Hà Diệp đặt báo thức lúc sáu giờ năm mươi.
Thế nhưng khoảng sáu giờ đã bị Lục Tân đánh thức, vì cơ thể cô đã bắt đầu quen với anh nên đã cô đã lựa chọn ỷ lại thay cho lý trí của mình.
Đây là một khách sạn thuộc hạng sang nhưng Hà Diệp vẫn không tin tưởng hiệu quả cách âm của phòng khách lắm, với cả ở hai người bạn cùng phòng ký túc xá đại học của cô đang ngủ ở phòng cách vách nên Hà Diệp đành phải ra sức nhẫn nhịn.
Ánh đèn ngủ màu vàng mờ ảo soi rõ gương mặt của Lục Tân.
Dường như anh rất thích ngắm nhìn cô.
Hà Diệp lên án lườm anh.
Lục Tân cúi người hôn lên đôi mắt ươn ướt của cô: "Em yên tâm đi."
Anh chắc chắn sẽ không để cô khó xử trước mặt bạn cùng phòng.
Quả thực sáng nay Lục Tân nhẹ nhàng hơn trước, giống như một cơn gió xuân vậy, thổi đến lúc cô sắp thức dậy rồi lại rời đi lúc cô ngủ say, không chút lưu luyến.
"Mấy giờ rồi anh?"
Mặc dù hơi thở đã bình ổn lại nhưng Hà Diệp vẫn nằm ì ra, đến cả cánh tay cũng không thèm nhấc lên, cô hỏi anh bạn trai vừa tắm xong đang đi ra ngoài.
Lục Tân ngồi bên cạnh cô, tay phải cầm khăn lau mái tóc ngắn, tay trái cầm điện thoại của cô lên - 06:48.
Anh xoay màn hình về phía bạn gái.
Hà Diệp: "…"
Không hổ là sinh viên xuất sắc của Thanh Hoa, quản lý thời gian cũng thuộc hạng nhất.
Lục Tân tắt đồng hồ báo thức hộ cô rồi hỏi: "Em còn buồn ngủ không?"
Hà Diệp lắc đầu, tối hôm qua cô đã ngủ hai tiếng trên máy bay, sau khi về khách sạn ngủ thêm năm tiếng nữa, nói chung là vẫn ổn.
Chủ yếu là tâm trạng tốt, vừa có hôn lễ của bạn cùng phòng đang đợi cô lại vừa có một anh bạn trai siêu tài giỏi.
Cô vào nhà vệ sinh tắm một lượt, mái tóc đã được sấy khô một nửa, cô thay váy phù dâu đi ra thì thấy Lục Tân cũng đã thay đồ xong xuôi cả rồi.
Hà Diệp vô cùng bất ngờ: "Anh không ngủ thêm chút nữa hả?"
Cô và bạn cùng phòng phải đến nhà Mạnh Tiếu trước, đợi đến khi nghi lễ xuất giá của nhà gái xong xuôi thì mới đi đến khách sạn cùng cô dâu chú rể chuẩn bị cho bữa tiệc bắt đầu lúc mười một giờ.
Lục Tân là bạn trai của cô nên chỉ cần tham gia tiệc cưới đúng giờ là được.
"Anh cũng không buồn ngủ."
Lục Tân nói xong thì kéo rèm cửa ra.
Ánh mặt trời rực rỡ soi vào, Lục Tân quay đầu lại, nhìn cô bạn gái mặc chiếc váy trắng nho nhã xinh đẹp, toàn thân tỏa ra một vầng sáng dịu dàng.
Nếu như không tính lần thử quần áo tối qua thì đây là lần đầu tiên Hà Diệp mặc lễ phục nghiêm chỉnh trước mặt anh.
Cô thấy căng thẳng nên nhặt túi điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên, tay còn lại cầm điện thoại lướt lướt, vừa đi ra ngoài vừa bảo: "Anh họ Mạnh Tiếu đến rồi, em đi gặp đám Vương Nhiên trước đây."
Lục Tân: "Để anh đưa em đi, tiện thể đến nhà hàng ăn sáng luôn."
Hà Diệp đồng ý.
Hai người đứng chờ trên hành lang khoảng hai ba phút thì cửa phòng cách vách mở ra, Vương Nhiên và Quách Lạc Ngôn cũng mặc bộ lễ phục tương tự như cô đi ra.
Lục Tân lịch sự chào hỏi rồi không nhìn về chỗ họ nữa.
Quách Lạc Ngôn thì lại liếc về phía anh mấy lần.
Hôm qua lúc gặp nhau, Lục Tân mặc áo sơ mi, còn hôm nay Lục Tân mặc một chiếc quần màu đen thoải mái, bên trên phối cùng một chiếc áo T-shirt màu đen trơn đơn giản. Vốn dĩ anh đã có hai mươi tư tuổi nhưng ăn mặc như này trông rất giống sinh viên đại học.
Lục Tân đưa ba người họ ra tận trước xe của anh họ Mạnh Tiếu.
Vì cũng khá vội nên Hà Diệp chỉ kịp nhìn rồi ra hiệu cho anh bạn trai của mình rồi lên xe cùng bạn cùng phòng.
Quách Lạc Ngôn vẫn còn đang nghiêng đầu nhìn.
Vương Nhiên trêu cô ấy: "Còn nhìn nữa là Tiểu Diệp Tử ghen đấy."
Quách Lạc Ngôn nhìn Hà Diệp rồi nói ra thắc mắc suốt từ tối hôm qua đến giờ của mình: "Hình như tớ đã từng nhìn thấy Lục Tân ở đâu rồi."
Người anh họ đang lái xe: "Những anh chàng đẹp trai đều trông ná ná nhau mà, nhiều người bảo anh giống Ngô Ngạn Tổ thời trẻ lắm đấy."
Ba cô gái ngồi ở đằng sau: "…"
Hóa ra anh họ của Mạnh Tiếu lại hài hước như này!
Nhân lúc còn đang ở trên xe, Hà Diệp gửi tin nhắn cho bố mẹ và ông bà nội báo cáo về hành trình để không làm người lớn phải lo lắng.
Vương Nhiên thấy Quách Lạc Ngôn cũng đang lấy điện thoại ra xem nên ghé lại nhìn, kinh ngạc nói: "Ghê vậy sao, ảnh hồi chúng ta họ năm nhất cậu vẫn còn giữ hả?"
Quách Lạc Ngôn: "Tất nhiên rồi, lần này tớ đổi điện thoại là vì nhắm trúng dung lượng 512GB của nó đó, nhưng mà ảnh cũ đã chuyển hết lên bộ sưu tập Cloud rồi, không thì dung lượng 512GB cũng không đủ cho tớ dùng nữa."
Vương Nhiên: "Ôi, Diệp Tử mặc quần áo quân sự mà cũng xinh quá đi mất."
Hà Diệp nghe vậy cũng ghé lại gần.
Quách Lạc Ngôn vốn dĩ là định tìm bức ảnh khác nhưng mà sau khi hai cô bạn cùng phòng gia nhập, cô ấy bất giác quên mất mục đích của mình, bây giờ ba người đang nhớ lại cuộc sống thời còn là sinh viên.
Đến nhà cô dâu thì cũng chẳng có thời gian mà xem điện thoại nữa.
Mạnh Tiếu còn mời hai phù dâu bản địa nữa, hai cô đó mới là trợ thủ đắc lực thực sự hỗ trợ cho cô dâu. Vì ba người Hà Diệp ở xa nên họ làm phù dâu mang ý nghĩa chứng kiến nhiều hơn nên làm gì thì chỉ cần nghe hai cô phù dâu bản địa kia chỉ huy là được, mấy chuyện nhỏ nhặt thì tới giúp thôi.
Đúng mười giờ, tất cả mọi người di chuyển về khách sạn.
Hà Diệp nhân lúc thảnh thơi nhắn tin cho bạn trai: [Bọn em đang quay về rồi, anh đang ở đâu thế?]
Tổ trưởng: [Anh ra ngoài thuê một chiếc xe, giờ mới về đây.]
Hà Diệp: [Vâng, khoảng mười rưỡi anh đến sảnh tiệc là được.]
Tổ trưởng: [Bên chỗ bọn em có thuận lợi không?]
Hà Diệp: [Khá thuận lợi, em còn nhận được một cái lì xì to nữa.]
Lục Tân nở một nụ cười.
-
Đợi đến khi cô dâu ném hoa cưới xong thì đoàn phù dâu cũng tới ăn cơm.
Cuối cùng Hà Diệp cũng được gặp lại anh bạn trai của mình.
Lục Tân đã thay một chiếc áo sơ mi, lạnh lùng điển trai, thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Họ vừa ăn vừa nói chuyện, Quách Lạc Ngôn từ bỏ chuyện nhớ lại quá khứ nên cô ấy hỏi thẳng Lục Tân: "Anh đã từng đến Thượng Hải chưa? Hồi mà chúng tôi học đại học ấy."
Trái tim Hà Diệp run lên.
Anh bạn trai bên cạnh thấy vô cùng bất ngờ, anh phủ nhận: "Không, tôi vẫn luôn học ở Bắc Kinh."
Vương Nhiên gắp một miếng thịt tôm hùm cho bạn cùng phòng: "Thôi được rồi ăn cơm đi, đừng nghĩ nữa, chắc chắn là cậu nhận sai người rồi."
Quách Lạc Ngôn vừa nhai tôm hùm vừa nhìn Lục Tân bằng ánh mắt không cam tâm, kiểu anh chàng đẹp trai siêu cấp thế này cô ấy không tin mình sẽ nhớ nhầm!
Sau khi hôn lễ kết thúc, cô dâu Mạnh Tiếu phải về nhà cùng chú rể, Vương Nhiên và Quách Lạc Ngôn đã hẹn nhau cùng đi du lịch thăm thú Thành Đô nhưng lại ngại làm bóng đèn cho hai người Hà Diệp, thế nên đã quyết định chia nhau ra hành động.
Đây là lần đầu tiên bốn cô gái tụ tập đông đủ sau khi chuyến du lịch tốt nghiệp kết thúc, vậy mà bây giờ lại sắp chia xa nữa rồi.
"Không sao đâu, đợi đến khi Diệp Tử kết hôn, chúng ta lại có thể tụ lại rồi. Lục Tân này, anh cố gắng lên nhé, nhanh chóng hốt được Diệp Tử nhà chúng tôi!"
Sau khi ôm xong, mắt Mạnh Tiếu đỏ hết cả lên.
Ngoài Hà Diệp, tất cả mọi người đều nhìn Lục Tân.
Lục Tân cười đáp: "Được rồi, mong rằng sẽ không để mọi người chờ quá lâu."
Hà Diệp lẳng lặng véo cánh tay anh.
-
Tối đo, Hà Diệp và Lục Tân chuyển sang một khách sạn khác để ở.
Lúc Hà Diệp đang nằm bò ra túm lấy khăn trải giường thì điện thoại được đặt trên tủ đầu giường kêu ting ting mấy lần, có người đang nhắn tin cho cô.
Đột nhiên Hà Diệp bị phân tán sự chú ý.
Lục Tân liếc một cái, là nhóm cùng phòng ký túc đại học của cô, chắc là đang chia sẻ hành trình du lịch hôm nay.
Anh tiện tay tắt âm đi rồi úp màn hình xuống.
Hà Diệp: "…"
Hơn mười giờ đêm, Hà Diệp vừa mới tắm xong dựa vào đầu giường, cuối cùng cô cũng có thời gian đọc tin nhắn nhóm chat.
Lục Tân không có thói quen nhìn trộm bạn gái mình nói chuyện cùng nhóm bạn thân, anh có mang theo máy tính nên nhân lúc bạn gái đang bận thì đi ra bàn sách đằng kia ngồi đọc email.
Hà Diệp vẫn đang kéo khung chat lên, chuẩn bị bắt đầu từ chỗ lần trước cô nhìn thấy.
Lướt mãi lướt mãi, cô nhìn thấy một tấm ảnh.
Là Quách Lạc Ngôn gửi tới, còn tag cô vào.
Hà Diệp phóng to bức ảnh ra.
Là khung cảnh quen thuộc của Đại học Giao thông Thượng Hải, dưới tầng ký túc xá đại học mà cô ở bốn năm.
Trời mưa, dưới tầng của rất nhiều sinh viên cầm ô đi qua, thế nhưng lại có một người đứng dưới tán cây, người đó mặc nguyên một cây đen, dáng người cao gầy, chỉ để lộ nửa gương mặt dưới ô, trông hơi mờ ảo.
Quách Lạc Ngôn: [@Hà Diệp! Mau xem đi này, đây có phải là Lục Tân nhà cậu không? Tớ tìm được bức ảnh này thì nhớ ra, hôm đó tớ về ký túc từ nhà ăn thì thấy có một anh chàng đẹp trai ơi là đẹp trai, tớ mê chết đi được. Kết quả là lúc tớ chụp trộm thì hình như bị anh ấy phát hiện ra, vốn dĩ là anh ấy đang ngẩng đầu, thế mà nhanh chóng hạ thấp ô xuống luôn! Tớ còn nhớ lúc đó lên tầng còn hò hét ầm ĩ với các cậu, còn kéo các cậu ra ban công ngắm trai mà, cơ mà tiếc là người đi mất rồi!]
Vương Nhiên: [Hình như tớ có chút ấn tượng.]
Mạnh Tiếu: [Ừ đúng rồi, mặc dù Lạc Ngôn thường đi bộ rồi đột nhiên bảo chúng ta đi ngắm trai, nhưng mà phát rồ trong phòng ký túc thì ít lắm.]
Quác Lạc Ngôn: [Nhìn thời gian bức ảnh nè, là học kỳ một của năm hai, ngày 08 tháng 11 năm 2015, tám giờ ba mươi lăm phút sáng!]
Hà Diệp chẳng có chút ấn tượng nào cả, vì thời gian đó có lẽ là cô đã thức dậy đi đến phòng học hoặc thư viện để tự học rồi.
Năm 2015, hình như pixel của điện thọai chưa cao như bây giờ.
Bức ảnh này vẫn hơi mờ nhưng đã gặp lại Lục Tân lâu như vậy rồi, thân hình và nửa gương mặt quen thuộc này đã đủ để Hà Diệp xác định được đây là anh.
Quách Lạc Ngôn: [Diệp Tử chắc chắn có chuyện đang giấu chúng ta! Tớ không tin một sinh viên xuất sắc của Đại học Thanh Hoa lại đột nhiên chạy tới Đại học Giao thông Thượng Hải, lại còn đứng dưới tòa ký túc là điều trùng hợp đâu!]
Hà Diệp cũng không tin.
Cô không đọc những nội dung nói chuyện khác nữa mà ngẩng đầu lên nhìn anh bạn trai đang ngồi đối lưng lại không biết đang đọc tài liệu gì.
Cô lại kiểm tra lịch, hôm đó là chủ nhật, anh đã từng có kế hoạch cuối tuần sẽ tới thăm cô.
Thế nên cho dù là đã chia tay, anh vẫn đi tìm cô?
Anh đã đi thăm cô bao nhiêu lần nhỉ?
Tàu điện ngầm, tàu điện ngầm.
Hà Diệp đột nhiên nhìn về phía chiếc điện thoại được Lục Tân đặt trên chiếc tủ đầu giường bên kia.
Cô tắt nguồn điện thoại của mình rồi nói với Lục Tân: "Điện thoại em hết pin nên tự động tắt nguồn rồi, em mượn điện thoại anh dùng nha?"
Lục Tân quay đầu lại, thấy bạn gái mình đang nghiêng nghiêng ngả ngả lấy dây sạc.
Anh trả lời: "Ừ, mật khẩu vẫn là cái cũ."
Hà Diệp nở nụ cười rồi di chuyển sang chỗ anh, sau khi mở khóa, cô giả bộ dựa vào giường nghịch một lúc, sau đó vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại.
Lục Tân nhìn cánh cửa nhà vệ sinh rồi lại nhìn điện thoại của bạn gái đang sạc ở đầu kia.
Điện thoại của anh không có bí mật gì không tiện cho bạn gái xem cả, Lục Tân cũng chẳng nghi ngờ gì. Chỉ là theo bản năng anh nhớ lại lượng pin ở góc bên phải màn hình lúc tắt âm điện thoại của cô.
Ở phương diện này Lục Tân từ trước đến giờ rất nhạy bén.
Nhưng lúc đó anh đang làm một chuyện vui sướng khiến anh không thể nhẩm tính cộng trừ nhân chia hai chữ số ngay lập tức, ánh mắt anh lơ đãng rơi trên nội dung hiển thị trên màn hình điện thoại của bạn gái, não anh lại như đóng băng không thể tiếp nhận.
Tuy nhiên đó chỉ là hai suy nghĩ lướt qua, Lục Tân dời mắt nhìn sang chỗ khác, tiếp tục chú tâm vào công việc.
Chỉ có một lượng nhỏ công việc, tối nay vẫn có thể làm thêm một lần nữa.
-
Trong nhà vệ sinh.
Hà Diệp dựa vào bồn rửa mặt, hai tay run rẩy lướt điện thoại của bạn trai.
Phát hiện Lục Tân không cài đặt APP chuyên dụng "12306" thế nên cô ấn vào phần mềm thường dùng để thanh toán.
Phần mềm này cũng có thể mua được vé tàu hoặc vé máy bay, lại còn rất tiện.
Còn "12306" chỉ hiển thị lịch sử đơn hàng trong một năm gần nhất, từ mùng 1 tháng 5 năm ngoái đến mùng 1 tháng 5 năm nay.
Cho dù như vậy, trong vòng nửa năm ngắn ngủi, Lục Tân vẫn liên tục tới Thượng Hải, hoặc là xuất phát vào tối thứ sáu, hoặc là xuất phát vào tối thứ bảy, rồi lại quay về vào chủ nhật.
Cô muốn tra lịch sử của trước đây nữa.
Sau khi bình tĩnh mấy giây, Hà Diệp nhấn mở phần "Hóa đơn."
Tại đây cô có thể tự do tìm kiếm mức tiêu dùng và chi tiêu của một năm nhất định.
Hà Diệp tìm kiếm tháng mười một năm 2015 trước.
Mức thu nhập và chi tiêu tháng đó của Lục Tân hiện ra ngay lập tức, Hà Diệp kéo lên kéo xuống thì nhìn thấy mấy mục "vé tàu".
[Vé tàu/Giao thông/11-01, giá vé 662]
[Vé tàu/Giao thông/11-07, giá vé 662]
[Vé tàu/Giao thông/11-08, giá vé 662]
…
[Vé tàu/Giao thông/11-28, giá vé 662]
[Vé tàu/Giao thông/11-29, giá vé 662]
Đầu tiên là đi từ Bắc Kinh tới Thượng Hải, rồi lại từ Thượng Hải về Bắc Kinh.
Hà Diệp nghiêng đầu, nước mắt rơi xuống như mưa.
Cô thường xuyên thấy người ta dùng mưa để miêu tả một người khóc, hóa ra thật sự là có thể khóc như mưa.
Nhưng cô không muốn khóc, cô vẫn muốn xem tiếp.
Hà Diệp rút khăn ra lau mặt, vừa lau đi nước mắt đang chảy dài vừa sửa ngày tháng.
Lần này cô bắt đầu từ tháng chín năm 2014.
Không cần xem chi tiết nữa, cô chỉ cần nhìn thấy "vé tàu hỏa" với giá vé quen thuộc là biết đó là đến và rời Thượng Hải.
Một năm có mười hai tháng.
Chọn năm và tháng, xác nhận, kéo màn hình xuống và bắt đầu lại.
Tay Hà Diệp cũng tê hết cả, số lần "vé tàu hỏa" xuất hiện vẫn giữ tần suất một tháng tám lần như cũ.
Mới tìm kiếm xong "năm 2015" thì cửa nhà vệ sinh bên cạnh bỗng nhiên được ai đó gõ nhẹ.
Nước mắt Hà Diệp ngừng lại.
Anh đứng bên ngoài nói: "Hà Diệp, anh nghe thấy em đang khóc."
Ngay lập tức Hà Diệp càng khóc dữ dội hơn.
Cô mở cửa ra, nắm chặt điện thoại nhào vào lòng anh.
Lục Tân dùng một tay ôm lấy bạn gái, tay còn lại cầm lấy điện thoại, anh vừa nhìn thấy giao diện là đoán được luôn.
Anh không nhớ bất cứ gương mặt nào mà anh đã lướt qua ở Đại học Giao thông, kể cả những người bạn cùng phòng thường xuyên đi học và tan học cùng cô, có lẽ anh vẫn còn một số ký ức mơ hồ về mấy chàng trai quanh quẩn dưới ký túc của cô với ly trà sữa hoặc bữa sáng trong tay.
Nhưng Lục Tân không thể can thiệp được chuyện người khác có nhớ đến dáng vẻ vội vã của mình hay không.
"Tại sao anh không nói cho em biết?" Hà Diệp nghẹn ngào hỏi.
Lục Tân sờ gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô nhẹ giọng nói: "Không cần thiết."
Đó là lựa chọn yêu thầm của anh.
Anh có thể yêu thầm Hà Diệp một năm, cũng có thể yêu thầm bốn năm, sáu năm, thậm chí lâu hơn nữa.
"Hà Diệp, em không cần phải thấy cảm động đâu."
"Anh không hi sinh gì cho em cả."
Cho dù là đi biết bao nhiêu chuyến tàu điện ngầm hay chuyến bay thì Lục Tân làm vậy cũng chỉ vì bản thân mình.
Nếu như không đi tìm Hà Diệp thì anh sẽ thấy rất khó chịu, khó chịu vì làm gì cũng không thể tập trung được.
Thế nên anh đã đến, đến để ngắm nhìn một chiếc lá đặc biệt.
Thế nhưng khoảng sáu giờ đã bị Lục Tân đánh thức, vì cơ thể cô đã bắt đầu quen với anh nên đã cô đã lựa chọn ỷ lại thay cho lý trí của mình.
Đây là một khách sạn thuộc hạng sang nhưng Hà Diệp vẫn không tin tưởng hiệu quả cách âm của phòng khách lắm, với cả ở hai người bạn cùng phòng ký túc xá đại học của cô đang ngủ ở phòng cách vách nên Hà Diệp đành phải ra sức nhẫn nhịn.
Ánh đèn ngủ màu vàng mờ ảo soi rõ gương mặt của Lục Tân.
Dường như anh rất thích ngắm nhìn cô.
Hà Diệp lên án lườm anh.
Lục Tân cúi người hôn lên đôi mắt ươn ướt của cô: "Em yên tâm đi."
Anh chắc chắn sẽ không để cô khó xử trước mặt bạn cùng phòng.
Quả thực sáng nay Lục Tân nhẹ nhàng hơn trước, giống như một cơn gió xuân vậy, thổi đến lúc cô sắp thức dậy rồi lại rời đi lúc cô ngủ say, không chút lưu luyến.
"Mấy giờ rồi anh?"
Mặc dù hơi thở đã bình ổn lại nhưng Hà Diệp vẫn nằm ì ra, đến cả cánh tay cũng không thèm nhấc lên, cô hỏi anh bạn trai vừa tắm xong đang đi ra ngoài.
Lục Tân ngồi bên cạnh cô, tay phải cầm khăn lau mái tóc ngắn, tay trái cầm điện thoại của cô lên - 06:48.
Anh xoay màn hình về phía bạn gái.
Hà Diệp: "…"
Không hổ là sinh viên xuất sắc của Thanh Hoa, quản lý thời gian cũng thuộc hạng nhất.
Lục Tân tắt đồng hồ báo thức hộ cô rồi hỏi: "Em còn buồn ngủ không?"
Hà Diệp lắc đầu, tối hôm qua cô đã ngủ hai tiếng trên máy bay, sau khi về khách sạn ngủ thêm năm tiếng nữa, nói chung là vẫn ổn.
Chủ yếu là tâm trạng tốt, vừa có hôn lễ của bạn cùng phòng đang đợi cô lại vừa có một anh bạn trai siêu tài giỏi.
Cô vào nhà vệ sinh tắm một lượt, mái tóc đã được sấy khô một nửa, cô thay váy phù dâu đi ra thì thấy Lục Tân cũng đã thay đồ xong xuôi cả rồi.
Hà Diệp vô cùng bất ngờ: "Anh không ngủ thêm chút nữa hả?"
Cô và bạn cùng phòng phải đến nhà Mạnh Tiếu trước, đợi đến khi nghi lễ xuất giá của nhà gái xong xuôi thì mới đi đến khách sạn cùng cô dâu chú rể chuẩn bị cho bữa tiệc bắt đầu lúc mười một giờ.
Lục Tân là bạn trai của cô nên chỉ cần tham gia tiệc cưới đúng giờ là được.
"Anh cũng không buồn ngủ."
Lục Tân nói xong thì kéo rèm cửa ra.
Ánh mặt trời rực rỡ soi vào, Lục Tân quay đầu lại, nhìn cô bạn gái mặc chiếc váy trắng nho nhã xinh đẹp, toàn thân tỏa ra một vầng sáng dịu dàng.
Nếu như không tính lần thử quần áo tối qua thì đây là lần đầu tiên Hà Diệp mặc lễ phục nghiêm chỉnh trước mặt anh.
Cô thấy căng thẳng nên nhặt túi điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên, tay còn lại cầm điện thoại lướt lướt, vừa đi ra ngoài vừa bảo: "Anh họ Mạnh Tiếu đến rồi, em đi gặp đám Vương Nhiên trước đây."
Lục Tân: "Để anh đưa em đi, tiện thể đến nhà hàng ăn sáng luôn."
Hà Diệp đồng ý.
Hai người đứng chờ trên hành lang khoảng hai ba phút thì cửa phòng cách vách mở ra, Vương Nhiên và Quách Lạc Ngôn cũng mặc bộ lễ phục tương tự như cô đi ra.
Lục Tân lịch sự chào hỏi rồi không nhìn về chỗ họ nữa.
Quách Lạc Ngôn thì lại liếc về phía anh mấy lần.
Hôm qua lúc gặp nhau, Lục Tân mặc áo sơ mi, còn hôm nay Lục Tân mặc một chiếc quần màu đen thoải mái, bên trên phối cùng một chiếc áo T-shirt màu đen trơn đơn giản. Vốn dĩ anh đã có hai mươi tư tuổi nhưng ăn mặc như này trông rất giống sinh viên đại học.
Lục Tân đưa ba người họ ra tận trước xe của anh họ Mạnh Tiếu.
Vì cũng khá vội nên Hà Diệp chỉ kịp nhìn rồi ra hiệu cho anh bạn trai của mình rồi lên xe cùng bạn cùng phòng.
Quách Lạc Ngôn vẫn còn đang nghiêng đầu nhìn.
Vương Nhiên trêu cô ấy: "Còn nhìn nữa là Tiểu Diệp Tử ghen đấy."
Quách Lạc Ngôn nhìn Hà Diệp rồi nói ra thắc mắc suốt từ tối hôm qua đến giờ của mình: "Hình như tớ đã từng nhìn thấy Lục Tân ở đâu rồi."
Người anh họ đang lái xe: "Những anh chàng đẹp trai đều trông ná ná nhau mà, nhiều người bảo anh giống Ngô Ngạn Tổ thời trẻ lắm đấy."
Ba cô gái ngồi ở đằng sau: "…"
Hóa ra anh họ của Mạnh Tiếu lại hài hước như này!
Nhân lúc còn đang ở trên xe, Hà Diệp gửi tin nhắn cho bố mẹ và ông bà nội báo cáo về hành trình để không làm người lớn phải lo lắng.
Vương Nhiên thấy Quách Lạc Ngôn cũng đang lấy điện thoại ra xem nên ghé lại nhìn, kinh ngạc nói: "Ghê vậy sao, ảnh hồi chúng ta họ năm nhất cậu vẫn còn giữ hả?"
Quách Lạc Ngôn: "Tất nhiên rồi, lần này tớ đổi điện thoại là vì nhắm trúng dung lượng 512GB của nó đó, nhưng mà ảnh cũ đã chuyển hết lên bộ sưu tập Cloud rồi, không thì dung lượng 512GB cũng không đủ cho tớ dùng nữa."
Vương Nhiên: "Ôi, Diệp Tử mặc quần áo quân sự mà cũng xinh quá đi mất."
Hà Diệp nghe vậy cũng ghé lại gần.
Quách Lạc Ngôn vốn dĩ là định tìm bức ảnh khác nhưng mà sau khi hai cô bạn cùng phòng gia nhập, cô ấy bất giác quên mất mục đích của mình, bây giờ ba người đang nhớ lại cuộc sống thời còn là sinh viên.
Đến nhà cô dâu thì cũng chẳng có thời gian mà xem điện thoại nữa.
Mạnh Tiếu còn mời hai phù dâu bản địa nữa, hai cô đó mới là trợ thủ đắc lực thực sự hỗ trợ cho cô dâu. Vì ba người Hà Diệp ở xa nên họ làm phù dâu mang ý nghĩa chứng kiến nhiều hơn nên làm gì thì chỉ cần nghe hai cô phù dâu bản địa kia chỉ huy là được, mấy chuyện nhỏ nhặt thì tới giúp thôi.
Đúng mười giờ, tất cả mọi người di chuyển về khách sạn.
Hà Diệp nhân lúc thảnh thơi nhắn tin cho bạn trai: [Bọn em đang quay về rồi, anh đang ở đâu thế?]
Tổ trưởng: [Anh ra ngoài thuê một chiếc xe, giờ mới về đây.]
Hà Diệp: [Vâng, khoảng mười rưỡi anh đến sảnh tiệc là được.]
Tổ trưởng: [Bên chỗ bọn em có thuận lợi không?]
Hà Diệp: [Khá thuận lợi, em còn nhận được một cái lì xì to nữa.]
Lục Tân nở một nụ cười.
-
Đợi đến khi cô dâu ném hoa cưới xong thì đoàn phù dâu cũng tới ăn cơm.
Cuối cùng Hà Diệp cũng được gặp lại anh bạn trai của mình.
Lục Tân đã thay một chiếc áo sơ mi, lạnh lùng điển trai, thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Họ vừa ăn vừa nói chuyện, Quách Lạc Ngôn từ bỏ chuyện nhớ lại quá khứ nên cô ấy hỏi thẳng Lục Tân: "Anh đã từng đến Thượng Hải chưa? Hồi mà chúng tôi học đại học ấy."
Trái tim Hà Diệp run lên.
Anh bạn trai bên cạnh thấy vô cùng bất ngờ, anh phủ nhận: "Không, tôi vẫn luôn học ở Bắc Kinh."
Vương Nhiên gắp một miếng thịt tôm hùm cho bạn cùng phòng: "Thôi được rồi ăn cơm đi, đừng nghĩ nữa, chắc chắn là cậu nhận sai người rồi."
Quách Lạc Ngôn vừa nhai tôm hùm vừa nhìn Lục Tân bằng ánh mắt không cam tâm, kiểu anh chàng đẹp trai siêu cấp thế này cô ấy không tin mình sẽ nhớ nhầm!
Sau khi hôn lễ kết thúc, cô dâu Mạnh Tiếu phải về nhà cùng chú rể, Vương Nhiên và Quách Lạc Ngôn đã hẹn nhau cùng đi du lịch thăm thú Thành Đô nhưng lại ngại làm bóng đèn cho hai người Hà Diệp, thế nên đã quyết định chia nhau ra hành động.
Đây là lần đầu tiên bốn cô gái tụ tập đông đủ sau khi chuyến du lịch tốt nghiệp kết thúc, vậy mà bây giờ lại sắp chia xa nữa rồi.
"Không sao đâu, đợi đến khi Diệp Tử kết hôn, chúng ta lại có thể tụ lại rồi. Lục Tân này, anh cố gắng lên nhé, nhanh chóng hốt được Diệp Tử nhà chúng tôi!"
Sau khi ôm xong, mắt Mạnh Tiếu đỏ hết cả lên.
Ngoài Hà Diệp, tất cả mọi người đều nhìn Lục Tân.
Lục Tân cười đáp: "Được rồi, mong rằng sẽ không để mọi người chờ quá lâu."
Hà Diệp lẳng lặng véo cánh tay anh.
-
Tối đo, Hà Diệp và Lục Tân chuyển sang một khách sạn khác để ở.
Lúc Hà Diệp đang nằm bò ra túm lấy khăn trải giường thì điện thoại được đặt trên tủ đầu giường kêu ting ting mấy lần, có người đang nhắn tin cho cô.
Đột nhiên Hà Diệp bị phân tán sự chú ý.
Lục Tân liếc một cái, là nhóm cùng phòng ký túc đại học của cô, chắc là đang chia sẻ hành trình du lịch hôm nay.
Anh tiện tay tắt âm đi rồi úp màn hình xuống.
Hà Diệp: "…"
Hơn mười giờ đêm, Hà Diệp vừa mới tắm xong dựa vào đầu giường, cuối cùng cô cũng có thời gian đọc tin nhắn nhóm chat.
Lục Tân không có thói quen nhìn trộm bạn gái mình nói chuyện cùng nhóm bạn thân, anh có mang theo máy tính nên nhân lúc bạn gái đang bận thì đi ra bàn sách đằng kia ngồi đọc email.
Hà Diệp vẫn đang kéo khung chat lên, chuẩn bị bắt đầu từ chỗ lần trước cô nhìn thấy.
Lướt mãi lướt mãi, cô nhìn thấy một tấm ảnh.
Là Quách Lạc Ngôn gửi tới, còn tag cô vào.
Hà Diệp phóng to bức ảnh ra.
Là khung cảnh quen thuộc của Đại học Giao thông Thượng Hải, dưới tầng ký túc xá đại học mà cô ở bốn năm.
Trời mưa, dưới tầng của rất nhiều sinh viên cầm ô đi qua, thế nhưng lại có một người đứng dưới tán cây, người đó mặc nguyên một cây đen, dáng người cao gầy, chỉ để lộ nửa gương mặt dưới ô, trông hơi mờ ảo.
Quách Lạc Ngôn: [@Hà Diệp! Mau xem đi này, đây có phải là Lục Tân nhà cậu không? Tớ tìm được bức ảnh này thì nhớ ra, hôm đó tớ về ký túc từ nhà ăn thì thấy có một anh chàng đẹp trai ơi là đẹp trai, tớ mê chết đi được. Kết quả là lúc tớ chụp trộm thì hình như bị anh ấy phát hiện ra, vốn dĩ là anh ấy đang ngẩng đầu, thế mà nhanh chóng hạ thấp ô xuống luôn! Tớ còn nhớ lúc đó lên tầng còn hò hét ầm ĩ với các cậu, còn kéo các cậu ra ban công ngắm trai mà, cơ mà tiếc là người đi mất rồi!]
Vương Nhiên: [Hình như tớ có chút ấn tượng.]
Mạnh Tiếu: [Ừ đúng rồi, mặc dù Lạc Ngôn thường đi bộ rồi đột nhiên bảo chúng ta đi ngắm trai, nhưng mà phát rồ trong phòng ký túc thì ít lắm.]
Quác Lạc Ngôn: [Nhìn thời gian bức ảnh nè, là học kỳ một của năm hai, ngày 08 tháng 11 năm 2015, tám giờ ba mươi lăm phút sáng!]
Hà Diệp chẳng có chút ấn tượng nào cả, vì thời gian đó có lẽ là cô đã thức dậy đi đến phòng học hoặc thư viện để tự học rồi.
Năm 2015, hình như pixel của điện thọai chưa cao như bây giờ.
Bức ảnh này vẫn hơi mờ nhưng đã gặp lại Lục Tân lâu như vậy rồi, thân hình và nửa gương mặt quen thuộc này đã đủ để Hà Diệp xác định được đây là anh.
Quách Lạc Ngôn: [Diệp Tử chắc chắn có chuyện đang giấu chúng ta! Tớ không tin một sinh viên xuất sắc của Đại học Thanh Hoa lại đột nhiên chạy tới Đại học Giao thông Thượng Hải, lại còn đứng dưới tòa ký túc là điều trùng hợp đâu!]
Hà Diệp cũng không tin.
Cô không đọc những nội dung nói chuyện khác nữa mà ngẩng đầu lên nhìn anh bạn trai đang ngồi đối lưng lại không biết đang đọc tài liệu gì.
Cô lại kiểm tra lịch, hôm đó là chủ nhật, anh đã từng có kế hoạch cuối tuần sẽ tới thăm cô.
Thế nên cho dù là đã chia tay, anh vẫn đi tìm cô?
Anh đã đi thăm cô bao nhiêu lần nhỉ?
Tàu điện ngầm, tàu điện ngầm.
Hà Diệp đột nhiên nhìn về phía chiếc điện thoại được Lục Tân đặt trên chiếc tủ đầu giường bên kia.
Cô tắt nguồn điện thoại của mình rồi nói với Lục Tân: "Điện thoại em hết pin nên tự động tắt nguồn rồi, em mượn điện thoại anh dùng nha?"
Lục Tân quay đầu lại, thấy bạn gái mình đang nghiêng nghiêng ngả ngả lấy dây sạc.
Anh trả lời: "Ừ, mật khẩu vẫn là cái cũ."
Hà Diệp nở nụ cười rồi di chuyển sang chỗ anh, sau khi mở khóa, cô giả bộ dựa vào giường nghịch một lúc, sau đó vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại.
Lục Tân nhìn cánh cửa nhà vệ sinh rồi lại nhìn điện thoại của bạn gái đang sạc ở đầu kia.
Điện thoại của anh không có bí mật gì không tiện cho bạn gái xem cả, Lục Tân cũng chẳng nghi ngờ gì. Chỉ là theo bản năng anh nhớ lại lượng pin ở góc bên phải màn hình lúc tắt âm điện thoại của cô.
Ở phương diện này Lục Tân từ trước đến giờ rất nhạy bén.
Nhưng lúc đó anh đang làm một chuyện vui sướng khiến anh không thể nhẩm tính cộng trừ nhân chia hai chữ số ngay lập tức, ánh mắt anh lơ đãng rơi trên nội dung hiển thị trên màn hình điện thoại của bạn gái, não anh lại như đóng băng không thể tiếp nhận.
Tuy nhiên đó chỉ là hai suy nghĩ lướt qua, Lục Tân dời mắt nhìn sang chỗ khác, tiếp tục chú tâm vào công việc.
Chỉ có một lượng nhỏ công việc, tối nay vẫn có thể làm thêm một lần nữa.
-
Trong nhà vệ sinh.
Hà Diệp dựa vào bồn rửa mặt, hai tay run rẩy lướt điện thoại của bạn trai.
Phát hiện Lục Tân không cài đặt APP chuyên dụng "12306" thế nên cô ấn vào phần mềm thường dùng để thanh toán.
Phần mềm này cũng có thể mua được vé tàu hoặc vé máy bay, lại còn rất tiện.
Còn "12306" chỉ hiển thị lịch sử đơn hàng trong một năm gần nhất, từ mùng 1 tháng 5 năm ngoái đến mùng 1 tháng 5 năm nay.
Cho dù như vậy, trong vòng nửa năm ngắn ngủi, Lục Tân vẫn liên tục tới Thượng Hải, hoặc là xuất phát vào tối thứ sáu, hoặc là xuất phát vào tối thứ bảy, rồi lại quay về vào chủ nhật.
Cô muốn tra lịch sử của trước đây nữa.
Sau khi bình tĩnh mấy giây, Hà Diệp nhấn mở phần "Hóa đơn."
Tại đây cô có thể tự do tìm kiếm mức tiêu dùng và chi tiêu của một năm nhất định.
Hà Diệp tìm kiếm tháng mười một năm 2015 trước.
Mức thu nhập và chi tiêu tháng đó của Lục Tân hiện ra ngay lập tức, Hà Diệp kéo lên kéo xuống thì nhìn thấy mấy mục "vé tàu".
[Vé tàu/Giao thông/11-01, giá vé 662]
[Vé tàu/Giao thông/11-07, giá vé 662]
[Vé tàu/Giao thông/11-08, giá vé 662]
…
[Vé tàu/Giao thông/11-28, giá vé 662]
[Vé tàu/Giao thông/11-29, giá vé 662]
Đầu tiên là đi từ Bắc Kinh tới Thượng Hải, rồi lại từ Thượng Hải về Bắc Kinh.
Hà Diệp nghiêng đầu, nước mắt rơi xuống như mưa.
Cô thường xuyên thấy người ta dùng mưa để miêu tả một người khóc, hóa ra thật sự là có thể khóc như mưa.
Nhưng cô không muốn khóc, cô vẫn muốn xem tiếp.
Hà Diệp rút khăn ra lau mặt, vừa lau đi nước mắt đang chảy dài vừa sửa ngày tháng.
Lần này cô bắt đầu từ tháng chín năm 2014.
Không cần xem chi tiết nữa, cô chỉ cần nhìn thấy "vé tàu hỏa" với giá vé quen thuộc là biết đó là đến và rời Thượng Hải.
Một năm có mười hai tháng.
Chọn năm và tháng, xác nhận, kéo màn hình xuống và bắt đầu lại.
Tay Hà Diệp cũng tê hết cả, số lần "vé tàu hỏa" xuất hiện vẫn giữ tần suất một tháng tám lần như cũ.
Mới tìm kiếm xong "năm 2015" thì cửa nhà vệ sinh bên cạnh bỗng nhiên được ai đó gõ nhẹ.
Nước mắt Hà Diệp ngừng lại.
Anh đứng bên ngoài nói: "Hà Diệp, anh nghe thấy em đang khóc."
Ngay lập tức Hà Diệp càng khóc dữ dội hơn.
Cô mở cửa ra, nắm chặt điện thoại nhào vào lòng anh.
Lục Tân dùng một tay ôm lấy bạn gái, tay còn lại cầm lấy điện thoại, anh vừa nhìn thấy giao diện là đoán được luôn.
Anh không nhớ bất cứ gương mặt nào mà anh đã lướt qua ở Đại học Giao thông, kể cả những người bạn cùng phòng thường xuyên đi học và tan học cùng cô, có lẽ anh vẫn còn một số ký ức mơ hồ về mấy chàng trai quanh quẩn dưới ký túc của cô với ly trà sữa hoặc bữa sáng trong tay.
Nhưng Lục Tân không thể can thiệp được chuyện người khác có nhớ đến dáng vẻ vội vã của mình hay không.
"Tại sao anh không nói cho em biết?" Hà Diệp nghẹn ngào hỏi.
Lục Tân sờ gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô nhẹ giọng nói: "Không cần thiết."
Đó là lựa chọn yêu thầm của anh.
Anh có thể yêu thầm Hà Diệp một năm, cũng có thể yêu thầm bốn năm, sáu năm, thậm chí lâu hơn nữa.
"Hà Diệp, em không cần phải thấy cảm động đâu."
"Anh không hi sinh gì cho em cả."
Cho dù là đi biết bao nhiêu chuyến tàu điện ngầm hay chuyến bay thì Lục Tân làm vậy cũng chỉ vì bản thân mình.
Nếu như không đi tìm Hà Diệp thì anh sẽ thấy rất khó chịu, khó chịu vì làm gì cũng không thể tập trung được.
Thế nên anh đã đến, đến để ngắm nhìn một chiếc lá đặc biệt.