• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thần phụng lệnh ở đây trực đêm, bảo vệ Sơ đại nhân an toàn.” giọng người đó trầm khàn khác thường, xoay người cúi đầu đáp.

“Phụng lệnh?” Sơ Trường Dụ cau mày đi về phía hắn “Phụng lệnh của ai? Bổn quan không ra lệnh như vậy.”

Y không thấy bên cạnh có hai tiểu tư khiêng thùng gỗ cao, lảo đảo định đi vào phòng. Thùng gỗ chắn tầm nhìn của hai tiểu tư, sắp đâm thẳng vào Sơ Trường Dụ.

Thị vệ đó nhanh tay nhanh mắt, kéo Sơ Trường Dụ sang bên.

Sơ Trường Dụ bị kéo đâm sầm vào khôi giáp cứng rắn của đối phương, vừa vặn bị vây trong khôi giáp lạnh lẽo.

Y vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang bất đắc dĩ nhìn y chằm chằm, ánh mắt lấp lánh xen lẫn vui mừng.

Vẻ mặt kinh ngạc của Sơ Trường Dụ chợt trở nên lạnh lùng, y đẩy người này ra.

Người đó cúi đầu không nói gì.

Khi tiểu nhị chỉ huy tiểu tư đặt đầy đủ đồ vào phòng, thì lui ra ngoài.

Sơ Trường Dụ xoay người vào phòng, thị vệ cũng theo sát phía sau.

Thuận tiện đóng cửa lại.

“Cảnh Mục, tự dưng chạy đến đây, ngươi đúng là càn quấy!” Sơ Trường Dụ cả giận nói.

Kế đó, y lại rơi vào vòng tay lạnh lẽo và cứng rắn của khôi giáp. Y nghe Cảnh Mục thì thầm vào tai “Thiếu phó, ta rất nhớ người.”

Hơi thở ấm áp mềm mại bên tai và cảm giác lạnh lẽo cứng rắn trên người, có một sự tương phản rõ rệt.

Sơ Trường Dụ nhất thời không nói nên lời, lỗ tai và ngực nóng hầm hập, thậm chí cảm giác lạnh lẽo cô đơn mấy ngày nay lập tức biến mất.

Y nhắm mắt ở trong lòng Cảnh Mục, như thể chấp nhận số mệnh.

Một lúc sau, y lại lạnh giọng nói “Đang nói ngươi đó, Cảnh Mục.”

“Thiếu phó, ta nhìn người cả ngày hôm nay.” Cảnh Mục lại nói “Ta muốn hôn người.”

Sơ Trường Dụ đẩy hắn ra, vành tai đỏ như chảy máu.

“Cảnh Mục!” y thấp giọng cảnh cáo.

“Tay ta chưa lành, không viết chữ được. Ta mới nói với phụ hoàng, muốn cùng người đi một chuyến.” Cảnh Mục lại dính dính dựa dựa vào y, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy Sơ Trường Dụ, lại là bộ dạng ôm không muốn buông “Thiếu phó yên tâm, ta phụng chỉ đi theo đó.”

Sơ Trường Dụ nhíu mày, lại muốn đẩy hắn ra.

“Thiếu phó, để ta ôm người một lát.” Cảnh Mục nhỏ giọng nói.

Sơ Trường Dụ dừng lại.

Cảnh Mục ôm y vào lòng, cằm đặt ở trên vai y, khẽ thở dài một tiếng.

Hiện tại Sơ Trường Dụ bị ôm vào trong vòng tay lạnh lẽo này, không phải không thấy vui mừng yên tâm. Đặc biệt khi mấy ngày qua y cố ý không gặp, cả ngày đều ở trong trạng thái hoang mang.

“Cảnh Mục.” Sơ Trường Dụ trầm giọng nói “Không hợp lễ nghi.”

Cảnh Mục nói “Nhưng, trong lòng ta thì hợp.” khi hắn nói, giọng mang theo âm mũi lười biếng “Thiếu phó, ta thật sự… rất thích người.”

Vớ… vớ vẩn.

Sơ Trường Dụ cắn răng, giả như không nghe thấy, giơ tay đẩy hắn ra, hỏi “Tay thế nào rồi? Vẫn bị thương, còn cưỡi ngựa?”

“Không sao.” Cảnh Mục cười nói.

“Ta phải tắm thay y phục.” Sơ Trường Dụ nói tiếp “Ngươi ra ngoài đi.”

Cảnh Mục nghe vậy, không lên tiếng, vẫn đứng đó.

“Ra ngoài.” Sơ Trường Dụ cau mày ra lệnh.

Cảnh Mục chỉ đành gật đầu nói “Vậy, Thiếu phó tắm xong thì gọi ta.”

“Ngươi không phải phụng lệnh trực đêm sao?” Sơ Trường Dụ nhướng mày hỏi “Nếu đã như vậy, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ngươi chờ bên ngoài đi.”

Cảnh Mục khẽ hừ một tiếng không dễ nghe được.

“Ngày mai ngươi dẫn một ít quân trở về đi.” Sơ Trường Dụ nói tiếp “Ta đi tuần tra sông không cần nhiều người như vậy, cũng không cần Đại Lý Tự Khanh đi cùng.”

“Thiếu phó…”

“Huống chi, mỗi ngày Đại Lý Tự có nhiều chuyện như vậy, dù ngươi không viết được, lẽ nào cũng không cần để mắt tới sao?” Sơ Trường Dụ nói “Ở cương vị nào thì làm đúng trách nhiệm, đừng hành động giống trẻ con như thế.”

Cảnh Mục không lên tiếng, đóng cửa ra ngoài.

Sơ Trường Dụ thấy cửa đóng, liền ra sau bình phong thay y phục, tiến vào bồn tắm.

Sau khi rời kinh, hoàn cảnh trở nên hoang vắng hơn nhiều. Nhất là vùng biên ải này, xung quanh ít cây cối, ban đêm gió rít từng hồi, giấy dán trên cửa sổ bay phấp phới.

Sơ Trường Dụ ngồi trong làn nước ấm áp, lắng nghe tiếng gào thét như ma quỷ bên ngoài, nhất thời thấy hơi ớn lạnh. Không hiểu sao y bất chợt lại nhớ đến lớp khôi giáp lạnh lẽo trên người Cảnh Mục khi vừa nãy hắn ôm mình.

Nghĩ lại, lúc này ngoài trời cũng lạnh.

Tuy ngoài miệng Sơ Trường Dụ bảo hắn đứng bên ngoài trực đêm, nhưng y vốn không nhẫn tâm làm vậy. Y chỉ định để Cảnh Mục đứng trước cửa một lúc, sau đó gọi hắn vào, ít nhất cũng để hắn ngủ trên ghế sập một đêm.

Tiểu tử không nghe lời cứ thích tự ý chạy lung tung cần phải được dạy một bài học.

Nghĩ vậy, Sơ Trường Dụ tắm cũng không thể yên tâm. Y nghe tiếng gió bên ngoài rít gào, trong lại lo lắng, tắm không được bao lâu, y mặc lớp áo trong, bước ra khỏi bồn tắm.

Y lại cầm áo khoác ngoài vắt trên giá bên cạnh, mặc vào người rồi bước tới cửa.

“Cảnh Mục.” y lạnh giọng quát.

Đáng lý tiểu tử này sẽ lập tức đẩy cửa vào, lại dùng khôi giáp lạnh như đóng băng kia dính lấy mình. Nào ngờ y cất tiếng gọi, bên ngoài im ắng tĩnh mịch.

Giọng nhỏ quá, hắn không nghe thấy?

Sơ Trường Dụ dừng một chút, cao giọng nói “Cảnh Mục.”

Chỉ có tiếng gió rít ngoài cửa sổ.

Sơ Trường Dụ cau mày, đi tới đẩy cửa.

Một luồng khí lạnh chợt ập vào mặt làm cả người y run lên. Đặc biệt là mái tóc dài ướt sũng nhất thời lạnh như băng.

Nhưng trên hành lang dài ở tầng hai dịch trạm, lại không một bóng người.

Đêm đó, Sơ Trường Dụ ngủ không ngon.

Thậm chí nửa đêm y bất chợt tỉnh lại rồi ngồi dậy, không mặc áo khoác đã xuống giường, bước nhanh tới cửa đẩy ra.

Khí lạnh đêm khuya chợt làm y tỉnh táo.

Đối mặt với hành lang trống rỗng, y tự nghĩ, mình đang tìm ai đây?

Đương nhiên không thể là Cảnh Mục… vốn không thể là hắn, hắn là hoàng tử, hắn phải làm Hoàng đế.

Là chuyện không thể nào.

Sơ Trường Dụ đứng đó một lúc, đến khi y hắt hơi một cái, mới từ từ đóng cửa lại, nằm xuống giường.

Nửa đêm sau đó không thể ngủ được nữa.

Trong mấy canh giờ đó, y một mình mở to mắt nằm trên giường, trong lòng nghĩ gì, chỉ có mình y biết.

Sáng hôm sau xuống lầu, đến đại sảnh còn quá sớm, Sơ Trường Dụ cũng không thấy Cảnh Mục.

Quách Hàn Như ngồi cùng bàn với y, những thị vệ khác phân nhau ngồi các bàn xung quanh. Quách Hàn Như rót cho y một tách trà, hỏi đêm qua y ngủ ngon không.

Sơ Trường Dụ qua loa ừ một tiếng, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ đảo một vòng, vẫn không tìm được bóng dáng Cảnh Mục.

Đi đâu được chứ… lẽ nào nghe lời mình thật, trở về rồi?

Sơ Trường Dụ dừng một chút, sau đó thầm nghĩ, sao có thể, tiểu tử đó có khi nào nghe lời mấy chuyện này.

Đến khi dùng bữa xong, Sơ Trường Dụ vẫn lơ đãng.

Quách Hàn Như thoáng thấy y có gì không ổn, nhưng thân là một tiểu quan đã bốn mươi tuổi vẫn chỉ ở lục phẩm, thật sự không đoán được y nghĩ gì, liền giả vờ không nhìn ra, cứ giữ im lặng.

Sơ Trường Dụ rời dịch trạm, định lên xe ngựa, thì thấy bên trái xe ngựa vắng vẻ.

Thị vệ thận trọng cúi đầu sợ bị y phát hiện đã biến mất.

Sơ Trường Dụ chợt nổi nóng, cau mày hỏi Quách Hàn Như “Người ở vị trí này đâu? Sao không ở đây?”

Quách Hàn Như giật thót — ta làm sao biết vị tổ tông này đi đâu chứ!

“Chuyện này… chuyện này, hạ quan cũng không biết, Sơ đại nhân…” Quách Hàn Như ấp úng.

“Đội thị vệ thiếu một người mà ông cũng không biết?” Sơ Trường Dụ lạnh giọng khiển trách “Vậy ngươi tới đây làm gì?”

Quách Hàn Như không nói nên lời, một lúc sau mới lắp bắp nói “Hạ… hạ quan đi hỏi thử, tra xem người nào mất tích…”

Đương nhiên là tra không ra. Tên của vị đại gia này hoàn toàn không có trong danh sách thị vệ, vị trí bên trái xe ngựa… theo lý thì bỏ trống, không có người ở vị trí đó.

Quách Hàn Như dĩ nhiên không dám nói chuyện này với Sơ Trường Dụ.

Tuy ông không nói, Sơ Trường Dụ cũng biết.

Y biết mình đang bực tức với ai, Quách Hàn Như chỉ vừa hay đứng trước nòng súng làm quỷ chết thay mà thôi.

Sơ Trường Dụ không nói nữa, bước vào trong xe, kéo rèm xuống.

Y thầm nghĩ, đi rồi thì tốt, đỡ phải lo, cũng không cần mình gánh trách nhiệm. Hơn nữa, dọc đường có thêm một người như vậy, chẳng những vô ích mà còn luôn chọc tức y.

Đi rồi thì tốt.

Cứ như vậy, Sơ Trường Dụ lại đặt chân lên đường đến phủ Trực Lệ.

Tối qua, Sơ Trường Dụ nửa mê nửa tỉnh ra gió, lúc này cổ họng ngứa, bắt đầu ho, hắt hơi không ngừng. Đến giờ dùng bữa trưa, y không còn sức lực, mắt mũi đỏ ửng, trông bơ phờ đáng thương.

Quách Hàn Như biết vị đại nhân này sức khỏe không tốt, đường đi mệt nhọc, chịu gió lạnh nhiễm phong hàn. Ông sai người tìm chiếc áo choàng khoác cho y.

Những người đi cùng không phải binh sĩ thì là quan viên, không ai có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh.

“Không sao.” Sơ Trường Dụ chậm rãi buộc áo choàng “Chỉ là bệnh vặt, không đáng ngại, đừng làm lớn chuyện.”

Vừa dứt lời, y lại hắt hơi. Y tỏ vẻ không sao nhấp một ngụm trà nóng.

“Đừng lo cho ta.” y nói thêm.

Quách Hàn Như vội đáp vâng.

Đội nghi trượng lại lên đường. Sơ Trường Dụ khoác áo choàng ngồi trong xe ngựa. Sau khi rời kinh, quan đạo không còn dễ đi, gập ghềnh lắc lư làm y chóng mặt. Y bị lắc lư, rơi vào trạng thái xuất thần, mơ màng ngủ thiếp đi.

Trước khi ngủ, trong lòng vẫn tự hỏi, Cảnh Mục đã đi đâu? Âm thầm đi theo, hay đã lặng lẽ rời đi, cũng không biết nói một tiếng.

Đúng lúc này, một mũi tên cắt ngang không khí, cắm thẳng vào ván gỗ xe ngựa.

Sơ Trường Dụ chợt tỉnh, y mở mắt thấy một mũi tên nhọn nhô ra ba tấc trước mặt mình.

Mũi tên bạc sáng ngời, còn có ánh sáng xanh mờ nhạt, hình như có bôi độc.

Sau đó, y nghe thấy bên ngoài hỗn loạn, thoáng có tiếng chiến đấu.

Lại có người đến giết y.

Cách kinh thành trăm dặm, con trai của Hoàng hậu, Tam hoàng tử Cảnh Thiệu mới mười bốn tuổi, một mình ngồi bên cửa sổ tự mình đánh cờ.

“Muốn trừ họa, trước hết phải chặt đứt cánh tay đắc lực.” trên mặt gã lộ ra nụ cười thỏa mãn, gã tự nói.

Mẫu hậu gây phiền phức cho Cảnh Mục thì có ích gì?

Muốn giết, phải giết kẻ kết nối hắn với Sơ gia……

Là người đó.

Cạch, gã đặt một quân cờ lên bàn cờ, tức thì chặn đường sống của quân trắng, thắng thua đã định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK