Giống như trước đây Lục Tân nói đùa rằng muốn đưa cô tới ra mắt phụ huynh, đối với Hà Diệp mà nói chuyện đó quá xa vời, xa vời đến mức trở nên mờ mịt, cũng không cần thiết phải để tâm tới.
Chuyện khiến cô quan tâm hơn chính là chuyến đi chơi một ngày tới Thượng Hải vào ngày mai.
Hà Diệp vẫn còn đang lên mạng tra cứu tuyến đường đi từ trạm tàu cao tốc Thượng Hải tới Đại học Giao thông thì Lục Tân đã trực tiếp gửi cho cô một tờ lịch trình cho ngày mai.
Hà Diệp đọc từng mục từng mục lần lượt từ trên xuống dưới.
Lục Tân chỉ sắp xếp hai khu thắng cảnh nổi tiếng để đi, còn cả buổi sáng đều ở trong Giao Đại, buổi trưa ăn cơm xong thì đi thẳng tới bến Thượng Hải, chụp ảnh hết một vòng những chỗ vui xung quanh đó, buổi tối sẽ đi du thuyền đêm trên sông Hoàng Phố.
Chơi đến khoảng tám giờ, hai người quay lại ga tàu cao tốc, bắt chuyến tàu lúc chín giờ quay trở lại An Thành.
Chiếc lá tròn tròn: [Giờ đó mới về liệu có muộn quá không?]
Nhóm trưởng: [Vé về tạm thời không mua vội, nếu đi chơi về nhanh thì về trước kế hoạch, chín giờ là giữ đúng kế hoạch.]
Hà Diệp hiểu rồi.
Nhóm trưởng: [Nếu chú hỏi, cậu định nói với chú ấy như thế nào?]
Chiếc lá tròn tròn: [Thì nói là ba đứa con gái chúng tớ đi với nhau.]
Nhóm trưởng: [Cảm nhận của chú về tớ hình như khá là tốt, cậu nói thật chú ấy cũng chưa chắc sẽ phản đối.]
Chiếc lá tròn tròn: [Không muốn.]
Nhóm trưởng: [Gửi tin nhắn thoại đi.]
Chiếc lá tròn tròn: [?]
Nhóm trưởng: [Cậu nói hai chữ đó vô cùng dễ nghe.]
Hà Diệp ngây người mấy giây, sau đó lập tức nhớ lại những cảnh tượng mà cô nói hai chữ đó trước mặt Lục Tân, cô càng nói, anh càng quá đáng.
Bây giờ không ngờ anh còn không biết ngại mà trắng trợn không kiêng nể gì nhắc tới, đúng thật là... quá xấu xa.
Không muốn để ý tới anh.
Nhóm trưởng: [Sáng mai ra ngoài, nước, đồ ăn vặt, ô che nắng, xịt muỗi, sạc dự phòng tớ sẽ chuẩn bị hết, cậu mang theo chứng minh thư nhân dân, kem chống nắng, điện thoại là đủ rồi, để vào trong ba lô của tớ, như vậy tiện hoạt động.]
Hà Diệp bĩu môi, tưởng rằng làm như vậy thì có thể coi như cậu chưa từng làm việc xấu xa sao?
Nhóm trưởng: [Dỗi rồi à?]
Hà Diệp tiếp tục im lặng.
Nhóm trưởng: [Tới Thượng Hải, tớ vẫn còn muốn đưa ra một yêu cầu.]
Hà Diệp cảnh giác: [Yêu cầu gì cơ?]
Nhóm trưởng: [Mặc chiếc váy mà tớ tặng cậu đi, đeo cả món quà sinh nhật nữa, tớ muốn ngắm.]
Hà Diệp:...
Ngày càng táo tợn hơn!
Chiều tối Hà Diệp đi đưa cơm cho bố mình, không ngờ Lục Tân vậy mà lại đạp xe tới đợi cô ở bên dưới từ lâu rồi, khuôn mặt thanh tuấn vô cùng chính trực, hệt như mấy tin nhắn mờ ám trong wechat anh chưa bao giờ gửi vậy, đặc biệt là đôi mắt kia, lạnh lùng thản nhiên nhìn về phía cô, ngược lại còn khiến cho Hà Diệp cảm thấy chột dạ trong lòng.
Cô không hề phản kháng một tiếng nào mà ngồi lên yên sau của anh.
Bạn trai chủ động hỏi cô: "Lát nữa sẽ nói với chú?"
Cô bạn gái của Lục Tân miễn cưỡng đáp "ừ".
"Chú ấy không đồng ý thì phải làm sao?"
"Chắc là sẽ không đâu."
Lục Tân không nói gì nữa, chầm chậm đạp xe, sau đó dừng lại bên dưới gốc cây gần cửa Đông của tiểu khu.
Hà Diệp xuống xe, xách hộp cơm nhanh chóng tránh ra xa.
Lục Tân cứ như vậy lặng lẽ quan sát bóng lưng của bạn gái mình, cho đến khi cô rẽ sang hướng khác rồi đi mất.
Hà Diệp đi tới siêu thị thì trông thấy bố đang nói chuyện điện thoại với người khác, khi cô đẩy cửa bước vào thì cuộc điện thoại cũng kết thúc rồi.
Hà Diệp thuận miệng hỏi: "Bố nói chuyện với ai vậy? Cười tươi như thế kia."
Hà Dũng: "Chú ba của con, không có chuyện gì, tám gẫu với nhau thôi."
Hà Diệp không nghĩ nhiều, lúc bố cô ăn cơm, cô thử thăm dò nhắc tới kế hoạch đi chơi Thượng Hải.
Thượng Hải là thành phố lớn đứng đầu trong nước, vấn đề an toàn du lịch cũng khá là đánc tin cậy, lại cộng thêm cả ba cô gái ra ngoài cùng nhau, Hà Dũng không hề cảm thấy lo lắng, chỉ đề nghị cho con gái thêm chút tiền tiêu vặt: "Đến Thượng Hải rồi thì đừng tiết kiệm quá, thấy thích thứ gì thì cứ việc mua, sinh viên đại học không giống như học sinh cấp ba, phải biết cách trang điểm ăn mặc."
Người bố như vậy khiến cho Hà Diệp nói dối xong trong lòng cảm thấy đau nhói, làm gì còn dám nhận tiền của bố nữa: "Tiền của con đủ nhiều rồi, không cần bố cho nữa."
Hà Dũng nhất quyết đòi phải chuyển tiền cho con gái.
Hà Diệp: "Con không nhận."
Hai bố con nói qua nói lại một lúc, đến khi Hà Dũng ăn cơm xong, Hà Diệp liền xách hộp cơm rời đi.
Ánh tịch dương dường như vừa mới trở nên ấm áp hơn một chút, toả sáng rực rỡ rọi thẳng xuống con đường chính rộng rãi sạch sẽ.
Lục Tân dùng một chân chống xuống đất, trông thấy bạn gái mình đi xuyên qua những tia sáng rời rạc dưới tán cây từng bước từng bước đến gần, trông thấy đôi mặt cụp xuống của cô: "Thế nào rồi?"
Khoé miệng khẽ giương lên của cô gái đã tiết lộ niềm vui nhỏ của cô, lúc đi lướt qua bạn trai mình cô liền gật đầu.
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, sắp được nhìn thấy trường đại học của mình rồi, Hà Diệp vẫn rất là mong đợi.
Lục Tân cũng cười theo cô.
Yên sau của xe đạp nặng xuống một cách quen thuộc, lòng bàn chân anh chống đất, sau đó đạp xe đạp đi thẳng về phía trước một đoạn, rồi lại rẽ sang hướng khác.
Hoa quế được trồng điểm xuyết khắp nơi trong tiểu khu lại nở rộ, làm gió đưa hương thơm ngào ngạt tới bên họ.
Có cô gái đi ngang qua liền nhìn về phía đôi tình nhân nhỏ ngồi trên xe đạp.
Hà Diệp thành thạo nghiêng đầu trốn ra phía sau lưng Lục Tân, xuyên qua lớp vải áo mùa hè mỏng manh, viền eo thon gọn săn chắc của anh thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện.
Trong hương thơm của hoa có thêm cả hương vị khác, nhàn nhạt, thoang thoảng, có lẽ là mùi hương của anh, mùi hương mà cô dần trở nên quen thuộc.
Vài phút sau, Hà Diệp đã sắp bước lên bậc thềm để đi vào trong toà nhà rồi, anh bạn trai phía sau đột nhiên gọi cô: "Hà Diệp."
Hà Diệp quay đầu lại.
Lục Tân đón lấy ánh tịch dương, nở nụ cười với cô: "Chiếc váy."
Mặt Hà Diệp nóng bừng, dùng tốc độ nhanh nhất để đi vào trong.
Ngày hôm sau, khi bố vẫn còn ở nhà, Hà Diệp cố ý mặc một bộ quần áo như thường ngày, còn lấy ô che nắng ra, bày ra trạng thái và dáng vẻ hệt như đang làm công tác chuẩn bị trước đi đi ra ngoài chơi như bình thường.
Trước khi tới siêu thị Hà Dũng còn nhắc nhở con gái: "Đừng quên mang sạc pin dự phòng đấy, chụp ảnh là tốn pin nhất."
Hà Diệp: "Con biết rồi!"
Hà Dũng: "Có chuyện gì thì gọi cho bố!"
Hà Diệp: "Vâng!"
Bố vừa mới đi khỏi, Hà Diệp cũng sắp phải xuất phát nhanh chóng chạy về phòng ngủ thay quần áo.
Lúc vừa mới bước vào mùa hè Chu Tình gợi ý cho cô mua một chiếc áo lót kiểu quây không có dây, lần này vừa hay có thể dùng để mặc váy.
Váy hai dây kiểu cổ vuông rộng, phần ve áo thuộc kiểu bảo thủ, Hà Diệp đã mặc thử rồi, chỉ cần cô không cúi người thì căn bản sẽ không bị lộ thứ gì.
Vì để phần lưng sau ít bị lộ ra, Hà Diệp liền xoã tóc xuống.
Chất tóc của Hà Diệp là tóc tơ nên vô cùng mềm mượt, cô mới gội đầu buổi sáng nên lúc này mái tóc óng ả buông xuống nhìn như một dòng suối, độ dài vừa đúng để có thể chạm vào phần váy ở phía sau.
Thay váy xong, Hà Diệp lại lấy món quà sinh nhật mà trước đó cô cất giấu vô cùng kỹ càng ra, vụng về nhìn vào gương rồi đeo nó lên.
Bên dưới khung xương quai xanh xinh đẹp trắng ngần có thêm một viên ngọc bích xanh tuyệt đẹp.
Hà Diệp cũng không nhịn được mà ngắm thêm vài lần.
Cho dù là Lục Tân có muốn ngắm hay không, thì hôm nay tới Thượng Hải chơi, cô cũng muốn bản thân mình ăn mặc trông xinh đẹp một chút, những bức ảnh chụp ra cũng càng có ý nghĩa kỷ niệm hơn.
Nhóm trưởng: [Chú tới siêu thị rồi?]
Chiếc lá tròn tròn: [Ừ.]
Nhóm trưởng: [Vậy bây giờ tớ qua đó đón cậu nhé?]
Chiếc lá tròn tròn: [Được.]
Nhóm trưởng: [Đừng quên mang theo chứng minh thư nhân dân.]
Hà Diệp kiểm tra lại một lần nữa, xịt dung dịch chống muỗi xong sau đó cô đeo thêm một chiếc dây buộc tóc vào cổ tay, rồi liền xuất phát.
Niềm vui khi được đi chơi kéo dài mãi cho đến khi thang máy xuống tới tầng một, khoảnh khắc bước ra ngoài cửa, Hà Diệp cúi đầu nhìn một lượt, tưởng tượng ra vẻ mặt mà Lục Tân có thể bộc lộ ra khi nhìn thấy bản thân mình ăn mặc như thế này, sự căng thẳng mất tự nhiên lập tức cuộn tròn lấy cô.
Hà Diệp cứng nhắc ngượng ngùng đi ra bên ngoài, khoảnh khắc nhìn thấy Lục Tân qua lớp cửa kính, toàn thân Hà Diệp đều trở nên nóng bừng.
Không chỉ Lục Tân, tháng trước cô thay Hán phục xong đi ra ngoài nhìn thấy chị em tốt cũng cảm thấy quẫn bách một lúc.
Nhưng khí chất của Lục Tân còn vượt xa cả khí chất của hai người chị em tốt của cô cộng lại.
Hà Diệp ngượng ngùng đưa mắt nhìn anh.
Lục Tân ngồi trên yên xe đạp, cứ như vậy nhìn bạn gái mình từng bước từng bước một tiến đến gần, ánh nắng hắt lên bờ vai và vùng cổ trắng ngần mảnh mai của cô, mặt trời cũng không thể nóng bỏng bằng ánh mắt của anh.
Hà Diệp bước xuống bậc thềm, Lục Tân nhìn cô.
Hà Diệp vòng tới bên xe, Lục Tân nhìn cô.
Hà Diệp xấu hổ e thẹn ngồi lên yên sau xe đạp, anh vẫn ngoảnh đầu nhìn ra phía sau như vậy.
Hà Diệp không thể chịu được nữa, cô quay đầu về phía sau, đưa tay ra nhéo vào eo anh: "Đi thôi."
Sớm biết anh thể hiện lố lăng như vậy thì Hà Diệp tuyệt đối sẽ không mặc như thế này.
Người bạn trai bị nhéo cuối cùng cũng thu ánh mắt lại, vừa định đưa chiếc ba lô màu đen đeo trên vai cho bạn gái mình, động tác của anh hơi khựng lại, sửa miệng nói: "Đưa đồ cho tớ."
Chiếc váy liền thân không có túi, Hà Diệp đưa hết mấy thứ như điện thoại và kem chống nắng cho anh.
Lục Tân lần lượt bỏ từng cái vào trong ba lô xong lại đeo nó trên lưng, sau đó nhìn cô bạn gái trắng đến phát sáng của mình một cái rồi đạp xe lên đường.
Hà Diệp nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Xe đạp để ở điểm đỗ xe công cộng ở cửa Nam, Lục Tân gọi một chiếc taxi đi thẳng tới ga tàu cao tốc.
Ngồi lên xe, hai cẳng chân của Hà Diệp đều lộ ra, nhận ra ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang của Lục Tân, Hà Diệp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người ở bên nhau, ngoại trừ những lúc học lập trình ra thì vốn ngay từ đầu đã chẳng có gì để nói với nhau, bây giờ lại càng trở nên yên lặng.
Người tài xế tò mò nhìn gương chiếu hậu mấy lần.
Đi tới ga tàu cao tốc, vừa mới xuống xe, Lục Tân liền nắm lấy tay bạn gái, nơi công cộng người qua kẻ lại, bầu không khí ngược lại thoải mái hơn một chút.
Hà Diệp vừa đi vừa hỏi: "Cậu nói với người nhà như thế nào vậy?"
Lục Tân: "Leo núi, hai người họ không quản mình lắm, tuỳ tiện tìm đại lí do nào đó cũng được."
Hà Diệp nghĩ, thái độ của phụ huynh đối với con trai và con gái vốn dĩ đã không giống nhau rồi, có lẽ con gái sẽ dễ khiến người khác lo lắng hơn phần nào.
Kiểm vé lên tàu, Lục Tân chọn một ghế đôi, để Hà Diệp ngồi vào bên trong.
Lúc này đồng hồ vừa mới điểm tám giờ.
Vì để cho một tiếng ngồi tàu không trở nên quá nhạt nhẽo, không ngờ Lục Tân đã chuẩn bị trước một hộp cờ đấu thú, trông khá là trẻ con.
Hà Diệp cười bày cờ của mình ra.
Lục Tân: "Cá cược chút gì đó đi?"
Hà Diệp lập tức nhỏ giọng nói: "Không muốn."
Anh là học bá siêu cấp, chơi cờ chắc chắn cũng rất giỏi, cô có ngốc mới cược của cải với anh.
Kết quả vừa mới nói xong mới nhớ ra tin nhắn hôm qua của hai người, cô nhìn sang Lục Tân, quả nhiên anh đang ý vị thâm trường nhìn sang bên này.
Hà Diệp đỏ mặt, cúi đầu đi nước đầu tiên: "Tớ đi trước."
Sự thật chứng minh, phán đoán của cô là hoàn toàn chính xác, Lục Tân thật sự là quá biết cách bày trận, chơi liền ba ván đều là Hà Diệp thua.
Ấy thế nhưng tính cách của Hà Diệp lại là kiểu càng bị áp chế lại càng mạnh mẽ, cô nhất định không chịu tin bản thân mình một ván cũng không thể gỡ lại được.
Bạn gái mình chau mày vẻ mặt tập trung, sợi tóc mềm mượt đen nhánh khẽ rủ xuống đầu vai, làm nổi bật gò má trắng nõn hồng hào, nhìn cô thoải mái và mềm mại đáng yêu hơn so với bạn học Hà Diệp trong lớp.
Đây là Hà Diệp mà Lục Tân chưa bao giờ nhìn thấy, tươi đẹp đến mức khiến anh cảm thấy rằng một tuần tới đây một lần cũng không đủ.
Đến Thượng Hải.
Lục Tân tiếp tục đặt xe, cho dù như vậy, đường đi đến Đại học Giao thông vẫn mất hơn bốn mươi phút, đến được trường đã là mười giờ rồi, thời tiết ở đây cũng nóng nực giống như ở An Thành.
Nhưng may mà Hà Diệp vô cùng hưng phấn, không hề để tâm tới chút nóng bức này.
Khuôn viên trường rất lớn, gần tới ngày nhập học, sinh viên năm hai năm ba và năm tư hầu như đã trở lại trường gần hết rồi, có rất nhiều người đều đeo những chiếc cặp sách nặng trĩu, hoặc là đi bộ thẳng tới phòng học, hoặc là đạp xe tới thư viện, tự giác học tập.
Hà Diệp cảm nhận được bầu không khí học tập sau hai tháng xa cách.
Cô đã tìm hiểu về chuyên ngành mình học vô cùng kỹ càng, chương trình học nặng và thi cử cũng rất áp lực, nếu muốn tiếp tục giữ vững được sự xuất sắc khi lên đại học thì cô chắc chắn sẽ phải nỗ lực và cố gắng hơn nhiều so với cấp ba.
Ngồi dưới tán cây xanh mát ở góc chéo đối diện với thư viện của trường, Hà Diệp nghiêm túc hỏi bạn trai bên cạnh mình: "Cậu cảm thấy, đại học liệu có thoải mái hơn cấp ba không?"
Lục Tân: "Phải xem lựa chọn của từng người, có những người khi lên đại học sẽ buông thả bản thân, có những người vẫn sẽ duy trì tính kỷ luật."
Hà Diệp: "Cậu chắc chắn là người phía sau đúng chứ?"
Lục Tân cười: "Vì không để cho bạn gái thất vọng."
Hà Diệp chỉ muốn khuyên anh: "Vậy cậu đừng có tuần nào cũng chạy tới bên này, đi đi lại lại lãng phí biết bao nhiêu là thời gian."
Lục Tân: "Tớ sẽ không lãng phí thời gian, ngồi trên tàu cao tốc có thể đọc sách, cũng có tín hiệu để sử dụng máy tính, cho dù là làm bài tập tra tài liệu đều không thành vấn đề."
Hà Diệp nhỏ giọng lầm bầm: "...Cậu thì giỏi rồi, nhưng cuối tuần tớ còn muốn đọc sách nữa."
Nếu như thực hiện theo kế hoạch của anh thật, trưa thứ bảy tới chiều chủ nhật đi, Hà Diệp tuần nào cũng phải đặc biệt rảnh ra một ngày để chỉ ở riêng bên cạnh bạn trai mình.
Lục Tân: "Tớ đi thư viện cùng cậu, cùng nhau đọc sách, ăn cơm, những cặp đôi sinh viên yêu nhau cùng trường có lẽ cũng đều trải qua cuối tuần cùng nhau nhưng vậy, những lúc việc học không quá nặng nề sẽ ra ngoài chơi."
Hà Diệp chết lặng.
Lục Tân xoa tay bạn gái mình, nhìn cô nói: "Yên tâm, tớ bảo đảm sẽ không làm lỡ dở việc học hành của cậu."
Hà Diệp không còn lời gì để khuyên nữa rồi.
Lục Tân cùng cô đi dạo từng ngóc ngách trong khuôn viên trường một vòng, hai người đứng trước bảng chỉ dẫn tìm được toà nhà dạy học mà sinh viên của viện kỹ thuật cơ khí có thể sẽ học ở đó, sau đó lại đi dạo tới ký túc xá nữ.
Hà Diệp lại nhớ tới một vấn đề: "Vậy cậu đến đây, chẳng phải lại còn tốn thêm tiền ở khách sạn sao?"
Lục Tân xoa đầu cô: "Sao cậu cứ suy nghĩ đến vấn đề tiền bạc suốt vậy."
Nói xong, anh lấy điện thoại ra, ấn vài cái rồi giơ màn hình điện thoại ra trước mặt bạn gái.
Hà Diệp nhìn thấy số dư tài khoản của anh, sáu chữ số.
Hiện tại số dư tài khoản của Hà Diệp cũng có sáu chữ số, nhưng có điều con số đứng đầu trong tài khoản của cô là "1", còn của Lục Tân là "6".
Cô lắp bắp nói: "Cậu, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như thế này?"
Lục Tân: "Tiền mừng tuổi từ bé đến lớn, tiền thưởng tham gia các cuộc thi, học bổng thi đại học, tiền thưởng của người lớn trong nhà, còn có cả tiền lương thực tập kỳ nghỉ hè nữa."
Hà Diệp:...
Thực tập anh mới chỉ kiếm được bốn nghìn tệ, đem so với số dư tài khoản của anh căn bản không tính là gì!
Lục Tân rất thong thả nói: "Nếu như cậu cảm thấy sống trong ký túc xá không quen, chúng ta có thể thuê phòng ở bên ngoài."
Đây là một lời đề nghị khiến cho Hà Diệp cảm thấy hoang đường đến mức ngay cả sợi tóc của cô cũng kháng cự lại: "Tại sao lại phải thuê phòng, giá phòng ở Thượng Hải chắc chắn sẽ cao ngất trời, nhiều tiền cũng không có ai tiêu hoang như cậu đâu!"
Lục Tân: "...Là tớ sợ bạn cùng phòng ký túc xá của cậu không dễ sống chung."
Hà Diệp: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi..."
Mặc dù cô sợ đám đông, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn với bạn học nào cả.
Đi dạo trong trường xong cũng đã mười hai giờ rồi.
Hai người tìm một nhà hàng ở gần đó nhìn có vẻ cũng không tồi.
Điều hòa trong nhà hàng khiến cho người ta muốn làm biếng, lại nhìn ra ông mặt trời chói chang ở bên ngoài, Hà Diệp liền chẳng còn chút mong đợi nào với kế hoạch đi chơi vào buổi chiều nữa.
Hứng thú đi chơi của Lục Tân vô cùng tràn đầy, anh kéo cô tới bên đường gọi bắt xe, ngồi ở trên xe trải qua cảm giác gật gù buồn ngủ suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới bến Thượng Hải.
Cảnh sắc thật sự rất là đẹp, ánh mặt trời cũng thật sự rất gắt.
Hà Diệp vốn dĩ đã là một trạch nữ, sự hưng phấn ban đầu đã qua đi, cô liền trở thành một chiếc lá bị nắng làm cho héo úa, chỉ muốn tìm một nơi mát mẻ để trốn trong đó.
"Hay là bây giờ trở về đi?"
Kiên cường tạo dáng chụp ảnh ở địa điểm chụp ảnh mà Lục Tân đã lựa chọn trước, Hà Diệp thật lòng đề nghị với anh.
Lục Tân cảm thấy buồn cười: "Mệt rồi sao?"
Hà Diệp gật đầu, những cảnh đẹp này có thể đợi sau này cùng bạn cùng phòng ký túc tới đây chơi, chọn ngày nào thời tiết mát mẻ một chút.
Lục Tân dắt tay cô chọn một chỗ mát mẻ rồi ngồi xuống, anh lấy điện thoại ra.
Hà Diệp tưởng rằng anh đang đặt vé tàu cao tốc, nên không nhìn kỹ, cô dùng chiếc quạt gấp mà bạn trai mình đã đặc biệt chuẩn bị ra để quạt cho mát.
Qua một lát sau, Lục Tân cất điện thoại đi, chỉ vào khách sạn nhìn có vẻ vô cùng đắt đỏ ở đằng trước nói: "Tớ đặt một phòng ở bên đó rồi, tới đó nghỉ ngơi trước đã, đợi đến năm sáu giờ không còn nắng gắt nữa thì ra ngoài, cảnh đêm ở bến Thượng Hải rất đẹp, tớ muốn ngắm cùng cậu."
Hà Diệp như nằm mơ nheo mắt nhìn khách sạn kia, sau đó lại nhìn sang Lục Tân: "Bây giờ đã ba giờ rồi, chỉ vì tìm một nơi để nghỉ ngơi mà cậu, cậu..."
Vẻ mặt Lục Tân thản nhiên: "Thứ tớ theo đuổi là chất lượng nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt thì buổi tối mới có thể chơi vui vẻ được."
Hà Diệp vẫn muốn nói tiếp, Lục Tân đã nắm tay cô đi thẳng về phía khách sạn đó rồi: "Phòng cũng đã đặt rồi, đừng nghĩ nhiều quá."
Gót chân Hà Diệp quả thực đã đau nhức không thể chịu được nữa rồi, nhìn khuôn mặt "không thiếu tiền" của bạn trai mình, cô tò mò nghe ngóng: "Bao nhiêu tiền?"
Lục Tân: "Ba nghìn rưỡi, không thể trả lại."
Hà Diệp:...
Năm phút sau, sảnh lớn của khách sạn xa hoa đầy khí thế xuất hiện trước mặt Hà Diệp.
Đây là lần đầu tiên Hà Diệp tới khách sạn, cô không muốn thể hiện ra quá rõ ràng nên chỉ nhìn những nơi mà ánh mắt bình thường có thể nhìn thấy.
Nhân viên lễ tân ở quầy tiếp tân nở nụ cười lịch sự xác nhận lại số phòng với Lục Tân: "Anh đặt một phòng deluxe với tầm nhìn ra cảnh toàn sông, đúng không ạ?"
Lục Tân gật đầu.
Nhân viên lễ tân làm một loạt thao tác, sau đó hỏi chứng minh thư nhân dân của hai người.
Trước khi vào cửa Lục Tân đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.
Hà Diệp vốn ban đầu đã đứng phía sau anh, không ngờ lại còn phải đưa mặt ra để xác thực khuôn mặt nữa.
Cô cẩn trọng nhìn về phía ống kính máy quét.
"Được rồi, đây là thẻ phòng, mười hai giờ trưa ngày mai sẽ phải trả phòng... nếu có việc gì cần thiết có thể gọi điện thoại nội bộ để liên hệ với chúng tôi, chúc hai vị có một trải nghiệm vui vẻ."
Lục Tân nhận lấy thẻ phòng, nắm tay cô bạn gái với vẻ mặt càng ngày càng cứng nhắc đi về phía thang máy.
Hà Diệp nhỏ giọng hỏi: "Không phải cậu thật sự muốn qua đêm ở đây thật đấy chứ?"
Hà Diệp hậu tri hậu giác bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.
Lục Tân: "Theo ý cậu, nếu như buổi tối cậu đi ngắm cảnh đêm vẫn chưa đủ, thì ở một đêm cũng không sao hết."
Hà Diệp: "Đừng, tớ đã nói với bố là tối nay về nhà rồi."
Lục Tân nhìn cô: "Vậy thì tối nay về nhà."
Con ngươi của anh đen láy sâu thẳm, không biết là muốn an ủi bạn gái mình không cần lo lắng, hay là vì sự cảnh giác của cô mà cảm thấy không vui.
Hà Diệp không thể phân biệt được.
Thang máy đi tới tầng khách sạn có phòng họ thuê, hành lang được trải thảm tinh tế sang trọng vô cùng yên tĩnh, dường như cả khách sạn chỉ có duy nhất hai vị khách là họ.
Càng tiến gần tới phòng, Hà Diệp càng cảm thấy căng thẳng.
Thế nhưng tiền đã trả rồi, lúc này lại hối hận thì chẳng khác nào cô còn lãng phí hơn cả Lục Tân.
Một tiếng "tít" vang lên, Lục Tân rút thẻ phòng ra, đầy cửa phòng.
Anh chắn trước cánh cửa, để cho Hà Diệp đi vào phòng trước.
Hà Diệp cố gắng tỏ ra tự nhiên.
Căn phòng được gọi là phòng deluxe không phải là quá rộng, thế nhưng bên trong từ phòng tắm cho đến chiếc giường đôi, mỗi một chi tiết đều toát ra hơi thở đắt đỏ xa hoa.
Hà Diệp không quan sát quá nhiều, sải bước đi thẳng tới khung cửa sổ sát đất ở phía trước.
Bên ngoài khung cửa sổ là cảnh sông rộng mở, cuối cùng cũng xứng với giá tiền của "phòng view sông".
Phòng tắm truyền tới tiếng xả nước, là Lục Tân đang rửa mặt.
Hà Diệp cũng cần giải quyết chút vấn đề sinh lý.
Chẳng mấy chốc Lục Tân đã đi ra ngoài, hỏi cô: "Có cần dùng không?"
Hà Diệp đỏ mặt đi vào trong, đóng cửa lại.
Cô ở trong đó mấy phút, chủ yếu là vì rửa mặt lau cánh tay chiếm dụng quá nhiều thời gian, còn có một phần là vì chần chừ, sợ cô chỉ cần ra ngoài là Lục Tân sẽ làm gì đó.
Trước đó khi chưa bước vào nơi này, Hà Diệp từng đoán Lục Tân có khả năng sẽ ôm cô hôm cô, lại cộng thêm mấy chục thứ khác nữa.
Thế nhưng khi thật sự đứng ở trong này rồi, Hà Diệp không kiềm chế được mà lại càng lo lắng nhiều hơn.
Sau khi chuẩn bị tâm lý thật vững vàng xong, Hà Diệp đi ra ngoài.
Lục Tân đã kéo rèn cửa lại rồi, đèn cũng chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ, anh ngồi trên chiếc ghế của bàn đọc sách, ngoảnh đầu nhìn tới, giọng nói vẫn rõ ràng như thường: "Cậu ngủ đi, tớ đặt đồng hồ báo thức hai tiếng rồi."
Hà Diệp hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"
Lục Tân đong đưa chiếc điện thoại trong tay.
Hà Diệp không tin.
Cô đi tới trước bộ ghế sô pha đôi bên cửa sổ rồi ngồi xuống, cầm gối ôm lên ôm vào trong lòng.
Ánh mắt của Lục Tân vẫn luôn dõi theo cô, anh cười: "Sao không đi nghỉ ngơi đi?"
Hà Diệp yên lặng đưa mắt nhìn anh một cái.
Lục Tân không giả ngốc nữa, anh bỏ chiếc điện thoại cài đặt chế độ im lặng xuống, rời khỏi ghế ngồi, đi tới bên sô pha.
Hà Diệp siết chặt gối ôm.
Lục Tân kéo nó ra một cách dễ như trở bàn tay, sau đó ép bạn bạn gái ngoan ngoãn mềm mại dựa vào lưng ghế.
Hà Diệp căng thẳng giữ chặt lấy cánh tay anh: "Không được phép như vậy."
Lục Tân ừ một tiếng mơ hồ không rõ, sau đó bắt đầu hôn cô.
Bàn tay của anh bắt đầu không trung thực, chiếc váy liền thân kìm hãm anh, Lục Tân chỉ đành khàn giọng thương lượng bên tai bạn gái: "Cởi nhé? Đỡ bị nhăn."
Từ "Không muốn" phát ra từ cổ họng Hà Diệp nhưng lại bị anh chặn lại giữa chừng.
Hà Diệp giữ chặt lấy tà váy.
Lục Tân hôn cô rất lâu rất lâu, sau đó nhân lúc cô buông lỏng cảnh giác liền đột nhiên bế cô lên, quay người liền đặt cô lên giường.
Khoảng khắc cơ thể lơ lửng trên không trung, hai tay Hà Diệp buông khỏi chiếc váy, đến khi cô hoàn toàn đắm chìm trên chiếc giường mềm mại êm ả thì tà váy đã bị kéo lên đến eo rồi.
Cô rất sợ, thế nhưng không ngờ Lục Tân chỉ hôn cô, một tay chống sang bên cạnh, một tay nâng mặt cô lên.
Chỉ có điều Hà Diệp không thể nào thả lỏng được nữa, bất cứ lúc nào cũng cảnh giác.
Cuối cùng, tay của anh lại luồn sâu tới lưng cô.
Trước đây cũng từng như vậy rồi, Hà Diệp ôm trong lòng ý nghĩ anh sẽ kịp thời dừng lại, cô nhanh chóng đếm số.
Hà Diệp bảo dừng, Lục Tân quả nhiên dừng lại thật, nhưng không đợi Hà Diệp thả lỏng, không ngờ anh vậy mà lại tiếp tục hôn xuống bên dưới.
Hà Diệp thoắt cái liền giữ đầu anh lại: "Lục Tân!"
Không gian trong phòng rất tối, nhịp tim cô đập dồn dập như trống bỏi, Lục Tân đè trên người cô, hơi thở nóng bỏng phả ra đập thẳng vào da thịt mỏng manh mềm mại của cô.
Giống hệt như hơi thở của dã thú trước khi làm thịt con mồi vậy.
Dự căng thẳng cứng nhắc khi không biết trước kết quả khiến cho tất cả các giác quan dường như được phóng đại lên, sự nguy hiểm và cảm giác hoảng loạn như hoà lẫn và nối tiếp nhau trong từng hơi thở.
Không biết qua bao lâu, Lục Tân kéo váy của cô xuống, chỉ hôn lên trán cô một cách rất đơn thuần: "Ngủ đi, tớ đi tắm qua đã."
Anh đi rồi, nhưng trong lòng Hà Diệp vẫn còn lại nỗi khiếp sợ con dã thú vừa rồi.
Khi cạn cửa phòng tắm bị khoá trái lại từ bên trong, toàn thân Hà Diệp mềm nhũn, cô ngồi dậy.
Mềm nhũn là bởi vì sự sợ hãi cực độ.
Anh đối xử với cô rất tốt, vì điều này mà Hà Diệp đã thoả hiệp rất nhiều lần, nhưng chuyện kia cô không đồng ý.
Phòng khách quá yên tĩnh, đến nỗi Hà Diệp có thể nghe thấy được âm thanh cởi áo của Lục Tân, khung cảnh kia cũng xuất hiện trong đầu cô.
Tại sao lại phải đi tắm?
Hà Diệp vừa hoảng hốt lại bấn loạn, đồng thời cô cũng cảm thấy vô cùng khát, bởi vì dãi nắng ở bên ngoài quá lâu, bởi vì nước bọt đã bị anh hút hết rồi.
Đó là một cảm giác sinh lý khó chịu, như thể nếu cô không uống nước thì sẽ bị khát chết vậy.
Hà Diệp nhìn chiếc ba lô mà Lục Tân đặt trên mặt bàn, bình nước của hai người đều để ở trong đó.
Hà Diệp rón rén nhẹ nhàng bước tới bên đó, cô kéo khoá ba lô ra.
Lúc cô lấy bình nước của mình ra, tay Hà Diệp va phải một hộp đồ được cất trong ba lô.
Nhà họ Hà có siêu thị, Hà Diệp cũng giúp bố trông hàng ở siêu thị rất nhiều lần rồi.
Có rất nhiều gói sản phẩm có hình dạng và được đóng gói như thế này, chẳng hạn như hộp bài poker, nhưng khoảnh khắc này, Hà Diệp chỉ nghĩ tới một thứ.
Cô lén lút mở túi đựng ở bên trong của hộp đồ đó ra.
Dưới tia sáng yếu ớt tăm tối của chiếc đèn ngủ, Hà Diệp nhìn thấy hộp sản phẩm người lớn quen thuộc, trên giá hàng nhỏ để ở quầy thanh toán của siêu thị nhà mình có bày rất nhiều mẫu khác nhau.
Ánh mắt cô cứng lại sau đó nhìn về phía phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách, bạn trai của cô đã bắt đầu tắm rồi.
Một người đàn ông trưởng thành có thể ném cô lên giường một cách thoải mái dễ dàng.
Cách một bức tường.
Lục Tân đứng trong phòng tắm, anh mắt mắt dội nước.
Anh rất muốn, thậm chí từ khi gợi ý cho cô về chuyến đi chơi ở Thượng Hải anh đã chuẩn bị xong kế hoạch rồi, Châu Hướng Minh nói anh giỏi bày mưu tính kế, chẳng hề oan cho anh chút nào.
Thế nhưng cô sợ hãi như vậy, anh có hôn như thế nào cũng không chịu thả lỏng.
Một bên là lý trí, một bên là tình yêu và dục vọng.
Lục Tân còn không biết lát nữa đi ra ngoài, anh sẽ làm ra chuyện gì.
Vậy nên, anh ngâm mình trong nước rất lâu, hai mươi phút, hay là nửa tiếng?
Nhưng nực cười là, dội nước lạnh cũng không có tác dụng, người anh em tràn đầy ham muốn kia vẫn rất kiên trì.
Mặc áo cộc vào, rồi mặc quần lên, sau đó nhìn thẳng vào bản thân trong gương một cái, lúc này Lục Tân mới siết chặt tay nắm cửa, kéo cánh cửa phòng tắm ra.
Phòng khách rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả hơi thở của cô anh cũng không nghe thấy.
Lục Tân quay người sang, ánh mắt nhanh chóng liếc qua chiếc bàn, ghế sô pha bên cạnh cửa sổ sát đất, cuối cùng là chiếc giường lớn xa xỉ thoải mái kia.
Trên giường trống không, chỉ có chiếc chăn nhàu nát vì vị người đè lên.
_________________________