*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng hai đầu xuân, cỏ mọc chim oanh bay lượn.
Người ta nói ngày tân khoa Trạng Nguyên Sơ tam công tử cưỡi ngựa diễu hành trên phố, thì bị một cô nương ném quả đào ngã ngựa. Không quá hai ngày, chuyện này đã lan truyền sôi động khắp kinh thành, ai ai cũng biết.
“Sơ tam công tử xuất thân từ thế gia võ tướng, thế mà bị một cô nương ném quả đào ngã ngựa, hẳn là mất mặt quá nên mấy ngày nay không dám ra ngoài rồi!” một tiểu thương vùng khác ngồi nghỉ chân ở quán trà nghe được tin này, liền cười lớn nói.
“Nghe nói, quả thật đã mấy ngày không ra ngoài rồi!”
Lại dẫn đến một tràng cười nữa.
Lúc này, trong Sơ phủ, Sơ Trường Dụ đang ngồi trước cửa sổ, ngây người nhìn ra ngoài.
Chân phải của y đang bị đau, nhưng không phải kiểu đau thấu xương do gãy chân như trong ngục ngày đó, mà chỉ là vết thương nhỏ do trầy xước khi y né quả đào rồi ngã ngựa mà thôi.
Ngày xuân ấm áp, sắc trời trong xanh, gió nhẹ thổi ngoài cửa sổ. Mấy gốc hoa đào mà y trồng bên ngoài đang đua nhau nở rộ, gió lướt qua, hoa rơi lả tả, phảng phất khung cảnh của chốn đào nguyên.
Trước khi chết mình còn được sống lại một lần… vừa mở mắt đã trở về mười lăm năm trước.
Đến bây giờ y mới dần tỉnh táo lại. Những chuyện kiếp trước vẫn rõ ràng trước mắt, nhưng lại như xa tận chân trời, là một cơn ác mộng mơ hồ.
Y tự biết mình tội ác tày trời, nếu ông trời thật sự có mắt, sao lại không đày y xuống địa ngục để giày vò? Cớ gì phải thương hại một kẻ ác như y, bắt y sống lại một lần?
Vừa lúc y cau mày xuất thần, một thiếu niên vén rèm bước vào. Thiếu niên này mặc đoản đả gọn gàng, trong tay bưng tách trà, bước chân nhanh nhẹn vượt qua ngưỡng cửa.
Thiếu niên còn không nhìn y lấy một lần, trực tiếp đi thẳng ra phòng sau. Vượt qua cửa ngăn, thì thấy trên giường trống trơn, bát thuốc nên uống cũng nguội ngắt đặt trên bàn.
“Thiếu gia!” thiếu niên từ sau cửa ngăn vội chạy ra ngoài tìm người, chưa kịp dừng bước đã thấy thiếu gia đang ngồi trên ghế sập cạnh cửa sổ ở góc khác trong phòng mỉm cười với mình.
Ngoài cửa sổ, trời trong xanh hoa đào nở, gió xuân lướt qua khẽ vuốt ve mái tóc người.
“Hét to như vậy làm gì? Nghe thấy rồi.” y cười nói.
Thiếu niên này chính là tiểu tư thân cận Không Thanh của y ở kiếp trước. Khi đó phụ thân và trưởng tỷ tử trận, nhị huynh bị lừa về kinh cứu giúp triều đình, bị xem như phản tặc xử tử tại chỗ, mẫu thân và trưởng tẩu cũng đi theo. Bản thân bị giam trong lao ngục, bị dùng hình gãy mất một chân, Không Thanh liều chết mang thuốc vào cho y, bị cai ngục đánh chết trước mắt y.
Sơ Trường Dụ nhìn Không Thanh bước nhanh đến trước mặt, đặt tách trà lên bàn, cau mày oán trách nói “Chân của thiếu gia còn chưa khỏi, sao có thể tự mình đi lại, cả thuốc cũng không uống…”
Nhìn gương mặt đầy sức sống của thiếu niên, giống như suối mát trong khe núi, thoáng chốc làm mờ đi gương mặt đẫm máu đau đớn gọi mình là thiếu gia trong trí nhớ.
Thế nên trên mặt Sơ Trường Dụ càng như được tắm trong gió xuân, nhẹ nhàng nói “Nằm hai ngày rồi, xương cốt cả người khó chịu. Ta thấy hoa đào nở rất đẹp, nên qua đây ngồi một lát, không sao hết.”
Tuy bản tính Không Thanh hay hời hợt, nhưng cũng nhận ra từ ngày thiếu gia ngã ngựa trở về phủ, vẫn mãi trong tình trạng không có tinh thần gì. Hôm nay cuối cùng cũng hồi phục được một chút, không khỏi thấy vui trong lòng, cũng bất giác cười theo “Đúng là hoa đào này đẹp, nhưng năm nào cũng ngắm được mà, sao có thể quan trọng bằng thân thể của thiếu gia?”
Kế đó, Không Thanh phát hiện thiếu gia nhà mình chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, ngồi trước cửa sổ hứng gió xuân lạnh giá.
Không Thanh không khỏi lại sa sầm mặt, lải nhải nói “Thiếu gia muốn ngắm hoa đào, cũng phải mặc nhiều một chút! Lúc nhỏ người bị hàn chứng, sợ nhất là gió lạnh. Nếu bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao…”
Nói rồi liền chạy vào phòng trong lấy một chiếc áo choàng, khoác lên cho y.
Sơ Trường Dụ vui vẻ nhận lấy, cười nói “Hoa đào này đâu phải năm nào cũng được ngắm, mỗi năm được ngắm càng ít đi.”
“Hả?” Không Thanh không hiểu, ngẩng đầu nhìn y. Nhưng Sơ Trường Dụ chỉ cười không nói, cầm tách trà trên bàn, chậm rãi uống một hớp, rồi nhìn hoa đào ngoài cửa sổ.
Kiếp trước, năm nay quả thật là năm cuối y ngắm hoa đào này. Năm sau khi hoa đào nở rộ, y kéo lê một chân gãy ngồi trong chốn lao tù không thấy ánh mặt trời. Năm đó, Sơ phủ bị Hoàng thượng thưởng cho quan nhị phẩm mới điều về kinh. Khi y lên làm thừa tướng, lấy lại phủ cũ, mấy gốc hoa đào mà phụ thân và trưởng huynh trồng đã bị chặt đi.
Dù y đã chặt đầu quan viên kia để đền cho mấy gốc cây này, nhưng suy cho cùng vẫn không đổi về được, thứ còn lại chỉ là mấy cọc gỗ không nở ra hoa.
Sơ Trường Dụ im lặng cụp mắt, thổi một lá trà nổi trên mặt nước.
Đúng lúc này, Sơ Trường Dụ nghe thấy tiếng hành lễ của nha hoàn tiểu tư ngoài viện. Y nhìn ra ngoài thì thấy trưởng tẩu Cố Lan Dung đang dìu mẫu thân Lý thị, dẫn theo vài nha hoàn bước vào trong viện của mình.
Khi Lý thị bước vào phòng, thấy Sơ Trường Dụ mặc áo choàng đang được Không Thanh dìu xuống ghế sập. Bà bước lên trước, cười nói “Con trai đừng đứng dậy. Chân con còn đang bị thương, cẩn thận kẻo để lại bệnh căn.”
“Không sao, đã đỡ nhiều lắm rồi, mẫu thân đừng cẩn thận quá như vậy.” Sơ Trường Dụ cười đáp, lại ngồi xuống ghế sập, căn dặn Không Thanh “Đi pha trà.”
Không Thanh vội đáp vâng rồi lui ra ngoài.
“Kính Thần hôm nay có tinh thần hơn nhiều rồi.” Cố Lan Dung dìu Lý thị ngồi xuống, tươi cười đánh giá Sơ Trường Dụ nói “Hai ngày nay mẫu thân lo lắng đến mức không đêm nào chợp mắt được, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.”
“Vốn không phải là vết thương nặng gì, mẫu thân lo lắng quá mức rồi.” Sơ Trường Dụ nghe vậy liền cười nói.
Kính Thần là tên tự của Sơ Trường Dụ, mà Cố Lan Dung là thê tử kết tóc của trưởng huynh Sơ Trường Khác. Thành thân chưa đến hai năm, trưởng huynh đã tử trận, lúc đó Cố Lan Dung đang mang thai con của trưởng huynh. Lý thị không muốn làm lỡ tuổi xuân của tẩu ấy, bảo tẩu ấy sau khi sinh con xong có thể về nhà tìm một chỗ dựa khác. Nhưng trưởng tẩu không đồng ý, nhất quyết ở lại phủ Định Quốc tướng quân chăm sóc con cái và Lý thị, cho đến khi chuyện của kiếp trước xảy ra.
Từ năm tám tuổi, sau khi Sơ Trường Dụ mắc phải hàn chứng, y đã lớn lên bên cạnh hai người này. Phụ thân, trưởng huynh, trưởng tỷ quanh năm đóng quân ở biên quan, y không chịu được gió lạnh ở biên cương, nên y đã lớn lên ở kinh thành dưới sự chăm sóc của hai người phụ nữ này.
Chính vì vậy mà Sơ Trường Dụ kiếp trước không hề có khí chất của con cháu nhà tướng, mà giống thiếu gia được sinh ra trong gấm vóc, cùng với dung mạo ưu tú, có khí chất phong lưu ôn hòa.
Nhưng Sơ Trường Dụ lúc này đã trải bao sóng gió, đã không còn tâm tính thiếu niên nữa.
Nghe lời y nói, Lý thị bật cười lớn, dùng ngón tay chọc chọc vào trán y “Còn nói mẫu thân lo lắng quá mức? Đứa nhóc như con không biết dáng vẻ mất hồn của mình hai ngày trước à!” làm cho Cố Lan Dung phải dùng khăn tay che miệng cười theo.
Nếu là Sơ Trường Dụ kiếp trước, cách đáp lời có thể nghĩ ra là nói chêm chọc cười. Nhưng y bây giờ là hổ mặt cười nắm giữ quyền thế suốt mười năm, lời nói theo thói quen sẽ có vài phần ẩn ý, sớm đã quên hương vị thái bình là như thế nào. Vì thế lúc này không thể đáp được lời nào, chỉ có thể nhìn hai người, rồi nở nụ cười ấm áp.
Y không khỏi thầm nghĩ trong lòng, khung cảnh yên bình vui vẻ thế này, quả thật khiến người khác an tâm.
Nói đến cùng, kiếp trước y bị người vội vàng ném vào ngục, còn không được gặp mẫu thân và trưởng tẩu lần cuối, từ đó âm dương cách biệt.
Cười một lúc, thấy y không đáp lời, Lý thị bèn dừng lại, chớp mắt với Cố Lan Dung, rồi trêu chọc “Con xem, bây giờ có dáng vẻ khiêm tốn của Trạng Nguyên rồi.”
“Kính Thần hiện giờ có công danh, cũng nên trang nghiêm một chút.” Cố Lan Dung cười nói “Như vậy khi đến tiệc Quỳnh Lâm, mới có thể được Hoàng thượng tán thưởng.”
Nghe thấy ba chữ tiệc Quỳnh Lâm, Sơ Trường Dụ thu lại sắc mặt.
Kiếp trước tại tiệc Quỳnh Lâm, Hoàng thượng nói hai câu bông đùa nửa thật nửa giả, bản thân thì chủ động xin chỉ, muốn làm Thiếu phó cho Nhị hoàng tử lưu lạc nhân gian mười lăm năm vừa mới được đón về kinh. Khi đó y tâm lặng như nước, chẳng qua nghe nói thiếu niên này mười lăm năm qua chịu không ít khổ cực, sau khi về cung lại lâm vào tình cảnh gượng gạo, cho nên sinh lòng thương xót, muốn giúp đỡ một chút.
Nhưng, người trong hoàng thất, làm sao đến lượt y thương xót?
Sơ gia vốn tay nắm trọng binh, y còn là Trạng Nguyên, chắc hẳn là vinh quang gia tộc. Nhưng y chủ động tiếp cận Nhị hoàng tử, vị Hoàng đế lắm bệnh, tâm tư nhạy cảm kia liền nảy sinh nghi ngờ, cho rằng Sơ gia muốn nuôi dưỡng một hoàng tử không chỗ dựa, đưa lên ngôi vị, đổi lấy công phò tá.
Mầm mống nghi ngờ cứ thế trồng xuống, những người xung quanh quạt gió thổi lửa, chẳng mấy chốc đã đẩy cả gia tộc vào đường cùng.
Sơ Trường Dụ siết chặt tách trà trong vô thức.
Kiếp này, y sẽ không giẫm lên vết xe đổ, vì một người không liên quan mà hủy cả gia tộc mình. Mà Cảnh Mục đó… kiếp trước mình đã phụ lòng tin của hắn, kiếp này không nên bắt đầu lại như vậy nữa.
Y cụp mắt uống trà, cố nén nỗi chua xót khó giải thích trong lòng.
Khi định thần lại, y nghe thấy Lý thị đang buôn chuyện với Cố Lan Dung.
“Nghe nói mẹ ruột của Nhị hoàng tử đó là Vân quý nhân, lúc đó vô cùng đắc sủng! Nhưng bị Hoàng hậu nương nương hại chết, liều mạng đưa con ra ngoài cung. Bây giờ Huệ quý phi tìm về, đúng là gây khó dễ cho Hoàng hậu!”
Cố Lan Dung thở dài “Chỉ tội nghiệp cho vị Điện hạ này. Nghe nói chịu không ít khổ ở nhân gian, vì sống sót mà mười một tuổi đã vào quân doanh đánh trận. Hai năm qua dựa vào quân công lên được Hiệu úy, bây giờ lại bị đón về cung, không lấy lòng bên nào, bị kẹt ở giữa, không bằng sống vui vẻ bên ngoài…”
Sơ Trường Dụ không thể nghe thêm nữa, đành tự dối mình dời ánh mắt, ngẩng đầu nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ.
Lúc này trong cung cũng tràn ngập sắc xuân tươi đẹp.
Càn Ninh đế từ nhỏ thân thể đã không tốt, hai năm trở lại đây ngày càng yếu đi. Hiện giờ mặc long bào vàng tươi rộng thùng thình giống như mắc trên khung xương.
Vừa nãy ở trên triều, ông bị đám đại thần làm nhức cả đầu. Bản thân ông là người thận trọng, một câu nói thích ngắt thành nhiều nghĩa, thế nên sau một canh giờ đã mệt đến mức chóng mặt đau đầu. Lúc này hạ triều, ông dứt khoát đuổi hết đám thị vệ dư thừa, chỉ để lại vài cung nhân, một mình đi dạo.
Ông đang nghe thái giám bên cạnh kể câu chuyện thú vị, chuyện về 'Trạng Nguyên bị giai nhân đánh lén, quả đào rơi trúng ngã cả ngựa', bật cười ha hả, không biết từ lúc nào đã đến nơi của các hoàng tử. Cung điện này là nơi học tập của các hoàng tử, đứng từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng đọc sách.
Khi ông ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một người đang đứng trước cửa sổ nơi học tập của các hoàng tử, hơn nửa người bị khóm hoa che khuất, đang quay lưng lại với mình, lén lút nhìn vào cửa sổ.
Ông dừng bước cau mày, giơ tay cắt ngang giọng kể đầy sinh động của tiểu thái giám, hất cằm chỉ về hướng đó, ra lệnh “Đi xem thử là ai.”
Đúng lúc này, người đứng dưới cửa sổ đó quay đầu lại, nhìn về phía Càn Ninh đế.
Thiếu niên mặc bộ y phục cũ đã bị giặt đến bay màu, đứng thẳng tắp giữa khóm hoa. Không thanh tú phong lưu như con cháu thế gia trong kinh, nhưng dung mạo anh tuấn, như thanh kiếm sắc bén tỏa sáng rực rỡ.
Nét mặt của hắn vẫn như mọi khi, chỉ có đôi mắt đó, sâu không thấy đáy.
– ——–
Đoản đả (短打) là một loại Hán phục cổ đại, trang phục thường ngày của tầng lớp nông dân để dễ hoạt động, đa số làm bằng vải bố. Kiểu đoản đả của nam và nữ.
Ghế sập, nếu dời bàn nhỏ ở giữa đi sẽ thành một cái giường nhỏ.