Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Giải đấu đi săn lớn hàng năm, một để khảo nghiệm thực lực, hai là khảo nghiệm kinh nghiệm sinh tồn cho học sinh.
Căn cứ thông lệ dĩ vãng, trận đấu bảy ngày sau kết thúc. Bời vì, rất nhiều học sinh tu vi không cao, nhưng ẩn mình rất tốt, thường thường có thể chống đến sau cùng.
Nhưng mà.
Lần này đi săn đến ngày thứ tư đã kết thúc.
Đám học sinh thường ngày tự tin khả năng ẩn trốn của mình rất tốt, không ngoại lệ đều bị Vân Phi Dương bắt tới, đánh đến không còn năng lực đứng lên.
Cứ như vậy.
Giải đấu đi săn lớn kết thúc.
Tạo ra kết thúc kỷ lục.
Không hề nghi ngờ.
Toàn thân Vân Phi Dương treo túi không gian giành được vô địch, hắn chỉ huy Quý Thủy Đường cười đến cuối cùng, mỗi người thu hoạch được một bình nhị phẩm linh khí đan cùng cơ hội tiến vào Vũ Kỹ Các.
Mà đám người Diệp Nam Tu đều biết.
Quý Thủy Đường đoạt được danh hiệu đệ nhất, tất cả đều nhờ công lao của Vân Phi Dương, mình chỉ cản trở mà thôi.
- Tiểu tử này thật đáng sợ!
Trên đường dẫn đoàn người trở về học phủ, Cao Viễn Chúc quay đầu lại nhìn về phía Vân Phi Dương, trong con ngươi già nua lóe ra vẻ khó tin.
Giải đấu di săn lớn, hoàn toàn là sân khấu của một mình hắn!
Hôm sau.
Đông Lăng học phủ lần nữa bình tĩnh lại.
Bất quá, sự tình có quan hệ Vân Phi Dương tại giải đấu đi săn lớn, cũng điên cuồng lưu truyền.
Một người diệt vài trăm người, sớm kết thúc giải đấu đi săn lớn, hành động vĩ đại này sẽ không yên tĩnh trong thời gian ngắn!
Sau giải đấu.
Học phủ rốt cục coi trọng Vân Phi Dương, phân phối cho hắn một chỗ ở mới.
Đó là một Tiểu Biệt Viện, ở ngoại ô phía Tây Đông Lăng học phủ, phong cảnh non xanh nước biếc vô cùng thanh nhã thoát tục, được xưng—— Tây Uyển Cư.
- Lão sư, nơi này không tệ nha.
Vân Phi Dương đi vào tiểu viện, trên mặt mỉm cười.
Tiểu viện yên tĩnh, Linh lực dồi dào tốt hơn rất nhiều so với khu rừng nhỏ, hắn rất thích.
Đương nhiên.
Quan trọng hơn là, hậu viện có hai mẫu ruộng đất trống, có thể dùng để vun trồng Bách Hoa Thảo vơ vét được từ chổ Dược Thần.
Bảo Lỵ đi tới nói:
- Tây Uyển Cư từ trước đến nay không mở ra cho người ngoài, viện trưởng để ngươi đến ở bởi vì hắn rất xem trọng ngươi.
Vân Phi Dương quay đầu, cười nói:
- Lão sư, cám ơn.
- Ách?
Bảo Lỵ khẽ giật mình.
Chẳng lẽ tiểu gia hỏa biết do mình thỉnh cầu, phụ thân mới đồng ý để hắn vào đây?
- Lão sư.
Vân Phi Dương đi sát tới, vừa cười vừa nói:
- Ta đã thực hiện lời hứa, ngươi thì sao?
Hắn nhớ kỹ, nữ nhân này từng nói qua, sau khi đoạt giải quán quân sẽ có đặc thù khen thưởng.
Hôn mình một chút.
Hoặc cả hai cùng vào một phòng, không thể nghĩ, thật thẹn thùng hihi!
Vân Phi Dương ngây ngốc cười rộ lên.
Bảo Lỵ chỉ tiểu viện, nói:
- Khen thưởng nè.
- A!
Vân Phi Dương suýt nữa té xỉu.
Bảo Lỵ rời đi.
Cũng không có phát sinh sự việc thẹn thùng như hắn nghĩ, thật đáng tiếc.
- Ai.
Hắn thở dài một hơi, đi vào phòng.
Bà lão sư này, sớm muộn sẽ trở thành nữ nhân của mình, không vội, không vội.
Két!
Phòng cửa bị đẩy ra, Vân Phi Dương đi vào.
Bên trong gian phòng quét dọn sạch sẽ không nhuốm bụi trần, gian nhà bày đặt có thứ tự, giường rất lớn, rất mềm hẳn có thể dung nạp mấy nữ nhân cùng lên nằm.
- Sân Sân!
Đột nhiên, Thần Thần xông vào.
Tiểu gia hỏa cũng không bồi tiếp Vân Phi Dương đi rừng rậm nguyên thủy, sau khi nó nuốt mấy khỏa tinh hạch, đã ngủ say tại trúc lâm.
Bịch!
Thần Thần hóa thành la lỵ nằm trên giường, lười biếng nói:
- A Nông, cái giường này thật thoải mái.
Vân Phi Dương cười một tiếng, ra khỏi phòng, đi vào đất trống ở hậu viện.
Xoát.
Hắn vung tay, lực đạo mạnh mẽ cuốn xuống, bùn đất rất nhanh bị lật mấy lần.
- Trước hết ở chỗ này đi.
Vân Phi Dương lấy Bách Hoa Thảo ra, sau đó cấy ghép vào trong đất.
Sau nửa giờ, cấy ghép tất cả bách thảo, hắn bắt đầu an trí ống trúc, sau cùng dùng Linh lực mở ra từng cái mương nước, dẫn tới khe suối cách đó không xa.
Ba!
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, cười nói:
- Xong.
Bách Hoa nghênh phong phấp phới, mùi thơm tràn ngập, khiến cho tâm thần người thanh thản.
- A.
Vân Phi Dương ngửi ngửi, ngoài ý muốn nói:
- Không nghĩ tới, mùi thơm của hoa có công hiệu tĩnh tâm dưỡng thần.
Bách thảo an trí nơi ở mới.
Bất quá.
Những đóa hoa này do Dược Thần tốn thời gian rất lâu mới thu thập được, vô cùng trân quý, Vân Phi Dương sợ bị người hái lầm, bèn quyết định bố trí trận pháp.
Tại Thần Giới, hắn cũng không tu luyện qua trận pháp, nhưng chưa ăn qua thịt heo vẫn có thể thấy heo chạy.
Rất nhanh.
Vân Phi Dương dùng tư duy như yêu nghiệt của mình bố trí ra một cái trận pháp hoàn chỉnh tại Hoa Điền.
Nếu có cao thủ trận pháp thấy hắn bố trận, khẳng định sẽ không biết nên khóc hay cười, loại tư thế cùng thủ pháp của hắn ngay cả nhập môn cũng không được.
Nhưng.
Nếu như bọn hắn dung nhập trận pháp, khẳng định sẽ sợ hãi. Bởi vì, Vân Phi Dương tùy tiện bố trí trận pháp vậy mà đạt tới ngũ phẩm!
Ngũ phẩm, giống như Vũ Vương.
Mà Vân Phi Dương vắt hết óc suy nghĩ ra trận pháp chắp vá lung tung, Vũ Vương cũng không thể xông vào!
Ngũ phẩm đại trận tuy nhìn như rất trâu bò nhưng tác dụng chỉ để ngăn cản ngoại nhân tiến vào trận, với trình độ của hắn còn chưa bố trí ra được trận pháp công kích.
Không tu luyện qua hệ thống trận pháp lại có thể tiện tay bố trí ra trận pháp ngũ phẩm, đã rất giỏi rồi.
Nếu như cẩn thận nghiên cứu, tất nhiên sẽ đạt tới cảnh giới Trận Pháp đại tông sư.
Thật đáng tiếc, Vân Phi Dương cũng không có hứng thú nghiên cứu trận pháp, hắn thấy mình toàn năng như thế nếu như lại đi tu luyện trận pháp, thì Trận Pháp đại sư trên thế giới này còn sống thế nào.
Sắc trời tối dần.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng trên giường, hai tay đặt trên đùi, Tử Dương Đan phiêu phù trước ngực, phát ra hào quang nhỏ yếu.
Đi săn kết thúc, hắn rốt cục có thời gian đi hấp thu Tử Dương chi khí.
Hưu!
Đột nhiên, Vân Phi Dương hít một hơi thật sâu, Tử khí phiêu đãng bốn phía Tử Dương Đan mắt tràn vào lỗ mũi.
Vù vù
Tử Dương chi khí tiến nhập thể nội, bị cưỡng ép kéo đến đan điền, tinh hạch như nhận thấy tựa như rất hưng phấn.
Luyện!
Luyện!
Linh Hạch bắt đầu hấp thu.
Vù vù!
Tử Dương chi khí dung nhập trong Linh Hạch giãy dụa sơ qua rồi bị luyện hóa.
Vân Phi Dương cũng không đình chỉ, một bên hấp thu Tử Dương chi khí, một bên vận chuyển Nghịch Thiên Quyết luyện hóa.
Trọn vẹn hấp thu một đêm, đến khi mặt trời lóe lên những tia nắng đầu tiên!
Tử Dương chi khí bên trong Tử Dương Đan bị hấp thu hầu như không còn, hóa thành tinh thể trong suốt.
Vù vù
Vân Phi Dương phun ra một ngụm trọc khí, mở hai mắt, tròng mắt lóe ra màu tím quỷ dị.
Giờ phút này, Linh Hạch đã hoàn toàn tiến hóa, không còn trong suốt như trước nữa, mà lóe ra Tử sắc quang mang.
Tử Dương Linh lực.
Mặc dù không có giúp cho hắn đề tăng tu vi, lại làm cho hắn nắm giữ năng lực thôi hóa dược tài!
Xoát.
Vân Phi Dương nhảy xuống ra khỏi phòng.
Hắn đi vào hậu viện, ngồi xổm bên cạnh một gốc hoa, hữu chưởng vung lên, Tử khí xuất hiện, bao phủ đóa hoa.
Rất nhanh.
Một màn kỳ quái phát sinh.
Nguyên bản, sau khi mặt trời mọc mới có thể nở hoa, lúc này đã dần dần mở ra cánh hoa.
Đáp.
Một giọt nước, theo cánh hoa nhỏ xuống trong ống trúc.
Không tệ, không tệ.
Vân Phi Dương hưng phấn không thôi, hắn lập tức bắt đầu dựa vào Tử Dương chi khí kích phát Bách Hoa.