Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ---------------------
Vân Phi Dương từ Địa Sơn Trấn đi tới Đông Lăng thành gần một năm.
Lúc đó tu vi hắn chỉ có Vũ Lực tam đoạn, bị Từ Phàm đánh một quyền chỉ có thể dùng độc báo thù.
Bây giờ.
Lần nữa nhìn thấy người này.
Vân Phi Dương không nói hai lời oanh tới một quyền, xem như dùng thực lực báo thù.
Hắn lui lại một bước, cười nói:
- Chúng ta hòa nhau.
- …
Từ Phàm xoa ngực, xém chút ngã quỵ.
Hòa cái cọng lông!
Năm đó ta đánh ngươi một quyền, nhưng bị ngươi độc cho chết đi sống lại, khi ấy ta tình nguyện bị ngươi đánh đập mấy quyền, cũng không nguyện ý bị hành hạ kiểu kia nhưng giờ ngươi lại đánh ta một quyền, ta không phải lỗ càng thêm lỗ.
Hô!
Từ Phàm hít thở sâu một hơi, nói:
- Ta đã an bài cho các ngươi chỗ ở.
Vân Phi Dương cười nói:
- Dẫn đường đi.
Xoát.
Từ Phàm vung tay lên, binh lính nhao nhao quay người, phía trước mở đường.
Cái này!
Cao Viễn Chúc và Bảo Lỵ có ngơ ngác.
Vân Phi Dương đột nhiên đánh phó tướng Hắc Long Quân một quyền, đối phương không những không tức giận mà ngược lại còn giống như rất khách khí.
Tình huống như thế nào đây?
Mọi người khó hiểu, nhưng vẫn bước theo sau.
Thực ra, Vân Phi Dương lấy thực lực cường đại của mình đánh ngã hơn hai mươi tên dòng chính Lâm gia, được Lâm Nhược Hiên coi trọng.
Trước khi lên đường, Lâm Nhược Hiên phái người truyền lời, mệnh Từ Phàm phải chiêu đãi bọn người Vân Phi Dương thật tốt.
Lâm Nhược Hiên không phái người đến, Từ Phàm cũng không dám làm khó dễ Vân Phi Dương, bởi vì tin tức trận chiến Sinh Tử Đài đã truyền đến tai hắn từ lâu.
Quân nhân hàng ngày sống trong cảnh nhốm máu nên vô cùng tôn trọng cường giả.
Trong khoảng thời gian ngắn, một người từ thực lực yếu kém phát triển cường đại đến mức đánh bại Vũ Tông, được Từ Phàm tôn kính!
Bọn người Vân Phi Dương được an bài tại một tiểu viện độc đáo.
Bởi vì quân vụ tại thân, Từ Phàm không ở lại lâu đẫ mang binh lính rời đi.
- Chúng ta ở chỗ này chỉnh đốn hai ngày, ngày mốt lên đường.
Cao Viễn Chúc phân phó.
Mặc dù là võ giả, nhưng đi đường nhiều ngày như vậy vẫn rất mệt mỏi, nhất định phải tu dưỡng tốt mới có thể tiếp tục hành trình.
Két.
Vân Phi Dương đẩy cửa ra, đi vào một gian phòng được an bài tốt, đồng thời kéo Lăng Sa La vào phòng, rút đi áo trắng trên thân, hiển lộ ra bắp thịt tráng kiện của mình.
- Ngươi ………ngươi muốn làm gì?!
Lăng Sa La lui lại phía sau, con ngươi lóe ra vẻ hoảng sợ.
- Đương nhiên ngủ rồi.
Vân Phi Dương đi lên trước, ôm nàng ném trên giường.
- A!
Lăng Sa La kêu to.
- Ai.
Cao Viễn Chúc nghe được thanh âm sát vách truyền đến, lắc đầu nói:
- Người trẻ tuổi huyết khí phương cương.
Bảo Lỵ khẽ nhíu mày.
- A di đà phật!
Pháp Tể xếp bằng trên giường, thấp giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn nhẹ nhàng nghiêng tai, muốn nghe xem thanh âm sau đó.
Đáng tiếc.
Lăng Sa La hét lên một tiếng, không còn thanh âm nào nữa.
Đình viện nháy mắt an tĩnh lại.
- Ngô ngô!
Lăng Sa La bị Vân Phi Dương bá đạo cưỡng hôn, thân thể cường tráng đè ép trên người, nàng không cách động đậy.
Ước chừng một lát.
Vân Phi Dương ngẩng đầu, cười nói:
- Làm nữ nhân của ta đi.
Khi đang nói chuyện tay hắn cũng không thành thật du tẩu trên người nàng.
Lăng Sa La như điện giật, thân thể mềm mại nhè nhẹ run, nước mắt tràn mi, trong con ngươi lấp lóe ủy khuất cùng oán hận.
- Ai.
Vân Phi Dương đứng dậy, ngồi xếp bằng xuống, nói:
- Không có ý nghĩa.
Xoát!
Lăng Sa La quần áo lộn xộn thối lui đến góc giường, thân thể mềm mại rúc vào một chỗ, nước mắt to như hạt đậu tung tóe lên tay.
Một khắc này.
Nàng không còn là Độc La Sát khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, nàng chỉ là một thiếu nữ hoảng sợ bất lực đáng thương bị bại hoại đùa giỡn.
- Yên tâm đi!
Vân Phi Dương vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, thản nhiên nói:
- Ta sẽ không làm loạn, ta không thích ép buộc.
Lăng Sa La không tin.
Nàng lấy cái chăn đắp lên người, chỉ lộ ra một đôi mắt ngậm nước, cảnh giác nhìn chằm chằm tên kia.
Vân Phi Dương không nói tiếp.
Giờ phút này, hắn đã vận chuyển Nghịch Thiên Quyết một đại chu thiên.
Một đường chạy đến đây.
Hắn liệp sát không ít hung thú, nhưng tu vi thủy chung không có tiến triển.
Tình huống Vân Phi Dương bây giờ có chút khó xử, hắn đã đạt đến Vũ Sư đỉnh phong, tiến thêm một bước, có thể đột phá Vũ Tông.
Nhưng một bước này thủy chung không bước ra.
Dùng lời nói Phàm Giới, đây là bình cảnh, nếu như không cách nào lĩnh ngộ, tu vi cả đời sẽ ngừng bước không thể tăng thêm.
- Ai.
Vân Phi Dương nói thầm:
- Quá phận ỷ lại Tiên Lộ Quỳnh Tương cùng Linh Khí Đan, tu vi tuy tăng lên nhưng độ phù hợp giữa linh hạch cùng linh lực lại rất kém cỏi.
Tên này kẹt tại bình cảnh không vì lĩnh ngộ không đủ, mà do hắn ăn Tiên Lộ Quỳnh Tương và đan dược quá nhiều.
Võ giả hấp thu Linh lực dung nhập vào thuần linh hạch, ngưng tụ ra thuần linh lực, cần tiến hành theo chất lượng.
Trong quá trình tu luyện của mình, thuần linh lực cùng thuần linh hạch dần dần dung nhập lại với nhau.
Hiện tại tuy thuần linh lực Vân Phi Dương bàng bạc vô cùng, nhưng đều do hắn ăn mà có, cũng không phải ngưng luyện trong thời gian dài, cho nên độ phù hợp rất kém.
Độ phù hợp không đủ.
Không cách nào dung hợp hoàn mỹ, tự nhiên không thể đột phá bình cảnh bước vào cảnh giới cao hơn.
Muốn tiến thêm, cần linh lực và linh hạch phải hòa hợp với nhau.
Như thế nào mới có thể làm nhanh?
Vân Phi Dương trầm tư, sau một hồi giống như nhớ tới cái gì, quay người nhìn về phía Lăng Sa La, khóe miệng hiện ra vẻ mỉm cười quỷ dị.
Lăng Sa La vội vàng dùng chăn che lại.
Xoát!
Vân Phi Dương đi sát tới, giật tấm chăn ra, nói:
- Ngươi không phải muốn độc chết ta sao?
Nói nhảm!
Lăng Sa La bây giờ cũng không nghĩ tới việc đó nữa.
- Ta cho ngươi cơ hội này.
Vân Phi Dương lấy ra một cây chủy thủ, vạch một trên cánh tay cái, máu tươi chảy xuống, nói:
- Tới đi, dùng độc mạnh nhất ngươi đến độc ta.
Lăng Sa La mộng.
Tê!
Vân Phi Dương xếp bằng bên giường, sắc mặt đột nhiên dữ tợn.
Bời vì, Lăng Sa La đã lấy Độc Tâm Tán mạnh nhất vẩy vào vết thương của hắn.
Độc tố cường đại theo kinh mạch, tràn vào trái tim, sinh ra lực phá hoại cường đại, trán hắn xuất mồ hôi hột, mặt dần bắt đầu vặn vẹo.
Lăng Sa La trợn mắt.
Gia hỏa này, không phải vạn độc bất xâm sao? Tại sao nhìn qua thống khổ như vậy?
Trên thế giới này.
Không có chân chính vạn độc bất xâm, cho dù là Thần!
Vân Phi Dương tiếp nhận độc tố ăn mòn, cũng bởi vì hiện tại hắn không có vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, lúc này hắn dùng Linh lực đơn thuần chống lại.
Vù vù!
Thuần linh hạch lấp lóe ánh sáng, thuần linh lực bàng bạc không ngừng tuôn ra, cả hai phối hợp bắt đầu chém giết độc tố.
Đây chính là biện pháp Vân Phi Dương nghĩ ra, dùng độc tố ngoại lai đến kích thích thuần linh hạch và thuần linh lực.
Lấy độc thí luyện.
Hành động này, không thể nói không điên cuồng!
Độc tố cường đại lan tràn trong kinh mạch, giống như thiên quân vạn mã, điên cuồng công thành lướt trại!
Vân Phi Dương lấy Linh Niệm thao túng thuần linh hạch điều động thuần linh lực ngăn chặn như binh lính thủ vệ gia viên, ngăn tại mỗi điểm kinh mạch.
Đáng tiếc.
Lực phù hợp linh lực quá kém, không có cách ngăn cản độc tố, vừa ra bao nhiêu đã bị đánh lui, quân lính tan rã.
Càng như vậy, Vân Phi Dương càng điên cuồng điều động, chỉ có nghiền ép cực hạn dạng này mới có thể để cả hai tương dung, kết hợp càng nhanh.
Ngoại giới.
Giờ phút này Vân Phi Dương mồ hôi đầm đìa, sắc mặt dần tái nhợt, độc tố lan tràn, để hắn càng phát ra tiếng thống khổ!
- Tên này
Thần sắc Lăng Sa La ngốc trệ.
Từ biểu hiện Vân Phi Dương đến xem, hắn đang có dấu hiệu trúng độc, sao còn không ngã xuống!
Chẳng lẽ, hắn đang dùng Linh lực chống cự?
Không có khả năng!
Loại độc này một khi thẩm thấu vào từ huyết dịch, cho dù Vũ Tông cũng khó chống!