• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không đẹp, chụp lại lần nữa nào.”

Lúc Lục Tân nói như vậy đến lần thứ hai, Hà Diệp đoán được rằng anh đang trêu cợt cô nên lập tức đẩy anh ra rồi một mình bước lên phía trước.

“Không lừa em đâu.” Lục Tân giữ chặt cô lại, giơ màn hình điện thoại di động lên ngay trước mặt cô: “Không tin thì em tự xem đi này.”

Hà Diệp vẫn cứ không tin, nghi ngờ nhìn vào màn hình.

Trong ảnh, cô đội vòng hoa trẻ con đó nằm sấp trên lưng anh, nghiêng đầu hôn lên khuôn mặt anh, mà Lục Tân, không chỉ khóe miệng nhếch lên mà ngay cả đôi mắt cũng tràn đầy ý cười.

Hà Diệp: “…”

Xấu thì cũng xấu rồi, vậy mà anh còn trắng trợn khiến nó xấu thêm một lần nữa chứ.

Hà Diệp muốn bỏ tay anh ra, Lục Tân dùng tay trái cất điện thoại di động vào trong túi, tay phải nắm lấy tay cô, càng nắm càng chặt.

Vóc dáng anh cao lớn, ngón tay thon dài, bốn ngón tay gập lại trong lòng bàn tay cô, ngón cái dễ dàng áp lên mu bàn tay chỗ ngón cái của cô.

Anh không nói lời nào nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Hà Diệp như mất hết sức lực, tầm mắt đảo qua rừng cây phía xa xa rồi lại rơi xuống mặt đất.

Có mấy đóa mai bung nở sớm, cánh hoa rơi xuống đất, Lục Tân giẫm lên những cánh hoa và mảnh đất khô ráo, đứng trước mặt cô.

Chỉ trong chốc lát, hai người đã thay đổi tư thế thành mặt đối mặt, bàn tay đang nắm lấy tay nhau cũng thay đổi vị trí, ngón cái của Lục Tân chuyển sang bên cạnh lòng bàn tay của Hà Diệp.

Điều mà Hà Diệp cảm thấy không quen nhất chính là khoảng cách và sự im lặng thế này, bởi vì không biết giây tiếp theo anh sẽ làm những gì.

Hà Diệp mang theo tâm trạng căng thẳng, suy đoán xem anh định làm gì, tựa như quay trở về thời điểm mấy phút trước khi dò điểm của kỳ thi tuyển sinh vào đại học năm xưa.

Thật ra hai người đã hôn rất nhiều lần, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cho dù có hôn thật đi nữa cô cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với việc anh cứ đứng chắn trước mặt cô rồi lại không hề lên tiếng như vậy.

“Hà Diệp.”

Lại nữa rồi.

Hà Diệp không chịu nổi giọng điệu này của anh nhưng lại chẳng biết làm thế nào, nghiêng đầu hỏi: “Gì cơ?”

Giọng nói của cô rất mềm mại, lúc lên tiếng hỏi cũng rất nhẹ nhàng, âm cuối kéo dài và khẽ khàng, mang theo ý nũng nịu mà ngay cả bản thân cô cũng chưa nhận ra được.

Ánh mắt Lục Tân hơi tối lại, ngón cái dán trong lòng bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo làn da mịn màng tinh tế kia.

Hà Diệp toàn tâm toàn ý đợi anh mở miệng nên không phát hiện ra cử chỉ mờ ám này của anh.

Lục Tân ngắm đôi mi dài của cô, lên tiếng: “Chiều hôm qua khi đưa em về nhà, lúc đứng trước cửa nhà em, anh quên mất xác nhận một chuyện với em.”

Hà Diệp ngẩn ra, lúc đó, lúc đó là lúc anh hỏi cô có muốn thử lại một lần hay không.

“Chuyện gì?”

Cô thật sự không thể nghĩ ra.

Lục Tân: “Lần chia tay đó, ở sân cầu lông, em nói em cũng không hề thích anh, đồng ý ở bên cạnh anh chỉ là vì muốn thử xem sao mà thôi.”

Hà Diệp: “…”

Khuôn mặt cô đỏ bừng, trong lòng cảm thấy xấu hổ khi bị bạn trai cũ lôi lại chuyện xưa sau khi tái hợp.

Lục Tân: “Anh không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn hỏi, ngoài ngoại hình đẹp trai, thành tích xuất sắc, quan tâm săn sóc ra thì lần này em đồng ý quay lại với anh có chút nào bởi vì thích anh không?”

Hà Diệp cắn răng, nhìn chằm chằm vào bàn tay anh: “Anh biết rõ rồi mà còn cố hỏi.”

Lục Tân: “Được, anh biết rồi, bức ảnh mới chụp vừa nãy chính là chứng cứ, nếu sau này em còn muốn chia tay, anh sẽ gửi bức ảnh đó lại cho em.”

Hà Diệp nhìn sang chỗ khác, ủ rũ thì thầm: “Nói cứ như là em sẽ đề xuất chia tay một cách tùy tiện vậy.”

Lục Tân: “Không đâu, nếu em thật sự muốn chia tay thì nhất định là do anh phạm lỗi gì đó.”

Hà Diệp: “…”

Lục Tân: “Ý của anh là, nếu có thể chứng minh bây giờ em thích anh thì chờ đến lúc em muốn chia tay, ít nhất anh còn có tư cách để níu kéo em.”

Hà Diệp: “Được, vậy anh cứ chờ xem, em cũng sẽ chờ, xem thử anh còn có thể chọc vào em kiểu gì nữa.”

Lục Tân: “…”

Anh chàng sinh viên xuất sắc á khẩu không trả lời được, Hà Diệp lập tức nở một nụ cười, thúc giục anh: “Được rồi, đi dạo tiếp thôi.”

Lục Tân xoay người, chờ bạn gái nằm sấp trên lưng mình rồi mới tuyệt vọng nói: “Em yên tâm đi, lần này cho dù nửa đêm em có gọi anh đến chỗ em thì anh cũng chẳng đến đâu.”

Hà Diệp nắm lấy bả vai anh: “Anh cũng yên tâm đi, cho dù em có không cẩn thận trượt chân không đứng lên nổi thì cũng sẽ chẳng gọi anh vào lúc nửa đêm đâu.”

Lục Tân: “Đó là nhu cầu bình thường mà, nên gọi mà, phải gọi đấy.”

Hà Diệp che lỗ tai lại: “Không được nói nữa.”

Lục Tân: “Được.”

Sau khi dạo một vòng quanh núi Mai, hai người mới nhanh chóng lái xe rời đi, đến nhà hàng ở trung tâm thương mại gần khu chung cư dùng bữa.

Hà Diệp gọi món ăn trước, sau khi cô gọi xong Lục Tân mới nhận lấy thực đơn, lúc đang định gọi thêm vài món nữa, bỗng nhiên anh ngước mắt lên.

Hà Diệp nhanh chóng hạ thấp điện thoại di động xuống.

Lục Tân bất ngờ: “Chụp lén anh hả?”

Khuôn mặt Hà Diệp nóng bừng, giải thích: “Ai chụp lén gì anh, em chỉ muốn cài đặt nhận dạng khuôn mặt cho anh thôi, để đỡ mỗi lần anh đến đều phải gọi mở cửa. Trong nhà cũng chỉ có mỗi mình em, bầu không khí vốn đang yên tĩnh mà đột nhiên lại có tiếng chuông, em dễ bị giật mình lắm.”

Lục Tân rũ mắt, thản nhiên nói: “Có cần thiết không? Anh cũng đâu có đến thường xuyên.”

Hà Diệp: “… Đúng, không cần thiết, vậy em xóa ảnh đây.”

Sợ anh không nhìn thấy, cô đặt điện thoại di động lên giữa bàn, xóa ảnh ngay trước mặt anh.

Lục Tân không để bụng, cười khẽ.

Chờ sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Tân lái xe đưa cô về nhà, anh đẩy xe lăn đến ngoài sảnh thang máy bên cạnh gara, lúc cần phải mở cửa, Hà Diệp muốn đứng dậy khỏi xe lăn nhưng bạn trai sau lưng lại dùng tay ấn cô ngồi xuống: “Như thế phiền lắm, cài nhận dạng khuôn mặt cho anh là được rồi.”

Hà Diệp: “Phiền gì đâu, đứng một lát là xong ngay ấy mà.”

Lục Tân: “Bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi nhiều.”

Hà Diệp còn muốn tiếp tục giận dỗi nhưng vành tai lại đột nhiên bị Lục Tân dùng ngón tay búng nhẹ một cái: “Đừng quậy nữa, anh cần thật mà.”

Hà Diệp ngừng lại một lát rồi lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.

Lục Tân vòng đến trước mặt cô, vịn vào xe lăn, quỳ một gối xuống, cố gắng để mình ngang bằng với cô.

Ngũ quan của người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, giống như dã thú nhìn thấy con mồi mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, ánh mắt nóng rực, như lẽ đương nhiên.

Cho dù cách một lớp màn hình điện thoại nhưng Hà Diệp vẫn không có can đảm nhìn thẳng vào anh, chỉ tùy tiện chụp một bức ảnh rồi cúi đầu hí hoáy.

Lục Tân tới gần, xem cô cài đặt.

Phải điền một số thông tin, chẳng hạn như mối quan hệ giữa người đó và chủ nhà, thật ra xét duyệt cũng không đến nỗi khắt khe lắm. Dưới cái nhìn chăm chú quá mức lộ liễu của Lục Tân, Hà Diệp khẽ cười, nhập nội dung “bạn cũ” vào ô quan hệ.

Vừa mới nhập bính âm vào xong, Lục Tân đã giành lấy di động của cô, lúc đưa lại cho cô thì đã điền xong thông tin, ô quan hệ được đổi thành “Chồng”.

Hà Diệp thật sự cảm thấy có đôi khi da mặt của anh rất dày.

Lục Tân tự mình mở cửa rồi đẩy cô vào bên trong, thoáng thấy được cô đang chỉnh sửa thông tin trên điện thoại di động. Sau một lúc do dự, cuối cùng cô quyết định sửa thành: “Bạn trai”.

Lên đến tầng trên, Hà Diệp vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính một lát, lúc trở lại phòng khách thì thấy Lục Tân đang ngồi trên sô pha chọn phim.

Hà Diệp: “… Không phải đã nói là phải tránh hiềm nghi hay sao?”

Lục Tân: “Anh xem một mình, em đi ngủ một lát đi, nhớ phải khóa cửa vào đấy.”

Hà Diệp: “… Anh có muốn nằm nghỉ một lát không, nằm ở sô pha hay phòng ngủ phụ gì đấy cũng được.”

Đã hơn ba giờ rồi, sáu giờ là phải chuẩn bị bữa tối, không cần thiết phải bắt anh chạy tới chạy lui giữa hai khu chung cư.

Lục Tân nhìn cô một cái, nói: “Phòng ngủ phụ đi.”

Hai vợ chồng Hà Dũng sẽ không đến đây sống cùng con gái, phòng ngủ phụ được Hà Diệp chuẩn bị để tiếp đãi ông bà nội, bình thường cũng chỉ đặt sẵn một tấm nệm, trong tủ có bộ chăn ga gối bốn mảnh, toàn bộ đều là đồ mới mua, đã được giặt giũ sạch sẽ, vẫn chưa dùng đến.

Hà Diệp đúng ở cửa, chỉ huy Lục Tân tự dọn dẹp giường, dù sao bây giờ cô cũng không tiện hoạt động.

Bộ chăn ga gối bốn mảnh có màu xám xanh, sau khi trải xong, Lục Tân nhìn bạn gái với ánh mắt phức tạp.

Hà Diệp: “Ông bà nội em thích màu này.”

Lục Tân: “Em nhớ cho rõ đây, cho dù anh có già đi thì thẩm mỹ cũng sẽ không trở thành thế này đâu.”

Hà Diệp: “Mặc kệ anh, liên quan gì đến em chứ.”

Nói xong, cô quay về phòng ngủ chính nghỉ ngơi, hơn nữa còn thật sự khóa trái cửa từ bên trong.

Hà Diệp chui vào trong ổ chăn nhưng tạm thời vẫn chưa ngủ được, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên phía anh.

Vài phút sau, Lục Tân gửi một bức ảnh chụp màn hình đến, là ảnh chụp thông tin nhận dạng khuôn mặt mà anh đã cài đặt cho cô, bức ảnh được anh dùng là bức ảnh Hà Diệp chụp một mình hôm nay, quan hệ: vợ.

Hà Diệp: [Nghe bạn cùng phòng hồi đại học của em nói, lúc yêu đương hẹn hò, rất nhiều sinh viên nam đều đặt ghi chú này cho bạn gái của mình, không ngờ anh cũng dung tục như vậy.]

Tổ trưởng: [Phép khích tướng?]

Hà Diệp: [Sự thật mà thôi.]

Tổ trưởng: [Chẳng sao cả, vốn yêu đương đã là một chuyện rất dung tục rồi, xuyên suốt cả lịch sử phát triển của nhân loại, không ai có thể nghĩ ra cách nào mới lạ hơn đâu.]

Hà Diệp: [… Đúng rồi, gửi mấy bức ảnh chụp hôm nay cho em đi.]

Lục Tân gửi liên tiếp hơn ba mươi bức, hầu hết trong số đó đều là do anh chụp lén.

Hà Diệp cảm thấy xấu hổ khi xem ảnh chụp chung của hai người trước mặt anh, bây giờ chỉ có một mình, cô chăm chú ngắm nhìn phải đến mấy phút.

Cũng phải rất lâu sau Lục Tân mới lại gửi tin nhắn đến: [Ngủ rồi hả?]

Hà Diệp: [Ừ.]

Lúc ăn tối, có một chuyện mà Hà Diệp nhất định muốn nói với anh.

“Ngày mai đi làm, anh định nói với mọi người thế nào về mối quan hệ của chúng ta?” Hà Diệp gẩy gẩy mấy hạt cơm trong bát, nhìn anh đang ngồi ở phía đối diện, lên tiếng hỏi.

Lục Tân: “Tùy em thôi, nếu em không muốn công khai thì anh sẽ làm như vẫn đang ở giai đoạn đơn phương theo đuổi em. Nếu em không ngại công khai thì anh sẽ ăn ngay nói thật, bạn gái mối tình đầu, tình cũ không rủ cũng tới.”

Hà Diệp cúi đầu: “Chỉ sợ bọn họ sẽ truy hỏi vì sao lúc trước chúng ta lại chia tay.”

Lý do khác thì cũng chẳng sao nhưng mà hai người lại chia tay vì chuyện như thế, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy xấu hổ.

Lục Tân: “Ý của em là, coi như chúng ta lần đầu tiên hẹn hò?”

Hà Diệp: “Cũng được mà, phải không? Trước kia là bạn cũ, vô tình gặp lại ở chỗ làm nên cứ thể bên nhau.”

Lục Tân: “Được thì cũng được nhưng nếu vậy có vẻ như em dễ dãi quá, dù sao em cũng mới đi làm được có một tháng, cực kỳ không đúng với thực tế.”

Hà Diệp: “…”

Lục Tân: “Hay là thế này, cứ nói anh đã thầm yêu em từ hồi còn học cấp ba nhưng em chỉ tập trung vào học tập nên không đồng ý, sau khi gặp lại bị lòng thành của anh làm cảm động?”

Hà Diệp chỉ muốn cười.

Cuối cùng vẫn quyết định chấp nhận cách nói thầm yêu.

Tám giờ sáng hôm sau, Lục Tân tới đón Hà Diệp.

Trên đường đi tâm trạng của Hà Diệp vẫn rất tốt nhưng sau khi đến công ty, ăn xong bữa sáng ở căng tin rồi cùng nhau đến phòng làm việc, cô lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Lục Tân nhìn đồng hồ: “Tốt rồi, có lẽ mới chỉ có Hồ Cường đến thôi.”

Hà Diệp lấy lại bình tĩnh, trong tổ vận hành và điều khiển của bọn họ, anh Cường thuộc tuýp người nghiêm túc, thỉnh thoảng lắm mới đùa giỡn.

Phòng làm việc gần ngay trước mắt, Hà Diệp đứng sát vào bên tường, ra hiệu cho Lục Tân vào trước xem xét tình hình.

Lục Tân cười đi vào.

“Ái chà chà, còn cười nữa cơ đấy, làm tổ trưởng của chúng ta cả năm trời rồi, đã lúc nào cười như được mùa thế chưa ấy nhỉ?”

“Hẹn hò vào rồi đúng là khác biệt.”

“Hà Diệp đâu? Không phải trốn ở bên ngoài đấy chứ?”

Gần như ngay khi Lục Tân mới bước vào, bên trong lập tức vang lên những giọng nói quen thuộc, có của Trình Duệ, của Phùng Thu Vũ, còn có của anh Cường nữa.

Hà Diệp: “…”

Đúng lúc sắp bốc hơi tại chỗ, Hà Diệp lại nghe thấy Lục Tân lên tiếng bằng chất giọng lành lạnh đặc trưng của mình: “Da mặt cô ấy mỏng, mọi người tỏ ra bình thường chút đi.”

“Được được được, nghe lời tổ trưởng, mọi người nhanh chóng cúi đầu xuống, chờ lát nữa Hà Diệp vào, không ai được phép nhìn cô ấy cả.”

Bên trong quả thật trở nên im lặng.

Hà Diệp dựa vào tường, hai gò má đỏ rực như quả táo đỏ.

May mắn thay, lúc này Lưu Phi lại xuất hiện ở đầu bên kia của hành lang, thấy Hà Diệp, ánh mắt của anh ấy sáng rực lên, tay trái cầm một hộp sữa chua, tay phải cầm một hộp quả hạch chạy tới, bước chân nện trên nền đất phát ra tiếng vang rầm rập: “Hà Diệp, chân cô thế nào rồi? Xin lỗi vì chuyện ngày hôm đó. Tôi cũng không biết cô thích ăn gì cả nên mua đại hai loại khác nhau…”

Sự áy náy của anh ấy cộng thêm cả món quà xin lỗi mộc mạc đã giúp Hà Diệp bớt đi cảm giác ngượng ngùng, cô vừa gạt mấy món quà Lưu Phi đang đưa đến ra vừa bước vào phòng.

Lưu Phi: “Nhận lấy đi, nếu không tôi thật sự rất… Ối, sao mọi người đều đi làm sớm thế?”

Thừa dịp anh ấy không tập trung, Hà Diệp nhanh chóng bước đến bàn làm việc của mình, giấu mình sau bức bình phong.

Lưu Phi còn đang thất thần, bỗng nhiên có người nhận lấy sữa chua và đồ ăn vặt trong tay anh ấy.

Lưu Phi ngơ ngác nhìn tổ trưởng trước mặt.

Lục Tân: “Cảm ơn.”

Lưu Phi: “???”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK