Nụ hôn của Lục Tân bồi hồi bên cổ áo Hà Diệp thật lâu, kể cả hai bàn tay của anh vẫn đặt lên sau eo của cô cách một lớp vải áo.
Hà Diệp cứ như đang bị anh trói tay chân trên giàn hỏa thiêu, nhìn anh khống chế độ cao của ngọn lửa một cách chính xác. Có mấy lần ngọn lửa nhảy lên sắp đốt trúng cô, sau đó chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi lại tự dưng giảm xuống, tiếp tục rục rịch đe dọa thiêu cháy cả người cô.
Bàn tay của Lục Tân là ngọn lửa, trên người anh còn cất giấu thứ khiến cô kinh hãi hơn.
Mà cũng không thể gọi là cất giấu, bởi vì anh hoàn toàn không có ý định che giấu.
Anh vừa mãnh liệt vừa xấu xa, tiến thoái tự do, khống chế ngọn lửa, lại không chịu cho cô di chuyển dù chỉ một chút.
Trong phòng khách yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng ôm, tiếng hôn môi, đồng hồ báo thức bỗng reo lên, âm thanh đã được cố tình vặn nhỏ lại.
Lục Tân ôm chặt lấy Hà Diệp, đôi môi kề sát cổ họng của cô.
Hà Diệp hơi ngửa đầu, ánh mắt mê ly nhìn về phía bức tranh được treo trên tường đối diện với sofa, trong tranh là một chú gấu trắng ôm một bó hoa trong lòng.
Đồng hồ báo thức vẫn tiếp tục đổ chuông.
Một tay Lục Tân ôm cô, tay còn lại cầm di động đặt ở cách đó không xa để tắt tiếng chuông báo thức, sau đó úp ngược màn hình điện thoại xuống bàn.
Anh lại bắt đầu hôn lên cổ bạn gái.
Hà Diệp túm lấy mái tóc ngắn sau đầu của anh, tâm trạng hơi phức tạp.
Cô rõ ràng đã đồng ý, Lục Tân cũng hiểu ý cô, thế mà anh không làm bất cứ điều gì, đừng nói là đè cô xuống sofa hôn thật lâu như hồi trước mà ngay cả bàn tay cũng không luồn vào trong áo, thậm chí cho dù đặt bên ngoài, bàn tay của anh vẫn không đột phá “rào cản giới hạn”.
Cũng không phải là Hà Diệp nhất định đòi làm như thế, chẳng qua… cô chỉ lo lắng có phải anh vẫn đang kiêng kỵ điều gì đó hay không, hoặc là vì lần chia tay hồi đó khiến anh bị ám ảnh với chuyện thân mật.
Nói ra có lẽ sẽ hơi buồn cười, tuy nhiên đây thực sự là một vấn đề nghiêm túc liên quan tới sức khỏe tâm lý của anh.
Hà Diệp vẫn chưa quên, trên chiếc du thuyền kia, lời xin lỗi cách sáu năm trời của anh nặng nề cỡ nào.
“Em đang nghĩ gì?” Lục Tân chạm vào khóe miệng của cô, hỏi.
Hà Diệp không trả lời.
Lục Tân đã đoán được suy nghĩ của cô. Anh vừa hôn lên tai cô vừa giải thích bắt chước theo cách nói chuyện của cô: “Chuyện đó ấy lắm, anh sợ em chịu không nổi.”
Hà Diệp: “…”
Lục Tân: “Anh rất muốn nhưng anh thật sự không sốt ruột, lần này anh sẽ không cho em cơ hội dao động.”
Hà Diệp hơi buồn bực: “Em có phải là cỏ đầu tường đâu, làm gì có chuyện dễ bị dao động như thế.”
Lục Tân cười: “Có gì khác nhau à? Một bên nghiêng ngả trên đầu tường, một bên trôi nổi trên mặt nước.”
Hà Diệp: “…”
Cô tức giận “trôi” khỏi người anh, đứng bên cạnh bàn ăn chỉ huy: “Mau đi cất quần áo, cất xong thì mau về nhà.”
Lục Tân dựa lưng vào sofa, chẳng những không đi cất quần áo mà còn chậm rãi gác đùi phải lên chân trái.
Hà Diệp sốt ruột: “Anh thật sự yên tâm để Tần Dật ở nhà một mình à?”
Giọng nói của Lục Tân rất bình tĩnh: “Thằng bé chín chắn hơn học sinh tiểu học bình thường, nó sẽ không làm chuyện xằng bậy đâu.”
Hà Diệp: “Chín chắn cỡ nào thì cũng vẫn là học sinh tiểu học. Anh nhanh lên.”
Lục Tân quay đầu nhìn ra ban công, im lặng mấy giây rồi nói: “Không nhanh được.”
Hà Diệp ngây người, sau đó lại nhìn tư thế ngồi của anh, lúc này mới chậm chạp hiểu ý anh, không khỏi xấu hổ vô cùng, bỏ mặc anh tại chỗ chạy vào phòng ngủ chính của mình.
Cô không bật đèn mà vùi đầu vào trong chăn, chỉ hận lúc đối thoại trong đời thực không có chức năng thu hồi lời nói như trong WeChat.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có tiếng đóng cửa truyền tới từ bên ngoài, Lục Tân đã rời đi.
Di động của Hà Diệp vẫn còn đặt ngoài phòng khách.
Cô ra ngòi lấy di động, khi bật đèn phòng khách lên thì bất ngờ phát hiện mấy món đồ của Lục Tân vẫn còn được treo ngoài ban công.
Chẳng lẽ anh sốt ruột về nhà chăm sóc học sinh tiểu học nên quên lấy đồ?
Đúng lúc này, tin nhắn của bạn trai được gửi tới: [Làm phiền em cất quần áo lần nữa hộ anh, đặt ở nhà em sơ cua.]
Hà Diệp nhìn chằm chằm vào chữ “lần nữa”.
Tổ trưởng: [Học sinh tiểu học cũng không ngây thơ bằng em, giúp bạn trai cất quần đùi mà cũng không dám thừa nhận.]
Hà Diệp: [Nói cứ như thể học sinh tiểu học sẽ có bạn trai ấy.]
Tổ trưởng: [Bạn học Hà Diệp của trường tiểu học Văn Uyển có đấy thôi.]
Hà Diệp: [… Sao anh biết em học tiểu học ở đó?]
Tổ trưởng: [Hồi lớp 12 Châu Hướng Minh hỏi thăm được.]
Hà Diệp: [Cậu ấy giỏi thế sao đến lượt mình lại không làm gì được.]
Tổ trưởng: [Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường chăng? Không nói chuyện nữa, anh đang lái xe.]
Hà Diệp rất khó để không nghi ngờ anh lại giở chứng trọng sắc khinh bạn, vừa nhắc tới người anh em tốt của mình thì lại mất kiên nhẫn.
Hà Diệp cất di động rồi buồn bực đi lấy quần áo của anh. Nếu biết trước mình vẫn không thể tránh khỏi bị bạn trai trêu ghẹo thì việc gì phải bày vẽ thêm nhỉ?
…
Buổi sáng cuối tuần, Lục Tân lái xe chở cô và Tần Dật cùng đến thủy cung.
Buổi trưa ba người ăn cơm trong nhà hàng ở thủy cung. Lục Tân đi đến quầy phục vụ gọi món, Hà Diệp ngồi chờ trên ghế cùng Tần Dật.
Tần Dật nhỏ giọng thám thính: “Chị ơi, anh em bảo tối qua anh ấy để quên đồ bên nhà chị, thật sự quên đồ hay là anh ấy nói dối em chỉ vì muốn sang nhà chị ở bên chị?”
Hà Diệp: “… Quên đồ thật.”
Tần Dật: “Quên cái gì?”
Hà Diệp nhanh chóng tìm kiếm vật phẩm phù hợp trong đầu, còn chưa tìm được thì Tần Dật đã cười gian trá: “Em biết rồi, anh ấy để quên trái tim mình ở chỗ chị chứ gì?”
Hà Diệp bị câu nói này sến đến nỗi nổi hết cả da gà.
Tần Dật liếc nhìn anh họ đang gọi đồ ăn bên quầy, khịt mũi: “Nếu tối nay anh ấy lại sang chỗ chị thì chị giữ chân anh ấy lâu một chút hộ em, để em được chơi game thêm tí xíu.”
Hà Diệp đã đoán được điều gì đó: “Tối qua em thật sự lén chơi game hả?”
Tần Dật: “Sao có thể gọi là lén được? Mật khẩu máy tính của anh em có thay đổi đâu, rõ ràng là ngầm đồng ý cho em chơi, thế mà trước khi ra ngoài anh ấy còn nói dối là đã thay đổi mật khẩu, may mà em không mắc mưu của anh ấy.”
Hà Diệp bội phục: “Em biết cả mật khẩu máy tính của anh ấy luôn à?”
Tần Dật: “Tại mật khẩu của anh ấy dễ doán quá. Mấy năm nay anh ấy đã đổi di động hai lần, mật khẩu màn hình cũng không thay đổi lần nào, ngay cả mật khẩu khóa cửa hay máy tính cũng thế. Thậm chí em còn nghi ngờ mật khẩu ngân hàng của anh ấy cũng dùng số này.”
Trái tim Hà Diệp chợt rung động, thử hỏi: “Ba số đầu là 520 hả?”
Tần Dật gật đầu: “Đúng rồi, 520, 708, chị cũng biết à?”
Tim Hà Diệp đập thình thịch, thuận miệng nói: “Ừ, có lần chị sang nhà anh ấy lấy đồ, anh ấy có nói cho chị biết mật khẩu mở cửa.”
Tần Dật: “Sao anh ấy không ghi vân tay cho chị?”
Hà Diệp: “… Bọn chị còn chưa thân thiết với nhau đến mức đó.”
Đúng lúc này, Lục Tân đã gọi đồ ăn xong rồi quay về chỗ ngồi.
Hà Diệp âm thầm nháy mắt với Tần Dật.
Tần Dật chớp mắt, quay sang hỏi Lục Tân gọi những món gì.
Hà Diệp cầm ly nước trái cây đặt trên bàn, cụp mi uống hai ngụm.
Xét thấy hai đêm nay Tần Dật đều sẽ ở lại Vọng Triều Phủ, phải đến sáng thứ hai Lục Tân mới đưa thằng bé đến trường đi học, chính thức kết thúc công việc trông trẻ, sau khi đi dạo chơi ở thủy cung xong, Hà Diệp bèn kêu Lục Tân đưa cô về khu chung cư Hiểu Phong, tránh cho đêm nay anh lại chạy sang nhà tìm cô, hơn nữa tiền đề là ngay cả học sinh tiểu học cũng đoán được mục đích thực sự của anh là gì.
Khoảng năm giờ chiều, Hà Diệp nấu bữa tối xong rồi tự ăn, sau đó đưa cơm đến cửa hàng bán trái cây cho ba mẹ, còn cô thì tiếp nhận quầy thu ngân.
Cửa hàng bán trái cây chủ yếu nhằm vào quần thể khách hàng là cư dân sống trong khu chung cư này nên việc kinh doanh cũng không kém.
Có một bà dì xách túi trái cây đến quầy tính tiền. Lần đầu tiên bà ấy thấy Hà Diệp, bèn hỏi hai vợ chồng Hà Dũng có phải họ mới thuê nhân viên mới không.
Ngô Lị rất kiêu ngạo giới thiệu cô con gái học giỏi của mình.
Nghe bà ấy khen ngợi, ánh mắt của bà dì nhìn Hà Diệp càng ngày càng hài lòng. Chờ Ngô Lị khen con gái xong, bà dì này cũng khen con trai mình một trận, cuối cùng hỏi Hà Diệp đã có bạn trai chưa.
Ý đồ của bà dì đã quá rõ ràng, Hà Diệp không muốn gây ra hiểu lầm nên lên tiếng thừa nhận trước khi ba mẹ mình kịp trả lời: “Cháu có rồi.”
Hà Dũng ngồi đằng sau đang bưng bát cơm ăn ngon lành, nghe vậy thì suýt nữa bị sặc.
Vẻ kinh ngạc của hai vợ chồng hiện rõ trên gương mặt, Hà Diệp mỉm cười, rụt rè giải thích: “Anh ấy là đồng nghiệp cùng công ty với con, tuần này bọn con mới xác định quan hệ nên con định tiếp xúc với anh ấy lâu một chút rồi mới báo cho ba mẹ.”
Nói thẳng chuyện này cũng tránh cho tình huống ba mẹ bị bà mối khác thuyết phục, tự dưng lãng phí thời gian và công sức.
Nghe vậy, bà dì tiếc nuối trả tiền rồi ra về.
Lúc này hai vợ chồng Hà Dũng mới tập trung hỏa lực hỏi thăm con gái về tình hình của anh chàng đồng nghiệp kia.
Hà Diệp tham khảo tình huống của Lục Tân, còn hư cấu một chút, bịa nghe cũng ra dáng ra hình.
Ngô Lị: “Có ảnh không?”
Hà Diệp: “Có cũng không cho ba mẹ xem. Chờ con xác định bọn con sẽ không chia tay cái đã.”
Ngô Lị cười híp mắt: “Rồi rồi rồi, mẹ tin vào ánh mắt của Tiểu Diệp nhà mình, nhất định sẽ không kém đâu. Thế thì mẹ chờ khi nào con muốn cho ba mẹ xem thì ba mẹ mới xem.”
Hà Dũng: “… Yêu đương cũng tốt, nhưng đừng thành thật quá, quan sát nhân phẩm của cậu ta cho cẩn thận vào.”
Bình thường ông cứ mong chờ con gái tìm được một người bạn trai đáng tin cậy, bây giờ con gái thật sự yêu đương, sao ông cứ cảm thấy không yên lòng thế nhỉ.
Hà Diệp bất đắc dĩ nhìn về phía Ngô Lị.
Có một số đề tài đã được định sẵn chỉ phù hợp để hai mẹ con trò chuyện với nhau. Ngô Lị dùng ánh mắt ra hiệu cho Hà Dũng ra ngoài cắt trái cây, để bà ấy ở đây dặn dò con gái mấy thứ linh tinh.
Hà Diệp cười: “Mẹ, ba mẹ cứ yên tâm đi, con không ngốc đâu, con có thể phân biệt được anh ấy có thích con thật lòng hay không.”
…
Thứ bảy, chủ nhật Hà Diệp đều ở lại Hiểu Phong Nhã Cư, Lục Tân bị học sinh tiểu học trói chân nên muốn đi tìm bạn gái cũng không có thời gian.
Sáng thứ hai, đến công ty hai người mới gặp lại nhau.
Bởi vì Lục Tân phải đưa học sinh tiểu học đến trường, tuân theo thời gian mở cổng của trường học nên không thể đi quá sớm, cứ thế rề rà trở thành người cuối cùng đến văn phòng.
Anh vừa bước vào văn phòng, đôi mắt đen lạnh nhạt của anh lập tức nhìn về phía bàn làm việc của Hà Diệp.
Hà Diệp coi như không cảm nhận được ánh mắt ấy, chỉ chú tâm nhìn màn hình.
Phùng Thu Vũ chậc lưỡi: “Ánh mắt của tổ trưởng cứ như đang mỏi mắt mong chờ ấy nhỉ.”
Trình Duệ: “Không phải là trông học sinh tiểu học hai ngày thôi à? Có cần thiết nhớ nhung đến mức đó không?”
Họ đã hỏi thăm tình hình từ chỗ Hà Diệp trước.
Người đã kết hôn – Vương Uy hắng giọng: “Hồi mới yêu ai mà chẳng thế, nhớ năm ấy khi tôi vừa cưa đổ vợ tôi, chỉ cần một ngày không gặp nhau sẽ cảm thấy nôn nao hết cả người.”
Trình Duệ: “Bây giờ thì sao?”
Vương Uy: “Bây giờ vợ tôi không yêu tôi nữa, nếu không phải cô ấy còn cần tôi trông con giúp thì tôi nghi ngờ cho dù mấy ngày tôi không về nhà cô ấy cũng sẽ không nhớ đến tôi, trong mắt cô ấy chỉ có mỗi con gái tôi thôi.”
Câu nói này tràn ngập ai oán.
Trình Duệ kìm lòng không đậu đặt câu hỏi: “Một cặp đôi yêu nhau khi tách rời, rốt cuộc là con gái sẽ nhớ con trai hơn, hay là con trai sẽ nhớ con gái hơn?”
Giang Tự: “Phải xem ai yêu nhiều hơn. Dù sao năm ngoái lúc về quê ăn tết, toàn là tôi chủ động gửi tin nhắn cho ai đó.”
Phùng Thu Vũ bất thình lình bị oán trách: “… Làm ơn đi, tiếp tục bàn về tổ trưởng không vui hơn à?”
Mặt tổ trưởng Lục không cảm xúc: “Rảnh lắm hả? Lại đây mở họp.”
Hà Diệp cười thầm.
Nói giỡn thì nói giỡn, đến lúc họp tất cả mọi người đều rất nghiêm túc.
Hà Diệp ngồi bên cạnh Phùng Thu Vũ, im lặng nhìn Lục Tân ngồi trên ghế chính. Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, lúc chủ trì cuộc họp khí thế còn mạnh hơn. Anh nói không nhiều nhưng mỗi một câu nói đều là trọng điểm.
Hà Diệp thưởng thức anh, cũng học tập anh. Cái gọi là “tố chất lãnh đạo”, có người dường như đã được chuẩn bị từ bé, cũng có người phải mò mẫm tìm hiểu thì mới có được.
Tính cách của Hà Diệp không phải là tính lãnh đạo bẩm sinh, tuy nhiên cô không cam lòng chỉ làm thành viên của một nhóm nhỏ mãi.
Yêu đương thì yêu đương, trong thời gian làm việc chính thức ở văn phòng, Hà Diệp vẫn chỉ xem Lục Tân là tổ trưởng.
Hơn sáu giờ chiều tối, Hà Diệp và Lục Tân cùng nhau tan làm.
Lục Tân: “Tối nay mình ra ngoài ăn cơm nhé?”
Hà Diệp: “Vâng, ăn xong rồi đi mua ít đồ ăn. Trong tủ lạnh nhà em chỉ còn một ít trái cây.”
Lục Tân: “Tối mai tan làm rồi hẵng đi mua đồ ăn, tối nay anh muốn đi xem cửa hàng nội thất.”
Dù sao tối nay cũng đi ăn nhà hàng, đúng là không cần sốt ruột mua đồ ăn. Hà Diệp tò mò hỏi: “Anh định mua thứ gì?”
Lục Tân: “Đồ ngủ, gối đầu, chăn ga gối đệm.”
Hà Diệp: “…”
Lục Tân: “Thứ sáu anh đã định đi mua rồi, bị học sinh tiểu học làm vỡ kế hoạch.”
Hà Diệp ghi nhớ bài học lần trước mình ngồi ghế sau giục anh làm nhanh lên lại bị anh trêu ghẹo, thử hỏi: “Anh tính đổi đồ dùng trong nhà hả?”
Sau đó cô nghe thấy anh nở nụ cười: “Mấy thứ đó anh định đặt trong nhà bạn gái, nếu lần sau cô ấy giữ anh ngủ lại qua đêm thì anh không cần mặc đồ ngủ của cụ già nữa.”
Hà Diệp: “… Nếu anh chê thì bạn gái anh bảo đảm sẽ không có lần sau đâu nhé.”
Lục Tân: “Nói với cô ấy, anh sẽ ra sức thể hiện để có lần sau.”
Hà Diệp: “…”
Sau bữa tối, Lục Tân thật sự dẫn bạn gái đi dạo cửa hàng bán đồ nội thất trong cùng một trung tâm thương mại. Chỉ cần là đồ dùng cần thiết trong đời sống hằng ngày, bất kể lớn hay nhỏ, nơi này đều có bán.
Anh coi trọng một bộ chăn ga gối đệm màu đen tuyền.
Hà Diệp rất chê: “Sao anh cứ thích màu đen vậy?”
Lục Tân: “Vậy anh đổi bộ khác nhé?”
Hà Diệp: “… Tùy anh, anh thích là được.”
Lục Tân: “Ừ, dù sao cũng chỉ có mình anh dùng thôi.”
Nói câu này thì chẳng thà không nói, Hà Diệp hất tay anh ra, đi dạo trong khu vực khác.
Khi cô đang thưởng thức các loại đồ dùng nhà bếp có mẫu mã tuyệt đẹp thì Lục Tân đã quay về bên cô, xe đẩy chất đầy hàng hóa.
Hà Diệp: “Sao nhiều vậy? Anh mua những gì?”
Lục Tân chỉ vào một bộ chăn ga gối đệm cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ thiếu nữ của bạn gái, cùng với hai bộ đồ ngủ nữ mẫu mã khác biệt, giải thích: “Đặt bên nhà anh để phòng ngừa tình huống bất trắc.”
Mặt Hà Diệp nóng ran, lẩm bẩm: “Không có bất trắc gì đâu.”
Lục Tân cười nhìn cô: “Em dám khẳng định bà nội anh sẽ không ghé thăm nhà anh đến thế hả?”
Hà Diệp: “…”
Cô thậm chí chẳng buồn trừng anh lấy một lần, xoay người định bỏ đi.
Lục Tân lại kéo cổ tay cô từ sau lưng, chờ đến khi mặt cô không còn đỏ chót như ban đầu thì hai người mới cùng nhau ra quầy tính tiền.
Nửa tiếng sau, Lục Tân dẫn theo mấy món đồ mà mình định đặt trong nhà bạn gái, đi theo sau lưng bạn gái vào căn hộ 901.
Hà Diệp vào phòng ngủ chính để rửa mặt.
Lục Tân bỏ chăn ga gối đệm, đồ ngủ, khăn mặt và khăn tắm vào máy giặt. Trước khi ra ngoài, anh cũng tắm rửa một lần.
Sau khi ra ngoài, anh phát hiện bạn gái vẫn còn ở trong phòng ngủ chính.
Lục Tân đóng cửa nhà vệ sinh để ngăn cách tiếng hoạt động của máy giặt, sau đó ngồi xuống sofa, bật TV lên.
Mấy phút sau, bạn gái ra ngoài, tóc con trên trái và hai bên tai vẫn còn hơi ướt, gò má trắng nõn như ngọc trai.
Hà Diệp có chuyện muốn hỏi anh, cô suy nghĩ một lát rồi tắt đèn phòng khách.
Lục Tân và cô đưa mắt nhìn nhau, sau đó anh cũng ăn ít cầm remote tắt TV.
Phòng khách lập tức tối sầm.
Hà Diệp đi về phía anh, định ngồi xuống bên cạnh thì lại bị Lục Tân kéo lên đùi mình, tư thế giống hệt đêm hôm đó.
Hà Diệp né tránh đôi môi của anh, hỏi nhỏ: “Em nghe Tần Dật nói các loại mật khẩu của anh đều dùng số 52 gì đó hả?”
Lục Tân dừng lại: “Ừ, hồi đó anh vừa cưa đổ em thì đổi hết mật khẩu sang số này.”
Hà Diệp: “Sau khi tụi mình chia tay, sao anh vẫn không thay đổi?”
Ảnh chụp là kỷ niệm mối tình đầu, hoa sen đã nuôi một năm có tình cảm rồi nên không nỡ vứt đi thì cũng dễ hiểu. Thế nhưng mật khẩu chỉ là một dãy số, vì sao anh vẫn tiếp tục dùng sinh nhật của bạn gái cũ? Không sợ mình nhớ lại sẽ thấy khó chịu à?
Lục Tân: “… Xem như tự nhắc nhở bản thân, sau này yêu đương không được nhanh quá chăng?”
Hà Diệp cắn môi.
Cô đoán là vì lý do khác, chẳng qua bạn trai không chịu thừa nhận thì cô có thể làm gì được đây?
Ngay sau đó, bạn trai đã kiềm chế sau gáy của cô, mạnh mẽ tách mở đôi môi cô, giống hệt năm ấy, còn hơn năm ấy.
Hà Diệp cứ như đang bị anh trói tay chân trên giàn hỏa thiêu, nhìn anh khống chế độ cao của ngọn lửa một cách chính xác. Có mấy lần ngọn lửa nhảy lên sắp đốt trúng cô, sau đó chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi lại tự dưng giảm xuống, tiếp tục rục rịch đe dọa thiêu cháy cả người cô.
Bàn tay của Lục Tân là ngọn lửa, trên người anh còn cất giấu thứ khiến cô kinh hãi hơn.
Mà cũng không thể gọi là cất giấu, bởi vì anh hoàn toàn không có ý định che giấu.
Anh vừa mãnh liệt vừa xấu xa, tiến thoái tự do, khống chế ngọn lửa, lại không chịu cho cô di chuyển dù chỉ một chút.
Trong phòng khách yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng ôm, tiếng hôn môi, đồng hồ báo thức bỗng reo lên, âm thanh đã được cố tình vặn nhỏ lại.
Lục Tân ôm chặt lấy Hà Diệp, đôi môi kề sát cổ họng của cô.
Hà Diệp hơi ngửa đầu, ánh mắt mê ly nhìn về phía bức tranh được treo trên tường đối diện với sofa, trong tranh là một chú gấu trắng ôm một bó hoa trong lòng.
Đồng hồ báo thức vẫn tiếp tục đổ chuông.
Một tay Lục Tân ôm cô, tay còn lại cầm di động đặt ở cách đó không xa để tắt tiếng chuông báo thức, sau đó úp ngược màn hình điện thoại xuống bàn.
Anh lại bắt đầu hôn lên cổ bạn gái.
Hà Diệp túm lấy mái tóc ngắn sau đầu của anh, tâm trạng hơi phức tạp.
Cô rõ ràng đã đồng ý, Lục Tân cũng hiểu ý cô, thế mà anh không làm bất cứ điều gì, đừng nói là đè cô xuống sofa hôn thật lâu như hồi trước mà ngay cả bàn tay cũng không luồn vào trong áo, thậm chí cho dù đặt bên ngoài, bàn tay của anh vẫn không đột phá “rào cản giới hạn”.
Cũng không phải là Hà Diệp nhất định đòi làm như thế, chẳng qua… cô chỉ lo lắng có phải anh vẫn đang kiêng kỵ điều gì đó hay không, hoặc là vì lần chia tay hồi đó khiến anh bị ám ảnh với chuyện thân mật.
Nói ra có lẽ sẽ hơi buồn cười, tuy nhiên đây thực sự là một vấn đề nghiêm túc liên quan tới sức khỏe tâm lý của anh.
Hà Diệp vẫn chưa quên, trên chiếc du thuyền kia, lời xin lỗi cách sáu năm trời của anh nặng nề cỡ nào.
“Em đang nghĩ gì?” Lục Tân chạm vào khóe miệng của cô, hỏi.
Hà Diệp không trả lời.
Lục Tân đã đoán được suy nghĩ của cô. Anh vừa hôn lên tai cô vừa giải thích bắt chước theo cách nói chuyện của cô: “Chuyện đó ấy lắm, anh sợ em chịu không nổi.”
Hà Diệp: “…”
Lục Tân: “Anh rất muốn nhưng anh thật sự không sốt ruột, lần này anh sẽ không cho em cơ hội dao động.”
Hà Diệp hơi buồn bực: “Em có phải là cỏ đầu tường đâu, làm gì có chuyện dễ bị dao động như thế.”
Lục Tân cười: “Có gì khác nhau à? Một bên nghiêng ngả trên đầu tường, một bên trôi nổi trên mặt nước.”
Hà Diệp: “…”
Cô tức giận “trôi” khỏi người anh, đứng bên cạnh bàn ăn chỉ huy: “Mau đi cất quần áo, cất xong thì mau về nhà.”
Lục Tân dựa lưng vào sofa, chẳng những không đi cất quần áo mà còn chậm rãi gác đùi phải lên chân trái.
Hà Diệp sốt ruột: “Anh thật sự yên tâm để Tần Dật ở nhà một mình à?”
Giọng nói của Lục Tân rất bình tĩnh: “Thằng bé chín chắn hơn học sinh tiểu học bình thường, nó sẽ không làm chuyện xằng bậy đâu.”
Hà Diệp: “Chín chắn cỡ nào thì cũng vẫn là học sinh tiểu học. Anh nhanh lên.”
Lục Tân quay đầu nhìn ra ban công, im lặng mấy giây rồi nói: “Không nhanh được.”
Hà Diệp ngây người, sau đó lại nhìn tư thế ngồi của anh, lúc này mới chậm chạp hiểu ý anh, không khỏi xấu hổ vô cùng, bỏ mặc anh tại chỗ chạy vào phòng ngủ chính của mình.
Cô không bật đèn mà vùi đầu vào trong chăn, chỉ hận lúc đối thoại trong đời thực không có chức năng thu hồi lời nói như trong WeChat.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có tiếng đóng cửa truyền tới từ bên ngoài, Lục Tân đã rời đi.
Di động của Hà Diệp vẫn còn đặt ngoài phòng khách.
Cô ra ngòi lấy di động, khi bật đèn phòng khách lên thì bất ngờ phát hiện mấy món đồ của Lục Tân vẫn còn được treo ngoài ban công.
Chẳng lẽ anh sốt ruột về nhà chăm sóc học sinh tiểu học nên quên lấy đồ?
Đúng lúc này, tin nhắn của bạn trai được gửi tới: [Làm phiền em cất quần áo lần nữa hộ anh, đặt ở nhà em sơ cua.]
Hà Diệp nhìn chằm chằm vào chữ “lần nữa”.
Tổ trưởng: [Học sinh tiểu học cũng không ngây thơ bằng em, giúp bạn trai cất quần đùi mà cũng không dám thừa nhận.]
Hà Diệp: [Nói cứ như thể học sinh tiểu học sẽ có bạn trai ấy.]
Tổ trưởng: [Bạn học Hà Diệp của trường tiểu học Văn Uyển có đấy thôi.]
Hà Diệp: [… Sao anh biết em học tiểu học ở đó?]
Tổ trưởng: [Hồi lớp 12 Châu Hướng Minh hỏi thăm được.]
Hà Diệp: [Cậu ấy giỏi thế sao đến lượt mình lại không làm gì được.]
Tổ trưởng: [Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường chăng? Không nói chuyện nữa, anh đang lái xe.]
Hà Diệp rất khó để không nghi ngờ anh lại giở chứng trọng sắc khinh bạn, vừa nhắc tới người anh em tốt của mình thì lại mất kiên nhẫn.
Hà Diệp cất di động rồi buồn bực đi lấy quần áo của anh. Nếu biết trước mình vẫn không thể tránh khỏi bị bạn trai trêu ghẹo thì việc gì phải bày vẽ thêm nhỉ?
…
Buổi sáng cuối tuần, Lục Tân lái xe chở cô và Tần Dật cùng đến thủy cung.
Buổi trưa ba người ăn cơm trong nhà hàng ở thủy cung. Lục Tân đi đến quầy phục vụ gọi món, Hà Diệp ngồi chờ trên ghế cùng Tần Dật.
Tần Dật nhỏ giọng thám thính: “Chị ơi, anh em bảo tối qua anh ấy để quên đồ bên nhà chị, thật sự quên đồ hay là anh ấy nói dối em chỉ vì muốn sang nhà chị ở bên chị?”
Hà Diệp: “… Quên đồ thật.”
Tần Dật: “Quên cái gì?”
Hà Diệp nhanh chóng tìm kiếm vật phẩm phù hợp trong đầu, còn chưa tìm được thì Tần Dật đã cười gian trá: “Em biết rồi, anh ấy để quên trái tim mình ở chỗ chị chứ gì?”
Hà Diệp bị câu nói này sến đến nỗi nổi hết cả da gà.
Tần Dật liếc nhìn anh họ đang gọi đồ ăn bên quầy, khịt mũi: “Nếu tối nay anh ấy lại sang chỗ chị thì chị giữ chân anh ấy lâu một chút hộ em, để em được chơi game thêm tí xíu.”
Hà Diệp đã đoán được điều gì đó: “Tối qua em thật sự lén chơi game hả?”
Tần Dật: “Sao có thể gọi là lén được? Mật khẩu máy tính của anh em có thay đổi đâu, rõ ràng là ngầm đồng ý cho em chơi, thế mà trước khi ra ngoài anh ấy còn nói dối là đã thay đổi mật khẩu, may mà em không mắc mưu của anh ấy.”
Hà Diệp bội phục: “Em biết cả mật khẩu máy tính của anh ấy luôn à?”
Tần Dật: “Tại mật khẩu của anh ấy dễ doán quá. Mấy năm nay anh ấy đã đổi di động hai lần, mật khẩu màn hình cũng không thay đổi lần nào, ngay cả mật khẩu khóa cửa hay máy tính cũng thế. Thậm chí em còn nghi ngờ mật khẩu ngân hàng của anh ấy cũng dùng số này.”
Trái tim Hà Diệp chợt rung động, thử hỏi: “Ba số đầu là 520 hả?”
Tần Dật gật đầu: “Đúng rồi, 520, 708, chị cũng biết à?”
Tim Hà Diệp đập thình thịch, thuận miệng nói: “Ừ, có lần chị sang nhà anh ấy lấy đồ, anh ấy có nói cho chị biết mật khẩu mở cửa.”
Tần Dật: “Sao anh ấy không ghi vân tay cho chị?”
Hà Diệp: “… Bọn chị còn chưa thân thiết với nhau đến mức đó.”
Đúng lúc này, Lục Tân đã gọi đồ ăn xong rồi quay về chỗ ngồi.
Hà Diệp âm thầm nháy mắt với Tần Dật.
Tần Dật chớp mắt, quay sang hỏi Lục Tân gọi những món gì.
Hà Diệp cầm ly nước trái cây đặt trên bàn, cụp mi uống hai ngụm.
Xét thấy hai đêm nay Tần Dật đều sẽ ở lại Vọng Triều Phủ, phải đến sáng thứ hai Lục Tân mới đưa thằng bé đến trường đi học, chính thức kết thúc công việc trông trẻ, sau khi đi dạo chơi ở thủy cung xong, Hà Diệp bèn kêu Lục Tân đưa cô về khu chung cư Hiểu Phong, tránh cho đêm nay anh lại chạy sang nhà tìm cô, hơn nữa tiền đề là ngay cả học sinh tiểu học cũng đoán được mục đích thực sự của anh là gì.
Khoảng năm giờ chiều, Hà Diệp nấu bữa tối xong rồi tự ăn, sau đó đưa cơm đến cửa hàng bán trái cây cho ba mẹ, còn cô thì tiếp nhận quầy thu ngân.
Cửa hàng bán trái cây chủ yếu nhằm vào quần thể khách hàng là cư dân sống trong khu chung cư này nên việc kinh doanh cũng không kém.
Có một bà dì xách túi trái cây đến quầy tính tiền. Lần đầu tiên bà ấy thấy Hà Diệp, bèn hỏi hai vợ chồng Hà Dũng có phải họ mới thuê nhân viên mới không.
Ngô Lị rất kiêu ngạo giới thiệu cô con gái học giỏi của mình.
Nghe bà ấy khen ngợi, ánh mắt của bà dì nhìn Hà Diệp càng ngày càng hài lòng. Chờ Ngô Lị khen con gái xong, bà dì này cũng khen con trai mình một trận, cuối cùng hỏi Hà Diệp đã có bạn trai chưa.
Ý đồ của bà dì đã quá rõ ràng, Hà Diệp không muốn gây ra hiểu lầm nên lên tiếng thừa nhận trước khi ba mẹ mình kịp trả lời: “Cháu có rồi.”
Hà Dũng ngồi đằng sau đang bưng bát cơm ăn ngon lành, nghe vậy thì suýt nữa bị sặc.
Vẻ kinh ngạc của hai vợ chồng hiện rõ trên gương mặt, Hà Diệp mỉm cười, rụt rè giải thích: “Anh ấy là đồng nghiệp cùng công ty với con, tuần này bọn con mới xác định quan hệ nên con định tiếp xúc với anh ấy lâu một chút rồi mới báo cho ba mẹ.”
Nói thẳng chuyện này cũng tránh cho tình huống ba mẹ bị bà mối khác thuyết phục, tự dưng lãng phí thời gian và công sức.
Nghe vậy, bà dì tiếc nuối trả tiền rồi ra về.
Lúc này hai vợ chồng Hà Dũng mới tập trung hỏa lực hỏi thăm con gái về tình hình của anh chàng đồng nghiệp kia.
Hà Diệp tham khảo tình huống của Lục Tân, còn hư cấu một chút, bịa nghe cũng ra dáng ra hình.
Ngô Lị: “Có ảnh không?”
Hà Diệp: “Có cũng không cho ba mẹ xem. Chờ con xác định bọn con sẽ không chia tay cái đã.”
Ngô Lị cười híp mắt: “Rồi rồi rồi, mẹ tin vào ánh mắt của Tiểu Diệp nhà mình, nhất định sẽ không kém đâu. Thế thì mẹ chờ khi nào con muốn cho ba mẹ xem thì ba mẹ mới xem.”
Hà Dũng: “… Yêu đương cũng tốt, nhưng đừng thành thật quá, quan sát nhân phẩm của cậu ta cho cẩn thận vào.”
Bình thường ông cứ mong chờ con gái tìm được một người bạn trai đáng tin cậy, bây giờ con gái thật sự yêu đương, sao ông cứ cảm thấy không yên lòng thế nhỉ.
Hà Diệp bất đắc dĩ nhìn về phía Ngô Lị.
Có một số đề tài đã được định sẵn chỉ phù hợp để hai mẹ con trò chuyện với nhau. Ngô Lị dùng ánh mắt ra hiệu cho Hà Dũng ra ngoài cắt trái cây, để bà ấy ở đây dặn dò con gái mấy thứ linh tinh.
Hà Diệp cười: “Mẹ, ba mẹ cứ yên tâm đi, con không ngốc đâu, con có thể phân biệt được anh ấy có thích con thật lòng hay không.”
…
Thứ bảy, chủ nhật Hà Diệp đều ở lại Hiểu Phong Nhã Cư, Lục Tân bị học sinh tiểu học trói chân nên muốn đi tìm bạn gái cũng không có thời gian.
Sáng thứ hai, đến công ty hai người mới gặp lại nhau.
Bởi vì Lục Tân phải đưa học sinh tiểu học đến trường, tuân theo thời gian mở cổng của trường học nên không thể đi quá sớm, cứ thế rề rà trở thành người cuối cùng đến văn phòng.
Anh vừa bước vào văn phòng, đôi mắt đen lạnh nhạt của anh lập tức nhìn về phía bàn làm việc của Hà Diệp.
Hà Diệp coi như không cảm nhận được ánh mắt ấy, chỉ chú tâm nhìn màn hình.
Phùng Thu Vũ chậc lưỡi: “Ánh mắt của tổ trưởng cứ như đang mỏi mắt mong chờ ấy nhỉ.”
Trình Duệ: “Không phải là trông học sinh tiểu học hai ngày thôi à? Có cần thiết nhớ nhung đến mức đó không?”
Họ đã hỏi thăm tình hình từ chỗ Hà Diệp trước.
Người đã kết hôn – Vương Uy hắng giọng: “Hồi mới yêu ai mà chẳng thế, nhớ năm ấy khi tôi vừa cưa đổ vợ tôi, chỉ cần một ngày không gặp nhau sẽ cảm thấy nôn nao hết cả người.”
Trình Duệ: “Bây giờ thì sao?”
Vương Uy: “Bây giờ vợ tôi không yêu tôi nữa, nếu không phải cô ấy còn cần tôi trông con giúp thì tôi nghi ngờ cho dù mấy ngày tôi không về nhà cô ấy cũng sẽ không nhớ đến tôi, trong mắt cô ấy chỉ có mỗi con gái tôi thôi.”
Câu nói này tràn ngập ai oán.
Trình Duệ kìm lòng không đậu đặt câu hỏi: “Một cặp đôi yêu nhau khi tách rời, rốt cuộc là con gái sẽ nhớ con trai hơn, hay là con trai sẽ nhớ con gái hơn?”
Giang Tự: “Phải xem ai yêu nhiều hơn. Dù sao năm ngoái lúc về quê ăn tết, toàn là tôi chủ động gửi tin nhắn cho ai đó.”
Phùng Thu Vũ bất thình lình bị oán trách: “… Làm ơn đi, tiếp tục bàn về tổ trưởng không vui hơn à?”
Mặt tổ trưởng Lục không cảm xúc: “Rảnh lắm hả? Lại đây mở họp.”
Hà Diệp cười thầm.
Nói giỡn thì nói giỡn, đến lúc họp tất cả mọi người đều rất nghiêm túc.
Hà Diệp ngồi bên cạnh Phùng Thu Vũ, im lặng nhìn Lục Tân ngồi trên ghế chính. Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, lúc chủ trì cuộc họp khí thế còn mạnh hơn. Anh nói không nhiều nhưng mỗi một câu nói đều là trọng điểm.
Hà Diệp thưởng thức anh, cũng học tập anh. Cái gọi là “tố chất lãnh đạo”, có người dường như đã được chuẩn bị từ bé, cũng có người phải mò mẫm tìm hiểu thì mới có được.
Tính cách của Hà Diệp không phải là tính lãnh đạo bẩm sinh, tuy nhiên cô không cam lòng chỉ làm thành viên của một nhóm nhỏ mãi.
Yêu đương thì yêu đương, trong thời gian làm việc chính thức ở văn phòng, Hà Diệp vẫn chỉ xem Lục Tân là tổ trưởng.
Hơn sáu giờ chiều tối, Hà Diệp và Lục Tân cùng nhau tan làm.
Lục Tân: “Tối nay mình ra ngoài ăn cơm nhé?”
Hà Diệp: “Vâng, ăn xong rồi đi mua ít đồ ăn. Trong tủ lạnh nhà em chỉ còn một ít trái cây.”
Lục Tân: “Tối mai tan làm rồi hẵng đi mua đồ ăn, tối nay anh muốn đi xem cửa hàng nội thất.”
Dù sao tối nay cũng đi ăn nhà hàng, đúng là không cần sốt ruột mua đồ ăn. Hà Diệp tò mò hỏi: “Anh định mua thứ gì?”
Lục Tân: “Đồ ngủ, gối đầu, chăn ga gối đệm.”
Hà Diệp: “…”
Lục Tân: “Thứ sáu anh đã định đi mua rồi, bị học sinh tiểu học làm vỡ kế hoạch.”
Hà Diệp ghi nhớ bài học lần trước mình ngồi ghế sau giục anh làm nhanh lên lại bị anh trêu ghẹo, thử hỏi: “Anh tính đổi đồ dùng trong nhà hả?”
Sau đó cô nghe thấy anh nở nụ cười: “Mấy thứ đó anh định đặt trong nhà bạn gái, nếu lần sau cô ấy giữ anh ngủ lại qua đêm thì anh không cần mặc đồ ngủ của cụ già nữa.”
Hà Diệp: “… Nếu anh chê thì bạn gái anh bảo đảm sẽ không có lần sau đâu nhé.”
Lục Tân: “Nói với cô ấy, anh sẽ ra sức thể hiện để có lần sau.”
Hà Diệp: “…”
Sau bữa tối, Lục Tân thật sự dẫn bạn gái đi dạo cửa hàng bán đồ nội thất trong cùng một trung tâm thương mại. Chỉ cần là đồ dùng cần thiết trong đời sống hằng ngày, bất kể lớn hay nhỏ, nơi này đều có bán.
Anh coi trọng một bộ chăn ga gối đệm màu đen tuyền.
Hà Diệp rất chê: “Sao anh cứ thích màu đen vậy?”
Lục Tân: “Vậy anh đổi bộ khác nhé?”
Hà Diệp: “… Tùy anh, anh thích là được.”
Lục Tân: “Ừ, dù sao cũng chỉ có mình anh dùng thôi.”
Nói câu này thì chẳng thà không nói, Hà Diệp hất tay anh ra, đi dạo trong khu vực khác.
Khi cô đang thưởng thức các loại đồ dùng nhà bếp có mẫu mã tuyệt đẹp thì Lục Tân đã quay về bên cô, xe đẩy chất đầy hàng hóa.
Hà Diệp: “Sao nhiều vậy? Anh mua những gì?”
Lục Tân chỉ vào một bộ chăn ga gối đệm cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ thiếu nữ của bạn gái, cùng với hai bộ đồ ngủ nữ mẫu mã khác biệt, giải thích: “Đặt bên nhà anh để phòng ngừa tình huống bất trắc.”
Mặt Hà Diệp nóng ran, lẩm bẩm: “Không có bất trắc gì đâu.”
Lục Tân cười nhìn cô: “Em dám khẳng định bà nội anh sẽ không ghé thăm nhà anh đến thế hả?”
Hà Diệp: “…”
Cô thậm chí chẳng buồn trừng anh lấy một lần, xoay người định bỏ đi.
Lục Tân lại kéo cổ tay cô từ sau lưng, chờ đến khi mặt cô không còn đỏ chót như ban đầu thì hai người mới cùng nhau ra quầy tính tiền.
Nửa tiếng sau, Lục Tân dẫn theo mấy món đồ mà mình định đặt trong nhà bạn gái, đi theo sau lưng bạn gái vào căn hộ 901.
Hà Diệp vào phòng ngủ chính để rửa mặt.
Lục Tân bỏ chăn ga gối đệm, đồ ngủ, khăn mặt và khăn tắm vào máy giặt. Trước khi ra ngoài, anh cũng tắm rửa một lần.
Sau khi ra ngoài, anh phát hiện bạn gái vẫn còn ở trong phòng ngủ chính.
Lục Tân đóng cửa nhà vệ sinh để ngăn cách tiếng hoạt động của máy giặt, sau đó ngồi xuống sofa, bật TV lên.
Mấy phút sau, bạn gái ra ngoài, tóc con trên trái và hai bên tai vẫn còn hơi ướt, gò má trắng nõn như ngọc trai.
Hà Diệp có chuyện muốn hỏi anh, cô suy nghĩ một lát rồi tắt đèn phòng khách.
Lục Tân và cô đưa mắt nhìn nhau, sau đó anh cũng ăn ít cầm remote tắt TV.
Phòng khách lập tức tối sầm.
Hà Diệp đi về phía anh, định ngồi xuống bên cạnh thì lại bị Lục Tân kéo lên đùi mình, tư thế giống hệt đêm hôm đó.
Hà Diệp né tránh đôi môi của anh, hỏi nhỏ: “Em nghe Tần Dật nói các loại mật khẩu của anh đều dùng số 52 gì đó hả?”
Lục Tân dừng lại: “Ừ, hồi đó anh vừa cưa đổ em thì đổi hết mật khẩu sang số này.”
Hà Diệp: “Sau khi tụi mình chia tay, sao anh vẫn không thay đổi?”
Ảnh chụp là kỷ niệm mối tình đầu, hoa sen đã nuôi một năm có tình cảm rồi nên không nỡ vứt đi thì cũng dễ hiểu. Thế nhưng mật khẩu chỉ là một dãy số, vì sao anh vẫn tiếp tục dùng sinh nhật của bạn gái cũ? Không sợ mình nhớ lại sẽ thấy khó chịu à?
Lục Tân: “… Xem như tự nhắc nhở bản thân, sau này yêu đương không được nhanh quá chăng?”
Hà Diệp cắn môi.
Cô đoán là vì lý do khác, chẳng qua bạn trai không chịu thừa nhận thì cô có thể làm gì được đây?
Ngay sau đó, bạn trai đã kiềm chế sau gáy của cô, mạnh mẽ tách mở đôi môi cô, giống hệt năm ấy, còn hơn năm ấy.