• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay, Cảnh Mục đến điều tra vụ án một quan viên tự ý kinh doanh thanh lâu ở ngõ Xuân Thủy. Cảnh Mục phái người theo dõi mấy ngày mới tra được sơ hở, hôm nay đến niêm phong.

Vì quan viên đứng sau chuyện này có cấp bậc cao, Cảnh Mục cần phải đích thân xử lý.

Khi hắn xử lý xong chuyện bên đó, nhanh chóng rút quân về Đại Lý Tự, thì chợt thấy xe ngựa của phủ tướng quân ở dưới thanh lâu bên cạnh.

Cả phủ tướng quân, chỉ có một nam tử duy nhất ở kinh thành. Cảnh Mục lệnh thuộc hạ giải người về trước, một mình đến thanh lâu bên cạnh, hỏi người trên xe ngựa kia là ai.

Tú bà vừa tận mắt thấy vị đại nhân trẻ tuổi này bắt giữ ông chủ thanh lâu đắt khách bên cạnh, trong lòng sợ hãi vô cùng, dĩ nhiên thưa hết mọi chuyện, hận không thể tận tay họa lại chân dung của Sơ Trường Dụ dâng cho hắn.

Bà chỉ nói vài câu, Cảnh Mục liền biết đó là Sơ Trường Dụ. Hắn không muốn phí thời gian với tú bà, bảo bà dẫn hắn đến gian phòng của Sơ Trường Dụ.

Tú bà nghĩ thầm, chắc không phải niêm phong bên kia rồi, thì thuận tiện bắt thêm một quan viên mua vui ở đây đó chứ?

Trong triều đại này, thanh lâu hợp pháp, mua vui dĩ nhiên cũng hợp pháp. Tú bà thầm nghĩ, nhưng lại không nói lời nào, pháp là gì? Những quan lớn đội ô sa này chính là pháp.

Đến trước cửa, không có tiểu tư nào chờ hầu. Tú bà dĩ nhiên biết. Khi nãy lúc hai vị công tử này tới, Hồng Ngọc cô nương vừa liếc mắt đã nhìn trúng, nàng quyết định cải trang thành ca kĩ, vào hầu hạ hai vị công tử này, xin tú bà gọi tiểu tư ở cửa đi chỗ khác.

Loại chuyện này, tú bà sao có thể không đồng ý. Nếu Hồng Ngọc có khả năng bám được vị công tử này, nhất định sẽ kiếm được tiền chuộc thân.

Do đó, tú bà nhanh gọn làm theo ý nàng.

Lúc này ngoài cửa không có tiểu tư, tú bà xem như không thấy gì, tự tay mở cửa cho vị gia này.

Vừa mở cửa thì thấy bên trong xuất hiện thêm một vị công tử khác, Hồng Ngọc đang yêu kiều gợi cảm nằm trên đầu gối của vị công tử mà nàng nhìn trúng.

Đột nhiên, không khí kiều diễm ập tới phía bọn họ. Mà tú bà nhạy cảm nhận ra hơi thở của người bên cạnh đột nhiên lạnh dần.

Bà lờ mờ cảm thấy giống như mấy vị phu nhân đến thanh lâu bắt gian phu quân của mình đang mua vui.

Tú bà thấy khí thế như Tu La này, cuống quít bỏ đi trước.

“Cảnh Mục?” Sơ Trường Dụ có hơi hoa mắt, đỡ nữ tử tỳ bà vô ý “ngã” trên đầu gối mình, kế đó thấy Cảnh Mục mặt không chút cảm xúc, ánh mắt sâu không thấy đáy, đứng như Môn thần ở trước cửa.

Cảnh Mục ừm một tiếng, đóng cửa đi vào, ngồi xuống ghế.

Đôi mắt đen láy sáng ngời, vẫn bình tĩnh nhìn y, làm y sởn hết gai ốc.

Nữ tử tỳ bà thấy động tác của y nhẹ nhàng ôn hòa, như thể có chút tình ý, tức thì nảy sinh tâm tư. Nàng đứng dậy, không quay về, đặt tỳ bà sang một bên, nhẹ nhàng vén tay áo đỏ, rót rượu cho những người ngồi bên bàn.

Khi đi qua sau người Sơ Trường Dụ, hai ngón tay nõn nà lướt nhẹ qua lưng y, khiêu khích rồi dừng lại một lúc trên vai y.

Sơ Trường Dụ bị động chạm này làm sững người, cau mày quay đầu nhìn nữ tử tỳ bà.

Không phải là ca kĩ à? Sao không an phận như vậy?

Y còn chưa kịp quở trách, Cảnh Mục đã lạnh giọng nói “Ra ngoài.”

Nữ tử tỳ bà giật nảy mình khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, nàng ngẩng đầu lên thấy vị quan đó đang nhìn mình với vẻ mặt không tốt.

Nàng ngẩn người một hồi, nghe thấy vị quan đó lặp lại “Ra ngoài.” lúc này trong giọng nói đã mang theo ý cảnh cáo mạnh mẽ.

Nữ tử tỳ bà nhất thời cũng bực tức. Ta hầu hạ y chứ đâu phải ngươi, vị khách đó còn chưa nói gì, ngươi dựa vào đâu mà đuổi ta đi?

Chợt nàng nghe Sơ Trường Dụ lạnh giọng nói “Không nghe thấy à?”

Lúc này, nàng mới ấm ức hành lễ, xoay người ôm tỳ bà ra ngoài.

Sơ Trường Dụ bị chuyện vừa rồi làm chẳng còn lòng dạ gì — không biết vì sao, kiếp trước kiếp này y sống vô cùng thanh tịnh khổ hạnh. Có lẽ quyền thế ngất trời đã thỏa mãn dục vọng nội tâm của y, vì vậy ở những phương diện khác, y khá thờ ơ.

Nữ tử này trêu ghẹo y, y chẳng những không nảy sinh tâm tư gì, ngược lại cảm thấy người này đang cố lấy lòng mình, muốn có được thứ gì đó từ mình. Nghĩ đến đây, y chỉ cảm thấy chán ghét, không muốn nghĩ tới nữa.

“Cô cũng ra ngoài đi.” y nói với ca kĩ đang gảy cổ cầm.

Tiếng đàn vừa ngừng, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Càng yên tĩnh thì tình cảnh càng gượng gạo.

Phương Dư Khiêm thấy vị quan viên trẻ tuổi vừa tới khí thế phi phàm, lại nghe Sơ Trường Dụ gọi là 'Cảnh Mục', trong lòng mơ hồ đoán chắc đây nhất định là người họ Cảnh trong hoàng thành, thế nên không dám bắt chuyện bậy bạ, nhưng cũng định nói vài lời để làm dịu bầu không khí.

“Như vậy thì yên tĩnh hơn nhiều.” Phương Dư Khiêm cười nói “Tại hạ cảm thấy thanh lâu không phải nơi để đàm đạo, mà không đến đây đàm đạo thì chẳng giống phong tục, không quen được các sĩ tử. Hiện giờ đàn ca đã ngừng, ngược lại thoải mái hơn nhiều.”

Sơ Trường Dụ nhìn chằm chằm ánh mắt dò xét của Cảnh Mục, như thể đang bị buộc tội gì đó, cả người không thoải mái. Ta đến đây là vì có chuyện quan trọng cần làm, không phải đến mua vui. Nữ tử vừa rồi, cũng là cô ta tự dưng xông lên, đập vào hông ta đến giờ còn đau.

Vì vậy, y ngoài uống mấy chén rượu Phần, thì chẳng làm gì cả, thằng nhóc này nhìn chằm chằm mình làm gì!

Trong lòng y cũng dần nảy sinh bất mãn, mím môi im lặng. Lúc này nghe thấy Phương Dư Khiêm giải vây, định lên tiếng đáp lời.

Nào ngờ Cảnh Mục lại lạnh giọng nói, chỉ tay về phía Phương Dư Khiêm “Ngươi lại là ai?” hỏi cực kỳ vô lễ.

Sơ Trường Dụ nghe ra trong lời của hắn mang theo gai nhọn, cau mày muốn trách mắng hắn.

Mà Phương Dư Khiêm không hề khó chịu “Tại hạ họ Phương tên Dư Khiêm, sĩ tử từ Hồ Châu lên kinh thi lại, bái kiến Cảnh đại nhân.”

Cảnh Mục hừ lạnh một tiếng “À, thì ra tới đây thi. Vậy lúc lên trường thi đừng có căng thẳng viết bậy bạ, rồi để mất đầu.”

Rõ ràng hắn đang vô cớ cười nhạo kiếp trước của đối phương. Dù sao chuyện cũng chưa xảy ra, bây giờ nói ra, nghe như nửa tốt ý nửa châm chọc, rất chói tai.

“Cảnh Mục.” Sơ Trường Dụ cau mày cảnh cáo.

Vừa rồi, y và Phương Dư Khiêm hận gặp nhau quá muộn, đàm đạo hồi lâu lại nói đến chuyện thi cử. Phương Dư Khiêm nói với y về vướng mắc và mâu thuẫn trong lòng mình. Lần trước đỗ đầu bảng, những gì viết trên bài thi toàn là những lời trái lòng, sau khi đỗ cao, vẫn luôn khúc mắc trong lòng, muốn viết ra quan điểm thật của mình.

Nếu nói những lời này với người khác, thì mấy sĩ tử liên tục thi trượt kia nhất định sẽ bực tức không thôi, hận Phương Dư Khiêm sống trong phúc mà không biết hưởng. Nhưng Sơ Trường Dụ lờ mờ hiểu được, một thanh niên trẻ tuổi có tấm lòng cao hơn trời, tràn đầy hoài bão.

Cho nên, Sơ Trường Dụ đã biết đại khái nguyên nhân kiếp trước đối phương chết. Khúc mắc trong lòng chưa gỡ đã bị lôi lên điện thi lại. Ngồi ở trung tâm quyền lực của thiên hạ, chắc hẳn thanh niên này vướng mắc và do dự gần như phát điên, nên mới viết đầy những lời hoang đường, để rồi bị xử trảm.

Sơ Trường Dụ là người giỏi giải quyết chuyện này nhất, chỉ mấy câu đã giúp Phương Dư Khiêm cởi bỏ nút thắt trong lòng.

Cảnh Mục lúc này nhảy ra, hung hăng chọc ngón tay vào vết thương.

Nhưng lời cảnh báo của y lọt vào mắt Cảnh Mục đã thay đổi ý nghĩa.

Hắn thầm nghĩ, Thiếu phó không chỉ đi uống rượu mua vui, mà còn quen biết một gã thanh niên tài giỏi. Tính tới hiện tại mới quen biết được bao lâu chứ, Thiếu phó đã bắt đầu nói thay cho gã kia, còn trách mắng mình.

Ấm ức và oán giận trong lòng Cảnh Mục lại lần nữa đan xen.

“Ta chỉ nhắc nhở mà thôi. Lần này sĩ tử Hồ Châu vào kinh thi lại, chẳng phải muốn bắt tên gian lận kia sao. Đến lúc vào trường thi, bọn họ ứng xử thế nào, còn chưa biết được.” Cảnh Mục nói.

Lửa giận trong lòng Sơ Trường Dụ chợt dâng lên — thằng nhãi này, nói ngày càng quá đáng!

Y vừa định lên tiếng, Phương Dư Khiêm liền cười nói “Cảm tạ đại nhân nhắc nhở. Đại nhân nói không sai, tại hạ nhất định sẽ thận trọng, mong đại nhân yên tâm.”

Theo lý mà nói, dáng vẻ tốt bụng lương thiện này của Phương Dư Khiêm sẽ rất được tán thưởng yêu thích. Nhưng Cảnh Mục nhìn thế nào cũng chướng mắt.

Bộ dạng giả vờ rộng lượng này, chắc chắn cố ý bày ra trước mặt Thiếu phó!

Phương Dư Khiêm rất nhạy cảm, có thể nhận thấy mùi thuốc súng nồng nặc trên người vị khách không mời này. Hơn nữa, sau khi hai ca kĩ ra ngoài, mũi nhọn toàn chĩa về phía mình. Tự giác hiểu được vị đại nhân này không hoan nghênh mình lắm nên đứng dậy nói “Mới đó mà đã đàm đạo cùng Sơ công tử hơn một canh giờ rồi. Tại hạ không thể để bằng hữu phòng bên chờ đợi, bèn xin cáo từ trước.”

Sơ Trường Dụ nghe vậy bèn đứng dậy tiễn, Đới Văn Lương bên cạnh cũng đứng dậy chắp tay. Nhưng Cảnh Mục không thèm nhìn một cái.

Hắn thầm nghĩ, hơn một canh giờ? Gã này đúng là mưu mô thâm trầm, e là đặc biệt nói với ta chứ gì!

Phương Dư Khiêm vừa ra ngoài, sắc mặt Sơ Trường Dụ hoàn toàn trầm xuống.

“Cảnh Mục.” y nói “Ta tài hèn học mọn, hoàn toàn không quản được ngươi đúng không?”

Đới Văn Lương bên cạnh hãi hùng, vội vàng giơ tay kéo y.

Sơ Trường Dụ ở cùng Cảnh Mục đã lâu, hai người đều từ tương lai trở về, cho nên nói chuyện không khách sáo lắm. Nhưng trong mắt Đới Văn Lương, Sơ Trường Dụ vô cùng ngạo mạn khi quát tới mắng lui Nhị hoàng tử đường đường là Đại Lý Tự Khanh.

Cảnh Mục cụp mắt, không nói gì.

“Giỏi, đúng là giỏi thật.” Sơ Trường Dụ cười lạnh một tiếng, mặc kệ Đới Văn Lương, xoay người ra ngoài.

“Ê…”

Đới Văn Lương còn chưa kịp hiểu gì đã thấy Sơ Trường Dụ bỏ đi. Sau đó, Cảnh Mục vẫn luôn nghiêm mặt cũng im lặng đi theo ra ngoài.

“Ê… hai người…?” Đới Văn Lương ngây ngẩn, trong phòng chỉ còn lại mỗi hắn.

Bên kia, Cảnh Mục theo sau Sơ Trường Dụ, đi thanh toán tiền, cầm thêm hai vò rượu Phần, ôm trong ngực bước ra ngoài.

Xe ngựa của phủ tướng quân dừng ở kia. Xa phu thấy Sơ Trường Dụ ra ngoài, liền vén rèm mời y lên.

“Không cần.” Sơ Trường Dụ lạnh mặt nói “Lát nữa ngươi đưa Đới công tử về, không cần lo cho ta.” nói xong liền bước đi.

Xa phu ngẩn ra, rồi nhìn thấy phía sau y, Cảnh Mục mặc quan phục chỉnh tề, ôm vò rượu đi theo, không thèm nhìn xe ngựa, theo sát Sơ Trường Dụ rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK