Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Phù phù.
Chu Đào như một bãi bùn nhão ngã trên mặt đất.
Tên này sẽ không ngờ Vân Phi Dương khủng bố như thế, mình vậy mà không thể chống đỡ một chút nào!
Nếu như thời gian có thể đảo lưu.
Hắn chắc chắn sẽ không bị Vũ Liễu mê hoặc, đến nhằm vào Quý Thủy Đường!
Trong rừng cây, tĩnh mịch im ắng.
Vô luận học sinh Mậu Thổ Đường, hay bọn người Diệp Nam Tu thống khổ giãy dụa, trong con ngươi đều lóe ra vẻ khó tin.
Cao tầng học phủ cũng ngây ngốc.
- Tên này!
Lâm Chỉ Khê cau mày.
Nàng không ngờ Vân Phi Dương hạ độc thủ nặng như vậy.
Chu Đào chết?
Bị Vân Phi Dương giết?
Giải đấu đi săn lớn cử hành trăm năm, tuy cũng có thương vong, nhưng đều bị hung thú cường đại giết chết, ngày hôm nay có người bị đồng học giết chết, tuyệt đối gây nên chấn động!
Xoát!
Đám cao tầng xông vào, đặt tay lên mạch đập của Chu Đào, nhất thời buông lỏng một hơi.
Không chết!
Linh Hạch trong thân thể gia hỏa này không vỡ nát, miễn cưỡng duy trì một hơi.
Vân Phi Dương không hạ tử thủ.
Hắn thấy chết là tiện nghi cho tên này, sống không bằng chết, mới thê thảm nhất.
Cổ Chu Đào bị bóp gãy, tuy không chết nhưng đời này vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.
Mà lại….
Nếu không cứu giúp kịp thời, lúc nào cũng có thể chết.
- Cứu cứu ta!
Chu Đào còn không có hôn mê, cổ họng gian nan phát ra âm thanh.
Hắn không muốn chết.
Xoát.
Trưởng lão vội vàng ôm Chu Đào bay ra bên ngoài.
Sau khi hắn rời đi, đám học sinh Mậu Thổ Đường run chân, mạnh như Chu Đào còn bị hành gần chết, mình có năng lực gì mà phản kháng?
Muốn nói sợ nhất là Vũ Liễu, giờ phút này nàng đã bị biểu hiện cường thế của Vân Phi Dương dọa sợ.
Quý Thủy Đường có học đệ cường đại như vậy?!
Lúc đó sao không nhìn trúng hắn, nếu không lấy năng lực chính mình sớm ra tay, có lẽ đã mê hoặc được.
Xoát.
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt nàng, cười nói:
- Ngươi tên gì?
- A!
Vũ Liễu giật mình, khiếp đảm nói:
- Ta…ta…gọi Vũ Liễu.
- Vũ Liễu?
Vân Phi Dương nỉ non:
- Tên rất hay.
Lâm Chỉ Khê nhướng mi, con ngươi lấp lóe vẻ chán ghét.
Nàng cho rằng lấy tính cách Vân Phi Dương, chỉ sợ đã nhìn trúng Vũ Liễu.
Khẳng định.
Vân Phi Dương không có lực kháng cự với gái đẹp.
Trong lòng Vũ Liễu vui vẻ, làm điệu làm bộ, phong tình vạn chủng nói:
- Vân ca ca, ngươi vừa rồi rất lợi hại nha.
Thanh âm rất dịu dàng khiến người ta có chút lâng lâng.
- Lâm tỷ tỷ!
Mục Oanh nằm trong ngực Lâm Chỉ Khê yếu ớt nói:
- Nàng nàng thật buồn nôn.
- Đừng nhìn.
Lâm Chỉ Khê dùng ống tay áo ngăn trở ánh mắt Mục Oanh.
Nàng sợ Vân Phi Dương biểu hiện vô sỉ, sẽ làm Oanh Oanh tâm thương.
Quả nhiên!
Vân Phi Dương vô sỉ cười rộ lên, nhẹ nhàng nâng tay, sờ về phía gương mặt Vũ Liễu xinh đẹp kia.
- Đáng ghét.
Vũ Liễu giả bộ thẹn thùng tránh né, tâm lý mừng rỡ không thôi.
Chỉ cần có thể trèo lên gia hỏa này, lấy năng lực hắn tiện tay miểu sát Chu Đào, sau này mình tại học phủ sẽ có tiền đồ vô hạn.
Ngay tại thời điểm nàng tưởng tượng tương lai tươi sáng, bàn tay Vân Phi Dương đánh tới.
- Ba.
Hung hăng đánh một bạt tai.
Lâm Chỉ Khê hơi hơi hoảng hốt.
Vũ Liễu cũng khẽ giật mình, gương mặt truyền đến đau đớn nóng bỏng, nàng bụm mặt, cắn môi mỏng, ủy khuất quát:
- Ngươi…
"Ba!"
Vân Phi Dương lại đánh vào má bên phải.
Ra tay rất nặng.
Má phải Vũ Liễu sưng đỏ, mắt phượng rưng rưng, ánh mắt phong tình hóa thành ánh mắt oán hận.
Vân Phi Dương bắt lấy nàng, khí kình bạo phát, một tay vung ra trước mặt Diệp Nam Tu, nói:
- Ta không đánh nữ nhân, nàng giao cho ngươi.
Mọi người nhao nhao sụp đổ.
Ngươi cũng đánh người ta hai bạt tai, còn nói không đánh nữ nhân?
Có lẽ mới vừa rồi bị nữ nhân này giẫm mấy lần, để Diệp Nam Tu giận dữ không thôi, hắn như không cảm giác được đau đớn trong cơ thể, xoát đứng lên, một chân đạp tới.
Mẹ.
Lão tử và Phi Dương ca không giống nhau.
Dám nhục nhã qua chính mình, cho dù nữ nhân lão tử vẫn đánh!
Bành.
Vũ Liễu bị một chân đạp đến trên mặt đất.
Trong rừng cây, học trưởng trung giai Mậu Thổ Đường thống khổ ngã sấp.
Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca nổi điên nhấc chân giẫm đạp, phát tiết lửa giận vừa rồi. Một khắc này, bọn họ đánh rất thoải mái.
Vân Phi Dương ngồi trên tảng đá, ánh mắt chiếu sang trên thân La Mục.
Vừa rồi đá bay tiểu tử này, lấy Linh Niệm thao túng Thần lực yếu ớt, dẫn vào trong thân thể Mục Oanh, thành công áp chế nguyền rủa.
Như vậy, còn có thể giác tỉnh sao?
La Mục nếu có tư duy, khẳng định sẽ chửi ầm lên.
Đây là cơ duyên của lão tử, vốn có thể giác tỉnh ổn thỏa, về sau có thể đường đường chính chính trở thành cao thủ kết quả lại bị ngươi cướp đi!
Vù vù!
Thần lực mờ nhạt bao phủ quanh thân La Mục bị hấp thu hầu như không còn, sau cùng hắn trợn trừng mắt một cái, ngã trên mặt đất hôn mê.
Vân Phi Dương đi tới, đặt tay lên mạch hắn, lẩm bẩm:
- Giống như giác tỉnh lại không phải giác tỉnh.
Giống như giác tỉnh, lại không giác tỉnh, cái so sánh này khá cứng ngắc.
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương thả ra hắn, nói thầm:
- Có ta ở đây, giác tỉnh chỉ là việc sớm muộn.
Hắn ngẩng đầu, tính toán thời gian, nói:
- Cái trò chơi nhàm chán này, cũng nên kết thúc thôi.
Nói xong, người biến mất tại rừng cây.
Mậu Thổ Đường toàn diệt, trung giai học đường tham gia giải đấu đi săn lớn chỉ còn lại có Giáp Mộc Đường một đội.
Bất quá.
Sau khi Vân Phi Dương cùng bọn người Diệp Nam Tu tách ra, đã tìm tới bọn họ.
- Hắc.
Thượng Hưng cười lạnh nói:
- Ngươi còn dám tìm tới cửa.
Từ ngày đầu tiên đi săn, hắn đã chờ mong có thể đụng tới Quý Thủy Đường, hoặc Vân Phi Dương, bây giờ rốt cục toại nguyện.
Gia hỏa đáng thương cũng không biết.
Ngay từ đầu, Vân Phi Dương đã coi hắn và Giáp Mộc Đường như dê béo nuôi nhốt, hiện tại đã tới thời điểm làm thịt.
Bành
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, bá đạo đá hắn bay ra ngoài, lạnh nhạt nói:
- Rác rưởi.
- Mẹ ơi!
Đám học sinh Trung giai Giáp Mộc Đường nhao nhao kinh hãi.
Đông Lăng Việt cũng ngốc trệ.
Nhưng hắn không có thời gian chấn kinh, bởi vì lúc này một chân Vân Phi Dương đã bay tới.
Bành
Đông Lăng Việt không hổ là võ giả mạnh nhất trong đám học sinh tham gia, ngạnh kháng một chân Vân Phi Dương, không bị đá bay ra ngoài.
- Cũng không tệ lắm.
- Đáng tiếc!
Vân Phi Dương lại một chân đạp tới, nói:
- Còn quá yếu!
Bành!
Một cước này ẩn chứa vạn cân chi lực, Đông Lăng Việt cuối cùng không thể chống lại, như lá rách bay ra ngoài!
Thiên tài mạnh nhất Trung giai Giáp Mộc Đường bị đánh bay, kết quả của bốn tên học sinh cuối cùng chỉ có bị đánh, cuối cùng bọn hắn bị Vân Phi Dương một thu thập một lượt, miệng sùi bọt mép ngã xuống.
- Tên này!
Đông Lăng Việt bất lực ngã trên mặt đất, nhìn bóng lưng dần biến mất, yếu ớt nói:
- Thật đáng sợ!
Tám thành viên Trung giai học đường, toàn quân bị diệt.
Vân Phi Dương cũng không bởi vậy dừng tay, hắn bắt đầu tìm sơ giai học đường.
- Thí chủ!
Bành!
Pháp Tể bị một chân đá bay ra ngoài.
Gia hỏa đáng thương, từ sau khi bị Vân Phi Dương lừa gạt tìm hiểu ra chút gì đó, tu vi có chỗ đề cao bất quá kết quả vẫn bị đánh.
Bành!
Phốc!
Vân Lịch che lấy hạ thể, dữ tợn nhìn Vân Phi Dương dần dần ngất xỉu.
Vân Hoa ngã trên mặt đất, một mặt mê trai nói:
- Ca ca, hắn thật đẹp trai!
Đêm tối tiến đến.
Khu vực đào thải đã chật ních người, bên trong có Lâm Chỉ Khê cùng Mục Oanh, Lâm Chỉ Khê cũng không bị Vân Phi Dương công kích, nàng chủ động bỏ quyền.
- Viện trưởng!
Một vị cao tầng học phủ thông báo:
- Vân Phi Dương đã đào thải 420 người.
Đạt được thống kê mới nhất, khóe miệng Cao Viễn Chúc kịch liệt run rẩy.
Mới ngày thứ tư.
Dự thi 500 người, cơ hồ đều bị một mình hắn đào thải, tốc độ khủng bố này, trước đó chưa từng có!
- Mau nhìn!
- Vân Phi Dương đi ra rồi!
Đột nhiên, có người hô to. Cao Viễn Chúc và mọi người đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Trong núi rừng u ám.
Vân Phi Dương mang theo La Mục từng bước một đi tới. Giờ phút này, toàn thân hắn treo đầy túi không gian, cho người ta cảm giác đây không phải người đi săn thú mà là một công tử ca quý tộc nào đó!
Diệp Nam Tu cùng bọn người Hắc Mao hai bên ủng hộ, theo phía sau.
Bọn họ tuy rất chật vật, nhưng trên mặt đều treo ngạo nghễ mỉm cười, sau đó giơ tay lên, hô to:
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!
Trong rừng vắng vẻ, vang lên tiếng gọi ầm ĩ đinh tai nhức óc của đám người Quý Thủy Đường.