Gần tới đợt thi cuối kỳ, sinh viên của các khóa đều gấp rút vội vàng chạy đi chạy lại giữa ký túc xá, tòa nhà dạy học và thư viện.
Một trận mưa kèm tuyết khiến cho nhiệt độ rơi xuống hẳn âm độ, Châu Hướng Minh một tay che ô một tay cầm ghi đông xe, đạp xe với tốc độ nhanh chóng mặt, cuối cùng dừng lại ở trước nhà ăn.
Lấy khay cơm xong, Châu Hướng Minh đi ra khỏi hàng người, tìm chỗ trống khắp nơi.
Bất chợt, mắt chạm mắt với một cô gái, cô gái đó ủ rũ trừng mắt lườm cậu một cái, sau đó cúi đầu xuống giả vờ như không quen cậu vậy.
Châu Hướng Minh bật cười, đi thẳng tới hướng đó.
Đặt cặp sách lên chiếc ghế trống ở bên cạnh, Châu Hướng Minh vừa đặt khay cơm vừa ngồi xuống, hỏi người bạn học cũ ở phía đối diện: "Sao chỉ có một mình cậu vậy? Có phải buổi sáng lại trốn tiết rồi đúng không?"
Chu Tình lườm cậu ấy: "Có cậu mới trốn tiết ấy, bạn cùng phòng của tôi đều tới nhà ăn phía đông ăn rồi, tôi phải quay lại ký túc xá lấy đồ."
Châu Hướng Minh chẳng ừ hử gì cả, không hề khách sáo gắp một đũa khoai tây sợi chua cay từ trong khay cơm của Chu Tình qua.
Chu Tình cắn răng, giành lấy một miếng sườn kho tàu từ trong khay cơm của Châu Hướng Minh.
Châu Hướng Minh: "Cậu quá đáng thế, hai thứ này bằng tiền nhau sao?"
Chu Tình: "Tiên liêu giả tiện*."
*Tiên liêu giả tiện: Chỉ những kẻ khơi mào cuộc chiến trước, xâm phạm lợi ích của người khác, ra tay đánh người khác trước mà không nói lý lẽ.
Châu Hướng Minh: "..."
Hai người ai ăn phần nấy một lúc, cùng nhau nói về chuyện thời gian nghỉ của hai khoa, Châu Hướng Minh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: "Mấy người Hà Diệp khi nào thì được nghỉ?"
Chu Tình: "Ngày mười chín, có điều cậu ấy phải đi dạy gia sư, có thể là tầm ngày hai ba hai tư tháng âm mới về."
Châu Hướng Minh nghe vậy liền lấy điện thoại ra mở lịch lên xem, bội phục nói: "Chúng ta học đại học chỉ biết tiêu tiền thôi, còn Hà Diệp vẫn luôn đi kiếm tiền."
Chu Tình: "Cái đồ mê tiền, nói đến kiếm tiền là vui hơn bất cứ chuyện gì."
Châu Hướng Minh: "Vậy cũng không thể ngoài việc học ra thì chỉ biết kiếm tiền chứ, ngay cả một bài viết trên vòng bạn bè cũng không đăng, nào có giống như cậu, một ngày ít cũng phải ba bốn bài."
Chu Tình lại lườm cậu ấy: "Nói ít thôi, có phải cậu tới đây nghe ngóng hộ Lục Tân đúng không?"
Châu Hướng Minh: "Làm gì có chuyện đó, bây giờ chúng tôi cũng không hay liên lạc nữa rồi, dù sao thì cũng không ở cùng một nơi, hơn nữa cậu ấy vô cùng bận rộn, nghe nói muốn học xong cả thạc sỹ trong vòng bốn năm."
Chu Tình trợn tròn mắt: "Còn có thể như vậy sao?"
Châu Hướng Minh: "Kinh nghiệm của siêu sao chắc chắn không giống như của người phàm như chúng ta, đúng rồi, bên Hà Diệp có tin tức gì không, chắc chắn không ít người theo đuổi cậu ấy đúng chứ?"
Chu Tình nheo nheo mắt: "Lần nào gặp nhau cậu cũng dò hỏi chuyện này, nếu không phải là biết trước cậu và Lục Tân là anh em tốt, tôi còn nghi ngờ cậu cũng thích Hà Diệp luôn rồi đấy."
Châu Hướng Minh vừa nhét miếng cơm vào mồm thì suýt chút nữa phun ra: "Cậu đừng có ăn nói linh tinh, tình cảm của tôi đối với Hà Diệp là tình bạn thuần khiết đấy!"
"Rốt cuộc có phải Lục Tân phái cậu tới không?"
"Thật sự không phải, con người cậu ấy, cho dù trong lòng nhớ nhung Hà Diệp, cũng tuyệt đối sẽ không thể hiện ra trước mặt tôi đâu, thế nhưng mà, tôi với thân phận là một người anh em tốt, nếu như đã biết trong lòng cậu ấy mong nhớ, đương nhiên là phải giúp đỡ cậu ấy hết sức khả năng cho phép rồi."
Chu Tình đoán đúng rồi, đều là bạn học cũ với nhau, cô ấy biết gì cũng sẽ nói đó: "Đúng là có người theo đuổi cậu ấy, vừa mới nhập học đã có rồi, nhưng Hà Diệp không có hứng thú với phương diện này, cậu nghĩ mà xem, ngay cả Lục Tân mà cậu ấy còn đá thì làm gì có ai có thể khiến câu ấy nhìn trúng được chứ? Trừ khi một ngày nào đó cậu ấy bỗng nhiên nghĩ thông rồi, nếu không thì có lẽ cả bốn năm đại học đều sẽ độc thân."
Châu Hướng Minh thay người anh em tốt nhà mình nở một nụ cười hạnh phúc vì gặp được điều thuận lợi.
Chu Tình bĩu môi, tâm trạng đột nhiên tồi tệ: "Cậu ấy độc thân, nhưng bố cậu ấy sắp kết hôn rồi."
Châu Hướng Minh: "Hả?"
Mẹ kế là một thân phận vô cùng nhạy cảm, hai người là bạn của nhau, nên Chu Tình lúc nào cũng lo lắng Hà Diệp sẽ gặp phải một người mẹ kế không tốt.
Chu Tình biết được một vài tin tức: "Nghe Hà Diệp nói, mẹ kế của cậu ấy rất tốt, có chút hướng nội, không nói nhiều, nhưng rất quan tâm đến cậu ấy, lúc cười lên nhìn vô cùng dịu dàng, sống chung với nhau cũng không có gì áp lực."
Châu Hướng Minh: "Bao nhiêu tuổi vậy?"
Chu Tình: "Ba mươi lăm? Hình như từng li hôn một lần."
Châu Hướng Minh: "Ở tuổi này, liệu Hà Diệp sẽ không có thêm một người em trai em gái đấy chứ?"
Chu Tình nhún vai: "Ai mà biết được."
Đây đều là một số vấn đề vô cùng hiện thực, đứng ở góc độ của Hà Dũng mà suy xét, ông mới hơn bốn mươi tuổi, nếu cứ một thân một mình sống hết nửa đời còn lại thì quả thật rất cô đơn, nhưng nếu đứng ở góc độ của Hà Diệp suy xét, tình yêu toàn tâm toàn ý của bố dành cho mình sẽ phải chia cho cả mẹ kế, có khả năng còn có thêm cả em trai em gái, về vấn đề thừa kế tài sản ít nhất cũng sẽ mất đi một nửa, mặc dù Hà Diệp không quan tâm tới những chuyện này, nhưng bạn bè của cô cũng rất khó để nói ra câu "có thêm một người mẹ kế là chuyện tốt".
Châu Hướng Minh chỉ nghĩ tới thôi là cảm thấy đau đầu, cậu ấy lặng lẽ ăn hết cơm, sau đó dặn dò Chu Tình: "Đúng rồi, đừng kể với Hà Diệp là tôi nghe ngóng những chuyện này đấy nhé, Lục Tân cũng không liên lạc lại với cậu ấy, chúng ta cũng không biết Lục Tân rốt cuộc nghĩ như thế nào nữa."
Chu Tình: "Yên tâm đi, Hà Diệp căn bản không thích nghe tôi nhắc tới Lục Tân, trước đó tôi gặng hỏi tại sao hai người cậu ấy lại chia tay, hỏi đến mức cậu ấy bực mình luôn rồi."
Hà Diệp vẫn ở trong trường mãi cho đến hôm trước khi trường học đóng cửa một ngày.
Con gái về nhà vào kỳ nghỉ đông năm đầu tiên, Hà Dũng muốn tới ga tàu cao tốc đón con gái, nhưng bị Hà Diệp từ chối, An Thành cách Thượng Hải gần như vậy, đường cô đi cũng thuộc rồi, không nhất thiết phải làm lỡ dở việc trông siêu thị của bố.
Hơn mười giờ sáng, Hà Diệp kéo vali hành lý tới siêu thị của nhà mình.
Hà Dũng ngồi ở quầy thu ngân, vợ chưa cưới của ông là Ngô Lị đang sắp xếp hàng hóa ở trong kho, nghe thấy tiếng nói chuyện của hai bố con thì lập tức đi ra ngoài, ánh mắt dịu dàng nhìn Hà Diệp.
Hà Diệp cười rồi chào bà: "Dì."
Ngô Lị: "Ừ, cuối cùng cũng về rồi, bố con ngày nào cũng nói là nhớ con, được rồi, hai bố con cứ nói chuyện trước đi, dì về nhà chuẩn bị bữa trưa trước, đồ nấu ăn mua sẵn từ sáng sớm rồi."
Bắt đầu từ tháng mười một, Ngô Lị đã dọn tới bên này sống cùng với Hà Dũng rồi, chỉ đợi đến Tết Hà Diệp được nghỉ, rồi lại về quê tổ chức hôn lễ.
Hà Diệp: "Vậy để con về cùng với dì đi, cứ cách hai hôm lại gọi về nói chuyện điện thoại với bố, cũng chẳng có gì để nói nữa rồi."
Hà Dũng cười ha ha, quả thực ông rất thích gọi điện thoại cho con gái, đáng tiếc nói đi nói lại cũng chỉ có những chuyện vụn vặt thường ngày, hỏi con ăn cơm chưa, đi học có mệt không, đã mặc đồ mùa đông chưa...
Ngô Lị liền giành việc kéo hành lý thay cho Hà Diệp, hai người cùng nhau đi về nhà.
Thực ra Hà Diệp rất sợ giao tiếp, Ngô Lị có thể khiến cho cô chấp nhận mà không có chút cản trở nào, có thể thấy tính cách của hai người hợp nhau đến nhường nào.
Ngô Lị quan tâm đến cuộc sống của Hà Diệp, nhưng sẽ không cứ bíu lấy cô gái để hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Sống trong cùng một nhà, Ngô Lị sẽ không dùng thân phận của một nữ chủ nhân để đối đãi với Hà Diệp, cũng sẽ không thể hiện ra rằng cô mới là một người ngoài, giống như là mọi người vốn dĩ đã chung sống với nhau một khoảng thời gian rất dài rồi vậy, bà sẽ tiện tay giặt quần áo giúp cho Hà Diệp, cũng sẽ thuận miệng giao cho Hà Diệp làm một số công việc nhà đơn giản.
"Khoảng thời gian trước trời đổ mưa suốt, vừa hôm qua mới thấy mặt trời, dì đem ga trải giường với chăn của con ra giặt hết rồi, hôm nay lại phơi cả một ngày, buổi chều thu vào trải lên giường là được."
Hà Diệp vừa bước vào cửa nhà đã trông thấy chiếc ga giường phơi ở ngoài ban công rồi, cô cười nói: "Hôm qua con cũng giặt ga giường ở ký túc xá rồi, thời tiết ở hai nơi cũng không khác nhau mấy."
Ngô Lị: "Con đi cất hành lý trước đi, dì đi rửa rau."
Hà Diệp đáp vâng một tiếng, xách hành lý đi vào phòng ngủ của mình.
Cô kéo rèm cửa ra, ánh sáng mặt trời rực rỡ hắt vào phòng, mặt bàn sàn và trần nhà đều được lau chùi sạch sẽ sáng bóng, chậu cây xanh nhỏ mà cô chăm cũng xanh mướt tươi tắn, tràn đầy nhựa sống.
Bố chăm sóc cho cô rất chu đáo, nhưng chăm sóc cây xanh thì không được như vậy, mấy lần liền toàn đến khi cây vàng cả lá rồi mới nhớ ra là phải tưới nước, mãi cho đến khi dì Ngô chuyển tới đây sống, tiếp quản công việc quét dọn nhà cửa.
Lần này về nhà, Hà Diệp phát hiện bố đã béo hơn một chút, nhìn có vẻ cũng trẻ hơn lúc trước rồi.
Đây đều là công lao của dì Ngô.
Hà Diệp thật lòng mừng thay cho bố.
Còn về vấn đề em trai em gái hay tài sản gì đó, Hà Diệp không nghĩ nhiều như vậy, bố cô vất vả khổ cực nuôi cô khôn lớn, tạo môi trường học hành và điều kiện cuộc sống tốt nhất có thể cho cô, bố đã làm tròn trách nhiệm nuôi dưỡng của mình rồi, con đường sau này Hà Diệp tự đi là được, cô cũng có lòng tin rằng mình sẽ sống tốt.
Buổi trưa, một nhà ba người vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên, bầu không khí ấm cúng.
Dọn dẹp nhà bếp xong, Ngô Lị xác nhận rằng Hà Diệp không cần giúp gì nữa thì mới cùng Hà Dũng đi tới siêu thị.
Việc kinh doanh của siêu thị vẫn rất tốt đẹp, một mình Hà Dũng ra sức gánh vác thực ra cũng rất vất vả, hai người làm việc cùng nhau vừa hay đẹp.
Hà Diệp ngồi trong phòng, gọi điện thoại video cho bà nội.
Bà nội: "Về rồi đấy à, trong nhà có thêm một người, sống có quen không con?"
Hà Diệp cười: "Tốt lắm ạ, nhưng mà con nhớ bà và ông rồi."
Bà nội: "Vậy thì về quê ở đi, đằng nào cũng sắp đến Tết rồi, các con đều phải về cả mà."
Hà Diệp cũng có ý định này.
Cô và dì Ngô sống chung với nhau không có bất cứ vấn đề gì, chỉ có điều dì Ngô và bố đều còn trẻ, chắc chắn sẽ phải có sinh hoạt vợ chồng, trong là có thêm một cô con gái đã trưởng thành, buổi tối vợ chồng hai người có lẽ sẽ không được tự nhiên, Hà Diệp cũng cảm thấy khá là ngượng ngùng, vậy nên cô quyết định, sau này ngày lễ này Tết cô về nhà, nếu không có việc gì cô đều sẽ về quê ở với ông bà nội.
"Vẫn còn phải tụ họp với bạn học cấp ba nữa ạ, ngày mai con mới về."
"Ừ được, đằng nào bà cũng dọn dẹp phòng sạch sẽ cho con ròi, về lúc nào cũng được hết."
Buổi chiều, Hà Diệp nói chuyện với bố và dì Ngô, sau đó đi tụ tập với Chu Tình và Ngô Viên Viên.
Xa cách nhau cả một học kỳ không được tính là lâu, mấy cô gái tụ tập lại với nhau, chẳng mấy chốc đã xóa tan chút xa cách kia rồi.
Chu Tình, Ngô Viên Viên ngầm hiểu ý nhau mà không nhắc đến Lục Tân.
Buổi tối ba người ăn cơm ở nhà hàng, ăn xong Hà Diệp tạm biệt bạn bè, ngồi xe buýt về tiểu khu.
Xe buýt dừng lại ở điểm đợt xe bên cửa Đông, Hà Diệp lại tới siêu thị ngồi một lúc, bấy giờ mới về nhà.
Trên đường đi cô có chút căng thẳng, mỗi khi có người đi xe đạp chạy qua, Hà Diệp đều sẽ lo lắng nhìn mặt của đối phương, sau khi nhận ra đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ thì cô mới thả lỏng như ban đầu.
Về tới phòng ngủ, Hà Diệp âm thầm thu dọn hành lý cần mang về quê.
Bởi vì cô sẽ không ở bên này nhiều nữa nên rất nhiều đồ cô đều mang hết về quê.
Lúc tủ quần áo sắp trống trơn rồi, để lộ ra một chiếc hộp ở phía trong cùng.
Hà Diệp khựng lại một chút, cô ôm chiếc hộp ngồi lên trên giường.
Bên trong là một chiếc váy liền thân, một hộp trang sức.
Chiếc váy xinh đẹp đến nỗi khiến Hà Diệp không nỡ vứt, còn sợi dây chuyền thì đắt đến nỗi Hà Diệp cũng không nỡ vứt, cũng không có cơ hội để trả lại.
Giống như mấy tấm ảnh kia của cô, Lục Tân cũng không trả lại cho cô.
Kỷ niệm tình đầu sao?
Vậy thì cứ coi như là kỷ niệm đi, dẫu sao thì cô gái với tính cách như cô, trong lúc đi học có lẽ sẽ không yêu đương thêm một lần nào nữa.
Hà Diệp bỏ chiếc hộp này vào trong hành lý.
Hà Dũng không muốn con gái chuyển đi, nhưng ông không thể thay đổi được quyết định của con gái.
Sáng ngày hôm sau, Hà Diệp kéo hành lý đi ra ngoài cửa.
Cô muốn tới điểm đợi xe buýt ở cửa Nam của tiểu khu để bắt chuyến xe về thẳng quê.
Con đường này cách tòa nhà số mười khá là xa.
Hà Diệp đi đường mà nơm nớp lo sợ.
Hình như là càng sợ cái gì thì cái đó sẽ càng đến, ngã ba đường ở phía trước, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng đạp xe quen thuộc.
Nhân lúc anh vẫn chưa phát hiện ra bản thân, Hà Diệp dùng tốc độ chạy nước rút năm mươi mét để xách hành lý lên chạy tớ ngã ba đường cách đó gần nhất, nhanh chóng trốn ra đằng sau tòa nhà số một, như vậy mà cô vẫn còn sợ Lục Tân sẽ đuổi tới, nên tiếp tục kéo hành lý bước đi thật nhanh, vòng sang một con đường khác.
Tim Hà Diệp đập thình thịch thình thịch, vừa căng thẳng lại có chút buồn cười.
Phía sau mãi một lúc lâu vẫn không có ai đuổi tới.
Hà Diệp thả lỏng cơ thể, cô quành linh tinh sang mấy con đường được, cuối cùng vẫn phải đi rẽ ra con đường chính kia.
Trước khi rẽ, Hà Diệp còn thò đầu ra.
Sau đó, cô liền nhìn thấy Lục Tân dừng lại dưới bóng mát của tán cây, anh mặc một bộ quần áo màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, ung dung hờ hững nhìn về một phía nào đó.
Hà Diệp vội vã rụt đầu lại.
Điện thoại có tin nhắn mới.
Cô máy móc lấy điện thoại ra xem.
Bố: [Tiểu Diệp, có phải con vẫn đang trách bố không?]
Hà Diệp: [Không có! Chỉ là, con lớn rồi mà, bố và dì là vợ chồng mới cưới, con không muốn làm cái bóng đèn.]
Bố: [Nói linh tinh cái gì vậy, con là chiếc áo bông nhỏ của bố, không phải cái bóng đèn, về nhà đi, bố không lỡ để con đi.]
Hà Diệp: [Thôi mà bố, con đã nói với ông bà nội rồi, phải về làm chiếc áo bông nhỏ của hai ông bà đây.]
Hà Dũng nhập tin nhắn một lúc lâu, cuối cùng gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc "rơi lệ".
Hà Diệp bị chọc cho bật cười.
Lúc cô định cất điện thoại vào trong túi, Hà Diệp cũng không ngẩng đầu lên, ngay sau đó, cả cơ thể cô hệt như bị đông cứng lại vậy, hoàn toàn chết lặng tại chỗ.
Lục Tân rõ ràng đang đỗ xe ở trên đường chính, không biết từ lúc nào đã đứng cách cô vài bước rồi, một chân anh chống đất, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn thẳng vào cô không lệch một chút nào, diệt sạch khả năng cô sẽ hoài nghi rằng có phải anh đang nhìn sang nơi nào đó khác hay không.
Nửa năm không gặp, dáng vẻ của anh hình như không có gì thay đổi, nhưng khí thế lại mạnh mẽ hơn, ánh nắt cũng càng khiến cho người ta bất an hơn.
Hà Diệp: "..."
Gặp lại bạn trai cũ kiêm bạn học cấp ba không thân quen cho lắm, chứng sợ giao tiếp của cô lại tác tác gấp đôi.
Lục Tân đột nhiên bật cười, một nụ cười rất mờ nhạt và rất ngắn ngủi: "Cũng có phải kẻ thù đâu, có cần phải sợ tớ như vậy không?"
Tâm tư bị nhìn thấu, Hà Diệp đỏ từ mặt lan sang cả tai.
Lục Tân nhìn hành lý mà cô mang theo: "Đi đâu vậy?"
Hà Diệp cúi đầu nhìn mặt đất: "Về quê nội."
Lục Tân: "Tại sao phải về quê nội?"
Hà Diệp mím môi.
Lục Tân dùng ngữ khí bình tĩnh suy luận: "Châu Hướng Minh nói cậu ấy tới siêu thị nhà cậu mua đồ, nhìn thấy trong siêu thị có một dì, nhìn rất thân thiết với bố cậu, vậy nên, bố cậu sắp tái hôn rồi, cậu bị cho ra rìa rồi?"
Hà Diệp không muốn trở thành một cô con gái đáng thương trong suy nghĩ của những người khác, cô nghiêm túc giải thích với anh: "Đúng là bố tôi sắp tái hôn rồi, dì Ngô rất tốt, chỉ là tôi không muốn làm bóng đèn, về sống cùng với ông bà nội tự nhiên thoải mái hơn."
Lục Tân: "Thật sự rất tốt sao?"
Hà Diệp gật đầu: "Thật đấy."
Lục Tân: "Ừ, tớ cũng hy vọng cậu sống tốt, nếu như sau này gặp phải rắc rối gì, có thể kể với tớ, cho dù là trong học tập hay trong cuộc sống."
Dường như có chút mập mờ trong lời nói, nhưng giọng nói của anh vừa lạnh lùng lại bình tĩnh, lại giống như chỉ là đang nói những lời xã giao khách sáo thôi vậy.
Hà Diệp nở nụ cười: "Được, cảm ơn cậu."
Lục Tân: "Tớ đưa cậu tới trạm xe buýt nhé? Tiện đường."
Hà Diệp từ đầu tới cuối cũng chỉ một mực rũ mắt xuống: "Không cần đâu, cũng không xa lắm."
Lục Tân: "Được, vậy tớ đi trước đây."
Hà Diệp gật đầu.
Chiếc xe đạp trong tầm mắt rẽ sang một hướng khác, chẳng mấy chốc đã đạp đi thật xa.
Hà Diệp thả lỏng cơ thể, kéo vali hành lý chầm chậm đi về phía trước.
Vài phút sau, cô đứng ở điểm đợi xe buýt quen thuộc.
Lúc chuẩn bị lên xe, cô thoáng đưa mắt trông thấy nửa đầu của chiếc xe đạp xuất hiện ở lối ra của tiểu khu, Hà Diệp lập tức nhìn sang, nhưng không hề nhìn thấy người đạp xe.
Sau đó, cô liền bước lên xe buýt.
Kéo hành lý lên xe vừa mới đứng vững ở phía sau thì chiếc xe buýt liền khởi động.
Hà Diệp vịn tay vào cột cố định, nhìn điểm đợi xe buýt ngày một xa tầm mắt, cùng với tiểu khu mà cô đã từng ở suốt một năm.
Rất nhiều khung cảnh ùa về trong đầu cô, có bố, có Lục Tân, có Châu Hướng Minh.
Cuối cùng, những khung cảnh ấy đều biến mất hết.
Hơn năm năm sau kể từ đó, những khi đón Tết Hà Diệp vẫn sẽ gặp lại bố, nhưng không hề gặp lại Lục Tân, Châu Hướng Minh.
Thỉnh thoảng Châu Hướng Minh vẫn sẽ gửi cho cô vài tin nhắn hỏi thăm, vẫn sẽ đăng bài trong vòng bạn bè để chia sẻ cuộc sống thường ngày, đăng ảnh đi chơi, vận động, nhưng Lục Tân một lần cũng không có.
Hai người đều cất giấu đối phương trong danh sách bạn bè của nhau, thế nhưng dường như đã trở thành hai người hoàn toàn xa lạ, chưa bao giờ gặp mặt, cũng chưa bao giờ yêu đương.
___________________________