• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu giờ chiều tối, Lục Tân xách hộp cơm tới siêu thị.

Trước quầy thu ngân có ba bốn người đang xếp hàng, ngoài ra vẫn còn vài khách hàng nữa vẫn đang chọn đồ ở trên giá trưng bày.

Nếu như không phải do Lục Tân vòng đến phía sau Hà Diệp vậy thì người đang bận rộn thanh toán cho khách hàng là Hà Diệp cũng không phát hiện ra nổi vị bạn học này của mình.

"Cậu, đặt ở đây trước đi, lát nữa tôi ăn."

Bây giờ Hà Diệp thật sự không rảnh.

Thoáng đưa mắt trông thấy Lục Tân đặt hộp cơm trên mặt bàn bên cạnh, Hà Diệp liền tiếp tục chuyên tâm làm việc.

Ngay sau khi cô tiễn liền một mạch hai vị khách đi khỏi, Lục Tân đột nhiên giành lấy chiếc máy quét hàng trong tay cô, nói ở phía sau tai cô: "Để tôi làm cho, cậu ăn mì trước đi, để lâu sẽ bị nở."

Hà Diệp khó mà tin được quay đầu lại.

Lục Tân thuận thế kéo cô về phía sau, chiếm lấy vị trí của cô ban nãy, vừa nhận lấy số hàng hóa mà vị khách tiếp theo đưa cho để thanh toán vừa giải thích với cô: "Vừa nãy nhìn cậu thao tác, tôi đã học được rồi."

Không đợi Hà Diệp trả lời, Lục Tân cúi đầu quét mã trên hàng hóa, từ vẻ mặt thản nhiên đến động tác điêu luyện của anh, thế mà không ngờ lại chẳng mảy may nhìn ra rằng thật ra anh chỉ là một người mới.

Hà Diệp ngơ ngơ ngác ngác, cho đến khi Lục Tân dùng cẳng chân đẩy chiếc ghế tới bên cạnh cô: "Ăn đi, ăn xong thì tới giúp tôi."

Kỳ thực Hà Diệp muốn tự mình làm hơn, nhưng dù sao Lục Tân cũng có ý tốt, hơn nữa nhìn anh quả thực đã học được cách thanh toán rồi, nên Hà Diệp bèn không chần chừ nữa, cô ngồi xuống bên cạnh ăn.

Mì và canh gà trong hộp cơm được tách riêng ra, Hà Diệp cẩn thận từng chút một bỏ mì vào trong canh.

Nhiệt độ giữa tháng chín vẫn còn rất cao, dọc đường anh đi tới đây cũng không khiến cho canh gà nguội đi bao nhiêu.

Vì để đẩy nhanh tốc độ, mỗi lần Hà Diệp gắp một đũa mì lên đều ra sức thổi cho nguội.

Nhân lúc không còn khách hàng, Lục Tân quay đầu lại, đúng lúc ấy trông thấy động tác đang chu môi thổi mì của cô.

Lục Tân khẽ cười, thấp giọng nói: "Ăn từ từ thôi, buổi tối tôi rất rảnh, giúp cậu thêm một lúc cũng không sao."

Hà Diệp quay đầu, đối diện với gương mặt thanh tuấn càng có thêm lực công kích hơn khi đứng dưới ánh đèn sáng trưng của Lục Tân, ý cười trong ánh mắt của anh đã trung hòa ngũ quan lạnh lùng, khiến cho người vừa mới miễn cưỡng làm quen được với thần sắc của anh lúc bình thường là Hà Diệp lại bắt đầu cảm thấy xa lạ.

Cô cụp mắt, nhìn chằm chằm vào chỗ canh trước mặt nói: "Làm phiền cậu quá rồi."

Lục Tân: "Đằng nào tôi cũng phải đợi cậu ăn xong mới đi."

Lại có khách hàng tới thanh toán, Lục Tân quay người trở về, kết thúc cuộc trò chuyện này.

Hà Diệp vừa ăn mì vừa quan sát thao tác của anh, Lục Tân càng thong dong không nôn nóng, Hà Diệp lại càng bội phục, học bá hàng đầu đúng là thông minh thật, học cái gì cũng nhanh.

Có Lục Tân trông hàng hộ, Hà Diệp yên tâm đi vào bên trong rửa hộp cơm.

Trên môi còn dính canh gà, Hà Diệp thuận tiện rửa qua mặt.

Khi cô đi ra ngoài, Lục Tân liền nhìn thấy một Hà Diệp bị ướt tóc mái, hai má trắng nõn, đôi môi còn hồng nhuận hơn so với bình thường.

Cô gái vừa mới lên lớp mười hai, thân hình mảnh mai thon thả, hoàn toàn không ăn nhập với thân phận và công việc lo liệu siêu thị của cô lúc này, rất dễ khiến cho người khác lo lắng rằng liệu cô có bị bắt nạt không.

"Hôm nay cảm ơn cậu." Hà Diệp dưa hộp cơm đã được rửa sạch cho anh bằng cả hai tay, thật lòng thật dạ nói cảm ơn, "Cậu có thích đồ ăn vặt nào không, tôi mời cậu."

Gần chỗ quầy thu ngân còn kê hai dãy kệ hàng nhỏ, một dãy bên trái là sô cô la, kẹo cao su, kẹo mút các loại, dãy bên phải là một số hộp sản phầm dành cho người lớn.

Lục Tân lấy một thanh sô cô la lẻ của hãng Dove ở trên kệ hàng bên trái, nhìn Hà Diệp hỏi: "Cái này, có được không?"

Hà Diệp cười: "Đương nhiên là được rồi, cậu lấy thêm vài thanh đi."

Một thanh mới có hai tệ, còn lâu mới đáng giá bằng việc Lục Tân bỏ công sức giúp đỡ cô ngày hôm nay.

Lục Tân: "Không cần đâu, ăn nhiều sẽ ngấy."

Nói xong, một tay anh xách hộp cơm, một tay cầm sô cô la đi ra khỏi siêu thị.

Hà Diệp dõi mắt theo bóng lưng của anh, cơ thể rõ ràng thả lỏng hơn chút.

Quả Nhiên cô vẫn quen ở một mình hơn.

***

Xung quanh bên ngoài cửa Đông của tiểu khu chỗ nào cũng là hàng quán, ngoại trừ các quán ăn ra thì còn có tiệm làm tóc, cửa hàng hoa quả, quán trà sữa vân vân.

Lục Tân mang hộp cơm về nhà, rồi sau đó lại đạp xe đạp ra ngoài.

Anh mua một cốc trà sữa, Lục Tân đỗ xe bên cạnh dải cây xanh ở phía đối diện tiệm làm tóc, đặt hai chân xuống đất rồi ngồi trên yên sau của xe đạp.

Nhìn từ góc quan sát của anh, vừa hay có thể trông thấy chỗ quầy thu ngân của siêu thị Quang Minh, ban ngày cửa kính có thể sẽ hắt sáng, nhưng đến buổi tối thì có thể nhìn rõ mồn một bên trong siêu thị.

Lúc không có khách Hà Diệp gần như đều vùi đầu đọc sách, khi nào có khách tới cô mới đứng lên.

Lục Tân cũng không để mình rảnh, anh đeo tai nghe lên, trong máy mp4 ngoài trừ có các bài hát thì còn có rất nhiều đoạn ghi âm để luyện nghe tiếng Anh.

Cũng không phải lúc nào anh cũng nhìn chằm chằm về phía siêu thị, chỉ khi nào có khách nam bước vào anh mới để ý một lúc.

Châu Hướng Minh gọi điện thoại tới.

Lục Tân liếc nhìn tiệm làm tóc đang mở nhạc sống động rất dễ làm lộ vị trí của bản thân, anh nhấn tắt không nghe máy, gửi cho cậu ta một dòng tin nhắn: [Đang làm bài tập nghe, có chuyện gì?]

Trường châu Hướng Minh: [Bắn hai ván không?]

Châu Hướng Minh đang nói đến trò chơi đột kích đang nổi mà buổi tối cuối tuần hai người thường xuyên chơi.

Lục Tân: [Làm xong hết bài tập rồi?]

Trường châu Hướng Minh: [Cậu là anh em của tớ hay bố tớ vậy?]

Lục Tân: [Bây giờ không rảnh, cậu làm bài tập trước đi, bận xong tớ gọi cậu.]

Trường châu Hướng Minh: [Khoảng mấy giờ?]

Lục Tân: [Chín giờ rưỡi.]

Trường châu Hướng Minh: [Được rồi, tớ làm bài tập trước, đáng lẽ ra định để đến tiết tự học buổi sáng ngày mai mới làm.]

***

Tối cuối tuần nên lượng khách của siêu thị cũng nhiều hơn, thời gian Hà Diệp đọc sách không nhiều, nhưng trong lòng cô rất vui, bởi vì điều ngày đồng nghĩa với việc thu nhập của siêu thị tăng lên.

Hơn tám giờ tối, lượng khách hàng bắt đầu giảm rõ rệt.

Hà Diệp kiểm lại hàng hóa một lượt, rồi vào bên trong lấy hàng cần bổ sung lên kệ ra, rồi đặt lên kệ trưng bày theo trình tự.

Ngoài cửa truyền tới âm thanh cửa kính bị đẩy ra, theo sau đó là giọng nói của người đàn ông nghi ngờ lẩm bẩm: "Không có người?"

Hà Diệp lập tức nói: "Có ạ!"

Nói xong, cô xách giỏ hàng đi ra ngoài trước.

Bước vào siêu thị là hai người đàn ông vẻ ngoài côn đồ, một người nhuộm tóc vàng, một người cắt đầu húi cua, bên dưới chiếc áo cộc tay là hai cánh tay săn chắc ngăm đen săm đầy những hình xăm xanh xanh tím tím.

Hà Diệp không dám nhìn nhiều, cô cụp mắt đi vòng vào bên trong quầy thu ngân.

Tên tóc vàng và tên đầu húi cua đều nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cực kỳ vô lễ trắng trợn khiến cho hai tay đang đặt dưới quầy của Hà Diệp âm thầm run rẩy.

Cuối cùng, tên đầu húi cua nhả một ngụm khói, giọng nói khàn đặc hỏi cô: "Chỗ này của mấy em có bán rượu không?"

Hà Diệp nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn ta một cái, chỉ vào khu bán rượu nói: "Bán, bia hay rượu trắng đều có, ở đằng kia."

Tên đầu húi cua một tay cắm vào túi quần một tay kẹp điếu thuốc, bước ra ngoài tám bước rồi lại loạng choạng đi qua đó, nhìn đông nhìn tây một hồi, không biết đang nhìn cái gì.

"Cả cái siêu thị to như thế này mà chỉ có một mình em trông thôi à?"

Tên tóc vàng thì dựa người sát vào quầy thu ngân, lấy một hộp sản phẩm dành cho người lớn xuống, vừa nghiên cứu vừa quan sát đánh giá Hà Diệp.

Cho dù Hà Diệp không có kinh nghiệm xã hội cũng nhìn ra được hai tên đàn ông này không giống người tốt, cô liếc mắt ra bên ngoài nói: "Bố tôi đi mua hoa quả rồi."

Tên tóc vàng ý vị thâm trường ừ một tiếng, đột nhiên vứt thứ đồ trên tay xuống trước mặt Hà Diệp: "Cái này bán thế nào?"

Hà Diệp nhìn hàng một cái, bên trên rõ ràng có ghi chú giá cả, nhưng cô vẫn trả lời: "Ba mươi sáu đồng."

Tên tóc vàng: "Đắt thế sao, dùng có tốt không, liệu có khi nào đang dùng thì thủng không? Bên dưới của anh đây..."

Hắn ta còn chưa nói xong thì bên ngoài lại có người đi vào.

Hà Diệp dùng ánh mắt như đang nhìn cọng rơm cứu mạng nhìn sang, không ngờ vậy mà cô lại nhìn thấy Lục Tân.

"Bố không ở đây?"

Ánh mắt chạm nhau, Lục Tân lên tiếng trước, ngữ khí tự nhiên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tên tóc vàng đứng như không đứng kia.

Phản ứng của Hà Diệp cũng nhanh, vừa cố gắng khống chế sự hoảng loạn trong lòng, vừa tiếp lời anh: "Đi mua dưa hấu rồi, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về, chắc chắn là lại đang nói chuyện với ông chủ tiệm hoa quả rồi."

Trong lúc nói, Lục Tân đã đi vòng tới bên cạnh Hà Diệp rồi, anh thoải mái tự nhiên đứng ở phía trước: "Tôi trông cho, cậu đi mua giúp tôi cốc trà sữa đi."

Hà Diệp chỉ có thể thuận theo lời anh nói: "Muốn uống vị gì?"

Lục Tân: "Nước chanh, cho đá."

Sau đó anh lục túi quần, đưa cho Hà Diệp một tờ tiền giấy năm mươi tệ.

Hà Diệp lập tức nói: "Tôi có tiền."

Lục Tân nhướn mày, bày ra dáng vẻ của một người anh trai: "Tôi còn để cậu trả tiền cho à? Đi đi, đừng quên mua cho bản thân một cốc."

Hà Diệp cắn môi, lo lắng nhìn anh một cái, sau đó đi ra ngoài, cứ đi ba bước lại quay đầu nhìn lại.

Lúc này Lục Tân mới nhìn tên tóc vàng kia, sau đó nhìn hộp sản phầm dành cho người lớn kí, cầm lên hỏi: "Mua cái này?"

Tên tóc vàng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía đồng bọn của mình.

Lục Tân đặt thẳng hộp đồ kia trở lại kệ hàng.

Tên đầu húi cua ôm theo tám lon bia quay lại, liếc mắt qua Lục Tân, không nói gì, sau khi thanh toán xong thì kéo theo tên tóc vàng đi mất.

Hà Diệp vẫn đang đứng ở quán trà sữa xếp hàng, ánh mắt cứ nhìn về phía siêu thị mãi, chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào. Xác định hai người kia đã đi về hướng tiểu khu khác rồi, cô cũng không mua trà sữa nữa, nhanh chân chạy về siêu thị.

"Cậu không sao chứ?" Cô thở hổn hển, nhìn Lục Tân một lượt từ trên xuống dưới, chỉ sợ hai người kia ra tay với anh.

Lục Tân khẽ cười: "Không sao hết, mua xong tám lon bia thì rời đi rồi."

Hà Diệp nghĩ lại mà trong lòng còn phát sợ, sắc mặt rất kém.

Lục Tân: "Trước đây có từng gặp phải chuyện như thế này chưa?"

Hà Diệp lắc đầu, thực ra những lúc cô trông siêu thị một mình không nhiều, đa số mọi người cũng sẽ không bắt nạt một đứa trẻ con như cô.

Lục Tân: "Vừa nãy tôi ra ngoài mua trà sữa, nhìn thấy hai người họ đi vào nên sợ xảy ra chuyện, vậy nên tới đây xem sao."

Hà Diệp không biết nên nói gì, nếu như Lục Tân không đến, cô sợ rằng hai người kia có thể sẽ động tay động chân mất.

Vừa mới trải qua cảm giác sợ hãi làm cho Hà Diệp không thể nào sắp xếp câu chữ để nói lời cảm kích với anh, cô chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn Lục Tân để bày tỏ lòng cảm ơn.

Thế nhưng thứ Lục Tân nhìn thấy lại mà một lớp nước trong mắt cô, cô tuyệt đối không phải người gan dạ, tối nay chắc chắn đã bị dọa sợ lắm rồi.

Anh nhìn hai tay trống không của cô, khẽ nở nụ cười: "Trà sữa?"

Sắc mặt Hà Diệp hơi dịu lại, cô ngượng ngùng nói: "Tôi tưởng rằng cậu chỉ muốn đuổi tôi đi."

Lục Tân: "Vậy thì tôi tự mua vậy, cậu muốn tiếp tục trông siêu thị, hay là?"

Hà Diệp làm gì còn tâm trạng để mở cửa siêu thị nữa, dù sao thì giờ cao điểm cũng qua rồi, đóng cửa trước một hai tiếng cũng không sao hết.

"Vậy cậu thu dọn đi, tôi đi mua trà sữa, lát nữa cùng nhau về."

Trong lòng Hà Diệp vẫn còn rối bời, cô không nghĩ gì mà lập tức gật đầu.

Mấy phút sau, Hà Diệp khóa chiếc cửa cuốn của siêu thị lại xong thì Lục Tân cũng trở lại rồi, anh còn mang về cho cô một cốc trà sữa: "Không biết cậu thích uống gì nên tôi mua bừa đấy, giảm sợ hãi."

Mấy câu trước còn đỡ, câu cuối cùng chỉ đơn giản là "giảm sợ hãi", thế mà đột nhiên hốc mắt Hà Diệp lại ướt đẫm.

Cô không muốn để Lục Tân biết nên cúi đầu nhận lấy cốc hồng trà sữa thêm topping là kem tươi ở bên trên, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."

Lục Tân: "Khách sáo rồi, cậu ngồi lên đây trước đi, đạp xe về sẽ nhanh hơn một chút."

Hà Diệp đã nhận được lòng tốt của anh nhiều lần như vậy rồi nên không để bụng nhận thêm một lần nữa, cô đi tới bên cạnh yên sau xe đạp của Lục Tân, một tay cầm cốc trà sữa, một tay giữa lấy yên xe rồi ngồi vững.

Lục Tân đạp xe không nhanh nhưng vẫn tạo ra chút gió nhỏ.

Hà Diệp ngửi thấy hương thơm của hoa quế trồng trong tiểu khu, cũng ngửi thấy hương thơm tươi mát của nước xả vải trên quần áo của Lục Tân.

Những điều này đều giúp cho trái tim đang rối bời của cô dần dần bình phục trở lại.

Đến tòa nhà số bảy.

Lục Tân dừng xe, Hà Diệp xuống khỏi yên sau xe đạp, cốc trà sữa trong tay vẫn còn nguyên vì cô chưa uống ngụm nào, miếng kem tươi đã tan ra một ít.

Lục Tân nhìn lên trên tòa nhà: "Tôi đưa cậu lên trên nhé? Tiễn phật phải tiễn đến Tây Thiên*."

*Tiễn phật phải tiễn đến Tây Thiên: Ý là đã làm người tốt thì làm cho chót.

Hà Diệp nào dám làm phiền anh mãi như vậy: "Không cần đâu, cậu mau về đi."

Lục Tân: "Mang điện thoại không?"

Hà Diệp sờ vào trong túi, sau đó gật đầu.

Lục Tân: "Vậy tôi đi trước đây."

Hà Diệp đứng ở bên cạnh, thấy anh đã đạp xe đi được một đoạn rồi cô mới quay người đi vào tòa đơn nguyên.

Trong lúc đợi thang máy, wechat thông báo có một tin nhắn mới.

Nhóm trưởng: [Vào thang máy rồi?]

Hà Diệp nhìn cửa thang máy vừa mới xuống đến nơi đang chầm chầm mở ra, cô trả lời: [Ừ.]

Nhóm trưởng: [Chú không có ở nhà, một mình cậu tôi có chút không yên tâm, chắc chắn cậu vào đến nhà rồi tôi mới đi.]

Mắt Hà Diệp lại đau xót: [Cảm ơn cậu.]

Nhóm trưởng: [Trà sữa có ngon không?]

Hà Diệp lập tức hút một ngụm, vừa lạnh lại vừa ngọt: [Ngon lắm, lần sau tôi mời cậu.]

Nhóm trưởng: [Được, tôi đợi cậu.]

Cửa thang máy mở ra, Hà Diệp bước vào trong, ánh đèn ở hành lang sáng lên, Hà Diệp nhìn cửa nhà của hai gia đình còn lại ở cùng tầng với nhà mình, sau đó nhanh chóng mở khóa đi vào nhà.

Cô bật đèn ở phòng khách lên, Hà Diệp cuối cùng cũng có được cảm giác hoàn toàn oan toàn, cô thông báo với Lục Tân: [Tôi vào nhà rồi.]

Nhóm trưởng: [Nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi về đây.]

Hà Diệp lại nói cảm ơn anh thêm lần nữa, cô đi tới ban công của nhà mình, nhìn xuống bên dưới, chẳng mấy chốc đã trông thấy bóng dáng đang đạp xe của Lục Tân.

Khoảnh khắc này, cô vẫn cho rằng bản thân mình và Lục Tân không thân thiết cho lắm, nhưng Hà Diệp biết, Lục Tân là một người bạn học tốt đáng để tin tưởng.

***

Lục Tân không về thẳng nhà, mà vòng tới dưới lầu nhà Châu Hướng Minh.

Châu Hướng Minh vội vàng chạy xuống cùng với sự nghi ngờ, nhìn thấy cốc trà sữa Lục Tân đưa cho mình, cậu ta ngây người sững sờ, sau đó là cảm động: "Cậu tốt vậy sao?"


Lục Tân: "Đi lên nhà đi."


Nói xong anh liền đạp xe rời đi.


Châu Hướng Minh nắm chặt cốc trà sữa thêm đá, trong lòng lại vô cùng ấm áp!


Cậu ta biết ngay mà, Lục Tân chỉ là nhìn bề ngoài thì lạnh lùng thôi, chứ thật ra trong lòng cũng rất quan tâm đến người anh em tốt là cậu ta đây!


____________________________


Mọi người qua Wordpress của Tặng Cậu Câu Chuyện để đọc nha!


Link: https://tangcaucauchuyen.wordpress.com/to-va-cau-ay-khong-than/

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK