Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Thiên Tài Bảng bài danh chi tranh, theo một tiếng “Tới” của Dương Chí chính thức bắt đầu, cũng theo một tiếng “bành” tuyên bố kết thúc, toàn bộ quá trình chỉ vẻn vẹn một lượt hô hấp!
Dưới đài.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Đám học sinh tràn đầy chờ mong đến đây nhìn thiên tài tranh đấu, giờ lại thấy Dương Chí ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, biểu hiện trên mặt có thể nói rất đặc sắc.
Tới đi.
Bắt đầu.
Bành.
Kết thúc.
Quá ---- nhanh ---- đi!
Khóe miệng mọi người kịch liệt co quắp.
Càng bi kịch là, bọn họ không cảm thấy được Lâm Chỉ Khê xuất thủ như thế nào, thậm chí không nhìn được tu vi hắn, cao thủ Vũ Đồ như Dương Chí bị một chiêu ngã sml!
Hết thảy quá đột ngột, để mọi người khó có thể tiếp nhận.
- Cái này.
Thiên Bảng Lãng Khôn trừng to hai mắt.
Tính cách tên này cuồng vọng, cũng không để Vân Phi Dương vào mắt, nhưng Lâm Chỉ Khê thần tốc đánh bại Dương Chí, quả thực làm hắn rung động, bời vì hắn không cách nào làm được như thế, nhất kích tất sát!
- Lâm Chỉ Khê.
Phong Thiên Vũ nhẹ giọng nỉ non, trong lòng cả kinh.
- Người này chỉ sợ xuất sắc hơn Vân Phi Dương, tân sinh năm nay mạnh hơn năm ngoái rất nhiều, Thiên Bảng chỉ sợ sẽ phải kinh lịch một lần thanh tẩy.
Hai vị Thiên Bảng thiên tài bị chấn động.
Xa xa bên ngoài diễn võ trường, cũng tụ tập một nhóm có ba người.
Một tên thiếu niên mặc lam bào, mắt thấy Dương Chí bị đánh bại, cười nói:
- Trương thiếu, thực lực quận chúa dường như lại đề cao không ít.
Thiếu niên đứng đầu vung quạt, gương mặt nho nhã lộ ra mỉm cười, nói:
- Sáu năm không gặp, tiểu nha đầu này rốt cục đã lớn.
Thiếu niên mặc lam bào chắp tay nói.
- Nhìn Trương thiếu cười vui vẻ như vậy, chắc Trương gia chủ đã bắt đầu xử lý việc hôn sự này rồi nhỉ, chúng ta chờ lấy uống rượu mừng đính hôn của Trương thiếu đây.
- Đúng đó Trương thiếu. Đến lúc đó, cần phải nhiều chuẩn bị nhiều rượu ngon, chúng ta không say không về.
Mọi người sau lưng nhao nhao phụ họa, trong ngôn ngữ có ý vị nịnh nọt.
Thiếu niên nho nhã tên Trương Hằng, dòng chính Trương gia, đại gia tộc thứ hai của Đông Lăng thành, hắn còn có một thân phận khác, đệ nhất Thiên Bảng.
Trương Hằng nhẹ nhàng phất quạt, nói:
- Tâm chơi đùa của nàng chưa mất, thủy chung không chịu đính hôn, chén rượu mừng này, chỉ sợ còn phải đợi một đoạn thời gian.
Lam bào thiếu niên nói.
- Trương thiếu, lấy mị lực của ngươi, còn chinh phục không được quận chúa?
Trương Hằng khổ sở đáp.
- Chỉ Khê thuộc dạng nữ tử hiếm thấy, không thể chinh phục, cần phải che chở thật tốt. Cho nên, hết thảy đều theo nàng đi.
Lam bào thiếu niên nói tiếp.
- Trương thiếu và quận chúa được ông trời tác hợp, chỉ thiếu thời gian mà thôi.
Hắn dừng lại chút nói tiếp.
- Bất quá, Trương thiếu, tân sinh tên Vân Phi Dương kia giống như biết được quận chúa là thân nữ nhi, từng tuyên bố muốn…
Trương Hằng cười nói.
- Bàng công tử, nếu như ta nhớ không lầm, ngươi và đám người Nhiễm Bỉnh Loan ngày thường đi rất gần nhau nhỉ?
Thiếu niên gọi Bàng công tử đắng chát cười một tiếng đáp.
- Cũng không tệ.
Trương Hằng dùng quạt vỗ vỗ hắn, nói:
- Bàng công tử, ngươi chưa được chân thành rồi.
Bàng công tử cười cứng ngắc, tâm lý thầm nghĩ, người này không hổ là Trí Vũ toàn tài của Đông Lăng, tâm tư nhỏ của mình hoàn toàn bị hắn xem thấu.
Ánh mắt Trương Hằng nhìn về phía diễn võ trường, khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, mở lời.
- Còn về người này, ta sẽ cho hắn chậm rãi hiểu rõ, có mấy lời không thể nói lung tung, nếu không rất dễ mất đi tính mạng.
Thanh âm đến sau cùng có chút trầm thấp.
Mọi người nhất thời hiểu rõ, Trương thiếu đã để mắt tới Vân Phi Dương, tên kia xấu số rồi.
- Ừm?
Tâm thần Vân Phi Dương nhoáng một cái, cảm giác được có người thi triển Linh Niệm khóa chặt trên người mình, sau đó thuận cảm giác quay đầu nhìn lại, liếc nhìn Trương Hằng nơi xa.
- Tên này, ánh mắt không tốt, chẳng lẽ ghen ghét ta đẹp trai hơn hắn?
Vân Phi Dương nhếch miệng cười một tiếng, sau đó giơ ngón tay giữa lên, tựa như nói cho đối phương biết, nhìn cọng lông, nhìn nữa cũng không đẹp trai bằng ta!
- Tiểu tử này!
Thấy Vân Phi Dương giơ ngón tay giữa lên, Bàng công tử nhất thời cả giận quát.
- Trương thiếu, ta đi thu thập hắn một hồi.
Trương Hằng ngược lại không thèm để ý đến thủ thế nhục nhã này, lên tiếng.
- Một con kiến, tùy thời có thể bóp chết, không cần quá để ý, chúng ta đi thôi.
- Trương thiếu thật rộng lượng!
Bàng công tử trừng Vân Phi Dương một cái, vung tay áo mà đi.
Mắt thấy bọn họ rời đi, Vân Phi Dương xoay người nhìn về phía Lâm Chỉ Khê, thầm nghĩ.
- Thực lực nữ nhân này rất mạnh, xem ra cần phải nghiêm túc.
Lâm Chỉ Khê một chiêu đánh bại Dương Chí, để hắn thật bất ngờ cũng kích phát tâm muốn trở nên mạnh hơn của hắn. Dù sao, không có thực lực, làm sao chinh phục nữ nhân cao ngạo này.
- Chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương quay người rời đi.
Diệp Nam Tu theo sau, thấp giọng nói.
- Phi Dương ca, không ngờ bên trong giới tân sinh, còn có thiên tài cường đại như thế, sau đó không lâu sẽ tiến hành tân sinh khảo hạch, ngươi muốn chiếm hạng nhất, chỉ sợ sẽ rất khó.
Hắn vốn tràn ngập tự tin với main ta. Dù sao, Chung Vũ cũng bị đánh ngã, chẳng phải trở thành tồn tại vô địch, bây giờ nhìn thấy Lâm Chỉ Khê, mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
- Khó khăn mới có khiêu chiến nha.
Vân Phi Dương nâng hai tay sau ót, cười nói:
- Nếu như cũng giống như Nhiễm Bỉnh Loan, Mạc Thiếu Khai dạng gà mờ này, đâu còn vui thú nữa.
Diệp Nam Tu phục.
La Mục vẫn ra vẻ sánh vai đi với Vân Phi Dương, quả thực ngưu đến không coi ai ra gì.
Lâm Chỉ Khê vẫn đứng trên đài.
Nhìn bóng lưng Vân Phi Dương dần rời đi, nàng mới xoay người lại, nói thầm:
- Vân Phi Dương, ngươi chắc hiểu dụng ý của ta, nên thừa dịp thời gian này tu luyện cho tốt, nâng cao tu vi, mà không phải lãng phí thời gian vào việc thu phục nữ hài.
Sau khi trở về sơn lâm, Vân Phi Dương không phải uống rượu cũng gây chuyện thị phi, để cho nàng khó có thể xem tiếp. Cho nên hôm nay lựa chọn xuất chiến, cũng không tiếc vận dụng át chủ bài, lấy tốc độ nhanh nhất đánh bại Dương Chí, cũng vì để hắn hiểu được chênh lệch cùng mình, từ đó kích phát tâm tu luyện của đối phương.
Lương Âm có thể tổng kết ra ưu điểm Vân Phi Dương, mà Lâm Chỉ Khê như nhìn thấu hắn!
Đương nhiên.
Tư duy yêu nghiệt như Vân Phi Dương tự nhiên nhìn ra mục đích Lâm Chỉ Khê khiêu chiến Dương Chí. Lúc này, trong đầu hắn hiện giờ rất muốn trong thời gian nhanh nhất đột phá Vũ Đồ!
- Nữ nhân này thật đáng sợ, lại tính kế ta, chẳng lẽ lại một đại Thần chuyển thế?
Vân Phi Dương đi trên đường, âm thầm suy tư, chợt phủ nhận.
- Thần hồn các cường giả đứng đầu đều sụp đổ dưới vòng xoáy, Cửu Thiên Thần Nữ cũng may mắn thoát khỏi, nàng không thể nào là đại thần chuyển thế.
Y Đường.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, mà Mục Oanh cũng đã tỉnh đang vận công trên giường, vốn Vân Phi Dương không muốn quấy nhiễu nàng, chuẩn bị quay người rời đi, lại nghe Mục Oanh hô:
- Vân đại ca.
"Ây."
Vân Phi Dương dừng lại, xoay người nói:
- Oanh Oanh, muội đã tỉnh?
- Ừm.
Mục Oanh đi xuống nói:
- Vân đại ca, cám ơn huynh.
Sau khi tiểu ny tử phục dụng đan dược, có thể cảm giác được Vân đại ca một mực vì mình chuyển vận Linh lực, thậm chí cũng rõ ràng, Nghịch Thiên Quyết đột nhiên vận chuyển, nếu không hấp thu Linh lực của hắn, mình sẽ không đột phá đến Vũ Lực lục đoạn.
- Nha đầu ngốc.
Vân Phi Dương nhẹ khẽ vuốt vuốt nàng khuôn mặt nhỏ, ôn nhu nói: "Đều là người một nhà, cám ơn cái gì tạ."
Mục Oanh khuôn mặt nhỏ nhất thời đỏ thấu.
Vân Phi Dương thấp giọng nói.
- Oanh Oanh, sự việc tu luyện Nghịch Thiên Quyết, đừng nói cho bất luận kẻ nào, biết không?
- Vâng.
Mục Oanh gật đầu.
Vân Phi Dương cười nói:
- Tư chất muội hoàn toàn thay đổi, đây là một đại cơ duyên, nắm lấy cho thật chắc, tranh thủ sớm ngày đột phá Vũ Đồ, mà ta cần bế quan một đoạn thời gian.
Mục Oanh nói:
- Bởi vì Lâm tỷ tỷ sao?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Oanh Oanh ngây ngốc đáng yêu, cũng có thể xem thấu tâm tư của mình, về sau còn lăn lộn thế nào.
- Vân đại ca, Lâm tỷ tỷ nói huynh rất xuất sắc, đáng tiếc quá không an phận.
Mục Oanh thấp giọng nói:
- Ta cũng cảm thấy như thế, cho nên, huynh có thể nghiêm túc hay không, để Lâm tỷ tỷ để mắt huynh.
- Được.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Oanh Oanh đã nói như vậy, vậy ta sẽ nghiêm túc, trong một tháng, đột phá đến Vũ Đồ!
- A?
Mục Oanh trừng mắt.
- Một tháng đột phá Vũ Đồ?