Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương ôm Lăng Sa La, cười nhạt nói tiếp.
- Hoàng Tước ngươi dù cao minh thế nào cũng đâu thể đọ lại Thợ Săn lão luyện.
Nói xong, hắn lấy Ma Linh Thảo, thuận tay cầm lại sấp phiếu của mình.
- Ngươi thiếu tiền, có thể cho nói ta, ta sẽ không keo kiệt, nhưng ngươi ăn cướp trắng trợn, ta lại không đồng ý.
- Ngươi...
Lăng Sa La nghiến răng nghiến lợi, tức không nói ra lời, ngay vừa rồi, nàng tự xưng Hoàng Tước, là người thắng lợi sau cùng, không nghĩ tới đằng sau còn Thợ Săn ngồi xổm chờ đợi.
Lý Nhược Nhiên cùng Triệu Tự cũng lộ vẻ chấn kinh, một gia hỏa Vũ Lực tứ đoạn, vậy mà không trúng độc, lại còn chế phục Độc La Sát, tình huống thay đổi quá nhanh đi chứ, quá ngoài dự liệu của tất cả.
Nói thật, từ khi kết đoàn cho đến khi tìm thấy Ma Linh Thảo, không người quan tâm Vân Phi Dương, trong mắt bọn hắn, tên này có cũng được mà không có cũng không sao, nếu nhìn không vừa mắt tiện tay có thể bóp chết.
Nhưng mà.
Lúc này đây, Vân Phi Dương chế phục Độc La Sát, bọn họ mới hiểu được, chân chính chiến thắng lại là tên gia hỏa không người chú ý này.
- Ngươi vì cái gì ngươi không trúng độc!
Lăng Sa La rất không cam tâm, phải biết, Hóa Công Tán được nàng cải tiến, mạnh hơn nhiều trên thị trường, dù Vũ Đồ cũng không chống cự được.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng nói:
- Cao thủ chân chính, lúc hạ độc không cần quá nhiều động tác, mà ngươi ở bên ngoài một mực bịt mũi, cũng là sơ hở rõ ràng nhất.
Lăng Sa La ngạc nhiên:
- Ngươi nhìn ra?
Nàng bịt mũi từ khi ngoài cốc, nhìn như rất ghét mùi phân thối, kì thực lặng yên không một tiếng động vung độc phấn, sở dĩ phải bịt mũi cũng vì tránh việc hút Hóa Công Tán vào.
Không thể không nói, Lăng Sa La làm rất tự nhiên, đám người Lý Nhược Nhiên cũng không ý thức được mình trúng độc, nhưng bi kịch là, nàng đụng phải một người chơi độc lợi hại hơn mình.
Vân Phi Dương cười nói tiếp:
- Cử chỉ rõ ràng như vậy nhìn không ra ngươi hạ độc, chỉ có thằng ngu thôi.
Câu này ra, đám người Lý Nhược Nhiên vô cùng xấu hổ, lúc Lăng Sa La bắt đầu hạ độc, bọn họ căn bản không để ý.
Lăng Sa La cười thảm nói:
- Độc La Sát ta từ khi hành tẩu giang hồ đến nay, lần đầu tiên thất thủ.
Dừng lại một chút, nàng lạnh lùng lên tiếng:
- Vân Phi Dương, ta nhớ kỹ ngươi, nếu có kiếp sau, tất độc ngươi một vạn lần!
Lời nói này rất âm u, giống như một tiểu oán phụ.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta không giết ngươi, tại sao muốn chờ đến kiếp sao?
- Không giết ta?
Lăng Sa La nao nao.
Vân Phi Dương xoa xoa tay, cười xấu xa:
- Ngươi xinh đẹp như vậy, ta làm sao mà nở giết.
Nói xong hai tay không thành thật đưa tới.
Lăng Sa La hoa dung thất sắc, thét to:
- Đừng tới đây..
- Ây...
Vân Phi Dương dừng lại, nghĩ thầm, cô bé này nhìn qua khá bạo, thì ra tất cả đều là giả, lộ rõ tích cách xấu bụng của nàng.
- Ngươi... Ngươi đừng tới đây!
Lăng Sa La kinh hoảng.
- Ngươi nếu dám làm loạn, ta thề làm quỷ cũng không thể...
Nàng nói còn chưa dứt lời, thân thể đã bay lên, bị Vân Phi Dương vác trên vai
- A a!
Lăng Sa La hét lớn, muốn quyền đấm cước đá, nhưng thân thể bất lực, chỉ có thể mặc cho người ta vác đi.
Vân Phi Dương vác nữ hài nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lý Nhược Nhiên, nói:
- Lấy da lông cùng đồ vật đáng tiền trên người ngươi ra, ta có lẽ sẽ xem xét tha ngươi một mạng.
Lý Nhược Nhiên đắng chát cười một tiếng, vào lúc này, hắn không có quyền lựa chọn, chỉ có thể lấy da lông Lợi Nhận Báo, cùng mấy trăm lượng ngân phiếu ra.
Vân Phi Dương lấy đi, sau đó lại thả Lăng Sa La xuống, đi đến trước thi thể Triệu Trâu thể, bắt đầu vơ vét trên người đối phương, rất nhanh tìm được ba trăm lượng, cùng một bản bí tịch chưởng pháp.
Ngay vừa rồi, Triệu Trâu vận dụng chưởng pháp, để hắn tâm động, dù sao, hiện tại hắn vẻn vẹn chỉ có một vũ kỹ là Tam Thức Cầm Long Thủ.
Bỏ bí tịch trong ngực, Vân Phi Dương lại đi đến trước mặt Triệu Tự, không chờ hắn lên tiếng, Triệu Tự đã lấy hết tiền cùng tài liệu trong ngực ra.
- Đều cho ngươi, tha ta một mạng đi!
Vân Phi Dương không khách khí lấy đi, nhưng lại ngồi xổm trước mặt hắn, nhặt lên dao găm, cười nói:
- Độc trên này rất mạnh, ngươi còn trử hàng hay không?
- Có có!
Triệu Tự vội vàng lấy Đoạn Hồn Tán còn thừa ra, Vân Phi Dương sau khi nhận được, vỗ bả vai hắn.
- Ngươi rất phối hợp, ta thích nhất loại người này.
Triệu Tự vui vẻ, hắn cảm thấy mình có hi vọng sống sót rất lớn.
Nhưng mà đúng lúc này, sắc mặt Vân Phi Dương đột nhiên trở nên âm trầm:
- Nhưng một súc sinh dám giết huynh trưởng, để cho ta rất phản cảm. Cho nên….
Vân Phi Dương đột nhiên cắm dao găm trên bụng hắn, lạnh lùng nói tiếp.
- Đi cửu tuyền sám hối đi, gặp lại huynh trưởng của mình nhớ xin lỗi hắn.
- Ngươi...
Sắc mặt Triệu Tự dữ tợn, kịch liệt đau nhức truyền đến, trong nháy mắt thôn phệ tư duy của hắn, hắn chợt nhớ đến huynh trưởng hắn đã từng che chở cho mình, cũng nhớ tới phụ mẫu hắn, nhưng rồi thì sao? Hắn cũng đã có một kết cục giống với huynh trưởng của mình, thật trớ trêu.
Sau khi giết tên cặn bã này, Vân Phi Dương lần nữa vác Lăng Sa La, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài cốc, rất nhanh biến mất bên trong núi rừng.
Trong cốc chỉ còn lại Lý Nhược Nhiên, khi hắn ý thức được mình còn sống, âm thầm may mắn, cũng vô cùng cảm kích nam nhân rời đi kia, nếu đổi lại Triệu Tự cùng Độc La Sát, có lẽ kết cục của hắn sẽ rất thảm.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
- Thả ta ra!
Giữa rừng núi, truyền đến thanh âm yếu ớt của Lăng Sa La, chỉ thấy Vân Phi Dương vác nàng, cười nói:
- Ngươi mới vừa rồi còn muốn giết ta, ta sẽ thả ngươi sao?
- Đại ca ca, ngươi tốt với ta như vậy, ta sao có thể giết ngươi được chứ.
Lăng Sa La điềm đạm đáng yêu nói:
- Vừa rồi chỉ đùa một chút thôi.
Vân Phi Dương để nàng dưới đất, chỉ mình nói:
- Ngươi thấy ta giống thằng ngu không?
- Không giống.
Lăng Sa La lắc đầu.
- Vậy cái kia là nói đùa à?
Vân Phi Dương áp sát tới cười nói:
- Ta không ngốc, nàng có thể hù ta?
Mắt Lăng Sa La ngân ngấn nước nói:
- Làm sao mới bằng lòng thả ta!
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Làm nữ nhân của ta đi.
- Nằm mơ!
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Sa La đỏ bừng vì tức giận, bộ dáng rất đáng yêu.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, sau đó lần nữa vác nàng lên vai.
- Ngươi đã không đồng ý, vậy thì không cho đi.
- Ngươi lưu manh, nhanh thả ta ra!
Lăng Sa La bất lực với tên này, thậm chí động khẩu cắn hắn, nhưng toàn thân không còn khí lực, cắn căn bản không đau, ngược lại bị Vân Phi Dương cảnh cáo:
- Ngươi không thành thật, cũng đừng trách ta gạo nấu thành cơm nha.
Khoan hãy nói, câu nói này rất có lực sát thương, Lăng Sa La quả thật buông miệng, người cũng triệt để an tĩnh lại, chỉ có thể âm thầm chửi rủa hắn.
Rống
Đột nhiên, nơi xa truyền ra tiếng gào thét, hù dọa phi điểu trong rừng.
Đang đi đường, Vân Phi Dương nhất thời ngừng chân, vác Lăng Sa La ẩn thân trong bụi cỏ, sắc mặt hiện ra vẻ ngưng trọng, hắn từ thanh âm đoán ra, hung thú rất mạnh, khẳng định là hung thú cấp bậc Lợi Nhận Báo.
Quả nhiên.
Tiếng rống kết thúc không bao lâu, một hung thú hình trâu từ đằng xa chạy đến, thể trạng to gấp hai Lợi Nhận Báo, cặp sừng trâu bé nhọn lấp lóe lưu quang, rõ ràng đạt tới nhất phẩm!