽ để người khác nhìn ra sao?"

Sau khi tiễn Cảnh Tông đi, Đới Văn Lương ráo riết đến tìm y.

"Sơ tam lang, xem như ta nhìn nhầm đệ rồi." người còn chưa vào cửa, giọng đã truyền vào trước.

Con chim nhỏ mập mạp trên giá ngoài cửa giờ cũng đã lớn tuổi, đứng bơ phờ trên giá ngủ gà ngủ gật. Đới Văn Lương vừa giận dữ quát một tiếng, làm nó giật mình tỉnh dậy, khàn giọng líu lo hai tiếng.

Đới Văn Lương vượt qua nó, đi thẳng vào phòng.

Sơ Trường Dụ đứng trong sảnh chính, nhìn dáng vẻ đến hỏi tội của hắn, nhất thời giật mình "Sao vậy?"

"Sao đệ lại tự dưng muốn cưới vợ!" hắn tức giận nói "Ta chỉ biết đệ là người có học, tính tình chính trực, không ngờ đệ lại làm ra chuyện khốn kiếp như vậy!"

Sơ Trường Dụ ngẩn người, lúc này mới nhận ra Đới Văn Lương đã biết quan hệ của y và Cảnh Mục, lại không biết ngày mai cô nương nhà nào được gả vào nhà y.

Đới Văn Lương tức giận nói "Sơ tam lang, đệ cưới vợ, còn Nhiếp chính vương phải làm sao! Năm đó hắn vì đệ mà từ bỏ hoàng vị, sao đệ có thể..."

Sơ Trường Dụ vội ngăn hắn lại "Muốn nói gì là nói. Mấy lời này có thể tùy tiện nói được sao?"

Ý của y là chuyện Cảnh Mục không làm Hoàng đế không thể nói bậy. Nói cho cùng, hiện giờ người ngồi trên hoàng vị là Cảnh Tông, hắn là vua một nước, không ai có thể vượt qua hắn.

Còn Đới Văn Lương hiểu sai rồi.

"Hay lắm, bây giờ còn không thể nhắc Nhiếp chính vương ở chỗ đệ nữa à!" hắn tức giận nói "Uổng cho Nhiếp chính vương còn yêu đệ sâu đậm!"

Sơ Trường Dụ nghe vậy hơi ngẩn ra.

"Sao huynh biết hắn yêu đệ sâu đậm?" Sơ Trường Dụ hỏi.

Đới Văn Lương hừ lạnh một tiếng "Vừa nãy ta mới đi hỏi Nhiếp chính vương rồi!"

Sơ Trường Dụ nhướng mày "Hắn nói sao?"

Đới Văn Lương nói "Nhiếp chính vương nói ngài ấy hiểu quyết định của đệ, nói đệ đã đến tuổi thành gia lập thất! Ngài ấy còn nói mình không để ý, bằng lòng cùng phu nhân mới hầu hạ đệ... Sơ Trường Dụ, sao đệ lại cầm thú như vậy!!"

Sơ Trường Dụ "......"

Đêm hôm đó, Sơ Trường Dụ vừa thay xong quần áo nằm xuống giường thì nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng sột soạt. Y đứng dậy nhìn thử, thấy một bóng người đáp xuống ngoài cửa sổ.

Cái bóng đó giơ tay lên, thận trọng gõ hai lần vào cửa sổ.

Sơ Trường Dụ mặc áo khoác đứng dậy, đi tới mở cửa sổ.

Sau đó thấy Cảnh Mục đứng ngoài cửa sổ, chớp mắt mỉm cười với y.

Theo quy tắc, các cặp đôi không được gặp nhau trước ngày cưới. Sơ Trường Dụ đang định nói chuyện này rồi bảo hắn về, nhưng y chợt nhớ đến những gì Đới Văn Lương nói hôm nay.

Sơ Trường Dụ nhướng mày nhếch môi khẽ cười.

Mà Cảnh Mục chỉ chuyên tâm vòng qua hai bình hoa, nhảy cửa sổ vào trong, không nhìn thấy biểu cảm của Sơ Trường Dụ. Hắn vừa đáp xuống đất thì nghe Sơ Trường Dụ nói "Hôm nay ngươi tới thật đúng lúc."

"Hả?" Cảnh Mục ngẩng đầu nhìn y.

Sau đó, hắn thấy Sơ Trường Dụ mặc áo ngủ trắng tinh, khoác áo ngoài màu xanh, tóc đen xõa trên vai, khoanh tay cân nhắc mỉm cười nhìn mình.

"Ngày mai ta phải thành thân rồi." Sơ Trường Dụ cười nói "Ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình vẫn nên làm một quân tử, không thể làm phu nhân buồn lòng. Cho nên từ nay về sau, chúng ta chia tay đi, ta không cần ngươi và phu nhân ta cùng hầu hạ."

Cảnh Mục biết Sơ Trường Dụ đang so đo chuyện hôm nay Đới Văn Lương nói.

Hôm nay hắn thấy bộ dạng vội vàng của Đới Văn Lương rất buồn cười, mới trêu chọc một chút, sau đó thấy Đới Văn Lương tức giận run người mới thả đi. Không ngờ tên nhóc này hành động nhanh như thế, mới đó đã đi nói với Sơ Trường Dụ.

Nét mặt Cảnh Mục thay đổi, tức thì trở nên ấm ức. Tay hắn siết thành nắm đấm, đánh nhẹ vào ngực Sơ Trường Dụ.

"Ngài là đồ vô lương tâm, kẻ bạc tình, có người mới thì muốn bỏ người cũ phải không?"

Hắn vừa nói vừa cúi người ôm eo Sơ Trường Dụ, một tay đóng cửa sổ, cúi đầu lại gần vùi vào trong ngực Sơ Trường Dụ.

"Thiếp không muốn." Cảnh Mục thì thầm "Bây giờ thiếp đang mang thai con của ngài, ngài muốn đuổi mẹ con thiếp đi đâu?"

Sơ Trường Dụ "......" tên vô lại này ở đâu ra.

Y đẩy mấy cái, nhưng không đẩy được cánh tay cường tráng của Cảnh Mục. Mà tên nhóc kia vẫn bám riết "Ngài không cần thiếp thì thôi, sao có thể không cần cốt nhục trong bụng thiếp?"

Sơ Trường Dụ "Cho ta xem, cốt nhục trong bụng ngươi đâu?"

Nghe vậy, tên vô lại nở nụ cười ranh mãnh "Đây này, đại nhân."

Hắn vừa nói vừa nắm tay Sơ Trường Dụ ấn lên cơ bụng nổi rõ rồi trượt xuống gốc rễ đang dán trên bụng hắn.

Sơ Trường Dụ "......"

"Đại nhân sờ được chưa? Một đứa trẻ lớn lắm đấy." Cảnh Mục cười nói.

Sơ Trường Dụ liếc hắn một cái.

Đường đường là Nhiếp chính vương thủ đoạn tàn nhẫn, hành động quyết đoán, kiệm lời trong triều, giờ như tên côn đồ trơ mặt cười lưu manh chọc ghẹo gái nhà lành giữa đường phố.

Sơ Trường Dụ thu tay về, nói "Ngày mai còn phải dậy sớm, ngươi đừng lộn xộn nữa."

Cảnh Mục cười nói "Ta biết."

Hắn vừa nói vừa giơ tay bế Sơ Trường Dụ đi về phía giường.

"Có điều, không biết ai đặt ra quy định, ba ngày trước khi thành thân không được gặp nhau." hắn vừa đặt Sơ Trường Dụ lên giường, vừa giúp y cởi áo khoác trên người "Ta phải ngủ một mình hai đêm rồi, không thể chịu được nữa, nhất định phải gặp người mới ngủ được."

Nói rồi, hắn ngồi ngay ngắn bên mép giường, chống cằm nói "Người ngủ đi, ta nhìn người ngủ, đợi người ngủ rồi, ta sẽ về."

Sơ Trường Dụ nằm trên giường, nhìn nam nhân ngồi ngược ánh trăng, trên thân hình cao lớn ánh lên một vầng sáng dịu dàng.

Y thở dài, nói "Vậy ta ngủ đây?"

Cảnh Mục ừm một tiếng, thậm chí còn khống chế hơi thở nhẹ lại, như sợ quấy rầy y.

Sơ Trường Dụ bất lực cong môi, nói "Được rồi, gặp cũng gặp rồi, quy tắc cũng phá rồi, không cần để ý gì nữa. Tối nay ngươi cứ ngủ ở đây, sáng mai về sớm một chút."

Quả nhiên, sói con cạnh giường nghe đến đó thì mắt sáng lên.

Sau đó, hắn cởi áo khoác, xoay người lên giường.

"Nhưng không được lộn xộn." Sơ Trường Dụ nhắc nhở.

"Không lộn xộn, nhất định không lộn xộn." Cảnh Mục bảo đảm, sau đó chui vào trong chăn, giơ tay ôm y "Ngày mai người phải cưỡi ngựa, còn phải đứng lâu như vậy, ta biết."

Sơ Trường Dụ ôm lại hắn, cảm thán nói "Mấy ngày nay không có ngươi, ta cũng cảm thấy không quen. Trong chăn thiếu một người ấm nóng, quả thật có hơi lạnh."

Nói xong, y theo thói quen chui vào lòng Cảnh Mục, gối trên tay hắn nhắm mắt lại.

Đương nhiên, y đã bỏ lỡ tình cảm dịu dàng hơn cả ánh trăng trong mắt Cảnh Mục.


"Ừm, ngủ đi." y nghe Cảnh Mục nói.


Hôm sau, Sơ Trường Dụ mở mắt, chung quanh không có ai.


Phòng của y sớm đã được trang trí thành phòng tân hôn, nha hoàn ra vào dán chữ hỷ lên cửa. Lúc Sơ Trường Dụ thức dậy, có người đến hầu hạ y tắm rửa thay y phục.


"Sáng nay... có ai ra vào không?" y dụi dụi mắt, khàn giọng hỏi.


Nha hoàn nói "Thưa thiếu gia, không có ai ra vào."


Sơ Trường Dụ bật cười, ngẩng đầu nhìn đèn lồng đỏ treo ngoài cửa sổ dưới ban mai.


Đúng là cầm tinh con cáo. E là đã sớm chuồn về, ăn mặc chỉnh tề, đội khăn trùm đầu, đang chờ mình tới đón đây mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK