Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Rời khỏi đạo sư thất, Thần Thần nhảy ra từ ngực Vân Phi Dương, đứng trên bả vai hắn phát ra thanh âm Sân Sân.
Sau khi giết chết nhị trưởng lão Nhiễm gia, tiểu gia hỏa này chìm vào giấc ngủ lần nữa, đến lúc tĩnh lại nó đã triệt để hấp thu năng lượng, thực lực cũng thuận lợi bước vào nhị phẩm trung cấp.
Cửu Vĩ Thiên Hồ là Thần thú, mà thực lực Thần thú nhị phẩm trung cấp khẳng định không kém gì hung thú nhị phẩm đỉnh phong bình thường.
Vân Phi Dương xoa xoa đầu Thần Thần, nói:
- Chúng ta đang ở Đông Lăng học phủ, nơi này có rất nhiều người, ngươi không thể tùy tiện thò đầu ra, nhanh trốn đi.
- Sân Sân!
Thần Thần lắc đầu, mở to mắt to, hiếu kỳ đánh giá học phủ.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ.
- Tốt xấu gì cũng phải thu mấy cái đuôi lại chứ!
Bạch Hồ mọc ra chín cái đuôi, khẳng định hiếm thấy vô cùng, nếu như để người ta nhìn thấy, chắc sẽ nghĩ đến một vài điều không nên, cho nên lúc này hắn không thể quá rêu rao.
- Sân Sân!
Thần Thần ngạo nghễ nâng đầu nhỏ, lắc lư chín cái đuôi mấy lần, tám cái tự dưng biến mất chỉ để lại một cái đuôi duy nhất.
Vân Phi Dương cười nói:
- Như vậy bình thường hơn nhiều rồi đấy, đi thôi, ta dẫn ngươi đi ăn đan dược.
Nói xong, hắn đi đến Y Đường.
Tại Bách Thảo Dược Cốc thu thập không ít dược tài, cũng nên mau chóng giao cho Liễu Nhu sư tỷ luyện chế thành đan dược, nếu không dược hiệu sẽ từ từ xói mòn.
- Mau nhìn, là Vân Phi Dương kìa!
- Thật lâu không gặp hắn, nghe nói hắn ra ngoài lịch luyện.
- Hắc hắc, cùng thiên tài đứng đầu như Trương Hằng định ra chiến ước Sinh Tử Đài, có cố gắng hơn thì thế nào, kết cục cuối cùng cũng chỉ có chết trên đài mà thôi.
Rất nhiều người phát hiện Vân Phi Dương, bọn họ nghị luận, trên mặt không giấu được vẻ chế giễu.
Dù sự việc diễn ra cách đây một tháng, nhưng sự việc có quan hệ chiến ước Sinh Tử Đài tất nhiên thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt hơn trận ước chiến này lại là học sinh của học phủ ước chiến lẫn nhau. Lúc này, thân làm nhân vật phản diện - Vân Phi Dương tự nhiên trở thành đối tượng châm chọc.
- A, tên này có một con Tiểu Bạch Hồ trên vai?
- Hẳn là con non.
- Thôi đi, một Nam nhân, mang theo sủng vật nhỏ xinh như vậy, hắn cảm thấy như vậy rất đẹp trai sao?
Mọi người lại giễu cợt cười rộ lên.
Võ giả mang theo hung thú rất phổ biến, nhưng đa số hung thú là hổ báo sài lang, như vậy mới tôn thêm sự uy vũ bá khí của võ giả.
Còn Vân Phi Dương, mang theo một tiểu Hồ Ly chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn thế nào cũng thấy có chút không hài hòa. Dù sao, chỉ có nữ sinh mới mang sủng vật dạng này.
Đám học sinh không biết hàng, nếu như biết Tiểu Hồ kia là Cửu Vĩ Thiên Hồ danh chấn Thần Giới, chắc chắn sẽ ganh tị đến chết.
- Sân Sân!
Ý thức được mình bị xem thường, Thần Thần dữ dằn kêu lên một tiếng.
Vân Phi Dương cười nói:
- Đừng tìm những phàm nhân này chấp nhặt, nhớ kỹ, ngươi là Thần thú, phải có phong phạm của thần thú.
Thần Thần nhân tính hóa gật đầu.
Nàng ngồi trên bờ vai hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực, phát ra một cỗ khí tức Vương giả.
Tiểu gia hỏa hiện tại giống như Vân Phi Dương đã từng có kiếp trước huy hoàng, nhưng hiện tại bị phong ấn quá lâu nên thoái hóa đã không còn như năm đó nữa.
Bất quá, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa.
Cửu Vĩ Thiên Hồ dù sao cũng là Thần thú hiếm thấy, dù yếu thế nào đi nữa, cũng không phải phổ thông hổ báo sài lang có thể so sánh.
- A!
Bên trong Y Đường, truyền đến thanh âm Liễu Nhu.
Nàng ôm chặt lấy Thần Thần, ôn nhu vuốt ve bộ lông của tiểu tử này.
- Sư đệ, tiểu gia hỏa thật đáng yêu nha!
Quả nhiên.
Thần Thần khả ái, rất có lực sát thương đối với nữ hài.
Liễu Nhu ôm chặt Thần Thần, hết sờ lại ôm, yêu thích không thôi. Một khắc này, Vân Phi Dương hận không thể một chân đá nó ra, chính mình hóa thành Tiểu Bạch Hồ, trước ngực Liểu Nhu cọ qua cọ lại!
- Sân Sân!
Thần Thần rất phối hợp, bị Liễu Nhu ôm như thế, trừng mắt tròn căng mắt to, giống như đang diễn kịch chọc cho Liễu Nhu càng thêm vui vẻ.
Sau đó, còn khiêu khích liếc nhìn chủ nhân một chút!
- ….
Vân Phi Dương cảm thấy vô cùng tổn thương, nhưng vẫn cười nói:
- Sư tỷ, nó do ta từ bên ngoài kiếm về, hiện tại là khế ước thú của ta.
Liễu Nhu giơ Thần Thần lên, bĩu môi nói:
- Sư đệ, ngươi cũng thật sự là, một đại nam nhân, như thế nào kết xuống khế ước cùng tiểu hồ ly đáng yêu như thế, không được nhanh giải trừ, để cho ta cùng nó kết kế ước!
- A?
Vân Phi Dương ngơ ngác.
Liễu Nhu đột nhiên cười một tiếng, nói:
- Nhìn ngươi hoảng sợ kìa, sư tỷ đùa với ngươi thôi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Sư tỷ nếu như thật sự ưa thích, giải trừ cũng không quan hệ gì dù sao ta nuôi không nỗi nó.
- Sân Sân!
Thần Thần nguýt hắn một cái.
Liễu Nhu hơi hoảng hốt.
- Sư đệ, Tiểu Hồ này rất khó nuôi sao?
Khoái chí cùng cực!
Vân Phi Dương âm thầm vui vẻ, giả bộ rầu rĩ nói:
- Sư tỷ, ngươi không biết chứ tiểu gia hỏa này rất kén ăn, không ăn thịt, không ăn cỏ, chuyên ăn dược tài ẩn chứa linh tính, ta trong Bách Thảo Dược Cốc hái thuốc bị nó ăn hết rất nhiều dược liệu đấy.
Ăn linh tính dược tài?
Liễu Nhu nhìn Thần Thần, ngưng trọng nói:
- Sư đệ, theo ta được biết, Thần Giới có một mảnh đất rừng xanh nơi đó là nơi ở của Hồ yêu nhất tộc, chúng nó cũng ăn linh tính dược tài, chẳng lẽ ……
Vốn Vân Phi Dương nghĩ dùng Thần Thần lừa gạt chút ít đan dược, nhưng nghe vậy trong lòng nhất thời lộp bộp một cái.
Sư tỷ ưa thích nghiên cứu sự việc Thần Giới, chẳng lẽ có thể đoán ra thân phận của nó?
Thất sách thất sách.
- Nhất định là vậy!
Liễu Nhu giống như xác định, giơ lên Thần Thần, cười nói:
- Tiểu gia hỏa này, có lẽ là hậu nhân của Hồ yêu nhất tộc tại trần thế.
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi, vội vàng nói sang chuyện khác, nói:
- Sư tỷ xinh đẹp như vậy, lại hiểu nhiều chuyện như vậy, quả thực văn võ song toàn.
Liễu Nhu lườm hắn một cái.
- Sư đệ, ngươi lần này đi Bách Thảo Dược Cốc có thu hoạch gì, lấy ra để sư tỷ nhìn một chút.
- Được rồi.
Vân Phi Dương đi tới trước bàn, vung tay lên, dược tài muôn hình muôn vẻ đột nhiên xuất hiện phía trên.
Dát.
Liễu Nhu ngốc trệ, sau đó đi tới, cầm lấy một gốc dược tài, cả kinh nói:
- Nhị phẩm Tử Dương Thảo!
- Nhị phẩm cao cấp Hà Thủ Ô!
- Tam phẩm Long Nha thảo!
Liễu Nhu bị chấn động, bởi vì bất luận một loại dược tài nào, phẩm chất cũng đều cực cao!
Vân Phi Dương chỉ xuất ra hơn mười gốc, trong không gian giới chỉ còn cất giấu không ít, nếu không, sợ rằng sẽ dọa nàng đến bất tỉnh!
Hắn gãi gãi đầu, lúng túng nói:
- Sư đệ vận khí quá kém, tìm được chỉ như thế.
Liễu Nhu mở to cái miệng nhỏ nhắn, nói:
- Ngươi nếu như vận khí kém, trên đời này còn có may mắn nữa.
Vân Phi Dương cười nói:
- Sư tỷ, những dược liệu này, có thể luyện chế ra đan dược cấp bậc gì?
Liễu Nhu chân thành nói:
- Chí ít luyện chế ra mấy bình tam phẩm linh khí đan!
Linh khí đan là đan dược thường thấy nhất tại Vạn Thế Đại Lục.
Võ giả phục dùng hấp thu dược lực trong đó có thể uẩn dục Linh Hạch, cũng có thể nhanh chóng khôi phục linh khí hao tổn trong quá trình chiến đấu.
Đây là đan dược phụ trợ tốt nhất, những người hay giết người cướp của rất cần nó.
Trước khi tham gia Võ đạo khảo hạch, Vân Phi Dương lấy bạc mua dược tài giao cho Liễu Nhu luyện chế, đan dược mà nàng luyện chính là linh khí đan.
Bởi vì phẩm cấp chất liệu rất thấp, phần lớn đan dược luyện ra đều là nhất phẩm, thỉnh thoảng sẽ có vài viên nhị phẩm.
Nhị phẩm đối ứng Vũ Đồ, tam phẩm đối ứng Vũ Sư, còn về cao hơn tất nhiên đối ứng cảnh giới cao hơn.
Lấy tu vi Vân Phi Dương hiện tại ăn nhất phẩm linh khí đan, hiệu quả quá mức bé nhỏ, ăn nhị phẩm mặc dù không tệ, nhưng hiệu quả cũng không được tốt lắm, nếu có tam phẩm thì tốt nhất!
Liễu Nhu xoa xoa tay, nói:
- Những dược tài này có phẩm chất cực cao, muốn luyện chế toàn bộ thành đan, cần một đoạn thời gian rất dài, ngươi đi trước đi, chờ qua mấy ngày lại đến lấy.
Vân Phi Dương biết sư tỷ nhìn thấy dược tài tốt, khẳng định đang rất ngứa tay, hắn cũng thức thời không nói tiếp mang theo Thần Thần rời đi.
Có tỷ biết luyện đan, coi như không tệ!