Hôm nay Cảnh Mục đã bực mình với y rất nhiều lần.
Sơ Trường Dụ nhìn bộ dạng của hắn, nhất thời thấy buồn cười, muốn giải thích với hắn.
Kiếp trước y xã giao với người khác, tham dự mấy tiệc rượu thế này là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, chuyện quan viên qua lại trên bàn rượu cũng là một phong tục kéo dài hàng ngàn năm. Y không phải vương tử hoàng tôn, mà phẩm cấp cũng chưa đạt đến mức trên vạn người dưới một người, vì vậy uống rượu với người khác là điều khó tránh khỏi.
Nhưng vừa xoay mặt sang thì thấy Cảnh Mục mím chặt môi, nét mặt tức giận đầy oán trách, lại không biết nên nói gì cho phải.
Vì vậy, Sơ Trường Dụ mở miệng, chuyển đề tài. Y nói “Bọn họ giao bằng chứng thu thập được sau vụ ám sát hôm nay cho ngươi chưa?”
Cảnh Mục cụp mắt, không thèm nhìn y một cái, vừa đẩy cửa phòng, vừa hậm hực ừ một tiếng.
Sơ Trường Dụ đi vào, đến ghế thái sư trước cửa sổ ngồi xuống, bưng trà trên bàn lên “Đợi về kinh, thì tùy ngươi…”
Nói đến đây, Cảnh Mục theo y vào phòng không nói tiếng nào, lại xoay người ra ngoài.
Sơ Trường Dụ nói giữa chừng, động tác uống trà cũng dừng giữa không trung, y vô cùng kinh ngạc.
Giận… giận thật rồi?
Sơ Trường Dụ không biết tại sao, đột nhiên bắt đầu ngẫm lại lỗi lầm của mình — chẳng lẽ hôm nay y uống nhiều thật à? Nhưng mình không say, hơn nữa chính đám người Tôn Đạt Chí nhất quyết rót rượu cho y…
Nghĩ đến đây, Sơ Trường Dụ thấy hơi ấm ức.
Chuyện gì vậy! Tiểu tử này cứ cau mày nhăn mặt với mình, như thể mình là ma men không thể tha thứ vậy.
Là y muốn uống sao!
Sơ Trường Dụ càng nghĩ thì nhíu mày càng chặt, kế đó cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, ho khan một tiếng.
Lúc này, Cảnh Mục bước vào.
Sơ Trường Dụ ngẩng đầu, thấy vẻ mặt hắn lo lắng bưng một bát canh giải rượu, đặt vào tay y, trầm giọng oán trách “Người thấy chưa. Cứ tiếp tục uống như vậy, phong hàn qua mười bữa nửa tháng cũng không khỏi được.”
Hắn quả thật giống như cô vợ nhỏ giận chồng vì những chuyện vặt vãnh.
Sơ Trường Dụ buồn cười với ẩn dụ trong đầu, không khỏi cong môi, tiếp tục nói “Ta không say, không cần uống canh giải rượu.”
Cảnh Mục không nói gì, lại đẩy canh giải rượu đến tay y.
Sơ Trường Dụ ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Cảnh Mục kiên quyết không thỏa hiệp.
Sơ Trường Dụ không còn cách nào khác đành cầm bát lên uống cạn.
Nhưng cổ họng vẫn ngứa, mới uống được hai hớp thì lại ho khan. Canh giải rượu còn dang dở bị sặc lên mũi, mắt y tức thì đỏ hoe.
Y ho dữ dội, đang định nói thì nhận ra một bàn tay ấm áp đặt lên lưng, vuốt nhẹ giúp y nhuận khí.
Sau đó, một bàn tay khớp xương rõ ràng khác duỗi ra trước mặt y, cầm bát trong tay y đi, đặt lên bàn bên cạnh.
“Ta không muốn thấy người đi đường mệt nhọc, nhiễm phong hàn, còn bị người khác ép uống rượu.” Sơ Trường Dụ nghe Cảnh Mục thì thào nói nhỏ, trong giọng nói thoáng có hơi ấm ức “Ta lại không thể làm gì, là ta vô dụng.”
“Sao có thể trách ngươi.” Sơ Trường Dụ cười nói.
“Là lỗi của ta.” Cảnh Mục trầm giọng nói “Trơ mắt nhìn người chịu khổ, là lỗi của ta.”
Khóe miệng Sơ Trường Dụ không khỏi hạ xuống, cả trái tim cũng bị hơi ấm của sự ân cần làm tan chảy. Y thở dài, nói “Ta làm triều thần, khó tránh khỏi chuyện phải tiếp xúc với đồng liêu. Hơn nữa…” hơn nữa, ta đã quen rồi.
Đây là sự thật.
Kiếp trước y cũng từng dự hết tiệc rượu này đến hết tiệc rượu khác như cơm bữa hơn mười năm.
Nhưng gặp ai cũng không có lấy một người cảm thấy đau lòng. Cả bản thân Sơ Trường Dụ cũng không cảm thấy chuyện này khổ thế nào.
Câu nói của y bị Cảnh Mục cắt ngang.
“Thiếu phó.” y nghe Cảnh Mục nói “Tại sao chúng ta không quay lại con đường của kiếp trước?”
“…… hả?” Sơ Trường Dụ nhất thời không hiểu gì.
Cảnh Mục tiếp tục nói “Ta làm Hoàng đế, còn người làm thừa tướng. Ta giao hết quyền lực cho người, như vậy không ai dám bắt nạt người nữa.”
Sơ Trường Dụ nghe vậy, giật mình nhìn hắn chằm chằm.
Kiếp trước… lẽ nào, kiếp trước Cảnh Mục nghĩ như vậy, nên mới trở thành con rối của mình mười năm, cho đến lúc mình chết sao?
Sơ Trường Dụ muốn hỏi, lại không dám hỏi.
Nhất thời y cảm thấy không thở được.
Y luôn cho rằng kiếp trước y chỉ có một mình, một mình bước đi. Nhưng y không ngờ thế giới lạnh lẽo mà y cảm thấy cô độc, thật ra được bao bọc bởi sự dịu dàng của một người khác.
Mà y đã phá hủy tất cả.
Sơ Trường Dụ nhất thời có hơi choáng váng, nhưng nét mặt miễn cưỡng bình tĩnh, giơ tay mò trà trên bàn.
Nhưng tay y lại bị Cảnh Mục nắm chặt.
“Không sao, Thiếu phó.” y nghe Cảnh Mục nói “Ta chỉ nói vậy thôi. Kiếp này dù ta có khốn nạn cỡ nào, cũng sẽ không để Thiếu phó đi theo con đường cũ của kiếp trước.”
Sơ Trường Dụ ngơ ngác nhìn hắn mở miệng. Cảnh Mục rõ ràng đã hiểu sai ý, nhưng Sơ Trường Dụ không nói gì, chỉ nhìn hắn, như ma xui quỷ khiến mà gật gật đầu.
Ngày hôm sau, Sơ Trường Dụ thức dậy hơi muộn.
Tối qua y uống rượu, có hơi khó chịu, sáng hôm sau không dậy nổi. Nào ngờ hôm nay mãi đến khi mặt trời lên cao, cũng không có người đánh thức y.
Tối qua trước khi y ngủ, Cảnh Mục đã về nơi ở của thị vệ, không ở lại chỗ y. Mà người của phủ Tổng đốc hầu hạ ở đây, không ai đánh thức y.
“Tổng đốc đại nhân nói, phải để Sơ đại nhân được ngủ ngon.” nha hoàn trong phòng y nói “Sáng sớm hôm nay, Tổng đốc đã mời Quách đại nhân đi tuần tra sông ngoài phủ Trực Lệ rồi.”
Hay lắm, thế mà muốn đẩy y ra.
Sơ Trường Dụ đứng dậy chỉnh trang, còn chưa kịp ăn sáng đã chạy tới đó.
Cảnh Mục vẫn đợi ở ngoài viện, thấy y sắc mặt không tốt đi ra, bèn bước tới hỏi “Thiếu phó, tối qua người ngủ không ngon?”
Sơ Trường Dụ cau mày lắc đầu, nói “Tôn Đạt Chí dẫn Quách Hàn Như tuần tra sông rồi, còn cố ý sai người không gọi ta dậy.”
“Nhưng mà, nên như vậy.” Cảnh Mục cười đến gần nói “Hôm qua Thiếu phó uống nhiều rượu, nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Sơ Trường Dụ mặc hắn, cưỡi ngựa dẫn hắn thẳng đến bờ sông.
Từ xa, y thấy đám người phủ Trực Lệ vây quanh Quách Hàn Như tranh cãi. Cách rất xa mà Sơ Trường Dụ vẫn có thể nghe thấy Quách Hàn Như gân cổ tranh cãi với người khác
“Tuy ta không tinh thông, nhưng đã nghiên cứu sông này hơn hai mươi năm! Ở đây trông coi đê điều, bổn quan có thể khẳng định hơn mười năm nữa cũng không có vấn đề gì!”
Đám người đó hạ thấp giọng nói gì đó với gã.
“Nếu không có vấn đề gì thì không cần tu sửa, hà cớ gì phải lãng phí tiền của!” Quách Hàn Như lại nói.
Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, tính khí của Quách Hàn Như này qua hai kiếp cũng không thay đổi. Dẫn người như vậy theo cạnh làm việc, có thể làm y yên tâm một nửa.
Lúc này Sơ Trường Dụ mới thúc ngựa, chậm rãi đi tới bên cạnh đám người này.
“Sơ đại nhân đến rồi!” một quan viên Trực Lệ tinh mắt lớn tiếng nói.
Sau đó, đám người vội vã đến chào, hành lễ với y.
“Các vị đại nhân thật là tận tâm tận lực.” Sơ Trường Dụ xuống ngựa, mỉm cười chắp tay với mọi người, nói “Xem ra là Sơ mỗ lười biếng, chắc là tuần tra sông lần này không gấp, mong các vị đại nhân lần sau chiếu cố, chờ Sơ mỗ một chút.”
Tôn Đạt Chí là người thông minh, thoáng nhìn đã nhận ra Sơ Trường Dụ không vui. Tuy vừa nãy chẳng nể nang gì tranh cãi với Quách Hàn Như, lúc này gã cũng phải cười cười, vội vàng nói “Đều do hạ quan sơ suất, hôm qua đã mời Sơ đại nhân uống quá nhiều. Rượu ở Trực Lệ vốn dễ say, hạ quan đã uống quen, nên không chú ý đến đại nhân, mong đại nhân lượng thứ.”
Sơ Trường Dụ liếc gã một cái, cười như có như không.
“Rượu không say.” Sơ Trường Dụ lười biếng nói “Người tự say, có đúng không, Tôn đại nhân?”
Đê điều ở Trực Lệ thế nào, Sơ Trường Dụ biết rất rõ.
Vào thời điểm này ở kiếp trước, Trực Lệ cũng kêu gọi tu sửa đê. Nhưng lúc đó là thời điểm tranh chấp phe phái trong triều diễn ra gay gắt nhất, Hoàng đế cứ nhắm vào Sơ gia, không rảnh quan tâm đến việc tu sửa đê sông Yến. Sau đó thời gian trôi qua, chuyện này cũng được gác lại.
Đến tận khi Sơ Trường Dụ chết, đê điều ở sông Yến vẫn rất tốt, chưa từng vỡ đê lần nào.
Do đó, như Quách Hàn Như đã nói, đê điều sông Yến có thể dùng được ít nhất mười năm.
Sơ Trường Dụ đến đây, ông đã báo cáo chi tiết tình hình điều tra của mình. Quách Hàn Như bình thường trông lầm lì nhút nhát, nhưng lúc này, lại nói mãi không ngừng, khiến sắc mặt Tôn Đạt Chí ngày càng khó coi.
“Sơ đại nhân, chí ít đoạn đê ngoài thành Trực Lệ không có vấn đề gì.” cuối cùng, ông kết luận “Sơ đại nhân có thể yên tâm, thánh thượng cũng có thể kê cao gối ngủ.”
Sơ Trường Dụ còn chưa kịp lên tiếng, Tôn Đạt Chí đã tối sầm mặt nói “Quách đại nhân nói cũng quá chắc chắn rồi. Năm nay mưa nhiều như vậy, lỡ như vỡ đê, đại nhân có thể gánh vác được không?”
Tuy gã là quan địa phương nhưng cấp bậc không thấp. Sơ Trường Dụ có phẩm cấp cao còn có gia thế, gã không dám đắc tội, nhưng một quan viên lục phẩm cỏn con, gã còn không dám khiển trách sao?
Quách Hàn Như nghe vậy, mặt đỏ bừng muốn giải thích.
“Quách đại nhân khẳng định như vậy, bổn quan yên tâm rồi.” Sơ Trường Dụ cười như không nghe thấy Tôn Đạt Chí nói “Đoạn đê này, nếu bổn quan nhớ không lầm, là do sư phụ của Quách đại nhân, Trần thị lang đã cáo lão về quê tu sửa nhỉ?”
Quách Hàn Như vội vàng gật đầu “Phải! Là sư phụ của hạ quan!”
“Vậy bổn quan càng yên tâm hơn.” Sơ Trường Dụ cười nhìn Tôn Đạt Chí nói “Đúng không, Tôn đại nhân?”
Ngày hôm đó, bọn họ tuần tra đoạn đê hơn mười dặm về phía bắc của phủ Trực Lệ, sau đó ngồi xe ngựa về phủ.
Sau khi về phủ Tổng đốc, Tôn Đạt Chí lại ân cần mời Sơ Trường Dụ cùng dùng bữa tối. Sơ Trường Dụ ở trong phủ Trực Lệ, từ chối lời mời rồi tự về ăn thì có vẻ hơi thất lễ.
Sau nhiều lần được đám người này mời, Sơ Trường Dụ lại bị kéo đến sảnh tiệc ở phủ Tổng đốc.
Cách bài trí của sảnh tiệc lần này khá khác biệt.
Đương nhiên, Sơ Trường Dụ vẫn nhìn ra được. Đối phương dụ dỗ y không thành, nhất định sẽ dùng chiêu trò khác. Khi đó, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Tôn Đạt Chí cũng không làm gì được.
Quả nhiên, giữa bữa tiệc, làn gió thơm thổi qua, thấp thoáng tiếng vòng leng keng va chạm.
“Nếu Sơ đại nhân đã đến phủ của hạ quan, nhất định phải thưởng thức màn múa hát của vũ cơ trong phủ hạ quan.” Tôn Đạt Chí nghiêng người đến cạnh y cười nói “So với trong kinh, dĩ nhiên có đặc sắc riêng.”