Sơ Trường Dụ trong lúc bệnh đã chìm vào một giấc mơ dài.
Y mơ thấy mình thẫn thờ nhìn từng người trong Sơ gia chết thảm. Mà bản thân y cũng không biết mình đang trả thù ai. Nói chung, khi y hoàn hồn lại, trong tay nắm giữ giang sơn vạn dặm, dưới chân giẫm lên xương cốt chất chồng.
Trên ngọn núi vun đắp bằng xác chết, gió rét lạnh cùng cực. Chân y run rẩy lại không dám cúi đầu. Vừa cúi xuống sẽ thấy khuôn mặt của những người đã chết dưới chân y. Có kẻ thù, cũng có người thân bằng hữu, còn có nhiều người không hề quen biết.
Kế đó, y bị người khác kéo xuống núi xác đẫm máu.
Là bá quan văn võ trong triều và nội thị hoạn quan trong cung. Bọn họ giương cao lá cờ chính nghĩa, giam lỏng Cảnh Mục, cầm tù và giết chết y.
Ngay lúc y thở phào, thì lại rơi xuống hố sâu từ trên đỉnh núi lạnh lẽo, hố sâu đó dường như không có đáy, y cứ mãi rơi xuống lại không thể rơi đến tận cùng, chỉ cảm thấy xung quanh ngày càng rét lạnh, làm giác quan của y tê dại.
Y không thể cử động tay chân, chỉ có đôi môi run rẩy, nhỏ giọng kêu cứu trong vô thức.
Đúng lúc này, một luồng ấm áp đến gần y.
Là Cảnh Mục.
Y thầm nghĩ, tên nhóc ngốc nghếch này đến đây làm gì, muốn giơ tay đẩy hắn ra khỏi đầm lạnh này. Nhưng y lại không cử động được, chỉ đành mặc Cảnh Mục kéo y vào vòng tay đầy sự ấm áp của hắn.
Kế đó, y mở mắt nhìn Cảnh Mục nhắm mắt, thành thật tiến đến gần hôn lên môi y.
Thời gian như ngừng lại, đầm lạnh phút chốc biến mất. Mà bản thân y như bị ma nhập, thuận thế đón nhận nụ hôn đó, hút lấy hơi ấm từ đối phương.
Ngay lúc này Sơ Trường Dụ chợt tỉnh dậy.
Y thở hổn hển, cảm giác cổ họng đau rát, nhưng không hiểu sao môi lại ướt. Y mở mắt, tầm nhìn mờ ảo. Trong cơn mơ hồ, y thấy có một người ngồi bên giường, hình như là Cảnh Mục.
Cảnh tượng trong mơ chợt ập vào tâm trí y không gì rõ ràng hơn. Nụ hôn ẩm ướt mang theo tình cảm vô bờ, làm đầm lạnh xung quanh tan biến vào hư vô.
Ấm áp kéo dài bao bọc lấy trái tim Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ ho dữ dội, giọng khàn đục. Tiếp đó, người bên giường vội đứng dậy đỡ y, nhẹ nhàng vuốt lưng nhuận khí cho y.
Khi đến gần hơn, Sơ Trường Dụ thông qua tầm nhìn mờ ảo xác định người này chính là Cảnh Mục, còn mặc y phục thái giám rất buồn cười. Ánh mắt Sơ Trường Dụ vô thức nhìn môi Cảnh Mục, không biết có phải do ảo giác của bản thân, mà môi hắn cũng ướt, trên mặt hơi ửng đỏ.
Sơ Trường Dụ ho khan một tràng, đầu choáng mắt hoa, cổ họng đau rát, hít sâu hai hơi. Cảnh Mục bên cạnh đưa tách trà ấm đến môi y.
Sơ Trường Dụ nhấp hai hớp trà, hơi thở mới bình thường trở lại. Y ngước mắt nhìn Cảnh Mục mặc y phục nội thị, khàn giọng hỏi “Điện hạ sao lại ở đây?”
Sơ Trường Dụ không biết dáng vẻ bản thân lúc này trông đáng yêu đến mức nào.
Lúc này, y xõa mái tóc mềm mại, chỉ mặc áo trong, hai mắt đỏ ửng, ngực phập phồng vì thở gấp.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Cảnh Mục, làm nơi nào đó của hắn bất giác run rẩy, dường như muốn đứng thẳng kính lễ.
Cộng thêm kiếp trước, hơn mười năm qua, hắn chưa từng thấy dáng vẻ này của Sơ Trường Dụ.
Hơn nữa, khi hắn thấy môi Sơ Trường Dụ run rẩy nói sảng trong ác mộng, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ, bèn cúi người lén hôn y. Bây giờ cảm giác lành lạnh mềm mại còn vương trên môi hắn, mà người này còn dùng hai mắt đỏ ửng ngấn nước nhìn hắn.
Tai Cảnh Mục ù đi, không còn nghe thấy những gì Sơ Trường Dụ đang nói.
Hắn đặt tách trà xuống, nửa vòng qua vai Sơ Trường Dụ, muốn đỡ y nằm xuống “Thiếu phó, người tỉnh rồi?”
Khoảng cách gần như vậy khiến cảnh tượng trong mơ của Sơ Trường Dụ lại đập vào mắt y. Y như bị điện giật, giơ tay khỏi chăn bông đẩy Cảnh Mục ra, lặp lại “Điện hạ sao lại ở chỗ của vi thần?”
Sơ Trường Dụ bị bệnh, sức lực chân tay yếu ớt, vốn không thể đẩy được Cảnh Mục. Cảnh Mục giật mình, chậm rãi đứng thẳng, nhỏ giọng trả lời “… Thiếu phó bị bệnh, Cảnh Mục không yên tâm, nên lén ra ngoài thăm.”
Bộ dáng này của hắn làm Sơ Trường Dụ rối loạn trong lòng.
Trước đây, Sơ Trường Dụ cũng không thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu này của hắn. Nhưng bây giờ tâm trạng của Sơ Trường Dụ đã thay đổi. Y không biết tại sao trong mơ lại xuất hiện tình cảnh như vậy, đây là chuyện kiếp trước y chưa từng gặp phải.
Trong mơ, y đã hôn Cảnh Mục.
Sơ Trường Dụ nhắm mắt, không nhìn hắn nữa “Về đi.”
Lúc này, trời lặn về tây, nắng ấm từ đường chân trời chiếu qua khung cửa sổ, phủ lên căn phòng một màu đỏ cam. Lúc nãy Cảnh Mục đã cho người hầu lui ra ngoài, trong phòng chỉ có hai người, bất chợt sinh ra tình cảm ấm áp và mờ ám.
Nhưng không khí trong phòng lạnh lẽo âm ỉ.
“… Thiếu phó.” Cảnh Mục không biết tại sao người trên giường lại thay đổi sắc mặt khi thấy hắn, lúc này dứt hoát nhắm mắt, không muốn nhìn mình, giống như nhìn thêm một chút là cảm thấy phiền.
Cảnh Mục biết Sơ Trường Dụ là hổ biết cười không thể nhìn thấu, nhưng hắn luôn biết bản thân trong lòng y vẫn khác biệt… bất kể đó là loại khác biệt nào. Nhưng bây giờ, người bệnh thiếu sức lực, bộ dáng bày ra là chân thật nhất.
Thiếu phó bây giờ lạnh nhạt với mình.
Có lẽ mình trong lòng y vốn chẳng hề khác biệt với người ta? Điểm duy nhất khác biệt, bản thân là cửu ngũ chí tôn do đối phương đưa lên long ỷ, nên mới tốn nhiều công sức chiếu cố?
Cảnh Mục kiềm nén ý nghĩ này…
Sơ Trường Dụ nhắm mắt, vừa cố gắng đè nén trái tim đang đập thình thịch, vừa quở trách nói “Điện hạ, người luôn làm những chuyện quá giới hạn mà thần không cho phép người làm.”
Tim Cảnh Mục loạn nhịp… lẽ nào hành động vừa nãy của mình bị y phát hiện rồi?
Kế đó, hắn nghe thấy Sơ Trường Dụ khàn giọng nói “Người từng gặp riêng Diệp thượng thư, Bệ hạ sinh lòng nghi ngờ với người. Sau đó người xảy ra xung đột với Thất điện hạ được Bệ hạ yêu thương, chọc Bệ hạ tức giận, phạt người bị đánh. Hôm nay người lén rời cung, lỡ như bị Bệ hạ biết được, Cảnh Mục, người có biết hậu quả không?”
…… thì ra không phải vì nụ hôn đó. Cảnh Mục thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao lồng ngực lại cảm thấy ngột ngạt.
Phảng phất vẫn hi vọng Thiếu phó biết được tình cảm của hắn.
“Nhưng mà…” hắn ngập ngừng mở miệng.
“Nhưng mà cái gì? Điện hạ, người ở trong cung đã lâu, đương nhiên biết mất đi thánh sủng, đồng nghĩa chẳng còn gì hết. Người không coi trọng tiền đồ và tính mạng của bản thân, thần cũng không thể làm gì.” nói đến đây, cổ họng Sơ Trường Dụ lại đau rát ngứa ngáy, bắt đầu ho khan dữ dội.
Cảnh Mục chịu đựng cơn đau âm ỉ trong lòng, lại đưa trà cho y.
Sơ Trường Dụ đẩy ra, khàn giọng nói “Điện hạ, về đi.”
Lời của y thật sự chỉ vì muốn tốt cho Cảnh Mục. Trong mắt Càn Ninh đế, hoàng tử nuôi dưỡng trong cung không khác gì phi tần, chỉ là đồ dùng cá nhân của ông ta. Một khi có mập mờ với thế giới bên ngoài thì không khác phản bội và không nghe lời.
“Cảnh Mục chỉ lo lắng cho Thiếu phó thôi.” Sơ Trường Dụ nghe Cảnh Mục buồn rượi nói.
Ngươi lo lắng cho ta, ngươi lo lắng cho ta làm gì!
Trong lòng Sơ Trường Dụ chợt tức giận, cho rằng Cảnh Mục là tên ngốc không biết trời cao đất dày. Cảnh tượng trong mơ vừa rồi cứ như là thật, y quên mất mọi thứ khác, ngoại trừ nụ hôn đó, dường như đã in sâu vào tâm trí, không thể xóa bỏ.
Thầy trò bình thường sao có thể ôm hôn nhau được?
Sơ Trường Dụ nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ trong lòng… lý do y có giấc mơ này hẳn là vì không biết từ khi nào, y đã có ý nghĩ không nên có với Cảnh Mục.
Kiếp trước, có lẽ là lúc y âm thầm khống chế hắn, có lẽ là lúc hắn cầm thanh kiếm nhỏ máu xông đến trước mặt y, có lẽ là lúc hắn bệnh mơ màng giữ chặt y gọi Thiếu phó, cũng có lẽ là một khoảnh khắc nào đó mình và hắn ở cạnh nhau.
Những chuyện xưa lần lượt hiện lên, Sơ Trường Dụ chợt hỗn loạn.
“Người lo lắng cho thần làm gì.” Sơ Trường Dụ đang sốt, đầu óc hơi mơ hồ, lúc này hoảng sợ và tức giận còn đan xen với nhau, bắt đầu nói bừa “Người và thần chẳng qua chỉ là thầy trò mà thôi. Thần lớn hơn vài tuổi, đọc nhiều sách hơn một chút, nên đã dạy hết những gì thần biết cho người. Người thân ở nhà đế vương, người là quân, ta là thần. Ngày sau người học thành tài, thì không còn quan hệ gì với thần nữa. Nếu cứ bị vây trong chuyện tình cảm, khó mà làm nên chuyện lớn, uổng khi làm học trò của Sơ Trường Dụ thần.”
Y đau họng, cổ họng không thể dùng sức, giọng nói vẫn luôn yếu ớt. Nhưng khi lọt vào tai Cảnh Mục, từng câu chữ như đao cùn đục khoét vào tim.
Vốn tưởng rằng, kiếp trước hắn đã phải gánh tất cả những gì cần phải chịu. Không ngờ, đau đớn nhất không phải là hai người bị ngăn cách bởi sống và chết, mà là nghe chính y nói, người và thần chẳng qua chỉ là thầy trò mà thôi.
Sơ Trường Dụ nói những lời này vốn là để tự mình nghe. Y biết trong lòng Cảnh Mục có người khác, từ lâu đã vừa ý cung nữ tên Hạm Đạm kia, thậm chí vì nàng ấy không tiếc gây gổ với mình. Mà bản thân y vẫn trơ trẽn nảy sinh tâm tư với Cảnh Mục.
Y nói xong, tuy trong lòng buồn bực, nhưng cũng nguôi giận đi nhiều, có một loại cảm giác vui vẻ tự ngược đãi bản thân. Y phớt lờ phản ứng của Cảnh Mục.
“Về đi, Điện hạ.” y nói “Đợi thần khỏi bệnh, sẽ tiếp tục dạy học cho người.”
Cảnh Mục muốn nói chuyện với y. Dù không biết phải nói gì, nhưng hắn rất muốn nói gì đó với Sơ Trường Dụ.
Nhưng hắn không nói được lời nào.
“… Vâng, Cảnh Mục cáo lui.” cuối cùng, hắn nhỏ giọng nói, xoay người ra ngoài.
Hắn vừa xoay người, Sơ Trường Dụ liền mở mắt, cau mày nhìn bóng lưng hắn.
…… rốt cuộc là vì sao? Mình sao lại… nảy sinh tâm tư với học trò của mình?
Chốc sau, y hít một hơi thật sâu, lần nữa nhắm mắt lại.
Trên mặt Cảnh Mục không lộ ra biểu cảm gì, đi thẳng một đường về cung. Quả nhiên, khi hắn về đến cung Chung Lịch, hạ nhân trong cung im như thóc, nhìn cũng không dám nhìn. Khi hắn bước vào chính điện, thì thấy Hoàng hậu và Càn Ninh đế đang ngồi trong sảnh, khí thế chuẩn bị hỏi tội.
Vẻ mặt Cảnh Mục không đổi, chậm rãi quỳ xuống.
“Con trai ta còn biết trở về, y phục cũng vừa người thật.” hắn nghe thấy Càn Ninh đế mỉa mai, lạnh giọng nói “Thế nào, trà ở Diệp phủ, có hợp khẩu vị hơn trong cung không?”
Cảnh Mục không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn ông.
Trong mơ hồ, hắn dường như đã quay lại những năm tháng sau khi Sơ Trường Dụ chết ở kiếp trước.
Cả thiên hạ đứng đối diện hắn, mà bên cạnh hắn không có một ai.
Hắn giống như xác chết biết đi, không biết vì sao lại sống.