Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Ngay thời khắc Lăng Sa La chấn kinh, bên ngoài da thịt loã lồ của Vân Phi Dương đột nhiên bài xuất từng sợi khói màu trắng, rồi lan tràn khắp thân thể hắn.
Rất nhanh.
Gian phòng đầy khói lượn lờ.
Mặt Vân Phi Dương dần dần giãn ra, thống khổ biến mất, chầm chậm mở mắt.
Lăng Sa La ngạc nhiên.
Nàng biết, tên này đã bài xuất toàn bộ độc tố.
Đáng giận!
Lăng Sa La nắm thật chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác bất lực cùng thất bại.
Thân là hậu nhân Vu tộc tinh thông độc thuật, với tình huống tự đưa thân thử độc này, không thể độc chết hắn, chẳng lẽ số phận đã an bài đời này đều phải làm nữ nhân của hắn.
- A a!
Lăng Sa La nhanh điên.
Hô.
Vân Phi Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, chợt lắc đầu.
Độc Tâm Tán trong thân thể đã bị loại trừ, cũng không phải thuần linh lực xua tan, mà vì hắn thực sự không chịu nổi nữa sau cùng đành phải vận dụng Nghịch Thiên Quyết bức độc.
Lấy độc thí luyện, cũng phải có hạn độ, vạn nhất bị độc chết thật, khác nào trò cười.
Tuy thất bại.
Nhưng trãi qua lần lịch luyện này, độ phù hợp giữa linh hạch và linh lực đề cao không ít, nếu lịch luyện thêm mấy lần, chắc có thể hoàn mỹ dung hợp.
Nhiều thêm mấy lần?
Nếu như có người biết, khẳng định sẽ vô cùng chấn kinh.
Võ giả có rất nhiều phương thức tự ngược để đề cao tu vi hoặc thân thể, nhưng lấy độc thối luyện độ phù hợp không thể nghi ngờ là kinh khủng nhất, khác loại nhất, làm không tốt một chút, độc phát sẽ thân vong.
Loại phương pháp này cũng chỉ có Vân Phi Dương dám chơi!
Hắn xoay người, nhìn Lăng Sa La, cười nói:
- Độc Tâm Tán này cũng không có gì đặc biệt, còn có mãnh liệt hơn không?!
Tên này…
Lăng Sa La đi đến trước bàn, vung tay lên, bình độc muôn hình muôn vẻ xuất hiện trên mặt bàn.
Nàng cầm lấy mấy loại, hung ác nói:
- Ngươi chờ!
Bị kích thích thật sâu a.
Không phối chế ra độc dược càng mạnh, thề không bỏ qua!
Vân Phi Dương đi tới, nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau, dán bên tai ôn nhu nói:
- Còn có xuân độc không?
Lăng Sa La áp chế xúc động muốn giết người, mặc cho hắn ôm, cắn răng phối trí độc dược.
Không đành lòng cũng không có cách nào.
Độc lại độc không chết, đánh lại đánh không lại, còn có thể làm gì?!
Vân Phi Dương quá vô sỉ, gối đầu lên đôi vai mềm mại của Lăng Sa La, ngửi ngửi mùi thơm cơ thể độc hữu của thiếu nữ, cứ như vậy nhìn nàng phối trí độc dược.
Bắp thịt cường tráng dán trên lưng, để Lăng Sa Sa cảm giác được nhiệt độ, tiếng hít thở có tiết tấu truyền đến bên tai, không khỏi làm cho trái tim nàng bịch bịch tăng tốc, khuôn mặt nhỏ dần nóng lên.
- Không nghĩ nữa không nghĩ nữa!
Nàng nỗ lực để mình tỉnh táo, lần nữa cầm lên một bình độc.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương nắm chặt tay nàng, thấp giọng nói:
- Hôm khác hãy luyện, nay đã khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi.
Dứt lời, nâng nữ nhân này lên.
Sắc mặt Lăng Sa La đại biến, chợt muốn kêu to.
Vân Phi Dương lạnh lùng, nói:
- Ngươi hô, cũng đừng trách ta thật làm ra việc cầm thú.
Dát.
Lăng Sa La ngậm miệng, nhìn hắn chằm chằm.
Vân Phi Dương ôm nàng đến trên giường, cởi giày xuống, ngã đầu ngủ, rất nhanh tiếng ngáy vang lên.
Hắn ngủ.
Lăng Sa La lại không buồn ngủ gì.
Nàng dùng sức di chuyển thân thể, nằm vào mép giường, dùng chăn bọc thân thể, mặt cảnh giác, sợ tên này sẽ làm ra việc cầm thú.
Vân Phi Dương sẽ không làm thế.
Bời vì, có một cô gái xinh đẹp không sức chống trả kế bên mà không làm gì thì đã không bằng cầm thú gì rồi!
Hôm sau.
Vân Phi Dương lười biếng vươn tay, từ trên giường leo xuống. Lại nói, đi đường nhiều ngày như vậy, ngày hôm qua là lần đầu ngủ thoải mái như thế.
Hắn thoải mái.
Lăng Sa La lại bi kịch.
Giờ phút này, nàng vẫn ở tít ngoài rìa mép giường, trong mắt hiện ra tia máu, hiển nhiên, một đêm không ngủ.
Két.
Vân Phi Dương mặc quần áo tử tế, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lăng Sa La lúc này mới buông lỏng một hơi, vội vàng nhảy xuống, rón rén đi đến trước gương đồng, chỉnh lại sợi tóc lộn xộn.
Không bao lâu.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nàng biến sắc, vội vàng lại chui vào trong chăn, dùng chăn bịt kín đầu.
Nữ nhân đáng thương.
Bị Vân Phi Dương chỉnh thành dạng này.
Vân Phi Dương từ bên ngoài đi tới, trong tay đồ ăn, phía trên để hai bát cháo nóng cùng mấy cái cái bánh bao.
Hắn đặt đồ ăn lên bàn, nói:
- Đến ăn đi.
Lăng Sa La vẫn lắc đầu, nhưng cái bụng lại kêu to bán đứng mình, phát ra thanh âm ục ục.
Vân Phi Dương ngồi xuống, cầm lấy đũa kẹp một ít đồ ăn, nhai kỹ nuốt chậm nói:
- Ngươi nếu không xuống, ta sẽ đi qua cho ngươi ăn.
Xoát.
Lăng Sa La từ trên giường nhảy xuống, ngồi trước bàn, hung dữ cầm bánh bao gặm.
Một khắc này.
Nàng giống như gặm không phải bánh bao, mà đang gặm thịt Vân Phi Dương!
Ăn xong điểm tâm.
Vân Phi Dương lần nữa để Lăng Sa La đầu độc, đến thối luyện lực dung hợp của linh hạch và linh lực.
Lăng Sa La vốn rất căm hận hắn, cho nên vô cùng phối hợp.
Tê!
Độc dược nhập thể, Vân Phi Dương cắn răng, mồ hôi lạnh chảy ròng, nói:
- Còn còn chưa đủ, lại nhiều thêm mấy loại!
Xoát xoát!
Lăng Sa La vẩy hết mấy loại độc hôm qua phối trí.
- A!
Vân Phi Dương kêu một tiếng, rất tiêu hồn.
Bên ngoài đình viện.
Bọn người Cao Viễn Chúc trùng hợp đi ra khỏi phòng đi tới, nghe được tiếng rống tê dại kia, nhao lắc đầu.
Sáng sớm đã bắt đầu.
Hiện tại người trẻ tuổi, quá không hiểu kiềm chế, sớm muộn cũng tàn phá sạch thân thể.
- Tên này!
Bảo Lỵ âm mặt đi tới cửa, đá nát cánh cửa, phẫn nộ quát:
- Vân Phi Dương, ra đây cho ta!
Dát.
Nàng mộng.
Hình ảnh bên trong gian phòng không phải như nàng suy nghĩ.
Vân Phi Dương ngồi trên ghế, một cánh tay đặt trên bàn, sắc mặt dữ tợn, đầu đầy mồ hôi, nhìn qua có chút không ổn.
Lăng Sa La đứng bên cạnh, trong tay cầm một cái bình nhỏ.
Bọn họ đang làm gì?
Đầu óc Bảo Lỵ có chút quá tải.
Bất quá, nàng nhìn thấy bình nhỏ đồng thời nhìn thấy miệng vết thương trên cánh tay Vân Phi Dương, có bột phấn màu đỏ sậm, sắc mặt đột nhiên lãnh lệ!
Xoát
Nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Sa La, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi hạ độc!
Vừa dứt lời, một chưởng vỗ qua.
Quyết không cho phép có người thương tổn học sinh của mình.
Ba!
Vân Phi Dương gấp vội vàng nắm tay nàng, nói:
- Lão sư, ngươi hiểu lầm, nàng đang giúp ta!
Bảo Lỵ tán đi thuần linh lực, ngạc nhiên hỏi:
- Giúp ngươi?
Bành
Bên trong giáo trường, Vân Phi Dương bị một chân đá bay ra ngoài, cực kỳ chật vật ngã trên đất.
Bảo Lỵ lạnh lùng thu hồi chân, nói:
- Dạng này có thể chứ?
- Còn vẫn được.
Vân Phi Dương bò dậy, cười khổ không thôi.
Chính mình rõ ràng đã đạt tới Vũ Sư đỉnh phong, thậm chí thiên tài Vũ Tông như Trương Hằng đều có thể hành hạ. Tại sao, vẫn không cách nào chống lại một chân của nàng!
Dùng lời nói Bảo Lỵ mà nói, đạo sư yêu thương mới đá.
Xoát!
Đột nhiên, nàng xuất hiện tại trước mặt Vân Phi Dương, nâng chân thật cao rồi áp xuống.
Bành!
Vân Phi Dương nằm rạp trên đất, toàn thân đau đớn kịch liệt.
Thuần linh hạch trong cơ thể phát ra ánh sáng, một cỗ thuần linh lực tuôn ra, nhanh chóng uẩn dục kinh mạch cùng bắp thịt hắn.
- Quá thoải mái!
La Mục và Vân Lịch ngồi xổm cách đó không xa, nhìn thấy gia hỏa kia đang bị đánh mà còn vui vẻ, hận không thể xông lên cho hắn vài quyền.
- Lại đến!
Vân Phi Dương xoát một tiếng đứng lên.
Không vận dụng bất luận thuần linh lực gì, tiếp nhận công kích Bảo Lỵ làm bắp thịt hắn căng cứng, đây cũng là một biện pháp thối luyện độ phù hợp!