• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao trên bàn của Cảnh Mục lại có chân dung của mình?

Không chỉ là chân dung của y, mà còn là chân dung vẽ bộ dáng kiếp trước của y.

Sơ Trường Dụ nhất thời rối loạn, phản ứng đầu tiên là vội vàng nhặt bức chân dung lên, nhét trở lại đống bài tập.

“Vậy ta về trước.” y nói với Ty Thao, cầm rương sách trên bàn, xoay người ra ngoài.

Ty Thao nhìn Sơ đại nhân vẫn ôn hòa nhã nhặn như ngày thường, nhưng không hiểu sao bóng lưng bỏ đi như đang chạy trốn.

Sơ Trường Dụ không muốn nghĩ tới tại sao Cảnh Mục lại vẽ một bức tranh như vậy, hay nói đúng hơn là y dường như đã biết, nhưng lại không muốn tin đó là sự thật.

Cảnh Mục có tâm tư gì với y, Cảnh Mục có phải cũng sống lại hay không… mỗi khi nghĩ đến những lời này, y cảm thấy đau đầu và lo lắng, không muốn nhắc đến.

Y thầm nghĩ, may mà hôm nay Cảnh Mục không có ở đây.

Y vừa vội vã trở về, vừa thầm nghĩ, đợi bản thân bình tĩnh lại rồi hỏi Cảnh Mục sau.

Nhưng y không còn cơ hội để nói rõ suy nghĩ của mình nữa.

Ngày hôm sau, y bị áp giải trên triều đình trước bá quan văn võ, đưa đến Đại Lý Tự tạm giam.

Tiền thượng thư tố cáo với Hoàng đế, khi gã kiểm tra sổ sách tu sửa quan đạo của Sơ Trường Dụ thì phát hiện y không chỉ tham ô kinh phí mà còn biển thủ một khoản lớn trong công trình tu sửa cung điện do gã quản lý, xem nó như khoản tiền còn dư khi tu sửa quan đạo rồi nộp vào quốc khố, lấy công xin ban thưởng.

“Sơ Trường Dụ hối lộ không được vi thần, nên đã tự biển thủ số tiền này để đổi lấy sự ưu ái của Bệ hạ.” Tiền Nhữ Bân than thở khóc lóc nói “Vi thần không ngờ Sơ gia trung liệt lại xuất hiện một con sâu mọt như vậy! Sơ Trường Dụ, trong lòng ngươi an ổn được sao!”

“Sơ Trường Dụ, có chuyện thế sao?” Càn Ninh đế đăm chiêu hỏi y.

Sơ Trường Dụ nhìn dáng vẻ của Tiền Nhữ Bân, nhất thời thấy hơi buồn cười, y thế mà bị một tên tham quan đút túi riêng làm giàu vu khống mình tham ô.

Nghe vậy, Tiền Nhữ Bân nhanh chóng giao nộp tất cả sổ sách, tang vật và lời khai của nhân chứng cho Càn Ninh đế. Căn cơ của gã ở Công bộ vững chắc hơn Sơ Trường Dụ, để hãm hại y, gã đã dùng hơn một nửa khả năng của mình.

Càn Ninh đế xem xét chứng cứ một lượt, trong lòng đã có phán đoán. Quả thật có một lượng lớn kinh phí không xác định trong sổ sách này, khá nhiều lỗ hỏng. Cùng với nhiều lời khai và nhân chứng khác nhau, tội danh của Sơ Trường Dụ về cơ bản đã được xác định.

Càn Ninh đế vô cùng tức giận.

Tuy nói nước quá trong ắt không có cá, quan tham ô ở triều đại nào cũng không trừ hết được. Nhưng loại quan viên động thổ dưới chân Hoàng đế, số tiền còn lớn như vậy, Càn Ninh đế chưa từng thấy qua.

“Sơ Trường Dụ, ngươi giải thích sao đây!” ông tức giận nói.

Trước kia chỉ biết người này thành thật cứng nhắc, không ngờ lại là một kẻ tham lam, thậm chí tham ô còn trắng trợn như vậy, giống như tên mất não.

Sơ Trường Dụ nhìn nét mặt của ông, cười lạnh trong lòng.

Nếu y mắc bẫy trong vở kịch thế này, thì hơn mười năm trước y bị kéo khỏi cái chức thừa tướng lâu rồi. Y đã thấy rất nhiều chuyện hãm hại trên quan trường, thế nên y quen chừa đường lui cho mình, không để người khác nắm thóp.

“Hồi Bệ hạ, sổ sách trong tay của người có khác thường.” Sơ Trường Dụ nói “Trong nhà thần có một bản sao sổ sách tu sửa quan đạo, mỗi khoản ra vào đều được viết rõ ràng, đã thẩm tra đối chiếu với các quan viên trợ giúp khác. Bệ hạ phái người đến nhà thần kiểm tra sẽ rõ.”

Càn Ninh đế có trong tay đủ loại chứng cứ, theo lý mà nói Sơ Trường Dụ không thể thoát tội. Nghe vậy, nói “Vậy trước tiên giam Sơ Trường Dụ vào Đại Lý Tự, Đại Lý Tự sẽ phái người đến phủ tướng quân điều tra.”

Đại Lý Tự Khanh tân nhiệm chính là Cảnh Mục.

Nghe vậy, Sơ Trường Dụ thở phào nhẹ nhõm. Y có một quyển sổ sách chính xác trong tay, mà Cảnh Mục tuyệt đối không hãm hại người khác.

Y không nói thêm lời nào, dứt khoát đi theo thị vệ rời cung, một đường thẳng tới phòng giam ở Đại Lý Tự.

Đây là lần thứ ba y ngồi tù trong tổng số cả hai kiếp.

Lần này hoàn cảnh tốt hơn nhiều. Lần đầu tiên y bị bắt vào thiên lao với tội danh con trai của phản tướng. Trong thiên lao thậm chí không có lấy một cửa sổ, vừa lạnh vừa ẩm khiến người ta nhớ lại cũng thấy sợ. Lần thứ hai y bị bắt vào cung, nhốt trong địa lao. Địa lao là nơi có vào mà không có ra, chưa từng có ai sống sót ra khỏi đó.

Lần này, theo Sơ Trường Dụ thấy chỉ là một trận đánh nhỏ mà thôi.

Y bị giam trong ngục, vẫn không quên gật đầu chào hỏi cai ngục. Cai ngục kia cũng biết y chỉ bị tạm giam, sợ là chưa quá nửa ngày sẽ được thả ra, nên rất khách khí với y, sau khi mời y vào liền đưa thêm hai cái gối và một tách trà nóng, sợ vị đại nhân này ngồi tù không thấy thoải mái.

Sơ Trường Dụ xem như mình được nghỉ phép, uống hai hớp trà, sau đó ôm gối ngồi ngủ thiếp đi trên giường nhỏ.

Hai ngày nay y vội viết sách lược trị thủy, hai đêm không được ngủ ngon. Bây giờ Tiền Nhữ Bân gây chuyện, đối với y cũng không phải chuyện xấu gì, y hành sự đoan chính, sổ sách ghi rõ ràng, sau khi Càn Ninh đế nhìn thấy cũng sẽ yên tâm hơn về mình, rồi y tự xin xuống phía Nam, có lẽ Càn Ninh đế sẽ sảng khoái đồng ý.

Thế nên Sơ Trường Dụ cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần, không có bất kỳ gánh nặng nào, một lúc sau liền ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, mặt trời ngoài cửa sổ đã ngả về tây, y nheo mắt thì thấy trước mặt có một người.

Là Cảnh Mục đang cúi người khoác áo ngoài cho y.

Sơ Trường Dụ nhíu mày đứng lên, tựa như muốn tránh hắn, đẩy cánh tay Cảnh Mục ra xa một chút.

“Thiếu phó ngủ như vậy, cẩn thận bị cảm lạnh.” Cảnh Mục cười vô cùng dịu dàng, khác hẳn với dáng vẻ trầm mặc thường ngày, có chút gì đó khác lạ.

Nắng vàng ấm áp của mặt trời lặn ngoài cửa sổ chiếu vào mặt hắn, ấm áp dịu dàng nhất thời khiến tim Sơ Trường Dụ đập mạnh. Sau đó chuông cảnh báo vang lên bên tai, y vội ngồi thẳng dậy, không thèm nhìn hắn hỏi “Nhị điện hạ kiểm tra sổ sách kĩ càng rồi phải không? Vi thần có thể ra ngoài chưa?”

Cảnh Mục không trả lời, nói “Thiếu phó chắc chắn đã thấy bức tranh trên bàn của Cảnh Mục.”

Sơ Trường Dụ ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn hắn.

Cảnh Mục cười nói “Chỉ có Thiếu phó mới có thể đến gần bàn của ta, hôm qua ta thấy vị trí bức tranh đã khác, góc tranh cũng nhàu nát.”

Thấy dáng vẻ của hắn, Sơ Trường Dụ càng cảm thấy không bình thường. Nhưng Sơ Trường Dụ là một con đà điểu, khi gặp phải tình huống ngoài dự đoán và ngoài tầm kiểm soát như vậy, trong tiềm thức y sẽ cố trốn tránh nó.

Sơ Trường Dụ lặp lại “Ta có thể ra ngoài chưa?”

“Không thể, Thiếu phó.” Cảnh Mục cười nói “Vốn là có thể đó, nhưng đáng tiếc, hiện tại sổ sách và thư từ của Thiếu phó đều ở trong tay ta.”

“Ngươi có ý gì?” Sơ Trường Dụ nhíu mày.

Cảnh Mục cười nói “Thiếu phó, trước kia ta không biết người thích chạy trốn như vậy.”

Nói đến đây, hắn chậm rãi nghiêng người về phía trước, đặt một tay lên bàn bên cạnh Sơ Trường Dụ, cúi đầu cười ôn hòa nói “Cảnh Mục tại sao biết dáng vẻ người mặc quan bào thừa tướng, rồi tại sao âm thầm vẽ chân dung của người? Thiếu phó, người hẳn là biết nhỉ.”

“… Cảnh Mục.” Sơ Trường Dụ ngẩng đầu nhìn hắn, lần đầu tiên trong kiếp này gọi đầy đủ tên hắn “Ngươi cũng quay lại rồi.”

Lúc này trong ngục có hai người, một người quanh năm ôn nhuận như ngọc không hề lộ ra biểu cảm gì, còn một người luôn trầm mặc thì trên mặt lại mang theo nụ cười như gió xuân.

“Thiếu phó cuối cùng cũng nói ra lời này rồi.” Cảnh Mục cười nói.

Khoảng cách quá gần giữa hai người làm Sơ Trường Dụ thấy khá khó chịu, khiến trái tim y bồn chồn nóng bức, suýt nữa làm y không thở nổi.

Ánh mắt Cảnh Mục lúc này làm y hơi sợ hãi, giống như lần đầu tiên y nhìn rõ con người Cảnh Mục, thần sắc khó lường và ánh mắt sâu thẳm trên mặt đối phương làm y thấy xa lạ.

Cảnh Mục trong ký ức của y nên non nớt và hiền lành.

“Cảnh Mục, ngươi đứng dậy đi.” y cụp mắt, giơ tay đẩy cánh tay của thiếu niên. Nhưng y chưa từng nghĩ tới, cánh tay mà y nắm lại cường tráng có lực, có một luồng lực lượng mạnh mẽ ẩn dưới cơ thịt ấm áp rắn chắc, làm y nhất thời đẩy không được.

“Cảnh Mục.” y gọi lần nữa, giọng trầm thấp đầy cảnh cáo.

“Thiếu phó có phải chán ghét Cảnh Mục kiếp trước quá vô dụng, nên không muốn nhận Cảnh Mục phải không?” Cảnh Mục không nhúc nhích hỏi “Dù phát hiện thân phận của ta, cũng nhất định muốn ta ép buộc, mới bằng lòng đối mặt với hiện thực sao?”

Lời của Cảnh Mục lọt vào tai Sơ Trường Dụ lại đổi thành một ý khác.

Trong hơn mười năm ở kiếp trước, y biết mình rất có lỗi với Cảnh Mục. Những tội ác mà y gây ra cho Cảnh Mục còn nhiều hơn những gì y gây ra cho thiên hạ. Kiếp này, y muốn tránh xa đối phương, nhưng chưa từng làm bất cứ điều gì tổn thương đối phương, có lẽ trong lòng y cũng muốn bù đắp cho đối phương.

Đây cũng là lý do tại sao Sơ Trường Dụ muốn trốn đi.

Y cho rằng kiếp trước mình đã làm quá nhiều chuyện sai trái, y không trả hết được, kiếp này mọi chuyện xóa sạch, có thể coi như bắt đầu lại. Nhưng bây giờ, Cảnh Mục mà y đã nợ rất nhiều đang ở ngay trước mặt.

Sơ Trường Dụ mím môi, hồi lâu sau mới trầm giọng hỏi “Cảnh Mục, lần này ngươi muốn báo thù chuyện ta làm lúc trước, phải không?”

Cảnh Mục nghe vậy bật cười.

Hắn nghiêng người về phía trước, trong mắt ửng đỏ bất thường. Hắn nắm cổ tay của bàn tay đang đẩy mình của Sơ Trường Dụ, dùng sức đẩy về phía trước, ấn mạnh Sơ Trường Dụ xuống giường.

“Ta báo thù Thiếu phó?” hắn cười khẽ “Ta báo thù Thiếu phó làm gì chứ, ta thương ngươi còn không kịp nữa là.”

Đầu óc Sơ Trường Dụ đột nhiên quay cuồng, trở nên hỗn loạn.

Sau đó, y cứng đờ nghe Cảnh Mục nói.

“Thiếu phó, nếu tính ra đã hai mươi ba năm bốn tháng rồi.” hắn nói “Từ khi gặp Thiếu phó, cho đến khi mất đi ngươi, đến bây giờ, ta rốt cuộc cũng hiểu ra.” hắn cười ôn hòa nói “Ta cho ngươi tự do, cho ngươi quyền thế, là sai rồi. Bây giờ khó lắm ta mới đưa được ngươi trở về, không thể lần nữa trơ mắt nhìn ngươi cưới vợ sinh con, trốn thật xa ta nữa.”

“Thiếu phó, năm đó không bảo vệ ngươi thật tốt, là lỗi của ta.” Sơ Trường Dụ cảm giác được hơi nóng từ miệng Cảnh Mục phả vào lỗ tai.

“Ta sẽ không cho phép những điều đó xảy ra lần nữa.”

Đầu óc Sơ Trường Dụ trống rỗng, bờ môi lan tràn ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK