Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Khí kình bỗng nhiên đột kích làm tất cả mọi người giật mình, bọn họ nhao nhao quay đầu nhìn lại liền thấy trong một đình nhỏ bên ngoài diễn võ trường đứng một thiếu niên, trong mắt tràn ngập sát cơ!
- Đại công tử Trương gia?
- Khoảng cách xa như thế mà còn ẩn chứa khí kình cường đại như vậy, sức mạnh chỉ sợ đã đạt tới Vũ Sư hậu kỳ!
Rất nhiều gia chủ cùng tán thưởng.
- Đệ nhất Thiên bảng - Trương Hằng!
Trong mắt rất nhiều học sinh hiện lên sự sùng bái, có thể nhìn thấy đệ nhất thiên tài Đông Lăng học phủ khiến bọn họ cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
- Oa
Sau khi ổn định thân thể, Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa rồi đòn công kích kia ẩn chứa lực lượng ít nhất đạt tới bảy ngàn cân, nếu Vũ Đồ trung kỳ bình thường thì không chết cũng phải trọng thương, mà hắn vẫn đứng đấy, chỉ phun một ngụm máu!
- Vân đại ca!
Mục Oanh dưới đài, sắc mặt trở nên tái nhợt.
- Mẹ nó!
Lau đi vết máu nơi khóe miệng, Vân Phi Dương bỗng ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm khóa chặt trên thân Trương Hằng.
Từ khi trọng sinh đến nay, lần đầu tiên hắn bị người đánh thổ huyết!
Cái cảm giác này thật sự khó chịu!
Trương Hằng cũng lạnh lùng nhìn Vân Phi Dương. Hai người trừng mắt nhìn nhau, trong lúc vô hình hình thành hai đạo sát khí giao phong ở giữa không trung, bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngột ngạt!
Đột nhiên, Trương Hằng giơ tay lên chỉ vào Vân Phi Dương, thản nhiên nói:
- Ngươi có dám đánh với ta một trận.
Dát.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Sau một thời gian ngắn, triệt để sôi trào!
- Đệ nhất thiên tài Thiên Bảng vậy mà lại tuyên chiến với Vân Phi Dương!
- Thú vị!
Rất nhiều người dùng ánh mắt trêu tức nhìn về phía Vân Phi Dương, nghĩ thầm:
- Tiểu tử, được lắm, người đứng đầu Thiên bảng đều không thích nhìn ngươi ung dung nha.
- Haha!
Trốn trong góc, Hàn Thế Gia thật lâu không lộ diện phấn khởi thầm nghĩ:
- Vân Phi Dương, ngươi không phải rất mạnh sao, có người đến trị ngươi, nhanh tiếp chiến đi!
Từ ngày Vân Phi Dương lần đầu phá vỡ kỷ lục Tháp Luyện Võ, hắn đã ẩn mình, cừu hận đối với Vân Phi Dương chỉ có thể chôn trong lòng.
Về sau, Vân Phi Dương đánh bại bọn người Mạc Thiếu Khai, sáng tạo kỷ lục khủng bố làm hắn nhận rõ hiện thực. Ngày hôm nay, đệ nhất thiên tài Thiên bảng dưới ánh nhìn của tất cả mọi người tuyên chiến Vân Phi Dương, phẫn nộ chôn giấu trái tim hắn bấy lâu nay trong nháy mắt bạo phát!
Đâu chỉ có hắn, Mạc Thiếu Khai cùng đám dòng chính từng bị đánh ngất đi cũng nhao nhao cười lạnh.
Cũng không biết tên này tìm được ai trợ giúp, khiến gia tộc mình bỏ qua chuyện đó, không có cho bọn hắn tiếp tục đi gây sự, lần này người đứng đầu Thiên bảng - nhân tài kiệt xuất nhất Đông Lăng thành, khởi xướng tuyên chiến, ngươi sẽ chạy được sao?
Mạc Thiếu Khai lớn tiếng nói:
- Vân Phi Dương, ngươi dám tiếp chiến sao?!
- Đúng vậy, ngươi dám tiếp sao?!
Dòng chính Đông Lăng thành bị hắn đánh qua cũng nhao nhao ồn ào. Rất nhiều người ghen tỵ với phong cảnh nổi tiếng của Vân Phi Dương cũng nhao nhao kêu gọi
Khi một người biểu hiện ra rất mạnh, không ai dám xuất đầu, nhưng khi có một người còn mạnh hơn xuất hiện, bọn họ sẽ nhảy ra bỏ đá xuống giếng. Đây chính là nhân tính!
- Vân Phi Dương, ngươi dám tiếp chiến sao?!
- Vân Phi Dương, ngươi dám tiếp chiến sao?!
Tiếng la sau cao hơn trước.
- Má nó!
Diệp Nam Tu chạy đến bên cạnh diễn võ trường, nhảy lên đài và đứng cạnh Vân Phi Dương, chỉ vào những tên học sinh kêu lớn nhất, mắng:
- Các ngươi không xấu hổ. Tại sao không tự giao đấu với đệ nhất Thiên bảng đi!
Học sinh Quý Thủy Đường cũng theo tới.
Bọn họ tức giận mắng, áp âm thanh ồn ào xuống. Khi bạn mình bị uy hiếp, dù đệ nhất Thiên bảng cũng dám đứng ra chống đối. Đây cũng là nhân tính!
- Lăn qua một bên chơi đi.
Vân Phi Dương đẩy Diệp Nam Tu ra, trong mắt lóe lên âm u, trong đó có ngọn lửa vô hình đang bừng bừng thiêu đốt, mà khi hắn chuẩn bị hô lên hai chữ tiếp chiến, Lâm Chỉ Khê đột nhiên chắn trước người rồi lạnh lùng nhìn về phía Trương Hằng nói:
- Khi dễ một Vũ Đồ, thú vị sao?
- Chỉ Khê.
Trương Hằng nói:
- Thân là một nam nhân, như thế nào chịu được nữ nhân của mình bị người khác ôm ấp, cho nên vô luận tu vi hắn là gì đi nữa thì ngày hôm nay đều phải trả giá đắt.
Nữ nhân của mình bị người khác ôm ấp?
Mọi người hoảng hốt.
Chẳng lẽ Lâm Chỉ Khê là nữ nhân?
- Ta đã nói, cái tên Lâm Chỉ Khê rất giống nữ, có lẽ cũng là nữ nhưng các ngươi không tin!
Một thiếu niên kêu la trong đám người.
- Là nữ nhân?
Rất nhiều cao tầng cùng hoảng hốt, chợt giống như nghĩ đến điều gì, cùng cả kinh kêu lên nói:
- Quận chúa!
Gia chủ Lâm gia dưới gối có một nữ nhi, bọn họ có nghe nói qua, chỉ chưa từng thấy cũng không biết tên.
- Đúng, đúng!
Một tên gia chủ nói:
- Công tử nhà họ Trương làm người phong độ, nếu không phải nhìn thấy người trong lòng bị ôm tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu giao đấu, nàng chính là Quận Chúa!
Trương Hằng ngưỡng mộ quận chúa là sự tình mà tất cả người Đông Lăng thành đều biết, Trương gia cũng vẫn luôn nỗ lực với hi vọng tác hợp hôn sự này, chỉ là Lâm gia thủy chung không tỏ thái độ.
- Quận chúa!
- Quận chúa Đông Lăng thành sao?
Rất nhiều học sinh há to mồm.
Mặc dù đến từ thành trấn nhỏ, thậm chí còn rất nhiều nơi xa xôi hơn nữa thì người nào mà không biết đến thân phận quận chúa – nữ nhi thành chủ Đông Lăng thành.
Thân phận Lâm Chỉ Khê cuối cùng cũng bị lộ!
- Tên Vân Phi Dương này vậy mà dám đùa giỡn quận chúa.
- Lá gan quá lớn!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Vân Phi Dương, trong mắt tràn ngập hâm mộ đồng thời còn có bội phục.
Lợi hại, quận chúa mà cũng dám đùa giỡn! Cũng dám ôm như thế, không sợ thiết kỵ Hắc Long Quân dẫm nát thịt ngươi!
Lâm Chỉ Khê cũng không thèm để ý việc thân phận bại lộ, nàng lạnh nhạt nói:
- Trương Hằng, ta không phải nữ nhân của ngươi, nhận rõ việc này.
Phi
Vân Phi Dương phun một ngụm máu, từ phía sau đi tới và nói:
- Nghe được không, đừng ở chỗ này tự mình đa tình, mau mau xéo đi!
Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:
- Câm miệng, lui về.
- Lui về?
Vân Phi Dương nói:
- Trốn sau lưng nữ nhân cũng không phải tính cách của Vân Phi Dương ta.
Nói xong chỉ về phía Trương Hằng, nói:
- Tuyên chiến của ngươi, ta tiếp.
A?
Đám người Diệp Nam Tu nhất thời té xỉu.
- Tên này...
Bảo Lỵ che lấy trán, một mặt sụp đổ.
Cao Viễn Chúc còn cười khổ không thôi rồi ngồi xuống, vốn còn dự định ra mặt, hiện tại thì tốt rồi, võ giả khi định ra quyết đấu thì không người nào có thể can thiệp.
- Ha ha ha!
- Tên này cũng dám tiếp chiến!
Bọn Mạc Thiếu Khai cười rộ lên, đám học sinh xem náo nhiệt cũng nhao nhao ngẩng đầu. Tên này quả nhiên cuồng vọng và tự đại, dám tiếp khiêu chiến của người đứng đầu Thiên bảng.
- Tuy nhiên
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương tiếp tục nói:
- Ít nhất phải cho ta chút thời gian để ta khôi phục.
Diệp Nam Tu chớp mắt, nói:
- Đúng nha, người ta đều ở trên đài đánh một ngày, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, muốn chiến cũng phải hôm khác!
- Đúng đúng!
Học sinh Quý Thủy Đường nhao nhao quát lên.
Trương Hằng nói:
- Bao lâu?
Vân Phi Dương hơi hơi trầm tư, đột nhiên Lâm Chỉ Khê lần nữa che trước người hắn, giánh trước nói:
- Nửa năm.
- Không phải
Vân Phi Dương nói.
- Đừng nói chuyện!
Lâm Chỉ Khê quay lại lườm hắn một cái.
Ánh mắt này theo cách nhìn của Vân Phi Dương rất phong tình vạn chủng làm hắn nhất thời bị mềm lòng, ngoan ngoãn im lặng, nghĩ thầm, bộ dáng nàng trừng người cũng thật đẹp.
- Có thể!
Trương Hằng đáp ứng. Bất quá, lại lại bổ sung:
- Nửa năm sau, ta ở Sinh Tử Đài đợi ngươi đến chiến.
Sinh Tử Đài?
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Sinh Tử Đài trong Đông Lăng thành, không quan tâm sinh tử, từ trước giờ người đi lên đó đều một người chết, một người sống. Trương gia Công tử lựa chọn địa điểm này hiển nhiên muốn nhất quyết sinh tử.
Không, muốn giết Vân Phi Dương!
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Chỉ Khê xẹt qua vẻ tức giận, Vân Phi Dương còn lạnh lùng nói:
- Nửa năm sau, gặp ở Sinh Tử Đài gặp.
Đáp ứng.
Đạt được câu trả lời chắc chắn, Trương Hằng quay người bỏ đi, từ đầu đến cuối ánh mắt đều coi thường, bời vì một tên Vũ Đồ, hắn còn không để vào mắt.