Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
- ------------------
Tại trong mắt Vân Phi Dương, nữ nhân nên trong khuê phòng thêu hoa, không nên ra ngoài chém chém giết giết, cho nên thời khắc Lương Âm xuất chiêu, hắn không thể diễn tiếp được, chỉ có thể xuất thủ ngăn lại, với thực lực Vũ Lực thất đoạn của mình, tiếp roi cũng cực kỳ dễ dàng!
Lương Âm cùng Hà Nhân Quốc thấy hắn tiếp được roi, cùng cả kinh kêu lên:
- Ngươi không bị thương?
- Thụ thương.
Vân Phi Dương nắm lấy roi, cười:
- Hiện tại tốt rồi.
Nói xong, quay người hướng về phía Lương Âm nháy mắt mấy cái:
- Cám ơn, nàng đã bỏ thêm thuốc vào nước.
Lúc trước, Lương Âm lấy nước cho hắn uống, trong đó ẩn chứa dược vật chữa thương, Vân Phi Dương uống một ngụm đã cảm giác được.
- Ách
Lương Âm có chút mơ hồ.
Mình chỉ trộn một ít dược chữa thương phổ thông vào trong nước, thương thế Vân Phi Dương lúc ấy rất nặng không khôi phục nhanh như vậy mới đúng nha, huống chi, hắn mới Vũ Lực tứ đoạn, coi như hoàn toàn khôi phục, cũng không nên tiếp roi với lực đạo bảy trăm cân nhẹ nhàng vậy mới đúng.
- Được.
Vân Phi Dương giãn ra hai tay, chân thành:
- Vợ ơi, ngươi trước đứng qua một bên, tên này đã không thức thời, nhất định phải mang ta trở về, vậy ta cũng chỉ có thể đánh hắn một trận xong rồi tiếp tục cùng nàng bỏ trốn.
Vợ?
Lương Âm nghe xong, cau mày khẽ quát:
- Vô sỉ.
Da mặt Vân Phi Dương còn dày hơn cả tường thành, không thèm để ý nữ hài nói mình như vậy, hắn chỉ Hà Nhân Quốc, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi bây giờ xéo đi còn kịp.
Hà Nhân Quốc sờ mũi một cái, cười nói:
- Thương thế tốt lên, thì đến đây cho ta xem thử xem, người phá tan kỷ lục của Ý Chí Tháp có bao nhiêu cân lượng, đừng có không chịu nỗi một kích.
Vân Phi Dương khoát khoát tay:
- Ngươi không được.
Nếu như không có phục dụng Ma Linh Thảo, hắn không dám nói như thế, hiện tại tu vi đột phá đến Vũ Lực thất đoạn, Linh Hạch đề cao, đối phó một tên Vũ Lực bát đoạn, hoàn toàn không có độ khó!
Sở dĩ hắn giả vờ thương tổn, mục đích chỉ muốn nhìn một chút, Lương Âm có thể cứu giúp mình khi mình gặp rủi ro hay không, khi Lương Âm ngăn cản Nhiễm Tiểu Huy, lại dẫn mình chạy trốn, hắn đã đạt được đáp án hắn muốn trong lòng.
- Ta không được?
Hà Nhân Quốc tức cười.
Mình tại Địa Bảng bài danh ba mươi, cao hơn Nhiễm Bỉnh Loan quá nhiều, tuy cả hai cùng ở Địa Bảng nhưng nếu giao đấu, mình có thể hạ Nhiễm Bỉnh Loan trong một chiêu, tên này nói mình không được, hừ quá kiêu ngạo!
Vân Phi Dương nói:
- Đối phó ngươi, chỉ cần một chiêu.
Lương Âm hung hăng nguýt hắn một cái, nghĩ thầm, mấy ngày không gặp tên này càng ngày càng phách lối.
Phách lối?
Hình dung rất tốt.
Vân Phi Dương luân phiên đột phá, hiện tại đã có vốn liếng để phách lối, chí ít sẽ không giống như khi đối mặt bọn người Lăng Sa La chỉ có thể biểu hiện nhu nhược, để bọn hắn coi nhẹ mình âm thầm mưu lợi.
- Một chiêu?
Hà Nhân Quốc cười rộ lên, giống như nghe được một cái chuyện cười lớn.
Xoát
Đột nhiên, Vân Phi Dương giẫm Loạn Đôn Tạp Quái Bộ xuất hiện trước mặt Hà Nhân Quốc, Hà Nhân Quốc im bặt, trên mặt hiện ra vẻ chấn kinh, tốc độ Vân Phi Dương cực nhanh, hắn cũng không nhìn rỏ ràng!
- Nói ngươi không được, ngươi còn không tin.
Vân Phi Dương giơ tay lên trực tiếp đưa đấm tới, Hà Nhân Quốc dựa vào Linh Lung Bát Diện nhìn thấy động tác đối phương, nhưng không né tránh kịp, chợt cảm thấy cổ mình đau nhói, nhìn lại cổ hắn đã bị Vân Phi Dương một chiêu chế trụ.
- Ngươi…
Trên mặt Hà Nhân Quốc hiện ra vẻ kinh ngạc, hắn thấy rõ động tác Vân Phi Dương, nhưng khi hắn muốn né tránh lại cảm nhận được một cổ lực lượng khủng bố áp bách chính mình, làm động tác hắn trở nên chậm chạp không thể né tránh được.
Cỗ lực lượng kia mạnh kinh khủng, đạt đến ngàn cân!
- Một gia hỏa Vũ Lực tứ đoạn, tại sao lại bộc phát ra lực đạo mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ hắn thi triển vũ kỹ, Nhiễm Bỉnh Loan bị hắn đánh bại, cũng là nguyên nhân này?
Không hổ là học phủ thiên tài Địa Bảng, bị Vân Phi Dương bóp cổ trong nháy mắt đã phân tích ra nguyên nhân Nhiễm Bỉnh Loan bại trận.
Vân Phi Dương cười:
- Ta muốn giết ngươi, cũng chỉ cần một chiêu.
Hà Nhân Quốc yên lặng.
Hắn không thể không thừa nhận, nếu như tên này nổi sát tâm, bây giờ mình đã chết.
Hà Nhân Quốc bị Vân Phi Dương bóp cổ, không dám loạn động, hắn cảm giác được tay đối phương ngưng tụ lực lượng cường đại, chính mình động khẳng định gặp chuyện không may, mắt thấy Vân Phi Dương một chiêu chế phục Hà Nhân Quốc, Lương Âm hó to miệng lộ vẻ không tin nổi.
Trong khoảng thời gian ngắn phát sinh một màn này, đã vượt qua khỏi khả năng lí giải của nàng, hết lần này tới lần khác cao thủ Vũ Lực thất đoạn như Hà Nhân Quốc, bị Vũ Lực tứ đoạn chế trụ.
Chờ chút!
Đột nhiên, Lương Âm ý thức được giữa ngón tay tên kia, lấp lóe bảy đạo quang mang, sau đó cả kinh bật thốt:
- Vũ Lực thất đoạn!?
Ngón tay Vân Phi Dương lấp lóe ánh sáng bộc lộ ra tu vi chân chính, làm cho đám người Lương Âm giật mình hoảng hốt.
- Người này khi giao đấu với Nhiễm Bỉnh Loan chỉ có tu vi tứ đoạn, tại sao vừa qua mấy ngày tu vi lại tăng lên thất đoạn rồi. Yêu nghiệt, nhất định là yêu nghiệt.
Đầu óc Hà Nhân Quốc cũng mê muội, dù sao mấy ngày ngắn ngủi đột phá ba giai đoạn, quả thực chỉ có yêu nghiệt mới làm được, mặc dù dòng chính đại gia tộc tư nguyên vô số cũng làm không được a!
- Không có khả năng
Lương Âm lắc lắc đầu, tỉnh táo lại:
- Ngươi không có khả năng tại thời gian ngắn như vậy đột phá Vũ Lực thất đoạn, ngươi nhất định lại ẩn giấu tu vi!
Thực lực Vân Phi Dương mỗi lần đề cao, tốc độ quá nhanh vượt qua tưởng tượng của nàng, nàng sẽ cho rằng đối phương ẩn giấu tu vi, một mực giả heo ăn thịt hổ.
Hà Nhân Quốc nghe vậy, hiểu ra.
Khó trách Nhiễm Bỉnh Loan bại thảm như vậy, nguyên lai tên này ẩn giấu thực lực.
Bị Lương Âm hiểu lầm ẩn giấu tu vi, Vân Phi Dương cũng không giải thích, hắn vung đầu quyền, điên cuồng chà đạp Hà Nhân Quốc, thời gian qua một lát, Hà Nhân Quốc bị đánh thành đầu heo, càng đáng thương là ngân phiếu trên thân cũng bị Vân Phi Dương vơ vét với lí do, tiền công đấm bóp.
- Mẹ nó nghèo quá?
Vân Phi Dương điểm điểm ngân phiếu, phát hiện chỉ có hai trăm lượng, tức giận thóa mạ:
- Ngươi dù sao cũng là cao thủ Vũ Lực thất đoạn, trên thân chỉ có ngần ấy tiền, quá thấp kém.
Hà Nhân Quốc tuy bị đánh mặt mũi bầm dập, vẫn điềm tỉnh vuốt vuốt mái tóc, thản nhiên lên tiếng:
- Ta không phải Nhiễm công tử có thân phận hiển hách, chút tiền ấy có được cũng do ta ngày ngày tích cóp mới có. Dạng người như ngươi sao hiểu được người nghèo khổ chúng ta sống như thế nào.
- Nhiễm Tiểu Huy?
Vân Phi Dương ánh mắt sáng lên, chợt xoa tay cười xấu xa:
- Tên này khẳng định có rất có tiền.
Hà Nhân Quốc mắt trợn tròn.
Chính mình giống như đã chỉ cho hắn mục tiêu đánh cướp.
Phù phù
- Ai u!
Trong cơn mê Nhiễm Tiểu Huy bị Vân Phi Dương ném vào trong sơn động, nhất thời từ trong mộng tỉnh lại, hắn vịn eo, tức giận:
- Là ai cả gan dám đánh lão tử!
Vân Phi Dương ngồi xổm xuống, vỗ mặt của hắn:
- Tiểu tử, rời giường còn tức giận như vậy thật không tốt đâu?
Bị đánh mấy cái bạt tay, tư duy ngơ ngơ ngác ngác của Nhiễm Tiểu Huy từ từ thanh tỉnh, khi hắn nhìn thấy Vân Phi Dương ngồi xổm trước mặt mình, ngạc nhiên kêu lên.
- Ngươi
Sau đó hắn hô to:
- Hà Nhân Quốc, Hà Nhân Quốc!
Vân Phi Dương chỉ chỉ đằng sau:
- Đừng hô, hắn ở đằng kia.
Nhiễm Tiểu Huy vội vàng xoay người nhìn lại, quả nhiên phát hiện Hà Nhân Quốc, đồng thời cũng nhìn thấy trên mặt hắn khối trắng khối xanh, rõ ràng bị người đánh.
Hà Nhân Quốc bụm mặt, bất đắc dĩ:
- Đừng hô, ta đánh không lại hắn, ta cũng giúp không nỗi ngươi.
Tên này bị đánh một trận, kinh mạch bị phong bế, bây giờ chỉ là phế nhân, đương nhiên, coi như thân thể hắn khỏe mạnh, hắn cũng biết mình đánh không lại Vân Phi Dương, chỉ bằng vào tốc độ xuất thủ vừa rồi, cũng đủ để ăn đứt hắn, hắn bại không oan.