Sơ Trường Dụ biết Cảnh Mục đi theo mình.
Thế thì sao chứ? Hắn đi theo mình, mình phải có nghĩa vụ để ý hắn chắc?
Nói thật, Sơ Trường Dụ cũng không biết cơn giận này từ đâu tới.
Y buồn bực, trong buồn bực còn có ấm ức vì bị hiểu lầm. Những cảm xúc này đan xen trong lòng, làm y không nói rõ được, vô cớ cáu kỉnh.
Y cứ đi thẳng về phía trước, mặc kệ tên đầu sỏ đằng sau.
Cảnh Mục ở phía sau cũng có hơi ấm ức… mình ra ngoài xử án, tình cờ bắt gặp người uống rượu hoa. Ta còn chưa tức giận, người lại giận ta trước?
Nhưng dường như Sơ Trường Dụ sinh ra là để chuyên khắc hắn. Dù hắn tức giận đến đâu, nếu gặp phải Sơ Trường Dụ, thì sẽ hoàn toàn tiêu tan.
Có lẽ hôn quân tức giận vì hồng nhan của mấy triều đại trước, cũng có tâm trạng giống mình.
Sơ Trường Dụ cứ kéo theo cái đuôi như thế ra khỏi ngõ Xuân Thủy, đến tận đường Trường Ninh.
Hai bên đường Trường Ninh có nhiều cửa tiệm, cũng rất náo nhiệt. Sơ Trường Dụ lúc này đã mệt, chân bắt đầu mỏi. Vừa hay ven đường có một quán trà, Sơ Trường Dụ nghĩ không nên giận dỗi bản thân, liền đến quán trà ngồi xuống.
Cảnh Mục theo sát, ôm vò rượu ngồi bên trái y.
“Ông chủ, hai bát trà Long Tỉnh.” Sơ Trường Dụ còn chưa kịp nói, Cảnh Mục đã lớn tiếng gọi.
Sơ Trường Dụ cau mày nhìn hắn.
“Thiếu phó chắc không biết.” Cảnh Mục lúc này không còn vẻ lạnh lùng như vừa nãy mới bước ra thanh lâu, trên mặt nở nụ cười như gió xuân, sáp tới gần “Ta từng vi phục ra ngoài mấy lần, trà Long Tỉnh ở quán này không khác trong cung bao nhiêu.”
Trong khi nói chuyện, ông chủ đã đặt trà lên bàn. Cảnh Mục vừa nhét tiền vào tay ông chủ, vừa đưa một bát đến tay Sơ Trường Dụ “Thiếu phó thử đi?”
Sơ Trường Dụ cười lạnh “Sao, bây giờ không nghiêm mặt bực tức với ta nữa đi?”
“Ta không có nhắm vào Thiếu phó, ta chỉ là…” Cảnh Mục cười giải thích.
Sơ Trường Dụ mím môi nhìn hắn.
“Ta sai rồi.” Cảnh Mục hiểu chuyện nghe lời.
Sơ Trường Dụ lúc này mới cụp mắt, uống một hớp trà trên bàn.
“Sao vậy? Thiếu phó?” Cảnh Mục sáp đến gần cười hỏi.
Sơ Trường Dụ khẽ ừm một tiếng không nghe được.
“Thiếu phó.” Cảnh Mục thận trọng nói “Hôm nay, người đến thanh lâu làm gì thế?”
Sơ Trường Dụ nhướng mày “Liên quan gì ngươi?”
“Ta…” Cảnh Mục gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói “Ta chỉ hỏi chút thôi, Thiếu phó không nói, thì thôi vậy.” nói đến đây, cũng không biết là hắn nói cho mình nghe, hay nói cho ai nghe, bổ sung thêm một câu “Ta tự đi điều tra là được.”
Điều tra, điều tra, điều tra, vào Đại Lý Tự, ngươi giỏi rồi chứ gì!
Sơ Trường Dụ lạnh mặt, miễn cưỡng giải thích “Chỉ vì chuyện Phương Dư Khiêm.” nói tới đây, y bổ sung nói “Người này là nhân tài hữu dụng, vô cớ giết đi, thật đáng tiếc.”
Câu trả lời này làm Cảnh Mục khá bất mãn. Hắn khẽ lẩm bẩm “Quan tâm gã làm gì chứ…”
“Gì?” Sơ Trường Dụ cau mày.
“Ý ta là, chút chuyện nhỏ này, sau này cứ giao cho ta là được.” Cảnh Mục nghiêm túc nói “Thiếu phó không cần tự mình đến nơi bẩn thỉu đó. Người xem mấy gái trăng hoa đó, người nào người nấy như sói như hổ vậy…”
Giao cho ngươi? Ngươi là gì của ta, sao ta phải giao chuyện của ta cho ngươi?
Sơ Trường Dụ không muốn nghe mấy lời lảm nhảm của hắn. Y cầm bát trà lên uống một hớp.
Cảnh Mục thấy y không thèm để ý tới mình, bèn chuyển chủ đề, lại hỏi “Trà này uống ngon không? Thiếu phó, ta quen thuộc đường Trường Ninh này lắm. Cách mấy gian hàng có một quán vằn thắn ngon nhất kinh thành!…”
Sơ Trường Dụ nghe vậy, nhìn hắn hỏi “Kiếp trước ngươi vi phục xuất tuần, là vì để ghé thăm mấy quán này?”
“Cũng không phải.” Cảnh Mục khẽ mỉm cười “Chỉ là muốn ghi nhớ những nơi này, mới có thể dẫn Thiếu phó đến ăn.”
Ghé thăm mấy quán ăn này còn tốt hơn mấy tên háo sắc trong triều mượn cớ xuất tuần để trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ thản nhiên nói “Ngươi cũng hay thật, còn đoán được ta sống lại.”
Cảnh Mục cười cười, không nói gì.
Hắn thầm nghĩ, sao có thể không biết? Hắn sống tiếp mười năm, mục đích duy nhất, là làm y sống lại.
Bây giờ, người này khỏe mạnh ngồi trước mặt hắn, uống trà ngon mà hắn đặc biệt tìm cho y.
Cảnh Mục nhất thời cảm thấy, ngay cả ánh nắng chiếu vào người cũng ấm áp lạ thường.
Sơ Trường Dụ uống trà xong muốn về phủ, Cảnh Mục nhất quyết kéo y đến gian hàng gần đó cùng ăn một bát vằn thắn.
Sơ Trường Dụ sức không bằng hắn, không muốn lôi lôi kéo kéo trên đường, đành mặc cho hắn kéo đi.
“Ông chủ, hai bát vằn thắn, một bát không dầu mè, nhiều rau thơm, thêm chút giấm.” Cảnh Mục vừa ấn y ngồi xuống ghế, liền cao giọng gọi.
Sơ Trường Dụ nhìn hắn.
“Hửm?” hắn chú ý tới ánh mắt của Sơ Trường Dụ, quay đầu nhìn y “Sao vậy, Thiếu phó?”
Sơ Trường Dụ nói “Không có gì.” chỉ hơi kinh ngạc, Cảnh Mục lại biết rõ khẩu vị của y đến vậy.
Thấy y không hỏi, Cảnh Mục chỉ cười cười, không chủ động giải thích.
Hai bát vằn thắn nóng hổi được bưng lên, Cảnh Mục đẩy bát có thêm rau thơm và giấm cho Sơ Trường Dụ, rồi dùng nước trà cẩn thận lau đũa, nhét vào tay y.
Sơ Trường Dụ sinh ra trong nhà võ tướng, từ nhỏ đã tự tay làm những chuyện nhỏ nhặt, chưa từng mượn tay người khác. Cho nên y thấy khá khó xử trước sự phục vụ chu đáo lại như lẽ đương nhiên của Cảnh Mục.
“Ngươi…” y cầm đôi đũa được Cảnh Mục lau sạch trong tay, mở miệng lại không biết nên nói gì.
“Sao vậy?” Cảnh Mục thấy y không động đũa, ngước mắt nhìn y. Cảnh Mục dừng một chút, sau đó cười giải thích “Mấy quán ven đường thế này không chú trọng vấn đề vệ sinh. Nên lau đũa trước khi dùng.”
Không biết vì sao, Sơ Trường Dụ cảm thấy nụ cười của Cảnh Mục quá xán lạn, có hơi chói mắt.
Chói đến mức lồng ngực y đập thình thịch.
Y vờ như không có gì xảy ra, cụp mắt xuống, gắp một miếng vằn thắn bỏ vào miệng.
Cảnh Mục không động đũa, chờ mong nhìn phản ứng của y.
Vỏ vằn thắn mỏng, Sơ Trường Dụ cắn nhẹ thì nó vỡ ra, nước bên trong tràn khắp miệng. Nhân là thịt cừu băm nhỏ nhưng không có mùi, trộn với nước súp được nấu với công thức bí mật, mùi vị thơm ngon lan tỏa.
Sơ Trường Dụ chưa từng ăn ở quán ven đường. Tuy vằn thắn không được tinh xảo như ở nhà hay trong cung làm, nhưng mùi vị rất ngon. Nếu mang so sánh, mấy món tinh xảo trong cung lại trở nên không ngon, chẳng thể so được.
Sơ Trường Dụ nhất thời đắm chìm trong hương vị thơm ngon của vằn thắn.
Cuối cùng y cũng biết kiếp trước mấy lão thần ở ẩn kia, tại sao lại muốn từ bỏ quan to lộc hậu và quyền thế trong tay, nhất quyết ngao du bốn phương, ăn hết món ngon trong thiên hạ. So với mấy món ngon này, quyền thế phú quý có là gì?
Lúc định thần lại, y thấy Cảnh Mục chống cằm, ánh mắt như rực lửa nhìn mình.
Y cau mày “Nhìn cái gì? Trong bát ngươi không có à?”
Cảnh Mục chỉ cười.
Sơ Trường Dụ dĩ nhiên không biết, đôi môi ẩm ướt bóng loáng của mình lúc này trông hấp dẫn ra sao. Y thậm chí còn không biết vẻ mặt lạnh lùng xa cách ngày thường của mình lúc này lại tươi tắn và đẹp đến nhường nào.
Những thứ này lọt vào mắt Cảnh Mục, chẳng khác gì vàng bạc châu báu rơi vào mắt kẻ keo kiệt.
Cảnh Mục vui vẻ cụp mắt, nhét một miếng vằn thắn vào miệng.
Dù một bát vằn thắn ở quán ven đường này chỉ có giá mười văn tiền, nhưng một bát khá nhiều. Trước giờ Sơ Trường Dụ luôn khống chế lượng ăn của mình, còn lại năm sáu miếng, nhưng y thật sự ăn không nổi nữa, liền buông đũa xuống.
Cảnh Mục ngồi đối diện sớm đã ăn xong thấy y buông đũa, nhìn y rồi nhìn bát của y.
Sơ Trường Dụ đang cụp mắt lau miệng, dáng vẻ như một con mèo ăn no rồi liếm móng vậy. Trái cổ của Cảnh Mục cuộn lên cuộn xuống, nhưng không nói gì.
“Sao vậy?” Sơ Trường Dụ hỏi.
Cảnh Mục dừng một chút, nhỏ giọng nói “Chưa ăn no.”
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ ngẩn ra, sau đó bật cười nói “Cho nên ngươi ngồi nhìn ta? Ta đâu có cấm ngươi ăn, ngươi ăn chưa no, thì…” thì gọi thêm một bát.
Y còn chưa kịp nói xong, ánh mắt Cảnh Mục đã sáng lên “Cảm ơn Thiếu phó!”
Nói xong, hắn vươn tay nhanh gọn kéo cái bát trước mặt Sơ Trường Dụ.
“Ngươi…” Sơ Trường Dụ sửng sốt, nhìn hắn kéo bát của mình đi, ăn sạch vằn thắn bên trong.
Làm… làm gì có đạo lý hai người ăn chung một bát?
Sơ Trường Dụ sững sờ nhìn Cảnh Mục quét sạch thức ăn trong bát, sau đó lưu luyến húp một hớp nước trên vành bát y vừa dùng, thỏa mãn rồi mới tới chỗ ông chủ trả tiền.
Sơ Trường Dụ lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, đứng dậy tới ngăn Cảnh Mục.
“Ta cùng ngươi ra ngoài ăn, sao có thể để ngươi trả tiền?” Sơ Trường Dụ nói.
Không phải y so đo mười văn tiền với Cảnh Mục, nhưng động tác tự nhiên quen thuộc vừa rồi của Cảnh Mục làm y cảm thấy uy quyền trưởng bối của mình bị lung lay, trong lòng thoáng nảy sinh cảm giác chua chua ngọt ngọt kỳ lạ, khiến y chợt thấy mình như đang đối mặt với kẻ địch đáng gờm.
Cư xử thân mật như vậy, còn để đối phương trả tiền, mình vậy… còn ra thể thống gì nữa?
Cảnh Mục không để y đạt được mục đích, nhét bạc vụn vào tay ông chủ, không cần tiền thối, đẩy y lùi về “Là do ta nhất quyết kéo người đi ăn cùng, ta nên trả tiền.”
“Ta là trưởng bối.” Sơ Trường Dụ nhấn mạnh.
“Vâng.” Cảnh Mục đáp lấy lệ, sau đó ôm vò rượu Phần lên, cười nói “Vừa nãy thấy Thiếu phó thích, ta mua một vò, tặng cho Thiếu phó.”
Còn mua đồ tặng ta nữa!
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Sơ Trường Dụ càng tăng, lông mày nhíu lại.
Thấy y như vậy, Cảnh Mục vội nói “Nếu Thiếu phó cảm thấy áy náy, vậy mua cho ta thứ gì đó đi?”
Sơ Trường Dụ nghe vậy mới thở phào một hơi, hỏi “Ngươi muốn gì?”
Đến khi hỏi rồi mới thấy không ổn — ai đời mua đồ cho người ta, lại hỏi người ta muốn gì?
Cảnh Mục nhìn xung quanh, ừm một tiếng, nói “Thiếu phó mua cho ta một xâu kẹo hồ lô đi.” hắn cười nói “Vừa rồi ăn nhiều quá, có hơi no, muốn tiêu hóa một chút.”
Lúc này, trời chạng vạng tối, các cửa tiệm xung quanh đã lên đèn. Xung quanh náo nhiệt nhộn nhịp, sáng hơn sao trên trời.