Kiếp trước, sau khi Sơ Trường Dụ lên làm thừa tướng, rất ít người dùng lời lẽ tốt đẹp để hình dung y, càng ít người nói y là người tốt.
Song, ông chủ quán rượu trong ngõ Vĩnh Ninh này là một trong số đó.
Tuy Sơ Trường Dụ nắm quyền lực trong tay, nhưng cũng bận rộn cả ngày, rất ít thời gian nghỉ ngơi. Thân thể y vốn không tốt, toàn là tự mình chịu đựng, tránh để thủ hạ nảy sinh tâm tư khác. Vì thế tích tụ bên trong, cả tâm trạng cũng thường xuyên u uất.
Lúc ấy, y gần như phụ thuộc vào Thu Lộ Bạch được ủ ở quán rượu này. Cứ cách vài ngày, khi rảnh rỗi nửa khắc thì lại đến uống rượu.
Sau đó có một ngày, bàn ghế trong quán sập đổ, vò rượu cũng bị đập hết một nửa. Ông chủ tiệm rượu ngồi khóc nức nở sau quầy, công việc buôn bán không thể tiếp tục.
Vốn Sơ Trường Dụ thấy phiền trong lòng, bây giờ còn không uống được rượu, tâm trạng càng không vui. Y bước tới hỏi vài câu, thì ra con gái của ông chủ lọt vào mắt của một quan viên nhỏ trong kinh, gia đình ông chủ không chịu khuất phục nên mới bị quan gia chèn ép như vậy.
Tên quan viên này vừa hay là một chó săn chẳng đáng kể bên cạnh Sơ Trường Dụ. Sơ Trường Dụ lập tức xử lý tên quan viên này, đưa ngân lượng cho ông chủ sửa sang lại quán, rồi cầm hai vò Thu Lộ Bạch rời đi.
Trước lúc đi, ông chủ kéo tay áo y, nói trong nước mắt "Vị đại nhân này, ngài đúng là người tốt."
Sơ Trường Dụ biết mình chỉ làm một việc nhỏ cứu được mạng của cả nhà ông chủ, nhưng nghe thấy lời này, vẫn không khỏi cảm thấy mỉa mai.
Bản thân y còn biết mình không phải người tốt.
Nhưng câu nói này, Sơ Trường Dụ không hiểu sao lại nhớ rất lâu. Vì thế khi trở về nơi cũ, cảnh tượng khi đó lại hiện trước mắt y.
Sau khi xe ngựa Sơ gia rời đi, Sơ Trường Dụ bước vào quán, đi thẳng đến chỗ y thường ngồi, gọi hai lạng Thu Lộ Bạch.
Bên trong quán hơn mười năm vẫn không thay đổi, quán rượu nhỏ một tấc vuông kê vài bộ bàn ghế. Ông chủ kiêm luôn hầu bàn niềm nở chạy tới, lau chiếc bàn bằng gỗ thô sơ không một vết bụi.
Dáng vẻ của ông chủ lúc này trẻ hơn nhiều so với ấn tượng trong kiếp trước.
"Khách quan, làm ấm rượu rồi hãy uống nhỉ?" ông chủ đề nghị nói "Hôm nay trời khá lạnh, uống rượu ấm mới thấy thoải mái!"
Sơ Trường Dụ lắc đầu cười "Cứ lấy lạnh đi."
Ông chủ đáp lời, xoay người vào trong lấy rượu. Đúng lúc này, một quả cầu đá đã trụi lông rơi xuống bàn của Sơ Trường Dụ.
Y nhìn sang, thấy một cô bé cột tóc hai búi tầm năm sáu tuổi, theo quả cầu chạy vào.
Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, đây hẳn là con gái của ông chủ bị tên quan viên kia thèm muốn.
"Là của muội à?" Sơ Trường Dụ cười ấm áp dịu dàng, cầm quả cầu đưa cho cô bé.
"Vâng ạ!" cô bé lanh lảnh đáp lại, nhận lấy quả cầu, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to đen láy nhìn y "Cảm ơn ca ca."
Quả thật từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân. Sơ Trường Dụ thầm cười trong lòng, đưa tay xoa xoa đỉnh tóc mềm mại của cô bé.
Kiếp trước mình xem như đã cứu cô bé một mạng. Trong phút chốc, Sơ Trường Dụ như trở về những năm tháng đó, nét mặt hiền từ không giống một thiếu niên đôi mươi.
Cô bé không sợ người lạ. Cô bé chớp chớp mắt, cười ngọt ngào "Ca ca rất là đẹp."
Lúc này, ông chủ bưng rượu từ phía sau bước ra, thấy cô bé đứng cạnh Sơ Trường Dụ, vội đi tới kéo cô bé ra "Bảo con ra phía sau chơi, cứ không chịu nghe lời, làm phiền đến khách quan, mau vào đi."
Cô bé ỉu xìu ồ một tiếng, rồi cầm quả cầu chạy vào trong.
Ông chủ đặt rượu lên bàn, Sơ Trường Dụ cười nói "Lệnh ái rất xinh xắn."
Nghe vậy, ông chủ cười toe toét, vội khiêm tốn nói "Đâu có đâu có." nhưng không giấu được niềm vui và tự hào trên mặt.
Kiếp trước, Sơ Trường Dụ thích dáng vẻ của nơi này. Người mà y tiếp xúc ở nơi cao, ai nấy đều đeo mặt nạ, cân nhắc lợi ích. Chỉ có ở đây, y mới cảm nhận được bình an vui vẻ khi làm người.
Nhưng bình an vui vẻ này, há chẳng phải cũng rất mong manh dễ vỡ ư? Trong nhà có một cô con gái xinh đẹp thì bị người khác dòm ngó, một chốc sơ sẩy, thì nhà tan cửa nát.
Khi Sơ Trường Dụ uống rượu xong định đứng dậy rời đi, thì ngoài trời đã đổ mưa.
Quán rượu này vốn vắng vẻ, lúc này chỉ có một mình Sơ Trường Dụ là khách. Ông chủ thấy y do dự đứng trước cửa. Ông nghiêng người nhìn, thấy mưa bên ngoài khá to, vị khách này ăn mặc mỏng manh, một mình đứng trước gió.
Không biết tại sao khi ông nhìn bóng lưng người này với màn mưa âm u trước mặt, lại nảy sinh chút lòng thương xót, như thể người này vốn đơn độc, lẻ loi độc lập với đất trời.
Hơi thở lạnh lẽo cô độc đó dường như tỏa ra từ trong xương cốt y.
Như ma xui quỷ khiến, Sơ Trường Dụ vừa mới bước một bước đã bị ông chủ gọi lại.
Sơ Trường Dụ xoay người, thấy ông chủ mặc áo vải lấy một chiếc ô giấy dầu từ trong tủ, cười cười đưa cho y "Khách quan, bên ngoài mưa to, cầm dù này đi."
Sơ Trường Dụ nhìn ông, trong lòng nhất thời trở nên rõ ràng.
Bản chất của bình an vui vẻ mong manh dễ vỡ, nhưng y là quan, xuất thân nhà tướng, không phải sinh ra để bảo vệ bình an vui vẻ của họ sao?
Nếu y làm người tốt, không biết trên đời sẽ có thêm bao nhiêu gia đình được bình an êm ấm. So với những thứ này, những kẻ ác mà y phải chịu đựng mỗi ngày thì chẳng là gì cả.
Chốc sau, Sơ Trường Dụ bật cười, chỉ thấy trong lòng trở nên thoải mái. Y đến trước mặt ông chủ, nhận lấy chiếc ô, mỉm cười cảm ơn. Kế đó, y đặt một nén bạc trên quầy của ông chủ.
Không đợi ông chủ từ chối, y đã xoay người rời đi.
Phủ tướng quân chỉ cách ngõ nhỏ này hai ba con phố. Nhưng mưa to còn có gió mạnh, khi Sơ Trường Dụ về đến trước cổng phủ, một nửa y phục trên người đã ướt đẫm, gió vừa thổi qua liền thấy lạnh cóng.
Vừa trở về phòng, Không Thanh vội hầu hạ Sơ Trường Dụ thay y phục. Y phục ướt sũng nước mưa dính vào người, cái lạnh thấm vào da thịt y. Khi Không Thanh cởi bỏ hết y phục trên người, y mới cảm thấy chút ấm áp.
Đúng lúc này trên xà nhà vang lên hai tiếng 'chậc chậc', làm Không Thanh sợ hãi hét lên.
Là giọng của nữ tử, trong trẻo nhưng mang theo chút khàn khàn. Sơ Trường Dụ ngẩng đầu, thì thấy một nữ tử dáng người mảnh khảnh mặc quân trang nằm dài trên xà nhà cười hì hì, người trước mắt chính là trưởng tỷ của y, Sơ Trường Lam.
Nàng lẻn vào như trộm, trên người còn mặc quân trang rườm rà, không ngờ mười mấy hạ nhân trong phòng Sơ Trường Dụ lại không một ai phát hiện.
"Tỷ?" Sơ Trường Dụ kinh ngạc, vui mừng thốt lên, suýt chút còn tưởng mình đang mơ.
Tính cả kiếp trước, Sơ Trường Dụ đã hơn mười năm không gặp tỷ tỷ. Kiếp trước, khi hài cốt của tỷ tỷ được đưa về kinh, y còn ở trong lao ngục, mãi đến khi phụ thân và trưởng tỷ chôn cất cũng chẳng gặp được. Y chỉ nghe loáng thoáng, lúc trưởng tỷ chết, cánh tay phải không còn, dung mạo xinh đẹp từng danh chấn kinh thành cũng không thể nhận ra.
Trong hốc mắt Sơ Trường Dụ ngấn vài giọt nước.
Nàng nhẹ nhàng nhảy từ trên xà nhà xuống, đứng trước mặt Sơ Trường Dụ, vẻ mặt ghét bỏ chặc lưỡi hai tiếng, véo véo đôi vai gầy của y.
"Thân thể gì như con gà luộc, nhìn chẳng ra gì cả." nói rồi lại dời tay xuống mò eo y "Ây dô, eo này vừa mềm vừa nhỏ… giống như con gái vậy."
Sơ Trường Dụ bị tỷ tỷ sờ mó, cảm thấy nhột đến co người, bật cười ha hả, vội lấy áo khoác trong tay Không Thanh mặc vào.
"Ra ngoài đi." Sơ Trường Dụ căn dặn nói, sau đó mỉm cười dẫn Sơ Trường Lam ngồi xuống ghế sập "Sao hôm nay tỷ đã về rồi? Cũng không nói với mẫu thân một tiếng, dọa chết người ta rồi."
Trong tay Không Thanh còn cầm mấy lớp áo trong. Không Thanh biết Sơ Trường Dụ sợ lạnh, vốn muốn khuyên y mặc vào trước. Nhưng Sơ Trường Dụ xoay người đi, tùy ý chỉnh lại áo khoác rồi buộc lại thắt lưng. Không Thanh nhìn dáng vẻ này của y, rồi nhìn cửa sổ đã đóng chặt không lọt gió, nên đành lui ra ngoài.
"Phương Bắc vừa tới mùa xuân sẽ có gió lớn, ở đó trấn thủ chỉ toàn ăn cát thôi." Sơ Trường Lam khoanh chân ngồi xuống ghế sập, cử chỉ y hệt như Sơ tướng quân. Nàng cầm ấm trà, rót cho mình và Sơ Trường Dụ một tách, rồi nói "Xuân tới, nông trường của Liêu quốc mọc cỏ, đám Liêu binh vội về nhà chăn dê, còn quan tâm gì đánh trận… ta thấy không còn chuyện gì nên chuồn về đây, ở vài ngày rồi trở về."
Nói rồi nàng sáp tới gần Sơ Trường Dụ, nhướng hàng mày thanh mảnh, bày dáng vẻ phong lưu háo sắc "Với lại, chẳng phải do mong nhớ Trạng Nguyên mặt đẹp như ngọc nhà ta sao."
Sơ Trường Dụ thấy dáng vẻ này của tỷ tỷ, bật cười thành tiếng "Tỷ vừa về, nói ba câu thì hết hai câu giễu cợt đệ rồi."
Sơ Trường Lam không tiếp lời y. Nàng đến gần y hơn, nhăn mày rồi dùng mũi ngửi ngửi vài cái.
"Hay thật, tên nhóc con này!" nàng lớn tiếng phàn nàn "Hôm nay ta vừa về, còn chưa gặp mẹ và tẩu tẩu đã đến đây đợi đệ rồi. Đợi hết một canh giờ cũng không thấy ai, ta còn nói là đi đâu rồi chứ, thì ra lén ta đi uống rượu!"
Sơ Trường Dụ lại cười "Tỷ nằm trên xà nhà này hết một canh giờ?"
"Ta không có giống đệ!" Sơ Trường Lam hừ một tiếng "Vai không thể khiêng, tay không thể nâng… dù ta có nằm trên xà nhà đó thêm hai ba canh giờ cũng chẳng sao hết!"
Nói xong, nàng đưa tay gỡ bầu rượu bên hông "Say chưa? Nếu chưa say, uống với tỷ tỷ thêm một hiệp, xem như chuộc tội!"
Sơ Trường Dụ nào có thể từ chối.
Vì vậy, đêm đó mưa ngoài cửa sổ rơi đến tận canh ba, nến trong cửa sổ cũng đong đưa đến canh ba.
Ngày hôm sau, trán Sơ Trường Dụ nóng như lửa đốt, ý thức mơ hồ đến mức không thể rời giường.