Vào dịp tết Thanh Minh, công ty được nghỉ ba ngày, từ thứ bảy cho đến thứ hai tuần sau.
Hà Diệp trở về Hiểu Phong Nhã Cư vào tối thứ sáu rồi ở lại với ba mẹ mình suốt cả đêm, sau đó cô lại tiếp tục phụ giúp tại cửa hàng bán trái cây vào sáng hôm sau.
Tới khoảng chín giờ, Hà Diệp xách hai cái túi chứa đầy trái cây đi một vòng quanh khu chung cư, sau đó mới bước lên chiếc xe Panamera được “đặt ở trên mạng” đang đỗ ở ven đường – nơi mà ba mẹ cô không thể nhìn thấy.
Lục Tân nhìn bạn gái mình đang trên ghế phụ lái, ngón tay chạm vào hộp nhập điều hướng: “Địa chỉ cụ thể của nhà ông nội là gì nhỉ?”
Hà Diệp chưa kịp trả lời thì anh đã ra chiều trầm ngâm: “Hình như anh đã từng hỏi em câu này rồi thì phải.”
Hà Diệp: “...”
Đúng là Lục Tân đã từng hỏi rồi.
Năm đó, sau khi Hà Diệp nhận được giấy thông báo trúng tuyển vào trường Đại học Giao thông, ông nội và bà nội của cô đã tổ chức tiệc mừng ở quê nhà. Lục Tân cũng đã hỏi câu này trong lúc gọi video cho cô.
Vào năm mười tám tuổi, Hà Diệp đã không nói cho Lục Tân biết vì cô sợ rằng: Người bạn trai dính người này sẽ đột nhiên chạy đến đó để cho cô một “niềm vui bất ngờ”.
Vả lại, Hà Diệp của năm mười tám tuổi còn có cảm giác rằng: Cô và Lục Tân chỉ là một mối tình học đường mà thôi. Có thể chưa tới lúc tốt nghiệp đại học thì hai người họ đã chia tay vì một nguyên nhân nào đó rồi. Họ hoàn toàn không cần biết ông nội và bà nội của đối phương đang sống ở đâu.
Ai có thể ngờ rằng: Hôm nay, sau sáu năm, câu hỏi ban đầu của Lục Tân lại thực sự có ý nghĩa.
Hà Diệp ngắm nhìn bạn trai của mình. Mặc dù khuôn mặt đẹp trai, điềm tĩnh và lạnh lùng đó thoạt nhìn chẳng có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào nhưng cô vẫn cảm nhận được một chút dấu hiệu đắc ý của anh, như thể thời gian đã chứng minh rằng Lục Tân sẽ không bao giờ làm những điều thừa thãi.
Hà Diệp: “... Hay là thôi đi. Em sẽ tự bắt taxi đến đó, đỡ phải làm phiền anh đi tới đi lui.”
Lục Tân: “Nhưng mà anh thích kiểu làm phiền này mà.”
Hà Diệp chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc báo địa chỉ cho anh.
Lục Tân tập trung lái xe.
Hà Diệp dựa lưng vào chiếc ghế êm ái rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thế nhưng tế bào não của cô lại không chịu nghỉ ngơi. Nó đang chiếu lại toàn bộ cảnh tượng trong mấy ngày qua cho cô xem, đặc biệt là đêm hôm qua, khi Lục Tân lại lái xe trở về Đan Quế Gia Viên trước khi đưa cô trở lại Hiểu Phong Nhã Cư.
Hà Diệp gần như không thể nào nhìn vào căn nhà của chính mình. Từ sô pha, bàn ăn, phòng tắm và cả lối ra vào nhà, đâu đâu cũng có bóng dáng của hai người họ lưu lại.
Lần này Hà Diệp chọn về quê để đón tết Thanh Minh với ông bà, ngoài việc thực sự muốn ở bên cạnh ông, bà nội của mình thì cũng có một phần nguyên nhân là: Cô muốn trốn Lục Tân.
Không thể phủ nhận rằng loại chuyện này mang lại cảm giác vô cùng tuyệt vời. Nhưng mà Lục Tân quá... Mạnh mẽ. Hà Diệp chỉ nhớ lại thôi mà hai chân cô đã mềm nhũn cả rồi.
Trước kỳ nghỉ, Lục Tân hỏi cô có muốn ra ngoài chơi hay không.
Hà Diệp đã lập tức từ chối mà không cần nghĩ ngợi. Cô chẳng muốn đi đâu cả, cô chỉ muốn ôn lại cuộc sống kiêng khem bình thường của những ngày tháng trước đây mà thôi!
Trên đường bị kẹt xe nên lúc Hà Diệp nhìn thấy thị trấn nho nhỏ quen thuộc đã là mười giờ rưỡi rồi.
Hà Diệp lên tiếng: “Anh cứ đứng ở đây đi. Em sẽ đến đó.”
Lục Tân: “Trái cây nặng lắm. Chẳng phải ông nội và bà nội đều đã biết chuyện em có bạn trai rồi à?”
“Anh chỉ đưa em tới con phố phía trước thôi, cam đoan sẽ không lộ mặt đâu.”
Hà Diệp bèn đồng ý.
Xe chạy vào thị trấn. Bởi vì chiếc xe của Lục Tân quá phô trương nên nó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lục Tân dừng lại tại một con đường trước nhà họ Hà như đã hứa.
Anh muốn xuống xe để xách trái cây giúp Hà Diệp nhưng cô lại yêu cầu anh ở yên trong xe, sau đó tự bước xuống cầm lấy hai cái túi trái cây từ ghế sau, cuối cùng đóng cửa xe lại.
Cửa xe bên phía ghế phụ lái vẫn đang hạ xuống. Lúc Hà Diệp đi ngang qua, Lục Tân nhìn cô. Đến khi Hà Diệp đi vòng qua đầu xe, anh vẫn còn ngắm cô.
Cho đến khi Hà Diệp hạ quyết tâm bước vào đầu ngõ hẻm ở phía trước mà không hề quay đầu nhìn lại, bạn trai của cô vẫn đang nhìn cô từ vị trí ghế lái.
Một người bạn trai danh chính ngôn thuận đã chở Hà Diệp suốt quãng đường thật xa trong một tiếng rưỡi để chở cô tới đây, vậy mà lát nữa còn phải lái xe về một mình.
Mà chắc chắn một con người xuất sắc vừa thông minh vừa nhạy bén như Lục Tân cũng biết rằng: Hà Diệp về quê nghỉ lễ với ông bà là để tránh mặt anh.
Hà Diệp không nỡ bước tiếp. Cô vừa cắn môi vừa nhìn chăm chú vào người bạn trai đang ở cách đó không xa.
Lục Tân cười cười rồi chậm rãi lái xe sang đó. Con hẻm cũng đủ lớn cho một chiếc ô tô đi qua.
Hà Diệp lại bước lên xe lần nữa.
Cầm lấy vô lăng, Lục Tân xác nhận lại với cô: “Em thực sự muốn dẫn anh đi gặp ông nội và bà nội à? Anh nói trước là anh không hề nổi nóng hay gấp gáp đâu đấy. Cho dù vừa rồi em không quay đầu lại, anh cũng sẽ không nói một lời oán giận nào cả.”
Hà Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh không gấp nhưng em gấp, được chưa nào?”
Lục Tân: “Em cũng đâu có gấp. Em chỉ muốn dùng cách này để bù đắp cho anh thôi.”
Hà Diệp: “Tại sao em phải bù đắp cho anh chứ? Em cũng đâu có nợ nần gì anh đâu.”
Lục Tân: “Đúng vậy, em không hề nợ anh. Là do anh không thể nào sống thiếu em được.”
Hà Diệp: “...”
Lục Tân khởi động xe lần nữa rồi đi xuyên qua con hẻm. Sau khi rẽ vào một góc ngoặt rồi chạy ngang qua hai hộ gia đình khác, sau đó họ dừng lại trước cửa nhà họ Hà.
Trong thị trấn mà nhà họ Hà sinh sống, hầu hết mỗi hộ gia đình đều có một tòa nhà nho nhỏ tự xây theo phong cách phương Tây.
Nhà họ Hà cũng sống trong một tòa nhà nhỏ có ba tầng kiểu phương Tây vô cùng điển hình. Tầng trệt được bao quanh bởi một khoảng sân nhỏ. Điều khác biệt là những năm gần đây, nhà cửa của hàng xóm đều được sửa sang lại vì con cái của họ kết hôn chẳng hạn. Còn nhà họ Hà chỉ có hai vợ chồng già vẫn luôn ở đây. Lần tân trang nhà cửa cuối cùng là khi Hà Dũng kết hôn lần đầu tiên nhưng cũng đã hơn hai mươi năm về trước rồi.
Vẻ bề ngoài của tòa nhà nhỏ kiểu dáng phương Tây không quá hợp thời nhưng khoảng sân lại được quét dọn rất sạch sẽ.
Ông nội Hà và bà nội Hà biết hôm nay cháu gái mình sẽ về nên họ chẳng đi đâu cả. Một người đang ngồi trong sân chơi đùa với chó, còn một người ở trong nhà bếp chuẩn bị cơm trưa.
Khi có một chiếc xe xuất hiện trước cửa, con chó nhỏ màu đen mới ba tháng tuổi lập tức bỏ lại ông nội Hà để chạy ra sủa gâu gâu thật to.
Lúc nhìn thấy cháu gái, ông nội Hà lập tức ngăn con chó nhỏ màu đen lại, sau đó nhìn sang vị trí ghế lái. Hóa ra người xuống xe lại là “Tiểu Lục” mà ông cụ đã từng gặp mặt ở ngoài rạp chiếu phim.
Ông nội Hà sững sờ.
Lục Tân vừa mỉm cười vừa chào hỏi ông cụ. Anh đi vòng ra phía sau xe để mở cốp xe, tiếp đó cầm lấy bốn hộp quà thật to ở bên trong.
Hà Diệp nhìn anh với biểu cảm khó tin.
Lục Tân đi đến trước mặt bạn gái, khẽ nói: “Anh đã chuẩn bị từ trước rồi. Thực ra anh cũng không ngờ chúng lại hữu dụng. Cảm ơn em.”
Hà Diệp nghiến răng nghiến lợi.
Ông cụ Hà vẫn còn mơ hồ và mông lung. Ánh mắt của ông cụ đảo qua đảo lại hai người trẻ tuổi: “Không phải chứ! Tiểu Diệp à, cháu…”
Vừa rồi con trai của ông cụ vừa gọi điện thoại báo rằng: Cháu gái đã có bạn trai rồi, là đồng nghiệp trong công ty. Nếu cô đã có bạn trai thì tại sao còn để Tiểu Lục đưa cô tới đây?
Bà nội Hà - người vừa nghe thấy động tĩnh đã chạy ra ngoài - đầu óc lại xoay chuyển nhanh hơn nhiều. Bà cụ vui vẻ nói: “Bà đã nói rồi mà. Chắc chắn Tiểu Lục có tình ý với Tiểu Diệp. Nếu đã có Tiểu Lục thì làm sao Tiểu Diệp có thể thích một người đồng nghiệp được chứ?”
Hà Diệp bĩu môi: “Cháu thích đồng nghiệp của mình thật mà.”
Lục Tân ngay lập tức lên tiếng: “Tiểu Diệp không nói dối đâu ạ. Quả thực cháu chính là đồng nghiệp của cô ấy trong công ty ạ.”
Ông cụ Hà cười tươi đến mức khuôn mặt hiện đầy vết nhăn: “Được, được lắm, tốt lắm. Bạn bè hay đồng nghiệp cũng đều như nhau cả thôi. Các cháu mau vào trong ngồi đi!”
Hai ông bà cụ bèn tiếp đãi Lục Tân một cách nhiệt tình theo đúng tiêu chuẩn đối đãi với cháu rể. Họ bưng cả trà lẫn trái cây lên. Lục Tân được hai ông bà vây quanh. Còn Hà Diệp hoàn toàn không có việc gì để làm, thế là cô bèn ngồi trên ghế sô pha để hóng hớt.
Sự đón tiếp niềm nở này kéo dài hơn mười phút rồi mới tạm thời hạ nhiệt.
Bà nội Hà: “Nếu biết Tiểu Lục cũng tới đây từ trước thì bà đã sớm chuẩn bị thêm một vài món ăn rồi. Thôi không sao, hiện giờ bà đi mua cũng còn kịp.”
Lục Tân vội vàng giữ bà cụ lại: “Không cần làm phiền bà đâu ạ. Cháu cũng không phải người ngoài mà. Cháu chỉ cần được cùng Tiểu Diệp nếm thử các món ăn thường ngày do bà tự tay nấu thôi ạ.”
Hà Diệp lập tức đưa bà nội vào nhà bếp để phụ giúp.
Vì ông nội Hà vẫn còn ngồi trên ghế sô pha nên Lục Tân đành phải tiếp tục ở đây để nói chuyện với ông cụ.
Hà Diệp loáng thoáng nghe thấy ông nội nhắc đến “Đại học Thanh Hoa” gì đó.
Bà nội Hà: “Ông ấy chả biết gì nhưng lại giả vờ hiểu biết nữa rồi. Ông nội của cháu chỉ biết trường Đại học Thanh Hoa nằm ở Bắc Kinh thôi.”
Hà Diệp khe khẽ thì thầm: “Chính anh ấy muốn đến đây mà bà. Cho dù ông nội nói gì thì anh ấy cũng sẽ lắng nghe thôi.”
Nếu Lục Tân dám thực sự hời hợt với người nhà cô thì họ cũng không cần nghĩ tới chuyện mai sau nữa.
Bà nội Hà kinh ngạc nhìn cháu gái của mình: “Cháu cứng rắn đến vậy cơ à?”
Cả hai người trẻ tuổi này đều vô cùng xuất sắc. Cháu gái sở hữu ngoại hình xinh đẹp, vừa có bằng cấp vừa có tiền lương lại vừa có nhà, cô thực sự không cần cảm thấy tự ti về mặt tài chính. Nhưng bình thường cháu gái bà cụ luôn rất ngoan ngoãn, còn Lục Tân lại là người có khí chất như vậy. Bà nội Hà còn cho rằng: Khi cặp đôi trẻ tuổi này ở cạnh nhau, có lẽ cháu gái nhà mình sẽ phải nghe lời Lục Tân nhiều hơn và cũng càng quan tâm đến cảm xúc của anh hơn, chẳng hạn như lo lắng rằng: Liệu Lục Tân có xem thường ông nội và bà nội của mình - hai người luôn quanh quẩn ở nhà và chỉ trồng trọt cả đời – hay không.
Hà Diệp: “...”
Cô có cứng rắn hay không cũng chẳng liên quan gì cả. Nếu Lục Tân thực sự thích Hà Diệp thì anh cũng nên tôn trọng gia đình thân yêu của cô. Cho dù chỉ là để giữ thể diện, Lục Tân cũng phải xử sự cho tốt một chút.
Hà Diệp bèn quay sang khuyên nhủ bà nội: “Ông bà cứ xem anh ấy như con cháu bình thường đi ạ. Bà không cần phải nghĩ rằng Lục Tân là người cao sang hay tài giỏi chỉ vì anh ấy tốt nghiệp từ trường Đại học Thanh Hoa đâu. Mà anh ấy cũng chẳng phải loại người đó nên mọi người cứ đối đãi bình thường là được rồi ạ.”
Bà nội Hà: “Biết rồi, biết rồi. Tiểu Diệp nhà chúng ta cũng ưu tú lắm mà. Cháu đâu có trèo cao để tới với thằng bé đâu.”
Hà Diệp cúi đầu rửa rau, cố gắng không nhớ tới một cách giải thích khác về “trèo cao”.
Lục Tân không giúp nấu ăn nên sau bữa ăn, anh khăng khăng muốn vào nhà bếp để rửa bát cùng Hà Diệp.
Bà nội Hà thức thời nên lập tức nhường lại không gian nhà bếp cho đôi tình nhân trẻ.
Hà Diệp liếc nhìn bạn trai của mình rồi hỏi: “Anh có cảm thấy ông nội và bà nội của em nói rất nhiều không?”
Lục Tân: “Nói nhiều chứng tỏ hai người cực kỳ hài lòng về anh. Nếu ông bà không nói gì thì anh sẽ lo lắng đấy.”
Hà Diệp: “Anh cứ đợi mà xem. Ngay khi anh rời đi thì ông bà sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ em đấy.”
Lục Tân: “Vậy thì anh không đi nữa nhé?”
Hà Diệp trừng mắt với anh.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, bốn người lại hàn huyên trong phòng khách thêm một lúc nữa.
Hà Diệp nhìn đồng hồ.
Lục Tân sắp rời đi rồi.
Bà nội Hà gói rất nhiều bánh bột nếp* nên đã xếp vào hai hộp. Bà nhờ Lục Tân mang một hộp về cho con trai và con dâu đang sống cùng khu chung cư, một hộp còn lại thì bà cụ bảo Lục Tân mang về nhà ăn.
*Bánh bột nếp: Loại bánh thường thấy trong dịp lễ Thanh Minh. Bánh có vỏ màu xanh làm từ bột nếp, nhân bao gồm thịt, măng và tôm khô, đậu phụ khô, váng đậu, ngải cứu…
Hà Diệp nhìn bà nội với vẻ u oán: “... Bà chỉ sợ ba cháu và những người khác không biết chuyện này thôi, đúng không ạ?”
Bà nội Hà: “Biết thì đã sao nào! Tiểu Lục cũng đâu phải là người không thể gặp gỡ người khác. Thằng bé vừa cao ráo vừa đẹp trai, nếu là bà thì bà đã dẫn nó đi dạo một vòng khắp thị trấn rồi đấy.”
Lục Tân nhìn bạn gái của mình rồi giải thích: “Bà không biết đó thôi. Những chàng trai theo đuổi Tiểu Diệp ở trường Đại học Giao thông có thể xếp thành một vòng quanh sân thể dục của họ cơ mà. Cháu thực sự chỉ là một người bình thường trong số đó thôi.”
Hà Diệp: “...”
Cô đẩy bạn trai vào ghế lái.
Nhân cơ hội cơ thể cô và chiếc xe đang che khuất mình, Lục Tân bèn giữ cửa xe bằng tay phải, còn tay trái nắm chặt bàn tay bạn gái rồi nhìn cô với đôi mắt vừa dài vừa hẹp lại đen láy, khẽ hỏi: “Ngày mai anh tới đón em nhé?”
Hà Diệp rủ mắt xuống: “Buổi chiều thứ hai. Anh không được đến đây sớm hơn đâu đấy.”
Dứt lời, Hà Diệp bèn hất mạnh tay anh ra rồi quay lại bên cạnh ông nội, bà nội.
Lục Tân đành phải bước lên xe rồi lái xe đi trước ánh mắt chăm chú và đượm ý cười của bạn gái.
Sau khi Lục Tân rời khỏi, Hà Diệp vẫn chưa thể tận hưởng thời gian rảnh rỗi của mình. Đầu tiên, cô bị bà nội truy hỏi tới cùng về việc: Cô và Lục Tân đã yêu nhau như thế nào. Sau đó, Hà Diệp lại bị ba mẹ của mình – hai người đã nhận được tin tức này – cùng nhau ân cần, hỏi han cô thông qua cuộc gọi video.
Hà Diệp bịa ra một chuyện tình công sở vô cùng bình thường, cuối cùng trốn về phòng của mình.
Cô đã gửi một tin nhắn cho Lục Tân để nhắc nhở anh phối hợp với cách giải thích này, tuyệt đối đừng đề cập đến việc hai người họ đã hẹn hò ngay sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tổ trưởng: [Em yên tâm đi, anh không dám đâu. Nếu biết chuyện này thì chắc chắn chú Hà sẽ không vui.]
Hà Diệp: [Anh đã về Hiểu Phong Nhã Cư chưa?]
Tổ trưởng: [Vẫn chưa. Anh đang dừng ở ven đường để trả lời tin nhắn.]
Hà Diệp: [Không cần đâu. Anh cứ tiếp tục lái xe đi.]
Tổ trưởng: [Phong cảnh ở thị trấn của em thật đẹp.]
Hà Diệp: [Cũng tàm tạm thôi, nếu như nhìn quen rồi thì sẽ không còn cảm giác quá đặc biệt nữa.]
Tổ trưởng: [Có một khách sạn nghỉ dưỡng năm sao ở gần đây đấy.]
Hà Diệp: [... Anh không được đến đó.]
Tổ trưởng: [Anh tự đi mà. Anh sẽ không gọi em đâu.]
Hà Diệp: [Anh có gọi cũng vô ích thôi. Em nhất định sẽ không đến đâu.]
Tổ trưởng: [Được.]
Hà Diệp trở về Hiểu Phong Nhã Cư vào tối thứ sáu rồi ở lại với ba mẹ mình suốt cả đêm, sau đó cô lại tiếp tục phụ giúp tại cửa hàng bán trái cây vào sáng hôm sau.
Tới khoảng chín giờ, Hà Diệp xách hai cái túi chứa đầy trái cây đi một vòng quanh khu chung cư, sau đó mới bước lên chiếc xe Panamera được “đặt ở trên mạng” đang đỗ ở ven đường – nơi mà ba mẹ cô không thể nhìn thấy.
Lục Tân nhìn bạn gái mình đang trên ghế phụ lái, ngón tay chạm vào hộp nhập điều hướng: “Địa chỉ cụ thể của nhà ông nội là gì nhỉ?”
Hà Diệp chưa kịp trả lời thì anh đã ra chiều trầm ngâm: “Hình như anh đã từng hỏi em câu này rồi thì phải.”
Hà Diệp: “...”
Đúng là Lục Tân đã từng hỏi rồi.
Năm đó, sau khi Hà Diệp nhận được giấy thông báo trúng tuyển vào trường Đại học Giao thông, ông nội và bà nội của cô đã tổ chức tiệc mừng ở quê nhà. Lục Tân cũng đã hỏi câu này trong lúc gọi video cho cô.
Vào năm mười tám tuổi, Hà Diệp đã không nói cho Lục Tân biết vì cô sợ rằng: Người bạn trai dính người này sẽ đột nhiên chạy đến đó để cho cô một “niềm vui bất ngờ”.
Vả lại, Hà Diệp của năm mười tám tuổi còn có cảm giác rằng: Cô và Lục Tân chỉ là một mối tình học đường mà thôi. Có thể chưa tới lúc tốt nghiệp đại học thì hai người họ đã chia tay vì một nguyên nhân nào đó rồi. Họ hoàn toàn không cần biết ông nội và bà nội của đối phương đang sống ở đâu.
Ai có thể ngờ rằng: Hôm nay, sau sáu năm, câu hỏi ban đầu của Lục Tân lại thực sự có ý nghĩa.
Hà Diệp ngắm nhìn bạn trai của mình. Mặc dù khuôn mặt đẹp trai, điềm tĩnh và lạnh lùng đó thoạt nhìn chẳng có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào nhưng cô vẫn cảm nhận được một chút dấu hiệu đắc ý của anh, như thể thời gian đã chứng minh rằng Lục Tân sẽ không bao giờ làm những điều thừa thãi.
Hà Diệp: “... Hay là thôi đi. Em sẽ tự bắt taxi đến đó, đỡ phải làm phiền anh đi tới đi lui.”
Lục Tân: “Nhưng mà anh thích kiểu làm phiền này mà.”
Hà Diệp chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc báo địa chỉ cho anh.
Lục Tân tập trung lái xe.
Hà Diệp dựa lưng vào chiếc ghế êm ái rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thế nhưng tế bào não của cô lại không chịu nghỉ ngơi. Nó đang chiếu lại toàn bộ cảnh tượng trong mấy ngày qua cho cô xem, đặc biệt là đêm hôm qua, khi Lục Tân lại lái xe trở về Đan Quế Gia Viên trước khi đưa cô trở lại Hiểu Phong Nhã Cư.
Hà Diệp gần như không thể nào nhìn vào căn nhà của chính mình. Từ sô pha, bàn ăn, phòng tắm và cả lối ra vào nhà, đâu đâu cũng có bóng dáng của hai người họ lưu lại.
Lần này Hà Diệp chọn về quê để đón tết Thanh Minh với ông bà, ngoài việc thực sự muốn ở bên cạnh ông, bà nội của mình thì cũng có một phần nguyên nhân là: Cô muốn trốn Lục Tân.
Không thể phủ nhận rằng loại chuyện này mang lại cảm giác vô cùng tuyệt vời. Nhưng mà Lục Tân quá... Mạnh mẽ. Hà Diệp chỉ nhớ lại thôi mà hai chân cô đã mềm nhũn cả rồi.
Trước kỳ nghỉ, Lục Tân hỏi cô có muốn ra ngoài chơi hay không.
Hà Diệp đã lập tức từ chối mà không cần nghĩ ngợi. Cô chẳng muốn đi đâu cả, cô chỉ muốn ôn lại cuộc sống kiêng khem bình thường của những ngày tháng trước đây mà thôi!
Trên đường bị kẹt xe nên lúc Hà Diệp nhìn thấy thị trấn nho nhỏ quen thuộc đã là mười giờ rưỡi rồi.
Hà Diệp lên tiếng: “Anh cứ đứng ở đây đi. Em sẽ đến đó.”
Lục Tân: “Trái cây nặng lắm. Chẳng phải ông nội và bà nội đều đã biết chuyện em có bạn trai rồi à?”
“Anh chỉ đưa em tới con phố phía trước thôi, cam đoan sẽ không lộ mặt đâu.”
Hà Diệp bèn đồng ý.
Xe chạy vào thị trấn. Bởi vì chiếc xe của Lục Tân quá phô trương nên nó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lục Tân dừng lại tại một con đường trước nhà họ Hà như đã hứa.
Anh muốn xuống xe để xách trái cây giúp Hà Diệp nhưng cô lại yêu cầu anh ở yên trong xe, sau đó tự bước xuống cầm lấy hai cái túi trái cây từ ghế sau, cuối cùng đóng cửa xe lại.
Cửa xe bên phía ghế phụ lái vẫn đang hạ xuống. Lúc Hà Diệp đi ngang qua, Lục Tân nhìn cô. Đến khi Hà Diệp đi vòng qua đầu xe, anh vẫn còn ngắm cô.
Cho đến khi Hà Diệp hạ quyết tâm bước vào đầu ngõ hẻm ở phía trước mà không hề quay đầu nhìn lại, bạn trai của cô vẫn đang nhìn cô từ vị trí ghế lái.
Một người bạn trai danh chính ngôn thuận đã chở Hà Diệp suốt quãng đường thật xa trong một tiếng rưỡi để chở cô tới đây, vậy mà lát nữa còn phải lái xe về một mình.
Mà chắc chắn một con người xuất sắc vừa thông minh vừa nhạy bén như Lục Tân cũng biết rằng: Hà Diệp về quê nghỉ lễ với ông bà là để tránh mặt anh.
Hà Diệp không nỡ bước tiếp. Cô vừa cắn môi vừa nhìn chăm chú vào người bạn trai đang ở cách đó không xa.
Lục Tân cười cười rồi chậm rãi lái xe sang đó. Con hẻm cũng đủ lớn cho một chiếc ô tô đi qua.
Hà Diệp lại bước lên xe lần nữa.
Cầm lấy vô lăng, Lục Tân xác nhận lại với cô: “Em thực sự muốn dẫn anh đi gặp ông nội và bà nội à? Anh nói trước là anh không hề nổi nóng hay gấp gáp đâu đấy. Cho dù vừa rồi em không quay đầu lại, anh cũng sẽ không nói một lời oán giận nào cả.”
Hà Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh không gấp nhưng em gấp, được chưa nào?”
Lục Tân: “Em cũng đâu có gấp. Em chỉ muốn dùng cách này để bù đắp cho anh thôi.”
Hà Diệp: “Tại sao em phải bù đắp cho anh chứ? Em cũng đâu có nợ nần gì anh đâu.”
Lục Tân: “Đúng vậy, em không hề nợ anh. Là do anh không thể nào sống thiếu em được.”
Hà Diệp: “...”
Lục Tân khởi động xe lần nữa rồi đi xuyên qua con hẻm. Sau khi rẽ vào một góc ngoặt rồi chạy ngang qua hai hộ gia đình khác, sau đó họ dừng lại trước cửa nhà họ Hà.
Trong thị trấn mà nhà họ Hà sinh sống, hầu hết mỗi hộ gia đình đều có một tòa nhà nho nhỏ tự xây theo phong cách phương Tây.
Nhà họ Hà cũng sống trong một tòa nhà nhỏ có ba tầng kiểu phương Tây vô cùng điển hình. Tầng trệt được bao quanh bởi một khoảng sân nhỏ. Điều khác biệt là những năm gần đây, nhà cửa của hàng xóm đều được sửa sang lại vì con cái của họ kết hôn chẳng hạn. Còn nhà họ Hà chỉ có hai vợ chồng già vẫn luôn ở đây. Lần tân trang nhà cửa cuối cùng là khi Hà Dũng kết hôn lần đầu tiên nhưng cũng đã hơn hai mươi năm về trước rồi.
Vẻ bề ngoài của tòa nhà nhỏ kiểu dáng phương Tây không quá hợp thời nhưng khoảng sân lại được quét dọn rất sạch sẽ.
Ông nội Hà và bà nội Hà biết hôm nay cháu gái mình sẽ về nên họ chẳng đi đâu cả. Một người đang ngồi trong sân chơi đùa với chó, còn một người ở trong nhà bếp chuẩn bị cơm trưa.
Khi có một chiếc xe xuất hiện trước cửa, con chó nhỏ màu đen mới ba tháng tuổi lập tức bỏ lại ông nội Hà để chạy ra sủa gâu gâu thật to.
Lúc nhìn thấy cháu gái, ông nội Hà lập tức ngăn con chó nhỏ màu đen lại, sau đó nhìn sang vị trí ghế lái. Hóa ra người xuống xe lại là “Tiểu Lục” mà ông cụ đã từng gặp mặt ở ngoài rạp chiếu phim.
Ông nội Hà sững sờ.
Lục Tân vừa mỉm cười vừa chào hỏi ông cụ. Anh đi vòng ra phía sau xe để mở cốp xe, tiếp đó cầm lấy bốn hộp quà thật to ở bên trong.
Hà Diệp nhìn anh với biểu cảm khó tin.
Lục Tân đi đến trước mặt bạn gái, khẽ nói: “Anh đã chuẩn bị từ trước rồi. Thực ra anh cũng không ngờ chúng lại hữu dụng. Cảm ơn em.”
Hà Diệp nghiến răng nghiến lợi.
Ông cụ Hà vẫn còn mơ hồ và mông lung. Ánh mắt của ông cụ đảo qua đảo lại hai người trẻ tuổi: “Không phải chứ! Tiểu Diệp à, cháu…”
Vừa rồi con trai của ông cụ vừa gọi điện thoại báo rằng: Cháu gái đã có bạn trai rồi, là đồng nghiệp trong công ty. Nếu cô đã có bạn trai thì tại sao còn để Tiểu Lục đưa cô tới đây?
Bà nội Hà - người vừa nghe thấy động tĩnh đã chạy ra ngoài - đầu óc lại xoay chuyển nhanh hơn nhiều. Bà cụ vui vẻ nói: “Bà đã nói rồi mà. Chắc chắn Tiểu Lục có tình ý với Tiểu Diệp. Nếu đã có Tiểu Lục thì làm sao Tiểu Diệp có thể thích một người đồng nghiệp được chứ?”
Hà Diệp bĩu môi: “Cháu thích đồng nghiệp của mình thật mà.”
Lục Tân ngay lập tức lên tiếng: “Tiểu Diệp không nói dối đâu ạ. Quả thực cháu chính là đồng nghiệp của cô ấy trong công ty ạ.”
Ông cụ Hà cười tươi đến mức khuôn mặt hiện đầy vết nhăn: “Được, được lắm, tốt lắm. Bạn bè hay đồng nghiệp cũng đều như nhau cả thôi. Các cháu mau vào trong ngồi đi!”
Hai ông bà cụ bèn tiếp đãi Lục Tân một cách nhiệt tình theo đúng tiêu chuẩn đối đãi với cháu rể. Họ bưng cả trà lẫn trái cây lên. Lục Tân được hai ông bà vây quanh. Còn Hà Diệp hoàn toàn không có việc gì để làm, thế là cô bèn ngồi trên ghế sô pha để hóng hớt.
Sự đón tiếp niềm nở này kéo dài hơn mười phút rồi mới tạm thời hạ nhiệt.
Bà nội Hà: “Nếu biết Tiểu Lục cũng tới đây từ trước thì bà đã sớm chuẩn bị thêm một vài món ăn rồi. Thôi không sao, hiện giờ bà đi mua cũng còn kịp.”
Lục Tân vội vàng giữ bà cụ lại: “Không cần làm phiền bà đâu ạ. Cháu cũng không phải người ngoài mà. Cháu chỉ cần được cùng Tiểu Diệp nếm thử các món ăn thường ngày do bà tự tay nấu thôi ạ.”
Hà Diệp lập tức đưa bà nội vào nhà bếp để phụ giúp.
Vì ông nội Hà vẫn còn ngồi trên ghế sô pha nên Lục Tân đành phải tiếp tục ở đây để nói chuyện với ông cụ.
Hà Diệp loáng thoáng nghe thấy ông nội nhắc đến “Đại học Thanh Hoa” gì đó.
Bà nội Hà: “Ông ấy chả biết gì nhưng lại giả vờ hiểu biết nữa rồi. Ông nội của cháu chỉ biết trường Đại học Thanh Hoa nằm ở Bắc Kinh thôi.”
Hà Diệp khe khẽ thì thầm: “Chính anh ấy muốn đến đây mà bà. Cho dù ông nội nói gì thì anh ấy cũng sẽ lắng nghe thôi.”
Nếu Lục Tân dám thực sự hời hợt với người nhà cô thì họ cũng không cần nghĩ tới chuyện mai sau nữa.
Bà nội Hà kinh ngạc nhìn cháu gái của mình: “Cháu cứng rắn đến vậy cơ à?”
Cả hai người trẻ tuổi này đều vô cùng xuất sắc. Cháu gái sở hữu ngoại hình xinh đẹp, vừa có bằng cấp vừa có tiền lương lại vừa có nhà, cô thực sự không cần cảm thấy tự ti về mặt tài chính. Nhưng bình thường cháu gái bà cụ luôn rất ngoan ngoãn, còn Lục Tân lại là người có khí chất như vậy. Bà nội Hà còn cho rằng: Khi cặp đôi trẻ tuổi này ở cạnh nhau, có lẽ cháu gái nhà mình sẽ phải nghe lời Lục Tân nhiều hơn và cũng càng quan tâm đến cảm xúc của anh hơn, chẳng hạn như lo lắng rằng: Liệu Lục Tân có xem thường ông nội và bà nội của mình - hai người luôn quanh quẩn ở nhà và chỉ trồng trọt cả đời – hay không.
Hà Diệp: “...”
Cô có cứng rắn hay không cũng chẳng liên quan gì cả. Nếu Lục Tân thực sự thích Hà Diệp thì anh cũng nên tôn trọng gia đình thân yêu của cô. Cho dù chỉ là để giữ thể diện, Lục Tân cũng phải xử sự cho tốt một chút.
Hà Diệp bèn quay sang khuyên nhủ bà nội: “Ông bà cứ xem anh ấy như con cháu bình thường đi ạ. Bà không cần phải nghĩ rằng Lục Tân là người cao sang hay tài giỏi chỉ vì anh ấy tốt nghiệp từ trường Đại học Thanh Hoa đâu. Mà anh ấy cũng chẳng phải loại người đó nên mọi người cứ đối đãi bình thường là được rồi ạ.”
Bà nội Hà: “Biết rồi, biết rồi. Tiểu Diệp nhà chúng ta cũng ưu tú lắm mà. Cháu đâu có trèo cao để tới với thằng bé đâu.”
Hà Diệp cúi đầu rửa rau, cố gắng không nhớ tới một cách giải thích khác về “trèo cao”.
Lục Tân không giúp nấu ăn nên sau bữa ăn, anh khăng khăng muốn vào nhà bếp để rửa bát cùng Hà Diệp.
Bà nội Hà thức thời nên lập tức nhường lại không gian nhà bếp cho đôi tình nhân trẻ.
Hà Diệp liếc nhìn bạn trai của mình rồi hỏi: “Anh có cảm thấy ông nội và bà nội của em nói rất nhiều không?”
Lục Tân: “Nói nhiều chứng tỏ hai người cực kỳ hài lòng về anh. Nếu ông bà không nói gì thì anh sẽ lo lắng đấy.”
Hà Diệp: “Anh cứ đợi mà xem. Ngay khi anh rời đi thì ông bà sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ em đấy.”
Lục Tân: “Vậy thì anh không đi nữa nhé?”
Hà Diệp trừng mắt với anh.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, bốn người lại hàn huyên trong phòng khách thêm một lúc nữa.
Hà Diệp nhìn đồng hồ.
Lục Tân sắp rời đi rồi.
Bà nội Hà gói rất nhiều bánh bột nếp* nên đã xếp vào hai hộp. Bà nhờ Lục Tân mang một hộp về cho con trai và con dâu đang sống cùng khu chung cư, một hộp còn lại thì bà cụ bảo Lục Tân mang về nhà ăn.
*Bánh bột nếp: Loại bánh thường thấy trong dịp lễ Thanh Minh. Bánh có vỏ màu xanh làm từ bột nếp, nhân bao gồm thịt, măng và tôm khô, đậu phụ khô, váng đậu, ngải cứu…
Hà Diệp nhìn bà nội với vẻ u oán: “... Bà chỉ sợ ba cháu và những người khác không biết chuyện này thôi, đúng không ạ?”
Bà nội Hà: “Biết thì đã sao nào! Tiểu Lục cũng đâu phải là người không thể gặp gỡ người khác. Thằng bé vừa cao ráo vừa đẹp trai, nếu là bà thì bà đã dẫn nó đi dạo một vòng khắp thị trấn rồi đấy.”
Lục Tân nhìn bạn gái của mình rồi giải thích: “Bà không biết đó thôi. Những chàng trai theo đuổi Tiểu Diệp ở trường Đại học Giao thông có thể xếp thành một vòng quanh sân thể dục của họ cơ mà. Cháu thực sự chỉ là một người bình thường trong số đó thôi.”
Hà Diệp: “...”
Cô đẩy bạn trai vào ghế lái.
Nhân cơ hội cơ thể cô và chiếc xe đang che khuất mình, Lục Tân bèn giữ cửa xe bằng tay phải, còn tay trái nắm chặt bàn tay bạn gái rồi nhìn cô với đôi mắt vừa dài vừa hẹp lại đen láy, khẽ hỏi: “Ngày mai anh tới đón em nhé?”
Hà Diệp rủ mắt xuống: “Buổi chiều thứ hai. Anh không được đến đây sớm hơn đâu đấy.”
Dứt lời, Hà Diệp bèn hất mạnh tay anh ra rồi quay lại bên cạnh ông nội, bà nội.
Lục Tân đành phải bước lên xe rồi lái xe đi trước ánh mắt chăm chú và đượm ý cười của bạn gái.
Sau khi Lục Tân rời khỏi, Hà Diệp vẫn chưa thể tận hưởng thời gian rảnh rỗi của mình. Đầu tiên, cô bị bà nội truy hỏi tới cùng về việc: Cô và Lục Tân đã yêu nhau như thế nào. Sau đó, Hà Diệp lại bị ba mẹ của mình – hai người đã nhận được tin tức này – cùng nhau ân cần, hỏi han cô thông qua cuộc gọi video.
Hà Diệp bịa ra một chuyện tình công sở vô cùng bình thường, cuối cùng trốn về phòng của mình.
Cô đã gửi một tin nhắn cho Lục Tân để nhắc nhở anh phối hợp với cách giải thích này, tuyệt đối đừng đề cập đến việc hai người họ đã hẹn hò ngay sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tổ trưởng: [Em yên tâm đi, anh không dám đâu. Nếu biết chuyện này thì chắc chắn chú Hà sẽ không vui.]
Hà Diệp: [Anh đã về Hiểu Phong Nhã Cư chưa?]
Tổ trưởng: [Vẫn chưa. Anh đang dừng ở ven đường để trả lời tin nhắn.]
Hà Diệp: [Không cần đâu. Anh cứ tiếp tục lái xe đi.]
Tổ trưởng: [Phong cảnh ở thị trấn của em thật đẹp.]
Hà Diệp: [Cũng tàm tạm thôi, nếu như nhìn quen rồi thì sẽ không còn cảm giác quá đặc biệt nữa.]
Tổ trưởng: [Có một khách sạn nghỉ dưỡng năm sao ở gần đây đấy.]
Hà Diệp: [... Anh không được đến đó.]
Tổ trưởng: [Anh tự đi mà. Anh sẽ không gọi em đâu.]
Hà Diệp: [Anh có gọi cũng vô ích thôi. Em nhất định sẽ không đến đâu.]
Tổ trưởng: [Được.]