Buổi trưa chủ nhật, Hà Diệp và Lục Tân chọn đến trung tâm mua sắm để ăn trưa.
Trong lúc đang xếp hàng chờ đến lượt, Hà Diệp đứng ở đó lướt điện thoại.
Lục Tân liếc mắt nhìn thấy bạn gái mình đang xem một video liên quan đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
“Lại có người quên phiếu dự thi ở nhà à?”
Hà Diệp tắt video vừa xem xong, ngẩng lên nhìn bạn trai, cô nhỏ giọng nói: “Dù sao đi chăng nữa thì em cũng chẳng hiểu tại sao một thứ quan trọng như vậy mà cũng có người quên được.”
Hà Diệp có ấn tượng sâu sắc với những ngày thi đại học của mình.
Một ngày trước kỳ thi đại học, cô không biết đã sắp xếp giấy tờ dự thi và đồ dùng bao nhiêu lần, ngày hôm sau, lúc xuất phát đến trường thi cô lại kiểm tra thêm vài lần, trên đường đi lại mở ra kiểm tra mấy lần, vào phòng thi vẫn kiểm tra lại thêm lần nữa.
Một mình cô đã lo lắng đến mức đó, chứ đừng nói đến ba mẹ lúc nào cũng không ngừng nhắc nhở bên tai.
Lục Tân: “Luôn có đủ loại sự cố bất ngờ mà, hơn nữa không phải tất cả học sinh đều coi trọng kỳ thi tuyển sinh đại học.”
Nhà hàng lại đọc số thứ tự, Hà Diệp mở tờ giấy nhỏ trong tay Lục Tân ra, thấy vẫn phải đợi thêm năm số nữa.
Lục Tân quan sát từng hành động nhỏ của bạn gái mình.
Trời nóng nên cô buộc tóc lên trước khi ra ngoài, hồi còn học cấp ba, cô thường buộc lên như vậy, chỉ là bây giờ phần tóc mái trên trán cô mỏng hơn trước và được cắt tỉa gọn gàng.
Độ tuổi mười tám thích đơn giản trong sáng, không thích cầu kì còn bây giờ hai mươi bốn tuổi lại thích ăn diện hơn một chút.
“Cuối tuần sau mình về trường chứ?”
Hà Diệp kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lục Tân nghiêm túc: “Đã lâu không đến đó rồi.”
Đi đến đó thì cũng không sao, chỉ là Hà Diệp có chút lo lắng: “Có thể thoải mái vào trường được hả?”
Lục Tân: “Mình có thể mặc đồng phục của trường rồi đi vào, anh vẫn còn giữ.”
Hà Diệp cũng còn giữ, nhưng có cảm thấy hơi ngại về hành động cưa sừng làm nghé này: “Nhưng mặc vào cũng không giống học sinh được đâu nhỉ?”
Lục Tân nhìn vào đôi má trắng nõn của cô, nhàn nhạt nói: “Anh không nghĩ mình già đi nhiều đến vậy đâu.”
Hà Diệp bị sự tự tin ngút ngàn của bạn trai mình chọc cười.
Lục Tân nhướng mày: “Hay là trong mắt em, anh thực sự trông già hơn lúc đó?”
Hà Diệp: “...”
Cô không nói gì, chỉ liếc anh một cái.
Già hay không cô thì không biết thế nhưng chắc chắn là Lục Tân đẹp trai hơn thời học cấp ba, anh đã lột bỏ nét ngây ngô thời niên thiếu, càng ngày càng đẹp trai đến chói mắt.
Vì đã chốt sẽ đi về thăm trường nên sau bữa trưa, Lục Tân lái xe đưa Hà Diệp trở về quê ở ngoại ô.
Quần áo cũ thời cấp ba, các loại bài kiểm tra của Hà Diệp đều được cất ở đây.
Đồng phục học sinh của trường Trung học Phổ thông số 2 lấy màu trắng làm màu chủ đạo, điểm xuyến thêm chút xanh đậm, bộ mặc mùa hè mang đậm nét tươi mát.
Hà Diệp coi trọng đồng phục hơn giấy thi, sau kỳ thi đại học, đồng phục được cô giặt sạch sẽ và cho vào túi hút chân không, giờ lấy ra thì cũng không nhận ra đó là quần áo cũ từ hơn sáu năm trước.
Lục Tân đứng bên cạnh thấy vậy thì đề nghị: “Em mặc thử xem?”
Hà Diệp luôn cảm thấy ánh mắt anh hàm chứa ý sâu xa nào đó nên lấy quần áo lại: “Mang về giặt trước đã.”
Dù có muốn thử cũng phải để anh ra ngoài rồi mới thử, để tránh bị anh nhìn thấy cô không mặc vừa hoặc mặc không giống với học sinh cấp ba rồi cười nhạo cô.
Vì ngày mai phải đi làm nên hai người ăn tối với ông bà xong thì về luôn trong đêm đó.
Tối nay họ về Vọng Triều Phủ.
Ngay từ khi Lục Tân chuyển đến đây, anh cũng mang theo hai bộ đồng phục cấp ba của mình đến.
Hà Diệp đặt bộ đồng phục muốn giặt lên tủ, hỏi anh: “Đồ của anh ở đâu, đã giặt chưa?”
Lục Tân: “Ở phòng để đồ, anh đi tắm trước đã.”
Hà Diệp không để ý anh nữa, tự đi đến phòng để đồ.
Phòng để đồ có tông đen chủ đạo, cộng thêm quần áo được sắp xếp gọn gàng nên nhìn vô cùng sang trọng.
Hà Diệp biết bạn trai mình đang tắm ở phòng ngủ chính bên cạnh nên không thấy hoang mang khi ở một mình trong không gian tối om, cô bật đèn lên rồi nhìn lướt qua tủ quần áo.
Cuối cùng, Hà Diệp đã tìm thấy đồng phục trong một chiếc tủ đóng kín cửa, nó cũng được đặt trong túi hút chân không.
Hà Diệp lấy bộ đồ mùa hè ra, đang định đóng cửa lại thì đột nhiên phát hiện bên trong cánh cửa có treo một cái móc nhỏ, có một chiếc móc khóa gấu trúc màu đen được treo trên đó.
Đó là món quà cô tặng Lục Tân nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi.
Hình như cô mua nó chỉ mất hơn hai mươi tệ thì phải?
Không ngờ anh lại giữ nó đến tận bây giờ.
Một tay Hà Diệp cầm đồng phục anh, tay kia nhẹ nhàng chạm vào móc khóa, xoay qua xoay lại, phát hiện chiếc móc khóa cũng có chút dấu vết đã qua sử dụng.
Hà Diệp lại nhớ ra, lúc đó Châu Hướng Minh còn trêu chọc Lục Tân, anh thực sự đã dùng chiếc móc khóa này.
Có người gõ cửa.
Hà Diệp quay đầu lại, nhìn thấy bạn trai vừa tắm xong, tóc còn đang ướt, anh mặc một chiếc áo phông đen.
Ánh mắt Lục Tân dừng lại một giây trên móc khóa gấu trúc, sau đó nhìn về phía cô.
Hà Diệp cụp mắt xuống, cố ý hỏi: “Anh tự mua à? Không ngờ anh lại thích loại này.”
Lục Tân đút một tay vào túi quần, uể oải dựa vào cửa, thản nhiên nói: “Quà từ bạn gái cũ của anh, em sẽ không ghen chứ?”
Hà Diệp: “Bạn gái cũ của anh hoàn toàn không nghĩ đến việc tặng nó, là anh đã mời cô ấy đến dự trước cho nên vì phép lịch sự cô ấy không thể không bỏ tiền ra mua.”
Lục Tân: “Anh đoán cô ấy sẽ không đi nên anh chỉ muốn cô ấy mất tiền thôi.”
Hà Diệp: “... Em tịch thu.”
Nói rồi, cô thực sự đã tháo móc khóa gấu trúc rồi đặt nó trong túi quần của mình.
Lục Tân nhìn vào túi quần cô, thấp giọng nói: “Lấy ra.”
Hà Diệp còn lâu mới bị dáng vẻ giả vờ ngầu của anh dọa sợ, cô chẳng buồn lấy ra, chỉ đóng cửa tủ lại, và ôm lấy đồng phục của anh đi ra ngoài, để giặt cùng với đồ trong phòng giặt.
Kết quả là cô đang chuẩn bị đi tới cửa, thì anh đột nhiên đi vào, đóng cửa sau lưng lại, đôi mắt đen láy hẹp dài nhìn cô: “Đồ quý giá bị trộm mất rồi, phải khám xét người mới được đi.”
Hà Diệp: “...”
Cô đỏ mặt, tức giận lấy chiếc móc khóa ra rồi đập vào tay anh.
Lục Tân xoay chiếc móc khóa và mắc vào cổ áo.
Sự kết hợp kỳ lạ, bởi vì khuôn mặt và dáng người của anh, thực sự có sức hút đặc biệt.
Hà Diệp nhìn một lượt rồi tiếp tục bước ra ngoài.
Tay cô vừa chạm vào nắm đấm cửa, Lục Tân đã nắm lấy tay cô, kéo về phía sau.
Đến khi bị anh bế đặt lên chiếc tủ kệ bằng đá cẩm thạch đen, cuối cùng Hà Diệp cũng hiểu tại sao anh lại cài chiếc móc khóa vào đó.
Con búp bê gấu trúc mũm mĩm lắc lư lắc lư, như đang hả hê với cái bẫy do chính mình giăng ra.
Vào tối thứ sáu, Hà Diệp và Lục Tân trở lại Hiểu Phong Nhã Cư, tất nhiên là ai về nhà nấy.
Trước khi đi ngủ, hai người vẫn còn trò chuyện.
Hà Diệp: [Ngày mai đến trường bằng gì vậy anh, bắt xe buýt?]
Tổ trưởng: [Mình sẽ đi xe đạp.]
Hà Diệp: [Xe đó của em bán đồng nát từ lâu rồi, xe của anh vẫn đi được à?]
Tổ trưởng: [Kỉ niệm mối tình đầu nên anh hay bảo dưỡng định kỳ.]
Hà Diệp: [Em chả tin.]
Bạn trai gửi một ảnh đến.
Quả nhiên đó là chiếc xe đạp của anh, được đặt cạnh bức tường trong phòng ngủ, chỉ nhìn trong ảnh thôi, đã thấy được các bộ phận của chiếc xe đều được lau chùi đến sáng bóng.
Hà Diệp: [Đừng nói là anh luôn để nó trong phòng ngủ nhá?]
Tổ trưởng: [Đúng vậy.]
Hà Diệp: [Thế thì bất tiện lắm.]
Tổ trưởng: [Anh chỉ về nhà ở vài ngày mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và Tết Nguyên đán.]
Hà Diệp có thể hiểu điều này. Cô và bạn cùng phòng của cô cũng như vậy. Ngoại trừ kỳ nghỉ hè năm nhất là về nhà, những năm sau đó, họ sẽ ở lại trường để học hoặc làm part time.
Hà Diệp: [Nhưng nếu anh để xe trong phòng ngủ, hai bác nhìn là biết có vấn đề đúng chứ?]
Một chiếc xe đạp bình thường, làm gì có ai mà quý trọng nó đến thế, cũng chẳng phải chiếc Panamera của anh.
Tổ trưởng: [Không cần nhìn xe, họ chỉ cần nhìn anh là đã biết có vấn đề.]
Hà Diệp: [... Thực sự rõ ràng như vậy sao?]
Tổ trưởng: [Mẹ anh nói vậy, còn bản thân anh không thấy có gì to lớn cả.]
Hà Diệp: [... Vậy thì anh phải giải thích rõ ràng với bác gái, không phải là em từ chối anh sáu năm mà là anh vẫn luôn không đi tìm em để quay lại.]
Tổ trưởng: [Chủ đề này hai người tự nói chuyện với nhau thì thích hợp hơn.]
Hà Diệp: [...]
Tổ trưởng: [Ngày mai đến nhà anh ăn trưa luôn không?]
Hà Diệp: [Gì mà vội thế?]
Tổ trưởng: [Cách đây không lâu, ba anh tình cờ gặp chú Châu, chú Châu hỏi chuyện chúng ta, còn nói đã gặp được em từ lâu nên hãy nghĩ đến tâm trạng của ba anh.]
Hà Diệp: [... Cái tên lắm miệng Châu Hướng Minh này.]
Tổ trưởng: [Vậy chốt trưa mai nhé? Anh báo ba mẹ mua thêm thức ăn.]
Hà Diệp: [... Vâng.]
Sáng hôm sau, Hà Diệp cố ý đợi ba mẹ đến cửa hàng trái cây rồi mới thay đồng phục học sinh của trường Trung học Phổ thông số 2, quần dài áo cộc tay, nhìn trẻ trung tươi tắn.
Đúng bảy giờ, bạn trai gửi tin nhắn: [Anh đến rồi.]
Hà Diệp: [Em xuống ngay.]
Khi đi qua cửa, Hà Diệp lại soi gương một chút, tóc đuôi ngựa cộng thêm đồng phục học sinh, chắc sẽ qua mắt được thôi.
Bỏ đi, cho dù cô bị bảo vệ chặn lại, ít nhất sẽ có Lục Tân chịu trận cùng cô.
Hà Diệp thở ra một hơi rồi đi ra ngoài.
Đứng trong thang máy, Hà Diệp hơi xấu hổ.
Cuối cùng, sợ chuyện gì là y rằng chuyện đó sẽ đến, thang máy dừng lại ở tầng tám, một bà lão có khuôn mặt quen thuộc bước vào.
Hà Diệp lịch sự gật đầu.
Bà cụ nhìn cô chằm chằm một lúc rồi cười: “Có phải sang năm là cháu thi đại học?”
Bà ấy vẫn nhớ cô học sinh này.
Hà Diệp: “...”
Chuyện này càng giải thích càng thấy xấu hổ, cho nên cô đành gật đầu cho qua.
Cô bước ra khỏi cửa tòa nhà, nhìn thấy Lục Tân đang ở đối diện, cũng mặc kiểu đồng phục giống cô, ngồi trên một chiếc xe đạp, một chân chống dưới mặt đất.
Hà Diệp cố ý đi chậm lại, đợi bà cụ bên cạnh đi thêm một đoạn nữa mới mỉm cười đến bên bạn trai.
Lục Tân: “Em cười gì thế?”
Hà Diệp hơi đỏ mặt, ngồi vào ghế sau, sau đó nhỏ giọng giải thích: “Vừa nãy bà cụ kia hỏi em có phải sang năm thi đại học không.”
Cũng có thể nói, bây giờ cô vẫn có thể giả làm học sinh trung học.
Lục Tân mỉm cười, bắt đầu đạp xe: “Anh cũng gặp một cô quen mặt trong thang máy.”
Hà Diệp: “Cô ấy nói gì?”
Lục Tân: “Cô ấy nói… Những người trẻ tuổi thật biết chơi.”
Hà Diệp đang cười run người.
Một cánh tay của bạn gái vòng qua eo anh, khẽ động đậy cũng khiến anh hơi ngứa.
Lục Tân nói: “Xem ra anh nhìn già hơn em rồi.”
Hà Diệp: “Không phải, có lẽ do khí chất của anh quá đặc biệt, nên cô ấy mới nhớ rõ đến vậy, biết anh đã đi làm.”
Lục Tân: “Cảm ơn vì đã an ủi anh.”
Hà Diệp vẫn cười.
Cô ngồi ở phía sau, không nhìn thấy đường phía trước, xe phóng nhanh đến cửa Nam, Lục Tân đột nhiên đạp chậm lại.
Hà Diệp: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Tân: “Có người quen ở đằng trước trước.”
Hà Diệp hoảng hốt, hai người ăn mặc như vậy, nếu thật sự gặp phải người quen thì xấu hổ chết mất.
“Ai vậy, liệu có kịp đi vòng đường khác không?” Hà Diệp túm lấy quần áo của anh.
Lục Tân: “Bọn họ đã nhìn thấy anh rồi.”
Hà Diệp ngồi sau lưng anh len lén ngó đầu ra nhìn.
Hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng rất tốt và tầm nhìn cũng rõ ràng.
Ở cổng chung cư cách họ hơn hai mươi mét, một cặp đôi có khí chất xuất chúng đang sánh bước bên nhau, trên tay còn xách túi rau.
Hà Diệp: “...”
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng buổi trưa đến nhà bạn trai ăn cơm, nhưng cô thực sự chưa sẵn sàng cho việc đến đó trong bộ đồng phục cấp ba này!
Cô còn chưa biết nên làm gì thì Lục Tân đã đạp xe với tốc độ bình thường trở lại.
Với tốc độ như vậy, Hà Diệp hoàn toàn không có nhiều thời gian suy nghĩ.
Có vẻ như không còn cách nào khác ngoài việc đối mặt, khi đó cô có thể đi đường vòng tránh Lục Tân nhưng bây giờ tình huống này không đúng lúc gì cả.
Khi hai bên gặp nhau, Lục Tân dừng xe lại.
Hà Diệp xấu hổ xuống xe, đứng bên cạnh Lục Tân, vừa đỏ mặt vừa phải cười chào hai bác.
Lục Kỷ Bình nở nụ cười tao nhã, làm như không nhận ra cách ăn mặc của hai người có gì không đúng.
Lâm Vận trực tiếp đổ lỗi cho con trai: “Có phải Tiểu Lục vẫn thấy tâm lý mất cân bằng vì năm đó bị cháu đá nên cố tình kéo cháu đến trường để ôn lại chuyện cũ?”
Tất nhiên Hà Diệp gật đầu, mặc dù lý do khác nhau nhưng thực sự là do Lục Tân đề xuất.
Lục Tân nhìn đồ trong tay ba mẹ mình: “Sao ba mẹ mua nhiều như vậy?”
Lâm Vận: “Dù sao cũng không phải đãi con, thôi được rồi, các con mau đi nhanh đi, chơi vui vẻ, quay lại trước bữa trưa là được.”
Nói xong hai vợ chồng rời đi trước.
Hà Diệp lại trèo lên xe của bạn trai, cô chẳng nói gì mà chỉ lặng lẽ nhéo eo anh.
Lục Tân: “Anh không cố ý.”
Hà Diệp: “Anh biết hai bác sẽ mua rau nhưng vẫn không đi đường vòng đúng không?”
Lục Tân: “Vòng sang cửa Đông chạm mặt chú Hà là cái chắc.”
Hà Diệp: “Còn cổng phía Bắc?”
Lục Tân: “Quá xa, sẽ bị muộn học mất.”
Hà Diệp: “...”
Lục Tân chậm rãi đạp xe, mười phút sau, cổng trường Trung học Phổ thông số 2 xuất hiện trước mặt họ.
Các học sinh lớp mười hai tham gia xong kỳ thi tuyển sinh đại học đều đã nghỉ, còn lớp mười và mười một vẫn chưa được nghỉ, thứ bảy vẫn đến trường.
Học sinh ngoại trú của trường có quá nhiều nên bảo vệ không chú ý đến có hai cựu học sinh đã tốt nghiệp trà trộn vào từ lâu.
Tòa nhà lớp mười hai yên tĩnh nhưng cửa lại không khóa.
Lục Tân dắt Hà Diệp lên cầu thang và đi đến phòng học của lớp 12/8.
Cửa lớp cũng không khóa nên có thể đi vào.
Ký ức ùa về, Hà Diệp đi loanh quanh, cuối cùng ngồi vào chỗ lúc trước của mình.
Lục Tân ngồi ở hàng sau.
Hà Diệp quay lại và nhắc nhở: “Chỗ ngồi của anh ở kia kìa.”
Lục Tân nhìn thẳng vào mắt bạn gái: “Bây giờ chỗ này không có ai ngồi.”
Hà Diệp lườm anh rồi quay người lại.
Cô vừa mới ngồi thẳng dậy, đã có người làm rối tung mái tóc đuôi ngựa của cô.
Hà Diệp không quay đầu lại lẩm bẩm: “Lúc đó anh không như vậy, diễn thì diễn cho giống chút đi.”
Lục Tân: “Chỉ là ngoài mặt anh không làm vậy thôi, chứ trong lòng thì mỗi ngày đều muốn như vậy.”
Hà Diệp: “Vậy thì nhất định em sẽ không thích anh. Con gái ghét nhất con trai giật tóc mình.”
Lục Tân: “Nhưng anh đâu có giật. “
Hà Diệp: “Cũng thế thôi.”
Anh ngoan ngoãn thu tay về, một lúc sau, Hà Diệp nghe thấy anh hỏi: “Như vậy, em có ghét không?”
Hà Diệp vô thức quay lại.
Ánh sáng lóe lên, Lục Tân rời khỏi chỗ ngồi và cúi người xuống hôn cô.
Dù sao cũng đang ở trường, lại còn mặc đồng phục nên Lục Tân cũng không làm gì quá mức, hôn nhẹ bạn gái một hồi rồi tách ra.
Cả hai lại nắm tay nhau dạo quanh sân trường.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, ngoài trời càng lúc càng nóng.
Họ trở lại tòa nhà giảng dạy rồi đạp xe đạp rời đi.
Đang trong giờ học, cổng trường vắng học sinh, chú bảo vệ trạc bốn mươi vừa nhìn đã chú ý đến học sinh nam đang đạp xe, lại nhìn học sinh nữ ngồi sau cúi đầu xấu hổ.
Ngay khi Hà Diệp lo lắng sẽ bị bảo vệ chặn lại vì cho rằng họ trốn học, không ngờ chú bảo vệ chỉ mỉm cười rồi hỏi Lục Tân: “Tốt nghiệp rồi nên bây giờ quay lại trường chơi à?”
Lục Tân phanh xe lại, cảm thấy bất ngờ hỏi lại: “Chú nhận ra chúng cháu?”
Chú bảo về nói: “Nhận ra chứ, buổi tối thứ hai nào hai đứa cũng đi dạo với nhau, lúc đó chú đã nhận ra, chắc chắn hai đứa đang yêu nhau.”
Nam thanh nữ tú, lại còn yêu sớm, thêm cả chuyện luôn hẹn nhau vào mỗi buổi tự học tối thứ hai nên tất nhiên ông ấy cũng ấn tượng.
Lục Tân mỉm cười: “Ánh mắt của chú nhạy bén thật đó.”
Hà Diệp nhéo nhẹ anh.
Chú bảo vệ: “Cũng không dễ dàng gì, mấy năm rồi mà không ngờ hai đứa vẫn ở bên nhau.”
Lục Tân: “Vâng, khi nào cưới nhau chúng cháu sẽ tặng chú kẹo cưới.”
Lúc chú bảo vệ còn đang cười sảng khoái thì anh chàng học sinh đẹp trai mặc đồng phục bí mật ra hiệu với bạn gái, rời khỏi trường học, cùng nhau về nhà.
Trong lúc đang xếp hàng chờ đến lượt, Hà Diệp đứng ở đó lướt điện thoại.
Lục Tân liếc mắt nhìn thấy bạn gái mình đang xem một video liên quan đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
“Lại có người quên phiếu dự thi ở nhà à?”
Hà Diệp tắt video vừa xem xong, ngẩng lên nhìn bạn trai, cô nhỏ giọng nói: “Dù sao đi chăng nữa thì em cũng chẳng hiểu tại sao một thứ quan trọng như vậy mà cũng có người quên được.”
Hà Diệp có ấn tượng sâu sắc với những ngày thi đại học của mình.
Một ngày trước kỳ thi đại học, cô không biết đã sắp xếp giấy tờ dự thi và đồ dùng bao nhiêu lần, ngày hôm sau, lúc xuất phát đến trường thi cô lại kiểm tra thêm vài lần, trên đường đi lại mở ra kiểm tra mấy lần, vào phòng thi vẫn kiểm tra lại thêm lần nữa.
Một mình cô đã lo lắng đến mức đó, chứ đừng nói đến ba mẹ lúc nào cũng không ngừng nhắc nhở bên tai.
Lục Tân: “Luôn có đủ loại sự cố bất ngờ mà, hơn nữa không phải tất cả học sinh đều coi trọng kỳ thi tuyển sinh đại học.”
Nhà hàng lại đọc số thứ tự, Hà Diệp mở tờ giấy nhỏ trong tay Lục Tân ra, thấy vẫn phải đợi thêm năm số nữa.
Lục Tân quan sát từng hành động nhỏ của bạn gái mình.
Trời nóng nên cô buộc tóc lên trước khi ra ngoài, hồi còn học cấp ba, cô thường buộc lên như vậy, chỉ là bây giờ phần tóc mái trên trán cô mỏng hơn trước và được cắt tỉa gọn gàng.
Độ tuổi mười tám thích đơn giản trong sáng, không thích cầu kì còn bây giờ hai mươi bốn tuổi lại thích ăn diện hơn một chút.
“Cuối tuần sau mình về trường chứ?”
Hà Diệp kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lục Tân nghiêm túc: “Đã lâu không đến đó rồi.”
Đi đến đó thì cũng không sao, chỉ là Hà Diệp có chút lo lắng: “Có thể thoải mái vào trường được hả?”
Lục Tân: “Mình có thể mặc đồng phục của trường rồi đi vào, anh vẫn còn giữ.”
Hà Diệp cũng còn giữ, nhưng có cảm thấy hơi ngại về hành động cưa sừng làm nghé này: “Nhưng mặc vào cũng không giống học sinh được đâu nhỉ?”
Lục Tân nhìn vào đôi má trắng nõn của cô, nhàn nhạt nói: “Anh không nghĩ mình già đi nhiều đến vậy đâu.”
Hà Diệp bị sự tự tin ngút ngàn của bạn trai mình chọc cười.
Lục Tân nhướng mày: “Hay là trong mắt em, anh thực sự trông già hơn lúc đó?”
Hà Diệp: “...”
Cô không nói gì, chỉ liếc anh một cái.
Già hay không cô thì không biết thế nhưng chắc chắn là Lục Tân đẹp trai hơn thời học cấp ba, anh đã lột bỏ nét ngây ngô thời niên thiếu, càng ngày càng đẹp trai đến chói mắt.
Vì đã chốt sẽ đi về thăm trường nên sau bữa trưa, Lục Tân lái xe đưa Hà Diệp trở về quê ở ngoại ô.
Quần áo cũ thời cấp ba, các loại bài kiểm tra của Hà Diệp đều được cất ở đây.
Đồng phục học sinh của trường Trung học Phổ thông số 2 lấy màu trắng làm màu chủ đạo, điểm xuyến thêm chút xanh đậm, bộ mặc mùa hè mang đậm nét tươi mát.
Hà Diệp coi trọng đồng phục hơn giấy thi, sau kỳ thi đại học, đồng phục được cô giặt sạch sẽ và cho vào túi hút chân không, giờ lấy ra thì cũng không nhận ra đó là quần áo cũ từ hơn sáu năm trước.
Lục Tân đứng bên cạnh thấy vậy thì đề nghị: “Em mặc thử xem?”
Hà Diệp luôn cảm thấy ánh mắt anh hàm chứa ý sâu xa nào đó nên lấy quần áo lại: “Mang về giặt trước đã.”
Dù có muốn thử cũng phải để anh ra ngoài rồi mới thử, để tránh bị anh nhìn thấy cô không mặc vừa hoặc mặc không giống với học sinh cấp ba rồi cười nhạo cô.
Vì ngày mai phải đi làm nên hai người ăn tối với ông bà xong thì về luôn trong đêm đó.
Tối nay họ về Vọng Triều Phủ.
Ngay từ khi Lục Tân chuyển đến đây, anh cũng mang theo hai bộ đồng phục cấp ba của mình đến.
Hà Diệp đặt bộ đồng phục muốn giặt lên tủ, hỏi anh: “Đồ của anh ở đâu, đã giặt chưa?”
Lục Tân: “Ở phòng để đồ, anh đi tắm trước đã.”
Hà Diệp không để ý anh nữa, tự đi đến phòng để đồ.
Phòng để đồ có tông đen chủ đạo, cộng thêm quần áo được sắp xếp gọn gàng nên nhìn vô cùng sang trọng.
Hà Diệp biết bạn trai mình đang tắm ở phòng ngủ chính bên cạnh nên không thấy hoang mang khi ở một mình trong không gian tối om, cô bật đèn lên rồi nhìn lướt qua tủ quần áo.
Cuối cùng, Hà Diệp đã tìm thấy đồng phục trong một chiếc tủ đóng kín cửa, nó cũng được đặt trong túi hút chân không.
Hà Diệp lấy bộ đồ mùa hè ra, đang định đóng cửa lại thì đột nhiên phát hiện bên trong cánh cửa có treo một cái móc nhỏ, có một chiếc móc khóa gấu trúc màu đen được treo trên đó.
Đó là món quà cô tặng Lục Tân nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi.
Hình như cô mua nó chỉ mất hơn hai mươi tệ thì phải?
Không ngờ anh lại giữ nó đến tận bây giờ.
Một tay Hà Diệp cầm đồng phục anh, tay kia nhẹ nhàng chạm vào móc khóa, xoay qua xoay lại, phát hiện chiếc móc khóa cũng có chút dấu vết đã qua sử dụng.
Hà Diệp lại nhớ ra, lúc đó Châu Hướng Minh còn trêu chọc Lục Tân, anh thực sự đã dùng chiếc móc khóa này.
Có người gõ cửa.
Hà Diệp quay đầu lại, nhìn thấy bạn trai vừa tắm xong, tóc còn đang ướt, anh mặc một chiếc áo phông đen.
Ánh mắt Lục Tân dừng lại một giây trên móc khóa gấu trúc, sau đó nhìn về phía cô.
Hà Diệp cụp mắt xuống, cố ý hỏi: “Anh tự mua à? Không ngờ anh lại thích loại này.”
Lục Tân đút một tay vào túi quần, uể oải dựa vào cửa, thản nhiên nói: “Quà từ bạn gái cũ của anh, em sẽ không ghen chứ?”
Hà Diệp: “Bạn gái cũ của anh hoàn toàn không nghĩ đến việc tặng nó, là anh đã mời cô ấy đến dự trước cho nên vì phép lịch sự cô ấy không thể không bỏ tiền ra mua.”
Lục Tân: “Anh đoán cô ấy sẽ không đi nên anh chỉ muốn cô ấy mất tiền thôi.”
Hà Diệp: “... Em tịch thu.”
Nói rồi, cô thực sự đã tháo móc khóa gấu trúc rồi đặt nó trong túi quần của mình.
Lục Tân nhìn vào túi quần cô, thấp giọng nói: “Lấy ra.”
Hà Diệp còn lâu mới bị dáng vẻ giả vờ ngầu của anh dọa sợ, cô chẳng buồn lấy ra, chỉ đóng cửa tủ lại, và ôm lấy đồng phục của anh đi ra ngoài, để giặt cùng với đồ trong phòng giặt.
Kết quả là cô đang chuẩn bị đi tới cửa, thì anh đột nhiên đi vào, đóng cửa sau lưng lại, đôi mắt đen láy hẹp dài nhìn cô: “Đồ quý giá bị trộm mất rồi, phải khám xét người mới được đi.”
Hà Diệp: “...”
Cô đỏ mặt, tức giận lấy chiếc móc khóa ra rồi đập vào tay anh.
Lục Tân xoay chiếc móc khóa và mắc vào cổ áo.
Sự kết hợp kỳ lạ, bởi vì khuôn mặt và dáng người của anh, thực sự có sức hút đặc biệt.
Hà Diệp nhìn một lượt rồi tiếp tục bước ra ngoài.
Tay cô vừa chạm vào nắm đấm cửa, Lục Tân đã nắm lấy tay cô, kéo về phía sau.
Đến khi bị anh bế đặt lên chiếc tủ kệ bằng đá cẩm thạch đen, cuối cùng Hà Diệp cũng hiểu tại sao anh lại cài chiếc móc khóa vào đó.
Con búp bê gấu trúc mũm mĩm lắc lư lắc lư, như đang hả hê với cái bẫy do chính mình giăng ra.
Vào tối thứ sáu, Hà Diệp và Lục Tân trở lại Hiểu Phong Nhã Cư, tất nhiên là ai về nhà nấy.
Trước khi đi ngủ, hai người vẫn còn trò chuyện.
Hà Diệp: [Ngày mai đến trường bằng gì vậy anh, bắt xe buýt?]
Tổ trưởng: [Mình sẽ đi xe đạp.]
Hà Diệp: [Xe đó của em bán đồng nát từ lâu rồi, xe của anh vẫn đi được à?]
Tổ trưởng: [Kỉ niệm mối tình đầu nên anh hay bảo dưỡng định kỳ.]
Hà Diệp: [Em chả tin.]
Bạn trai gửi một ảnh đến.
Quả nhiên đó là chiếc xe đạp của anh, được đặt cạnh bức tường trong phòng ngủ, chỉ nhìn trong ảnh thôi, đã thấy được các bộ phận của chiếc xe đều được lau chùi đến sáng bóng.
Hà Diệp: [Đừng nói là anh luôn để nó trong phòng ngủ nhá?]
Tổ trưởng: [Đúng vậy.]
Hà Diệp: [Thế thì bất tiện lắm.]
Tổ trưởng: [Anh chỉ về nhà ở vài ngày mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và Tết Nguyên đán.]
Hà Diệp có thể hiểu điều này. Cô và bạn cùng phòng của cô cũng như vậy. Ngoại trừ kỳ nghỉ hè năm nhất là về nhà, những năm sau đó, họ sẽ ở lại trường để học hoặc làm part time.
Hà Diệp: [Nhưng nếu anh để xe trong phòng ngủ, hai bác nhìn là biết có vấn đề đúng chứ?]
Một chiếc xe đạp bình thường, làm gì có ai mà quý trọng nó đến thế, cũng chẳng phải chiếc Panamera của anh.
Tổ trưởng: [Không cần nhìn xe, họ chỉ cần nhìn anh là đã biết có vấn đề.]
Hà Diệp: [... Thực sự rõ ràng như vậy sao?]
Tổ trưởng: [Mẹ anh nói vậy, còn bản thân anh không thấy có gì to lớn cả.]
Hà Diệp: [... Vậy thì anh phải giải thích rõ ràng với bác gái, không phải là em từ chối anh sáu năm mà là anh vẫn luôn không đi tìm em để quay lại.]
Tổ trưởng: [Chủ đề này hai người tự nói chuyện với nhau thì thích hợp hơn.]
Hà Diệp: [...]
Tổ trưởng: [Ngày mai đến nhà anh ăn trưa luôn không?]
Hà Diệp: [Gì mà vội thế?]
Tổ trưởng: [Cách đây không lâu, ba anh tình cờ gặp chú Châu, chú Châu hỏi chuyện chúng ta, còn nói đã gặp được em từ lâu nên hãy nghĩ đến tâm trạng của ba anh.]
Hà Diệp: [... Cái tên lắm miệng Châu Hướng Minh này.]
Tổ trưởng: [Vậy chốt trưa mai nhé? Anh báo ba mẹ mua thêm thức ăn.]
Hà Diệp: [... Vâng.]
Sáng hôm sau, Hà Diệp cố ý đợi ba mẹ đến cửa hàng trái cây rồi mới thay đồng phục học sinh của trường Trung học Phổ thông số 2, quần dài áo cộc tay, nhìn trẻ trung tươi tắn.
Đúng bảy giờ, bạn trai gửi tin nhắn: [Anh đến rồi.]
Hà Diệp: [Em xuống ngay.]
Khi đi qua cửa, Hà Diệp lại soi gương một chút, tóc đuôi ngựa cộng thêm đồng phục học sinh, chắc sẽ qua mắt được thôi.
Bỏ đi, cho dù cô bị bảo vệ chặn lại, ít nhất sẽ có Lục Tân chịu trận cùng cô.
Hà Diệp thở ra một hơi rồi đi ra ngoài.
Đứng trong thang máy, Hà Diệp hơi xấu hổ.
Cuối cùng, sợ chuyện gì là y rằng chuyện đó sẽ đến, thang máy dừng lại ở tầng tám, một bà lão có khuôn mặt quen thuộc bước vào.
Hà Diệp lịch sự gật đầu.
Bà cụ nhìn cô chằm chằm một lúc rồi cười: “Có phải sang năm là cháu thi đại học?”
Bà ấy vẫn nhớ cô học sinh này.
Hà Diệp: “...”
Chuyện này càng giải thích càng thấy xấu hổ, cho nên cô đành gật đầu cho qua.
Cô bước ra khỏi cửa tòa nhà, nhìn thấy Lục Tân đang ở đối diện, cũng mặc kiểu đồng phục giống cô, ngồi trên một chiếc xe đạp, một chân chống dưới mặt đất.
Hà Diệp cố ý đi chậm lại, đợi bà cụ bên cạnh đi thêm một đoạn nữa mới mỉm cười đến bên bạn trai.
Lục Tân: “Em cười gì thế?”
Hà Diệp hơi đỏ mặt, ngồi vào ghế sau, sau đó nhỏ giọng giải thích: “Vừa nãy bà cụ kia hỏi em có phải sang năm thi đại học không.”
Cũng có thể nói, bây giờ cô vẫn có thể giả làm học sinh trung học.
Lục Tân mỉm cười, bắt đầu đạp xe: “Anh cũng gặp một cô quen mặt trong thang máy.”
Hà Diệp: “Cô ấy nói gì?”
Lục Tân: “Cô ấy nói… Những người trẻ tuổi thật biết chơi.”
Hà Diệp đang cười run người.
Một cánh tay của bạn gái vòng qua eo anh, khẽ động đậy cũng khiến anh hơi ngứa.
Lục Tân nói: “Xem ra anh nhìn già hơn em rồi.”
Hà Diệp: “Không phải, có lẽ do khí chất của anh quá đặc biệt, nên cô ấy mới nhớ rõ đến vậy, biết anh đã đi làm.”
Lục Tân: “Cảm ơn vì đã an ủi anh.”
Hà Diệp vẫn cười.
Cô ngồi ở phía sau, không nhìn thấy đường phía trước, xe phóng nhanh đến cửa Nam, Lục Tân đột nhiên đạp chậm lại.
Hà Diệp: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Tân: “Có người quen ở đằng trước trước.”
Hà Diệp hoảng hốt, hai người ăn mặc như vậy, nếu thật sự gặp phải người quen thì xấu hổ chết mất.
“Ai vậy, liệu có kịp đi vòng đường khác không?” Hà Diệp túm lấy quần áo của anh.
Lục Tân: “Bọn họ đã nhìn thấy anh rồi.”
Hà Diệp ngồi sau lưng anh len lén ngó đầu ra nhìn.
Hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng rất tốt và tầm nhìn cũng rõ ràng.
Ở cổng chung cư cách họ hơn hai mươi mét, một cặp đôi có khí chất xuất chúng đang sánh bước bên nhau, trên tay còn xách túi rau.
Hà Diệp: “...”
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng buổi trưa đến nhà bạn trai ăn cơm, nhưng cô thực sự chưa sẵn sàng cho việc đến đó trong bộ đồng phục cấp ba này!
Cô còn chưa biết nên làm gì thì Lục Tân đã đạp xe với tốc độ bình thường trở lại.
Với tốc độ như vậy, Hà Diệp hoàn toàn không có nhiều thời gian suy nghĩ.
Có vẻ như không còn cách nào khác ngoài việc đối mặt, khi đó cô có thể đi đường vòng tránh Lục Tân nhưng bây giờ tình huống này không đúng lúc gì cả.
Khi hai bên gặp nhau, Lục Tân dừng xe lại.
Hà Diệp xấu hổ xuống xe, đứng bên cạnh Lục Tân, vừa đỏ mặt vừa phải cười chào hai bác.
Lục Kỷ Bình nở nụ cười tao nhã, làm như không nhận ra cách ăn mặc của hai người có gì không đúng.
Lâm Vận trực tiếp đổ lỗi cho con trai: “Có phải Tiểu Lục vẫn thấy tâm lý mất cân bằng vì năm đó bị cháu đá nên cố tình kéo cháu đến trường để ôn lại chuyện cũ?”
Tất nhiên Hà Diệp gật đầu, mặc dù lý do khác nhau nhưng thực sự là do Lục Tân đề xuất.
Lục Tân nhìn đồ trong tay ba mẹ mình: “Sao ba mẹ mua nhiều như vậy?”
Lâm Vận: “Dù sao cũng không phải đãi con, thôi được rồi, các con mau đi nhanh đi, chơi vui vẻ, quay lại trước bữa trưa là được.”
Nói xong hai vợ chồng rời đi trước.
Hà Diệp lại trèo lên xe của bạn trai, cô chẳng nói gì mà chỉ lặng lẽ nhéo eo anh.
Lục Tân: “Anh không cố ý.”
Hà Diệp: “Anh biết hai bác sẽ mua rau nhưng vẫn không đi đường vòng đúng không?”
Lục Tân: “Vòng sang cửa Đông chạm mặt chú Hà là cái chắc.”
Hà Diệp: “Còn cổng phía Bắc?”
Lục Tân: “Quá xa, sẽ bị muộn học mất.”
Hà Diệp: “...”
Lục Tân chậm rãi đạp xe, mười phút sau, cổng trường Trung học Phổ thông số 2 xuất hiện trước mặt họ.
Các học sinh lớp mười hai tham gia xong kỳ thi tuyển sinh đại học đều đã nghỉ, còn lớp mười và mười một vẫn chưa được nghỉ, thứ bảy vẫn đến trường.
Học sinh ngoại trú của trường có quá nhiều nên bảo vệ không chú ý đến có hai cựu học sinh đã tốt nghiệp trà trộn vào từ lâu.
Tòa nhà lớp mười hai yên tĩnh nhưng cửa lại không khóa.
Lục Tân dắt Hà Diệp lên cầu thang và đi đến phòng học của lớp 12/8.
Cửa lớp cũng không khóa nên có thể đi vào.
Ký ức ùa về, Hà Diệp đi loanh quanh, cuối cùng ngồi vào chỗ lúc trước của mình.
Lục Tân ngồi ở hàng sau.
Hà Diệp quay lại và nhắc nhở: “Chỗ ngồi của anh ở kia kìa.”
Lục Tân nhìn thẳng vào mắt bạn gái: “Bây giờ chỗ này không có ai ngồi.”
Hà Diệp lườm anh rồi quay người lại.
Cô vừa mới ngồi thẳng dậy, đã có người làm rối tung mái tóc đuôi ngựa của cô.
Hà Diệp không quay đầu lại lẩm bẩm: “Lúc đó anh không như vậy, diễn thì diễn cho giống chút đi.”
Lục Tân: “Chỉ là ngoài mặt anh không làm vậy thôi, chứ trong lòng thì mỗi ngày đều muốn như vậy.”
Hà Diệp: “Vậy thì nhất định em sẽ không thích anh. Con gái ghét nhất con trai giật tóc mình.”
Lục Tân: “Nhưng anh đâu có giật. “
Hà Diệp: “Cũng thế thôi.”
Anh ngoan ngoãn thu tay về, một lúc sau, Hà Diệp nghe thấy anh hỏi: “Như vậy, em có ghét không?”
Hà Diệp vô thức quay lại.
Ánh sáng lóe lên, Lục Tân rời khỏi chỗ ngồi và cúi người xuống hôn cô.
Dù sao cũng đang ở trường, lại còn mặc đồng phục nên Lục Tân cũng không làm gì quá mức, hôn nhẹ bạn gái một hồi rồi tách ra.
Cả hai lại nắm tay nhau dạo quanh sân trường.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, ngoài trời càng lúc càng nóng.
Họ trở lại tòa nhà giảng dạy rồi đạp xe đạp rời đi.
Đang trong giờ học, cổng trường vắng học sinh, chú bảo vệ trạc bốn mươi vừa nhìn đã chú ý đến học sinh nam đang đạp xe, lại nhìn học sinh nữ ngồi sau cúi đầu xấu hổ.
Ngay khi Hà Diệp lo lắng sẽ bị bảo vệ chặn lại vì cho rằng họ trốn học, không ngờ chú bảo vệ chỉ mỉm cười rồi hỏi Lục Tân: “Tốt nghiệp rồi nên bây giờ quay lại trường chơi à?”
Lục Tân phanh xe lại, cảm thấy bất ngờ hỏi lại: “Chú nhận ra chúng cháu?”
Chú bảo về nói: “Nhận ra chứ, buổi tối thứ hai nào hai đứa cũng đi dạo với nhau, lúc đó chú đã nhận ra, chắc chắn hai đứa đang yêu nhau.”
Nam thanh nữ tú, lại còn yêu sớm, thêm cả chuyện luôn hẹn nhau vào mỗi buổi tự học tối thứ hai nên tất nhiên ông ấy cũng ấn tượng.
Lục Tân mỉm cười: “Ánh mắt của chú nhạy bén thật đó.”
Hà Diệp nhéo nhẹ anh.
Chú bảo vệ: “Cũng không dễ dàng gì, mấy năm rồi mà không ngờ hai đứa vẫn ở bên nhau.”
Lục Tân: “Vâng, khi nào cưới nhau chúng cháu sẽ tặng chú kẹo cưới.”
Lúc chú bảo vệ còn đang cười sảng khoái thì anh chàng học sinh đẹp trai mặc đồng phục bí mật ra hiệu với bạn gái, rời khỏi trường học, cùng nhau về nhà.