An Thành vào tháng mười vẫn còn rất nóng, tháng mười một ánh mặt trời sáng rực và gió cũng thanh mát, thời tiết vừa đủ đẹp.
Mặc dù học sinh khối mười hai đặt nặng việc học tập, nhưng đại hội thể thao cũng vẫn phải tham gia, vừa mới đến giờ giải lao, lớp phó thể dục đã bắt đầu đi khắp nơi huy động mọi người.
Hà Diệp cúi đầu làm đề, từ chối nảy sinh bất kỳ sự tiếp xúc bằng ánh mắt nào với lớp phó thể dục.
Ngoại trừ khả năng thực hành lúc làm thí nghiệm không tồi ra thì những khía cạnh khác như thể dục hay nhảy múa cô thật sự không có một chút thiên phú nào.
Cho dù cả người cô đều viết đầy chữ từ chối thế nhưng lớp phó thể dục vẫn lượn lờ tới chỗ cô, nửa nói đùa nửa động viên cô: "Hà Diệp, trong số con gái lớp chúng ta, dáng người cậu cao, có muốn đăng ký tham gia thi nhảy xa không?"
Hà Diệp lắc đầu liên tục: "Tớ thực sự không được đâu."
Dùng lời nói của giáo viên thể dục của khóa nào đó nói thì là, cô chỉ cần nằm xuống có lẽ còn xa hơn cả mức bật nhảy tại chỗ của cô.
Lớp phó thể dục vẫn muốn năn nỉ tiếp, hàng ghế sau đột nhiên truyền tới giọng nói lạnh lùng: "Tôi đăng ký hai hạng mục điền kinh."
Là Lục Tân.
Lớp phó thể dục lập tức đi tới chỗ anh, Hà Diệp thở phào một hơi thật dài.
Cố gắng cả một buổi sáng, lớp phó thể dục cuối cùng cũng gom đủ người tham gia các hạng mục thi, chỉ còn thừa lại duy nhất một hạng mục thi là nhóm ăn ý, Cần có tám học sinh, bốn nam bốn nữ.
Giờ nghỉ buổi trưa, lớp phó thể dục trực tiếp đi tới mấy hàng phía cuối lớp: "Đồng tâm hiệp lực, cũng chỉ là thi đấu kiểu trò caterpillar races* thôi mà, dáng người càng cao chân càng dài thì càng chiếm ưu thế, mọi người ai tham gia?"
Châu Hướng Minh liếc mắt nhìn Hà Diệp, nắm chặt tay của Lục Tân giơ lên: "Tôi và Lục Tân một suất!"
Lục Tân chau mày, anh không nói gì, nhìn lớp phó thể dục ghi tên của hai người vào danh sách đăng ký.
Đầu tiên đã gom đủ số lượng nam sinh, còn nữ sinh...
Ngô Viên Viên vừa giơ tay, vừa cổ vũ bạn cùng bàn của mình là Hà Diệp: "Chúng ta cùng nhau tham gia đi? Năm nay là đại hội thể thao cuối cùng của thời cấp ba rồi đấy, những hạng mục khác không thi được, nhưng cái này thì chẳng khác gì chơi cả, cực kỳ đơn giản!"
Lớp phó thể dục thêm dầu vào lửa: "Đúng vậy, năm cuối cùng rồi đấy, mọi người trân trọng cơ hội đi chứ, tranh thủ giữ lại cho năm lớp mười hai này một chút kỷ niệm đặc biệt!"
Hà Diệp vẫn không muốn tham gia cho lắm, nhưng không biết là do ánh mắt cổ vũ của Ngô Viên Viên quá sáng chói, hay là do bị câu "kỷ niệm đặc biệt" chọc trúng, nên dưới sự động viên không ngừng của Ngô Viên Viên, Hà Diệp cũng nhất thời xúc động mà gật đầu đồng ý.
Ngô Viên Viên còn hưng phấn hơn cả bản thân tham gia: "Hà Diệp cũng đăng ký, mau ghi tên cậu ấy vào!"
Chu Tình ngồi ở hàng đầu tiên vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị nói: "Còn thiếu hai người nữa, tớ cũng tham gia có được không?"
Châu Hướng Minh: "Dáng cao chân dài, cậu tự đi soi gương đi!"
Các bạn học phá lên cười lớn, Chu Tình tức đến mức rời khỏi chỗ ngồi, cầm một chiếc chổi lên xông tới đòi đánh Châu Hướng Minh.
***
Đại hội thể thao diễn ra trong vòng ba ngày.
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, những học sinh phải tham gia thi đấu đều ở lại trong khu vực nghỉ ngơi riêng của từng lớp theo quy định.
Không giống như sự nhiệt huyết của khối mười và khối mười một, bầu không khí học tập phía bên khối mười hai nặng nề hơn một chút, có rất nhiều học sinh đều mang theo vở bài tập.
Hà Diệp chính là một trong số những người đó.
Cô đặt một tờ đề thi thử của môn ngữ văn lên đầu gối, Hà Diệp cúi đầu chăm chú làm bài, tiếng huyên náo gần xa đi theo cơn gió bay qua bên tai cô, nhưng không làm phân tác được sự tập trung của cô.
"Đến lượt thi chạy tám trăm mét của nam rồi, nhìn thấy Lục Tân chứ?"
Cái tên quen thuộc khiến Hà Diệp ngẩng đầu lên, chỉ có điều vạch xuất phát của lượt chạy tám trăm mét cách chỗ này quá xa, cô tùy ý liếc mắt nhìn một cái rồi liền cúi đầu tiếp tục làm bài.
Một lát sau, Chu Tình đi tới chỗ Hà Diệp, nhẹ nhàng huých vào cánh tay cô: "Mọi người đều đi cổ vũ cho Lục Tân rồi, cậu không đi à?"
Lúc này Hà Diệp mới nhận ra những chỗ ngồi xung quanh mình gần như đều trống không.
Nếu cô còn không đi thì lại thể hiện rằng cô không quan tâm đến vinh dự của lớp, của tập thể một chút nào.
"Đi thôi."
Gập đề luyện thi vào xong, Hà Diệp theo Chu Tình đi tới gần đường chạy.
Ngay sau khi tiếng súng hiệu lệnh vang lên, nhóm học sinh tham gia thi đầu tiên đồng thời xông ra khỏi vạch xuất phát.
Lục Tân chạy trên đường chạy số 8 ở phía ngoài cùng, anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, áo cộc tay quần short ngắn, trên ngực dán số báo danh của thí sinh vô cùng bắt mắt.
Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân các bạn học cùng lớp tâng bốc chẳng khác nào gắn filter lên người Lục Tân, nên Hà Diệp cảm thấy trong số tám người đang thi đấu thì tư thế chạy của Lục Tân là đẹp mắt nhất, đôi chân thon dài cơ bắp rõ ràng, anh giống hệt một cơn gió màu đen, nhanh chóng vượt qua từng bạn học một ở phía trước, băng qua vị trí nghỉ ngơi của lớp tám, Lục Tân đã giành được hạng nhất.
Đến vòng đua thứ hai, ưu thế của Lục Tân lại càng rõ ràng hơn.
Cơn gió thổi bay tóc mái phía trước trán anh, ánh mặt trời ấm áp tràn ngập ý thu chiếu sáng khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh.
Hà Diệp nghe thấy Chu Tình nhỏ giọng lầm bầm: "Đẹp trai quá rồi..."
Hà Diệp cũng cảm thấy dáng vẻ này của Lục Tân đã ưu tú đến một tầm cao mới rồi.
Ngoại trừ sự tán thưởng, cô còn cảm thấy ngưỡng mộ, ngưỡng mộ những người bạn học này có thể không kiêng nể gì mà hưởng thụ vẻ đẹp của tuổi thanh xuân trên sân thi.
Thanh xuân của Hà Diệp, ngoại trừ sách vẫn chính là sách, không có gì để kể.
Sau khi chắc chắn Lục Tân giành được giải quán quân của nhóm đó, Hà Diệp là người đầu tiên quay trở lại khu vực nghỉ ngơi, tiếp tục làm đề.
Liên tiếp có các bạn học trong lớp tham gia các hạng mục thi khác nhau, học sinh ở khu vực nghỉ ngơi cũng cứ đi đi về về, có đôi khi sẽ có bạn nữ ngồi xuống cạnh Hà Diệp nhờ cô chỉ bài, có đôi khi cũng có bạn nam tới bắt chuyện với cô mấy câu, nói những chuyện xã giao mà đối với Hà Diệp mà nói thì chẳng có chút ý nghĩa nào hết.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện từ bên trái bao trùm tới bên này.
Hà Diệp quay đầu, đầu tiên cô nhìn thấy hai cẳng thân thon dài lộ ra bên dưới chiếc quần short thể thao màu đen, Không đợi cô kịp nhìn lên bên trên thì người kia đã ngồi lên chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh rồi, còn chiếc ghế này rõ ràng thuộc về Ngô Viên Viên – người mà không biết đã chạy đi đâu mất rồi.
Hà Diệp nhìn thẳng vào khuôn mặt hơi đỏ lên của Lục Tân, sau đó cô nhanh chóng nhìn tờ đề luyện thi của mình, trong lòng thấp tha thấp thỏm.
Sao cậu ấy lại ngồi sang bên này?
Bị Chu Tình nhìn thấy kiểu gì cậu ấy lại trêu chọc cho mà xem.
"Đây là nước của cậu à?"
Lục Tân cúi người, cầm chai nước khoáng Nông Phu bên cạnh chân ghế của Hà Diệp lên.
Hà Diệp mắt nhìn thẳng về phía trước gật đầu.
Lục Tân: "Tôi có thể uống không? Khát rồi."
Hà Diệp vẫn chỉ gật đầu, chai nước còn chưa được mở nắp lần nào.
Lục Tân bèn vặn nắp chai nước ra, anh ngửa đầu tu ừng ực hết mấy hơi, sau đó lại đứng dậy, tùy ý xoa xoa đầu cô giống hệt mấy nam sinh khác trêu đùa bạn nữ vậy: "Mượn dùng một lát, tôi trả lại cậu sau."
Nói xong anh không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng, thái độ tự nhiên đến mức như thể thật sự anh chỉ tới đây để mượn Hà Diệp một chai nước mà thôi, có thể anh còn chẳng nhận ra cô, chỉ là thấy khát nên cần nước, vừa hay chỗ Hà Diệp lại có.
Mấy bạn học âm thầm vây xem thậm chí còn chẳng nảy sinh bất kỳ suy đoán mập mờ nào cả.
Nhịp tim của Hà Diệp dần dần khôi phục lại nhịp đập ổn định như bình thường, chỉ có duy nhất cảm giác căng thẳng xa lạ kia âm thầm ở lại, trở thành một phần hồi ức cấp ba trong tương lai.
Hạng mục thi ăn ý được xếp vào ngay trước lễ bế mạc của đại hội thể thao.
Với tư cách là tuyển thủ tham gia thi đấu, Hà Diệp cùng với Ngô Viên Viên, Lục Tân và những người khác đi tới khu vực thi đấu trước.
Đi học suốt bao nhiêu năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Hà Diệp tham gia đại hội thể thao.
Lớp tám được phát cho một chiếc phao hình sâu bướm màu xanh da trời, nam nữ xem kẽ ngồi lên chiếc phao.
Châu Hướng Minh tự động đảm nhiệm chức đội trưởng, sắp xếp cho bốn cô gái ngồi lên phao xong, Hà Diệp hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt, cô vừa mới ổn định chỗ ngồi, còn chưa kịp nhìn sang mấy bạn nam cùng lớp thì phía sau lưng đột nhiên có người sải bước tới ngồi xuống, Hà Diệp quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Tân.
"Hợp tác vui vẻ." Lục Tân cười với cô.
Hà Diệp cũng cười, cô giữ chặt lấy tay cầm dạng vòng ở phía trước trên chiếc phao sâu bướm, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
Chân dài chơi trò này quả thực có ưu thế, Hà Diệp chỉ cần duy trì sự thăng bằng của cơ thể đồng thời phối hợp với tiết tấu của những người đồng đội của mình là được.
Ở gần là tiếng còi đếm nhịp, phía xa là tiếng cổ vũ trợ uy cùng với ánh mặt trời xán lạn rực rỡ hòa làm một, trong bầu không khí cạnh tranh nhưng lại vui vẻ này, Hà Diệp quên luôn cả cảm giác áp lực khi bị các bạn học vây xem, chốc chốc thì tập trung tiến về phía trước, chốc chốc lại nhìn thấy có người vấp ngã bổ nhào xuống đất mà bật cười.
"Tách" một tiếng, một bạn học phụ trách nhiệm vụ chụp ảnh không biết đã đi tới bên này từ khi nào, hướng thẳng ống kính vào cô đúng lúc Hà Diệp quay đầu sang nhìn, sau đó chụp một tấm ảnh cận cảnh.
Hà Diệp:...
Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Sau khi về đến đích, bầu không khí của cuộc thi cũng tan biến sạch như thủy triều rút, Hà Diệp bị Ngô Viên Viên kéo tay chạy tới khu vực nghỉ ngơi, cô cũng không quay lại phía sau nhìn nữa.
May mắn thay, lớp họ giành được hạng hai toàn khối, giải thưởng là quyển sổ ghi chép.
Tám quyển sổ ghi chép chỉ có duy nhất màu sắc là khác nhau, các bạn nữ được chọn trước, Hà Diệp chọn một quyển sổ có bìa màu xanh da táo nhạt.
Trong lòng Hà Diệp rất vui, như vậy, cuộc sống cấp ba của cô cuối cùng cũng có một kỷ niệm đặc biệt đáng để nhớ về.
***
Ngày hôm sau, Hà Diệp đã vứt chuyện đại hội thể thao ra sau đầu rồi.
Buổi trưa sau khi ăn cơm ở nhà ăn của trường, Hà Diệp quay lại lớp liền tiếp tục học bài.
Cô đang chăm chú đọc sách thì đột nhiên hàng trước có người kêu lên: "Hà Diệp, cậu xuất hiện trên tin tức của tài khoản trường Nhị Trung của chúng ta rồi!"
Hà Diệp nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Trường Nhị Trung cấm học sinh mang điện thoại tới trường, nhưng luôn có vài học sinh thích làm chuyện trái với nội quy quy định, lớp phó tuyên truyền Tưởng Linh Linh người vừa mới hô lên chính là một trong số những học sinh đó.
Sợ Hà Diệp không tin, Tưởng Linh Linh cầm điện thoại đi tới trước mặt Hà Diệp, ngón tay trượt trên màn hình rồi đưa cho Hà Diệp xem.
Bài báo tuyên truyền đại hội thể thao mùa thu lần này của Nhị Trung, ảnh của Hà Diệp hiển thị ngay dưới phần thi đấu trò caterpillar races.
Trong bức ảnh, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đơn giản nở nụ cười rạng rỡ tràn ngập hơi thở thanh xuân, đôi mắt sáng ngời, cười lộ ra hai hàm răng trắng tinh.
Ngay cả Hà Diệp cũng không biết mình có thể cười được như thế này.
"Ô, có phải Lục Tân đang nhìn cậu không?"
Tưởng Linh Linh hậu tri hậu giác nhận ra Lục Tân cũng bị lọt vào khung hình, ánh nắng phủ khắp người anh, đôi mắt hẹp dài đang nhìn Hà Diệp, khí chất bình thường luôn lạnh lùng của anh bị xóa nhòa bởi nụ cười nhẹ nhàng trên môi, không ngờ còn mang theo cảm giác dịu dàng khó tả.
Tưởng Linh Linh vừa mới nói vậy xong, những bạn học nữ khác đang vây tới xem cũng bắt đầu ái muội trêu đùa.
"Kiểu chụp lén như thế này thì hiệu quả chụp ảnh như thế nào chả xuất hiện được, chắc là Lục Tân chỉ đang nhìn phía trước thôi."
Trần Huyên khách quan phân tích và đánh giá.
Hà Diệp: "Đúng, chính là như vậy."
Tưởng Linh Linh không chịu buông tha cho cô, nhìn chằm chằm Hà Diệp cười đen tối: "Hình như cậu hơi căng thẳng thì phải nhỉ."
Hà Diệp nghĩ trong lòng, nếu là bạn học nữ nào khác sắp trở thành đối tượng bị mọi người bàn tán thì chẳng lẽ không căng thẳng à?
Chu Tình trêu chọc chị em tốt của mình thì được, nhưng không hề muốn những người khác chọc Hà Diệp: "Được rồi được rồi, Tưởng Linh Linh cậu mau cất ngay điện thoại đi, cẩn thận bị giáo viên nhìn thấy bây giờ."
Bởi vì nhìn Hà Diệp là biết cô không phải kiểu người sẽ yêu sớm nên các bạn học nữ trêu đùa xong thì cũng giải tán hết.
Trước khi Chu Tình trở lại chỗ của mình còn ném cho chị em tốt của mình một nụ cười ý tứ sâu xa.
Hà Diệp:...
Đến khi Lục Tân, Châu Hướng Minh ăn trưa xong quay trở lại phòng học, Tưởng Linh Linh lại cầm điện thoại lên trêu thêm một lần nữa.
Sắc mặt Lục Tân lạnh nhạt, không giải thích cũng không trả lời, khiến cho Tưởng Linh Linh tự cảm thấy quê rồi hết hứng thú.
Buổi tối tan học, Hà Diệp một lòng một dạ tập trung tinh thần đạp xe về phía trước, chỉ sợ bị những bạn học khác bắt gặp cô và Lục Tân đi cùng nhau, sẽ gây ra càng nhiều những suy đoán vô căn cứ hơn.
Châu Hướng Minh nhìn bóng lưng của cô, cười trên nỗi đau của Lục Tân: "Tớ thấy là cậu đừng lấy tên là Lục Tân nữa, lấy tên là Lục Hiết (con rết) đi, chữ Hiết trong rắn rết khiến Hà Diệp phải tránh như tránh tà ấy."
Lục Tân lạnh nhạt lườm cậu ta một cái.
Về đến nhà, Lục Tân mò tới tài khoản của trường Nhị Trung, anh mở bức ảnh HD rõ nét kia ra, sau đó lưu vào trong album ảnh của điện thoại.
Hà Diệp trong bức ảnh, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Lục Tân xoay xoay chiếc móc khóa mà cô tặng, sau đó gửi tin nhắn cho Hà Diệp: [Xin lỗi, chuyện bức ảnh gây phiền phức cho cậu rồi.]
Chiếc lá tròn tròn: [Không sao cả, mọi người chỉ trêu đùa một chút thôi, qua một thời gian là quên ngay.]
Nhóm trưởng: [Vì để bồi thường cho cậu, tôi tặng cậu một món quà nhỏ.]
Hà Diệp ngây người, chuyện này cũng đáng để tặng quà sao?
Cô vội vàng soạn mấy chữ "không cần đâu" rồi gửi đi, nhưng Lục Tân không phản ứng gì, sau đó, anh gửi cho cô một bức ảnh.
Hà Diệp mở ra xem, không ngờ lại là một bài toán khó.
Nhóm trưởng: [Hơi khó một chút, đừng thức khuya.]
Hà Diệp cười, món quà này rất tốt, cô thích.
_________________________