Thời gian là từ chín giờ sáng đến mười một giờ.
Tám giờ tròn, Lục Tân gửi tin nhắn đến: [Thức dậy chưa?]
Chiếc lá tròn tròn: [...Tôi chứ có phải Châu Hướng Minh đâu.]
Lục Tân: [Lát nữa cùng nhau tới trường nhé?]
Chiếc lá tròn tròn: [Được thôi.]
Nửa tiếng sau, Hà Diệp đi xuống dưới tòa nhà, phát hiện Lục Tân và Châu Hướng Minh đều đang đợi ở bên dưới rồi.
Lục Tân nhìn có vẻ không khác gì so với ngày thường, dù cho ngày hè nóng bức thì trên người anh cũng vẫn mang khí chất thanh mát sảng khoái, Châu Hướng Minh thì tiều tụy hơn nhiều, hai quầng mắt thâm sì rõ mồn một.
"Tối hôm qua tôi hưng phấn quá nên cả đêm không ngủ được, độc suy nghĩ xem nên đăng ký trường đại học nào."
Phát giác ra ánh mắt của Hà Diệp, Châu Hướng Minh ngáp một cái rồi giải thích với cô.
Chủ đề này không có gì để nói với Lục Tân hết, bởi vì trường đại học hàng đầu của hàng đầu đã vươn cành ô liu ra cho Lục Tân rồi, còn thứ mà tất cả thí sinh thi đại học đều phải đối mặt chính là cả một ao cá đại học, thí sinh vừa phải xem xét xem con cá đại học nào ngon, lại còn phải ước lượng đánh giá năng lực của bản thân xem có thể chuẩn xác bắt được con cá đó không.
Châu Hướng Minh hỏi Hà Diệp: "Cậu đăng ký vào Thanh Hoa à? Lục Tân nói cậu có hy vọng."
Hà Diệp cười khổ: "Nghe xem giáo viên chủ nhiệm nói như thế nào đã, tôi cảm thấy hy vọng không lớn."
Nếu có thể vào được Thanh Hoa thật đương nhiên là cô rất vui rồi, nhưng nếu như điểm số chỉ ở tốp dưới của Thanh Hoa thì khả năng cao phải chấp nhận điều chỉnh lại chuyên ngành nguyện vọng, nhưng Hà Diệp có mục tiêu vô cùng rõ ràng, cô không muốn tạm bợ.
Châu Hướng Minh nhìn sang Lục Tân.
Lục Tân không hề phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Đến phòng học của lớp tám, giáo viên chủ nhiệm đã đến rồi, ngồi trước bàn giáo viên, xung quanh vây đầy học sinh, đều đang nhờ ông tư vấn mấy vấn đề liên quan đến việc điền nguyện vọng.
Khoảnh khắc Lục Tân xuất hiện ở cửa phòng học, các bạn học không hẹn mà đồng loạt trở nên yên lặng, ánh mắt đồng thời cùng đổ dồn về phía anh.
Với tư cách là học sinh đứng thứ nhất và người đẹp trai nhất của lớp, trước đây Lục Tân đã đủ thu hút sự chú ý của người khác rồi, bây giờ anh lại thi đại học được 776 điểm, anh chẳng khác nào một tia sáng, rực rỡ chói mắt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chế Ngự Nam Thần
3. Nữ Đồng Nghiệp Trà Xanh Có Quỷ
4. Sư Phụ, Cho Ta Cắn Miếng Đi
=====================================
Châu Hướng Minh nháy mắt ra hiệu với Hà Diệp, Hà Diệp mím môi cười, hai người ăn ý cùng nhau dừng lại, để cho Lục Tân một mình hưởng thụ thời khắc tỏa sáng này.
Giáo viên chủ nhiệm dùng ánh mắt yêu quý như đang nhìn học trò cưng của mình để nhìn Lục Tân: "Nhận được điện thoại rồi chứ?"
Lục Tân gật đầu, ánh mắt nhìn thấy động tác nhỏ của hai người đi cùng mình.
Giáo viên chủ nhiệm: "Tới Thanh Hoa?"
Lục Tân: "Vâng."
Cả phòng học lập tức vang lên tiếng bàn tán ngưỡng mộ.
Lục Tân trở về chỗ ngồi của mình, lúc này Hà Diệp mới đi cùng Châu Hướng Minh vào bên trong.
Giáo viên chủ nhiệm cười với cô học trò yên tĩnh khiêm tốn kia: "Hà Diệp đợi một chút nhé, lát nữa thầy sẽ nói chuyện với em."
Hà Diệp ngoan ngoãn gật đầu với ông.
Cô ngồi vào chỗ của mình, nhìn giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng, trong lòng vẫn cảm thấy hồi hộp.
Mười mấy phút sau, giáo viên chủ nhiệm vẫy tay với Hà Diệp.
Mọi người đều biết giáo viên chủ nhiệm sắp nói gì với Hà Diệp, có người còn duy trì khoảng cách để theo dõi, cũng có người vốn ngay từ đầu đã đứng xung quanh bàn giáo viên, nên lựa chọn ở lại bên cạnh nghe.
Hà Diệp thấp thỏm đi tới bên cạnh giáo viên chủ nhiệm, cô vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lục Tân và Châu Hướng Minh cũng đi theo tới.
Châu Hướng Minh bày ra vẻ mặt thái và tư thái nhiệt tình thân thiết với giáo viên chủ nhiệm: "Thầy cũng tham mưu giúp em đi thầy?"
Giáo viên chủ nhiệm: "Ngoan ngoãn xếp hàng đi."
Châu Hướng Minh lập tức làm động tác khóa miệng lại.
Có điều cậu ta cắt ngang như vậy nên khi các bạn học khác nhìn Lục Tân, cũng sẽ tự động hiểu rằng Lục Tân đi lên đây cùng Châu Hướng Minh.
Giáo viên chủ nhiệm rút ra hai tờ bảng biểu, một tờ là danh sách tốp năm mươi người có điểm thi đại học cao nhất năm nay của Nhị Trung, một tờ là tình hình trúng tuyển vào những trường đại học hàng đầu của những học sinh trường Nhị Trung vào vài năm đổ lại đây.
Sau đó ông nhìn Hà Diệp, giáo viên chủ nhiệm bình dị dễ gần giống hệt như một người bạn già: "Điểm thi của Hà Diệp vô cùng tốt, xếp hạng sáu mươi ba của trường, ba năm trở lại đây số người trúng tuyển vào Thanh Bắc của trường chúng ta lần lượt là 25, 31 và 35, năm nay nếu như em không giới hạn chuyên ngành thì có lẽ có thể thử xem sao."
Nghe thấy giáo viên chủ nhiệm nói vậy, các bạn học cũng ngưỡng mộ nhìn về phía Hà Diệp.
Thế như trên mặt Hà Diệp lại chẳng có bất kỳ vẻ bất ngờ nào.
Giáo viên chủ nhiệm: "Sao vậy, có chuyên ngành nào mà em đặc biệt muốn học sao?"
Hà Diệp vân vê ngón tay: "Vâng, em rất muốn học những ngành như ngành kỹ thuật cơ khí, công nghệ thông tin, kỹ thuật điện hoặc tự động hóa hơn."
Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày, toàn là những ngành hot, điểm trúng tuyển đương nhiên cũng sẽ tăng cao như nước tăng vậy.
Hà Diệp hiểu ra, không biết vì sao, ngược lại cô còn cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được gánh nặng vậy.
Ước mơ của cô là đỗ vào trường Đại học Giao thông, Thanh Bắc là miếng mồi nhử đột nhiên từ trên trời rơi xuống, nhìn thì có vẻ trong tầm với nhưng lại mang theo đó là những đắn đo quan ngại.
Thế nhưng, nếu như cô từ bỏ miếng mồi này, thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng đơn giản.
"Thầy ơi, nếu như em đăng ký vào những chuyên ngành này của Đại học Giao thông Thượng Hải, tỷ lệ thành công trúng tuyển có cao không ạ?"
Giáo viên chủ nhiệm: "Vậy thì cơ bản không có vấn đề gì, chỉ là nếu có thể vào được Thanh Bắc mà lại đến Đại học Giao thông thì ít nhiều cũng có chút đáng tiếc."
Cho dù những chuyên ngành át chủ bài này của Đại học Giao thông đều không hề thua kém Thanh Bắc, nhưng xét về độ công nhận của toàn dân thì Đại học Giao thông vẫn kém hơn một chút.
Hà Diệp cười: "Không sao ạ, đây đã là lần phát huy tốt hơn bình thường của em rồi, em rất hài lòng ạ."
Không phải nụ cười miễn cưỡng, mọi người đều có thể nhìn ra cô thật sự cảm thấy vui lòng.
Giáo viên chủ nhiệm: "Được, vậy em tự suy nghĩ thật kỹ nhé, về nhà thượng lượng bàn bạc với phụ huynh, cứ tổng hợp những ý kiến tham khảo từ các phía, dù sao vẫn còn tận ba ngày nữa mới phải điền nguyện vọng."
Hà Diệp chân thành cảm ơn thầy, sau đó nhường chỗ lại cho bạn học tiếp theo.
Lúc Chu Tình, Ngô Viên Viên tới trường, Hà Diệp liền tụ họp với chị em tốt của mình, thảo luận kế hoạch đăng ký nguyện vọng của nhau.
Ba cô gái nói chuyện rất náo nhiệt, hàng cuối cùng, Châu Hướng Minh nhìn thấy khuôn mặt cười tươi chỉ còn lại sự hài lòng của Hà Diệp, cậu âm thầm sốt ruột thay Lục Tân.
Châu Hướng Minh gọi Lục Tân tới hành lang, nhỏ giọng nói: "Hà Diệp không muốn đăng ký Thanh Hoa, cậu mau chóng làm gì đó đi chứ, cậu ấy vẫn luôn bội phục cậu, biết đây đồng ý nghe theo cậu thì sao."
Hai người đứng ở bên cạnh cửa sổ gần ngay cửa sau của phòng học, đứng từ vị trí của Lục Tân vừa hay có thể nhìn thấy chỗ ngồi của Hà Diệp.
Anh nhìn về bên đó, đáp lại Châu Hướng Minh bằng giọng điệu ung dung: "Đại học Giao thông cũng rất tốt, chuyên ngành cũng phù hợp với cô ấy."
Mặc dù cô trầm tĩnh lại sợ giao tiếp, nhưng vẫn luôn biết rất rõ mục tiêu của bản thân, nếu như chỉ vì ánh hào quang của Thanh Bắc mà học một chuyên ngành bản thân không thích, như vậy có khả năng sẽ trở thành một sự dày vò.
Châu Hướng Minh không thể tưởng tượng nổi: "Cậu không muốn học cùng một trường với cậu ấy? Đến khi một nam một bắc thật rồi là phải xa nhau bốn năm đấy, cả bốn năm lận đấy, tớ nói cho cậu biết, yêu xa cực kỳ dễ chia tay!"
Nhận ra Chu Tình đang nhìn về bên này, Lục Tân nhìn bạn của mình, không quan tâm nói: "Bình thường gọi video, cuối tuần nghỉ hè nghỉ đông đều có thể gặp nhau, không tính là yêu xa cho lắm."
Châu Hướng Minh khinh thường nói: "Nghỉ hè nghỉ đông thì có thể, nhưng cuối tuần thì cậu nằm mơ đi, thời gian đều lãng phí trên đường đi rồi."
Lục Tân: "Tàu cao tốc năm tiếng, cũng vẫn còn tốt."
Châu Hướng Minh: "...Chẳng lẽ cậu đã tìm hiểu hết rồi!"
Lục Tân mặc nhận, lại nhìn Hà Diệp ở phía trước một lần nữa.
Châu Hướng Minh bị dáng vẻ đã nắm chắc hết mọi chuyện trong lòng bàn tay này kích thích rồi, cố ý chế giễu nói: "Có chuẩn bị nhiều hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, người còn chưa theo đuổi được, cuối cùng bị Hà Diệp từ chối thì buồn cười lắm."
Lục Tân lạnh nhạt lườm cậu ta một cái.
Châu Hướng Minh hừ một tiếng, vậy mà lại có chút mong đợi Hà Diệp cho Lục Tân ăn một vố lớn, đến lúc đó cậu ta nhất định sẽ chạy đến trước mặt Lục Tân cười to ba tiếng!
Về vấn đề lựa chọn chuyện ngành của con gái, Hà Dũng không xen vào.
Ông mới chỉ tốt nghiệp cấp ba, kiến thức có hạn, huống hồ gì những năm nay khoa học kỹ thuật trong nước ngày càng phát triển, có những thứ ông còn chưa nghe thấy bao giờ, còn không hiểu biết bằng con gái.
"Đại học Giao thông thì Đại học Giao thông, cách gần cũng tiện về nhà, cũng không cần phải cố gắng thích ứng với khí hậu ở miền Bắc nữa."
Biết con gái mình chỉ thích Đại học Giao thông, đương nhiên Hà Dũng sẽ chỉ chọn nói những lời mà con gái muốn nghe.
Nhận được sự ủng hộ của bố, Hà Diệp không còn bất kỳ lo nghĩ nào nữa, ngày hai mươi sáu tới trường điền nguyện vọng, nguyện vọng đầu tiên Hà Diệp không chút do dự điền Đại học Giao thông Thượng Hải.
Điền nguyện vọng xong, các bạn học của lớp tám tụ họp ở trong phòng học, trao đổi lựa chọn của bản thân.
Chu Tình chiếm chỗ ngồi phía trước mặt Hà Diệp, quay người ngồi ngược về phía sau, hai tay chống dưới cằm than thở: "Chọn tới chọn lui, cuối cùng tớ vẫn đăng ký vào Đại học Tài chính của thành phố chúng ta, sau này chắc chắn sẽ tìm việc ở đây, một trường bình thường ở bên ngoài thì độ nổi tiếng ở chỗ chúng ta không cao, trường trọng điểm một chút thì điểm của tớ lại khó mà đỗ được."
Hà Diệp nghe vậy thì bất ngờ nhìn hàng ghế phía sau.
Lục Tân nhận ra động tác của cô, anh ngước mắt lên.
Nhưng người mà Hà Diệp nhìn lại là Châu Hướng Minh, cô nói với Chu Tình: "Hai người các cậu đăng ký chung một trường."
Trước đó Chu Tình toàn nói với cô về một trường Đại học khác, ngược lại là Châu Hướng Minh, sớm đã quyết định học Đại học Tài chính rồi.
Chu Tình:...
Châu Hướng Minh:...
Hai người kinh hãi đưa mắt nhìn nhau, khi Chu Tình lộ ra biểu cảm ghét bỏ, Châu Hướng Minh liền vui vẻ nói: "Chắc không phải cậu yêu thầm tôi đấy chứ? Thi Đại học mà cũng muốn thi cùng một trường với tôi."
Chu Tình: "Hứ! Có quỷ mới biết cậu đăng ký Đại học Tài chính!"
Châu Hướng Minh: "Đừng che giấu nữa, tôi từng kể với Hà Diệp chuyện này, chắc chắn là Hà Diệp kể với cậu rồi."
Hà Diệp: "Tôi không kể."
Cô còn chẳng bao giờ nói chuyện về hai chàng trai này với Chu Tình, sợ máu tám chuyện của Chu Tình bùng lên ngày một mạnh mẽ.
Châu Hướng Minh: "Cậu không cần che giấu thay cho cậu ấy, không sao cả, người yêu thầm tôi có nhiều như vậy, thêm một cậu ấy nữa..."
Châu Hướng Minh còn chưa kịp nói xong, Chu Tình đã cầm cây chổi lên xông về phía cậu ta rồi, Châu Hướng Minh thành thục chen ra từ phía sau Lục Tân, chớp mắt hai người họ lại bỏ ra ngoài hành lang cậu đuổi tôi chạy rồi.
Hà Diệp vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy ngưỡng mộ, thực ra có bạn học thân quen học cùng một trường Đại học, cũng rất tốt mà phải không?
Cuộc tụ họp ngắn ngủi kết thúc, các bạn học ai về nhà nấy.
Trước đó khi biết điểm, lại bị chuyện điền nguyện vọng ràng buộc, nên mọi người không có tâm trạng đi chơi xa, bây giờ chuyện quan trọng đều giải quyết xong rồi, trong nhóm lớp liền bắt đầu các kiểu "tuyên truyền du lịch".
Chị họ của Chu Tình sắp đi du lịch tự túc ở ven biển Ninh Thành, Chu Tình rủ Hà Diệp đi nhờ xe của chị họ mình một lần, ở đó chơi ba ngày liền.
Sau khi trở về Chu Tình vẫn còn muốn đi Tứ Xuyên, Vân Nam du lịch, Hà Diệp thì không đi nữa, một là vì vé máy bay đắt, hai là vì cô còn có kế hoạch khác.
Được nghỉ hè tận hai tháng liền, Hà Diệp tính tìm việc làm thêm, tranh thủ kiếm học phí Đại học, giúp bố giảm nhẹ gánh nặng.
Ngày hai tháng bảy, Hà Diệp ngồi trong phòng sách đọc qua mấy bài viết tuyển người làm gia sư trong thành phố, chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh nhận được một tin nhắn.
Lục Tân: [Vẫn ở Ninh Thành sao?]
Chiếc lá tròn tròn: [Hôm qua tôi về đến nhà rồi.]
Lục Tân: [Tiếp theo có kế hoạch gì không?]
Chiếc lá tròn tròn: [Chắc là đi làm thêm, nếu không thì rảnh quá cũng chán lắm.]
Cô nói đều là lời thật lòng, đã quen với tiết tấu ôn tập căng thẳng của lớp mười hai rồi, nên bây giờ đột nhiên không có việc gì để làm liền cảm thấy thật sự có chút bức bối.
Lục Tân: [Bên công ty Khoa học kỹ thuật Lam Hải có cơ hội thực tập, đi cùng nhau không?]
Công ty Khoa học kỹ thuật Lam Hải là công ty niêm yết nổi tiếng trong toàn nước, trụ sở chính được đặt ở An Thành, cũng là doanh nghiệp vinh dự của thành phố này.
Hà Diệp động lòng rồi: [Nội dung thực tập là gì vậy?]
Lục Tân: [Có vài hạng mục có thể chọn, nhưng tôi thấy kiểm tra phần mềm là thích hợp với chúng ta nhất, có thể học được những thứ mới.]
Chiếc lá tròn tròn: [Khó quá rồi, tôi còn chưa tiếp xúc qua những việc này bao giờ.]
Lục Tân: [Xin vào cũng khá lá dễ, cũng sẽ không giao cho chúng ta nhiệm vụ quá khó, ngày 14 bắt đầu, hai tuần này tôi có thể dạy cậu trước.]
Dạy hay không không quan trọng, Hà Diệp còn quan tâm một vấn đề khác nữa: [Với lại, thực tập có lương không?]
Lục Tân ở đầu dây bên kia điện thoại khẽ cười: [Có, nhưng có điều không cao, dù sao thì chúng ta chỉ làm một tháng, hoàn toàn là dựa vào công việc này để tích lũy kinh nghiệm, lương một tháng bốn nghìn tệ, ngoài ra còn có các phụ phí trợ cấp như là tiền cơm hay tiền đi lại.]
Anh không nói cho Hà Diệp biết rằng, cơ hội thực tập trong kỳ nghỉ hè của Lam Hải thông thường chỉ dành cho những sinh viên đại học có nền tảng chuyên ngành, anh có thể giành được cơ hội này, ngoại trừ nhân tố bản thân ra thì cũng là vì ở Lam Hải có người quen của anh.
Thứ Lục Tân cần là kinh nghiệm, nên không quá quan tâm tới vấn đề tiền lương.
Thế nhưng lúc này Hà Diệp lại đặt vấn đề tiền lương lên trước kinh nghiệm: [Vậy tôi vẫn muốn làm gia sư hơn, nghe nói học sinh cấp ba thi đại học được trên bảy trăm điểm có thể nhận được mức tiền lương 100 tệ một tiếng.]
Nếu như tính toán theo cách đó mà mỗi ngày dạy phụ đạo thêm cho hai học sinh, mỗi người hai tiếng, một tháng làm việc hai mươi ngày, tổng thu nhập có thể đạt tới tám nghìn tệ.
Đi dạy hai tháng kiếm được mười sáu nghìn tệ, đủ học phí cho cả ba năm đại học rồi, đợi đến khi cô học được những kiến thức chuyên ngành ở trường đại học rồi kỳ nghỉ mới tính đến chuyện đi thực tập hoặc làm thêm ở công ty lớn cũng chưa muộn.
Nếu không tìm được những học sinh như vậy thì còn có thể đi tới các trung tâm đào tạo, tiền lương cũng rất nhiều, chỉ có điều sẽ vất vả hơn một chút, không được tự do thoải mái như đi làm gia sư tự do.
Sau khi gửi đoạn tin nhắn kia đi, Hà Diệp bỗng nhiên nhận ra gì đó, vội vàng bổ sung thêm một câu: [Có điều vẫn phải cảm ơn cậu nhé, có thể đi thực tập ở Lam Hải chắc chắn sẽ học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm, chỉ là tôi muốn kiếm tiền hơn, lãng phí lòng tốt của cậu rồi.]
Lục Tân: [Không đễn nỗi lãng phí, chỉ là có chút đáng tiếc.]
Chiếc lá tròn tròn: [Đúng vậy, đây là cơ hội rất khó có được, nhưng cậu có kinh nghiệm lập trình, còn tôi thì hoàn toàn không có nền tảng, thật sự rất không phù hợp, áp lực quá lớn rồi.]
Lục Tân lại cười.
Anh có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ vừa nghiêm túc chân thành lại vừa ngốc nghếch lúc này của Hà Diệp.
Có lẽ chỉ khi nào anh nói rõ ra rồi cô mới có thể hiểu được?
Hà Diệp tự đăng một bài viết nhận dạy gia sư.
Thành tích thi đại học của cô vô cùng chói mắt, chẳng mấy chốc đã có phụ huynh liên hệ với cô, là một bà mẹ của một nam sinh chuẩn bị lên lớp chín, cần dạy kèm môn toán, nhưng yêu cầu khi Hà Diệp đến nhà phải mang theo chứng minh thư nhân dân, thẻ dự thi Đại học và bảng điểm thi Đại học của cô.
Đây đều là những thao thác bình thường nên Hà Diệp vui vẻ đồng ý.
Cô tìm sách giáo khoa cùng với sách bài tập môn toán hồi lớp chín của mình ra, bao gồm cả một chồng đề thi thử môn toán được thu gom và sắp xếp gọn gàng kia.
Buổi sáng ngày mùng bốn, Lục Tân giới thiệu cho cô một cuốn sách về người máy, nhân tiện hỏi: [Tìm lớp gia sư như thế nào rồi?]
Chiếc lá tròn tròn: [Có một lớp, ngày mai tới đó phỏng vấn trước.]
Học sinh lớp chín đáng thương, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè mà đã bị người nhà sắp xếp cho lớp học phụ đạo ngoài giờ rồi.
Lục Tân: [Tôi đi cùng cậu.]
Chiếc lá tròn tròn: [Hả?]
Lục Tân: [Cậu còn nhỏ quá, cũng phải suy xét tới vấn đề phụ huynh của đối phương, tính tình của học sinh như thế nào nữa, thà rằng cứ cẩn thận một chút.]
Hà Diệp lập tức nhớ lại trước đây mình có đọc được một vài bài báo về việc những nữ sinh bị hãm hại, da gà da vịt liền nổi hết lên.
Trong lòng còn đắn đo, Hà Diệp bèn cảm thấy lần đầu tiên đến nhà học sinh quả thực có một người bạn học đáng tin cậy đi cùng sẽ tốt hơn, nhưng lại sợ thêm phiền phức cho Lục Tân: [Cậu không bận sao?]
Lục Tân: [Rất rảnh, giữa tháng mới bắt đầu thực tập. Ngày mai mấy giờ xuất phát?]
Chiếc lá tròn tròn: [Chắc khoảng tám giờ, hơi xa một chút, đi sớm một chút, chín giờ đến.]
Lục Tân: [Được, ngày mai gặp.]
Đặt điện thoại xuống, Hà Diệp nhìn lịch sử cuộc trò chuyện của mình và Lục Tân, cô ngây người một lúc.
Có phải Lục Tân thích giúp đỡ người khác quá rồi không?
Nhưng bố cô phải trông coi siêu thị, Chu Tình và Ngô Viên Viên đều đang đi du lịch ở nơi khác, Hà Diệp quả thực không còn ai khác để rủ đi cùng nữa rồi.
Cô cũng không muốn rủ, muốn tìm việc làm thêm là vì để rèn luyện tính tự lập, đáng lẽ ra cô nên dũng cảm bước chân ra bước đầu tiên, bởi vì Lục Tân chủ động đề nghị đi cùng với cô, hơn nữa dạo gần đây đúng là anh rất rảnh rỗi thật, vậy nên Hà Diệp mới chấp nhận ý tốt của anh.
Ừ, ngày mai mời anh uống cốc trà sữa đi, sau khi kiếm được tiền lại mời anh và Châu Hướng Minh ăn bữa tôm hùm đất nữa, còn phía chị em tốt thì sẽ mời riêng một bữa.
__________________________