“Buông ra.” Sơ Trường Dụ cụp mắt, thấy Cảnh Mục ôm chặt mình trong lòng, giống như chú chó lớn đang làm nũng với người khác, đỉnh tóc đen lòa xòa ngay dưới mắt, vùi đầu vào cổ y.
“Thiếu phó, để ta ôm một lát.” y nghe Cảnh Mục thì thào nói “Chỉ một lát.” hắn nhấn mạnh.
Sơ Trường Dụ mím môi.
Nếu là bình thường, Sơ thừa tướng lạnh lùng vô tình nhất định sẽ không dao động mà đẩy người này ra… hắn thích mình, không có nghĩa là y nhất định phải đáp lại hắn. Hơn nữa, nam tử yêu nhau vốn trái luân thường, đối phương lại còn là con cháu hoàng thất, chuyện này mới là đại nghịch bất đạo.
Nhưng sau khi Sơ Trường Dụ gặp Cảnh Mục, y đã làm quá nhiều chuyện không bình thường.
Sơ Trường Dụ cảm thấy mình như bị ma nhập, tâm trí bị thao túng, trong lòng biết làm như vậy là sai, nhưng lại không nỡ đẩy người đang bám dính lấy mình.
Thật lâu sau, Sơ Trường Dụ thành thật cam chịu, không giãy giụa nữa, mặc cho Cảnh Mục ôm mình.
Qua một lúc, Cảnh Mục ngược lại như bị điện giật đẩy y ra “Thiếu phó, có phải người ta hơi lạnh không? Có làm người lạnh không?”
Sơ Trường Dụ liếc hắn một cái, thấy sắc mặt hắn có chút tiều tụy, thậm chí mắt còn có quầng thâm mờ mờ.
Thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi, trông có vẻ già dặn không hợp độ tuổi.
“Chết thế nào?” Sơ Trường Dụ không khỏi thở dài một hơi, liếc hắn một cái nói.
Cảnh Mục giống như học trò phạm sai, cụp mắt nói nhỏ “Thiếu phó, ta không còn cách nào khác.”
Thấy bộ dạng này của hắn, Sơ Trường Dụ vốn không muốn nói nhiều với hắn, nhưng thói quen lâu ngày làm y không kiềm chế được, nhỏ giọng nói “Chỉ nói ngươi biết, đừng cố gán tội danh khi người khác vô tội. Ngươi bịa tội hãm hại Phàn Du An, sau này sẽ phải làm chuyện khác để lấp liếm nó.”
Cảnh Mục chỉ cúi đầu đáp vâng.
Sơ Trường Dụ dừng một chút, nói “Thôi vậy, ngươi nhất định không cảm thấy mình đã sai.”
Cảnh Mục lại hỏi “Thiếu phó, ta giết Đại hoàng tử, người không trách ta chứ?”
Sơ Trường Dụ lười quan tâm Đại hoàng tử sống hay chết. Người đó là một tên vô tích sự còn muốn gây sóng gió, chỉ biết kết bè kéo cánh lộng quyền chứ không có bản lĩnh gì.
Nghe Cảnh Mục nói vậy, y tức đến bật cười “Sao hả, ta trách ngươi, ngươi mới biết lỗi à?”
Cảnh Mục cúi đầu, buồn bực ậm ừ một tiếng.
Thấy bộ dạng thất thần của hắn, Sơ Trường Dụ nhất thời không biết nên nói gì.
“Cảnh Mục.” Sơ Trường Dụ dừng một chút, nghiêm túc nói “Ngươi chỉ biết ngươi thích ta, hoặc có lẽ do ngươi sinh ra ảo giác, kiếp trước ngươi cô đơn không nơi nương tựa, vừa lúc ta đưa tay giúp ngươi, nên ngươi nhớ đến bây giờ, ta không phải người tốt như ngươi tưởng tượng, con người ta rất xấu, đó chẳng qua chỉ là nhất thời mềm lòng mà thôi. Cảnh Mục, đừng lầm tưởng tập tính in vết* là tình yêu.”
*雏鸟之情 – tập tính in vết – là hiện tượng con non mới sinh đi theo những vật đầu tiên mà chúng nhìn thấy.
Cảnh Mục nghe vậy kiên quyết lắc đầu “Không phải, Thiếu phó.”
Hắn biết rõ Sơ Trường Dụ là người có trái tim lương thiện nhất trong lòng hắn. Nhưng thế gian này dùng hận thù đối đãi với y, kéo y vào vũng lầy tội lỗi. Tuy thân trong vũng lầy, trái tim y vẫn luôn trong sạch.
Cảnh Mục tốn hơn mười năm để nhìn thấu đáo con người này, cũng tốn hơn mười năm để phân biệt rõ ràng tình cảm của mình với Sơ Trường Dụ.
Đó không phải là tập tính in vết đơn thuần, mà là tình yêu xen lẫn trân trọng, thương tiếc, ngưỡng mộ và chiếm hữu.
Cảnh Mục hiểu rõ hơn ai hết.
Nhưng trong mắt Sơ Tường Dụ, dáng vẻ kiên định của hắn lại là sự cố chấp.
“Bỏ đi.” Sơ Trường Dụ nói “Ôm đủ rồi thì sang bên kia ngồi.”
Cảnh Mục ngoan ngoãn ừm một tiếng, ngồi xuống đối diện, đó là vị trí mà Sơ Trường Dụ ngày đó không thấy hắn tới.
“Xin lỗi, Thiếu phó.” hắn nhỏ giọng nói “Mấy ngày không gặp, ta… rất nhớ người, thất lễ rồi.”
Sơ Trường Dụ nhướng mắt, cau mày trừng hắn.
Cảnh Mục nhanh chóng chuyển chủ đề, nói “Thiếu phó, quan viên xuống phía nam đã xuất phát rồi.”
Sơ Trường Dụ ừ một tiếng “Hạ quan cuối cùng cũng có thể được minh oan, rời khỏi đây rồi?” y nhếch một bên khóe môi, vẻ mặt đầy giễu cợt lạnh lùng.
Cảnh Mục vờ như không thấy, nghiêm túc gật đầu, nói “Đợi ta thanh toán nợ cũ với Tiền thượng thư, Thiếu phó có thể phục chức rồi.”
Sơ Trường Dụ cau mày “Ngươi có nợ cũ gì với Tiền Nhữ Bân?”
Cảnh Mục nghe giọng điệu của y, như thể lại trách hắn lần nữa giết người vô tội, vội nói “Tiền Nhữ Bân ở Công bộ như chuột sa hũ nếp, số ngân lượng gã tham ô đủ để giết gã mười lần… hơn nữa…” Cảnh Mục trầm giọng nói “Gã còn vu khống Thiếu phó.”
“Gã vốn không thể vu khống ta.” Sơ Trường Dụ không chút do dự nói “Ta nắm trong tay điểm yếu của gã, nhưng bị ngươi giam trong ngục rồi.”
Cảnh Mục lại trầm mặc.
Sơ Trường Dụ nhìn bộ dạng 'ta sai rồi, xin lỗi, lần sau lại dám' của hắn, cũng lười nói thêm, ừm một tiếng rồi cụp mắt đọc sách.
“Thiếu phó.” Cảnh Mục nói “Ta không giam người, nhưng người đừng ép ta.”
Sơ Trường Dụ cảm thấy buồn cười, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn “Ép ngươi? Ai ép ngươi, ta ép ngươi làm gì?”
Cảnh Mục nghiêm túc nói “Người không thể vì muốn trốn tránh ta mà đi xa như vậy, cũng không thể… cưới vợ sinh con.” nói đến đây, hắn dừng lại, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm Sơ Trường Dụ “Thiếu phó, ta không ép người thích ta, nhưng ta không chịu nổi hai chuyện này. Chuyện còn lại, người muốn làm gì thì làm, dù sao mọi chuyện đã có ta rồi.”
Sơ Trường Dụ nghe hai câu cuối cùng của hắn, tim vô cớ đập thình thịch, y cố ép nó xuống. Y hỏi “Không cưới vợ sinh con? Cảnh Mục, ta đã không thích ngươi, vì sao phải thủ tiết vì ngươi?”
Cảnh Mục nghe vậy, ánh mắt lập tức thay đổi. Hắn nhìn chằm chằm Sơ Trường Dụ, hỏi “Thiếu phó, kiếp này, người vẫn nhất quyết cưới quận chúa Đan Dao sao?” hắn nghiến răng nói “Bản thân người yêu sâu đậm, nhưng người có biết ả là người thế nào không? Có biết… sau khi người đi rồi, ả đã làm chuyện gì không?”
Sơ Trường Dụ nghe vậy thì hơi tò mò, đưa mắt dò hỏi nhìn hắn.
Kiếp trước, dù y và Đan Dao không có tình nghĩa gì, nhưng cả hai đạt được đồng thuận, ai nấy tự có con đường riêng, không can thiệp chuyện của nhau, nên sống chung cũng khá hợp.
Cảnh Mục thấy y nãy giờ không nhìn mình, bây giờ nghe nói đến quận chúa Đan Dao thì liền nhìn hắn. Hắn đột nhiên thấy hơi khó chịu, không kiểm soát được cơn đau trong lòng.
Quả nhiên… trong lòng y có nữ nhân kia!
“Sao? Nàng làm gì? Sao lại không nói?” Sơ Trường Dụ mới đầu chỉ là tò mò, hiện tại thấy sắc mặt hắn tái nhợt, dáng vẻ mím môi vô cùng đau khổ, trong lòng dâng lên cảm giác sung sướng kỳ lạ như báo được thù.
“Ả lập tức tìm người tái giá!” Cảnh Mục nghiến răng nói “Kẻ đó là thị vệ họ Triệu trong phủ của người, đã ở cạnh ả nhiều năm! Sau đó, ả lại trực tiếp…” nói đến đây, Cảnh Mục nghẹn lời, khó khăn nói “Đổi họ con của người thành họ Triệu.”
Sơ Trường Dụ nghe đến chữ Triệu, y hiểu ra tất cả.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ
2. Người Tình Của Sói
3. Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy
4. Đông Tuyết
=====================================
Người trong lòng Đan Dao có lẽ là người họ Triệu kia, không biết Đan Dao dùng cách gì cứu được gã, giấu gã trong phủ thừa tướng, thậm chí y còn không biết.
Thế ra đứa trẻ đó vốn là của nam nhân họ Triệu kia. Nói chung, ngoài những yến tiệc cần thiết, y cũng chưa từng nghe đứa trẻ đó gọi mình là cha. Xem ra, sau khi mình chết, đứa trẻ đó đã trở về họ Triệu.
Sơ Trường Dụ ồ lên một tiếng, sau đó không phản ứng gì nữa.
Thấy bộ dạng lãnh đạm của y, hốc mắt Cảnh Mục đỏ hoe “Thiếu phó, cho dù như vậy, người cũng không từ bỏ ả sao?”
Thấy hắn như vậy, trong lòng Sơ Trường Dụ càng vui vẻ, càng muốn trêu chọc hắn. Y bình tĩnh, thản nhiên nói “Đều là chuyện của kiếp trước. Kiếp này, ta chưa chắc sẽ chết, không phải à?” nói đến đây, khóe miệng y cong lên một nụ cười “Tự ngươi nói đó, mọi chuyện đã có ngươi rồi.”
Nhìn Cảnh Mục nghiến răng, hai mắt đỏ hoe, nắm tay siết chặt, vai khẽ run, trong lòng y có cảm giác vui vẻ còn có chút đau lòng.
Hà tất phải vậy… mình tính ra cũng là người gần bốn mươi tuổi rồi, trêu chọc đứa trẻ này làm gì.
Y đang định nói thì thấy nắm đấm của Cảnh Mục nặng nề đập xuống mặt bàn, làm bàn rung lắc, còn có tiếng gỗ nứt yếu ớt vang lên. Sau đó, tách trà trên bàn chấn động rơi xuống vỡ thành từng mảnh.
Cảnh Mục đứng dậy, toàn thân đầy sát khí và lửa giận, sải bước về phía cửa, muốn ra ngoài.
“Ngươi làm gì đó?” Sơ Trường Dụ gọi lại.
“Ta đi giết nữ nhân kia!” Cảnh Mục xoay người lại, nét mặt nghiêm túc, hai mắt đỏ hoe, thanh âm trong cổ họng gần như đang đè nén tiếng gầm “Giết ả rồi, ta xem Thiếu phó còn thích ai nữa!”
Sơ Trường Dụ sững sờ, nhưng kế đó, y cảm giác người này giống như một chú chó lớn vì tức giận mà xù lông, nhảy dựng nhe răng cắn người.
Sơ Trường Dụ không khỏi cười một tiếng, trong đầu đột nhiên hiện lên ý nghĩ — đứa trẻ này thật ra có chút dễ thương.
Không chỉ một chút… mà là, rất dễ thương.
Y nhàn nhã ngồi đó nhìn hắn, bên ngoài tiếng mưa rơi trên lá trúc xào xạc, trong phòng im lặng, không ai lên tiếng.
Sơ Trường Dụ nhìn nét mặt hung ác của Cảnh Mục tức thì biến thành uất ức.
Chú chó lớn cụp tai, đuôi chậm rãi rũ xuống, tủi thân vẫy tới vẫy lui. Chỉ có hốc mắt kia vẫn đỏ hoe, không còn dữ tợn mà chuyển thành ngấn nước ấm ức.
“Đi đi.” Sơ Trường Dụ mím môi, giọng trong trẻo rõ ràng.
Cảnh Mục không nhúc nhích, chỉ đứng ở đó.
Một lúc sau, hắn mới có vẻ thỏa hiệp, trầm giọng nói “Ta… ta sẽ không giết nàng ta, Thiếu phó, người đừng thích nàng ta, được không?”
Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, nhất định là vì mưa bên ngoài quá lớn.
Nếu không phải do mưa to, tim mình sao có thể như suối nguồn hóa thành nước trong tiếng mưa xào xạc?
“Không có gì, ngươi đi đi.” Sơ Trường Dụ mím môi.
Mà Cảnh Mục chán nản cụp mắt, chậm rãi quay lại ngồi xuống ghế “Mưa lớn quá, ta chờ tạnh một chút rồi đi.”