Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương dẫn Mục Oanh đi, mục đích không nói cũng biết.
Bây giờ, nguyệt hắc lên cao, cô nam quả nữ, phát sinh một vài chuyện mỹ diệu tăng tiến cảm tình thì không còn gì tốt hơn.
Đáng tiếc.
Mục Oanh vẫn giữ tư tưởng truyền thống, hi vọng hắn ra ngoài.
Vân Phi Dương vô sỉ, điểm ấy không thể phủ nhận.
Nhưng vô sỉ chứ không phải hạ lưu.
Hắn thực rất có phong độ, tuyệt không làm chuyện hạ lưu, truy cầu song phương ngươi tình ta nguyện, cho nên, hắn tôn trọng Mục Oanh, không mặt dày dây dưa, một mình đi ra sơn động.
Nhưng trong lúc đi ra.
Vân Phi Dương đá một cước, tức giận lẩm bẩm.
- Người phàm tục không chịu được a, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân không biết.
Đêm khuya.
Vân Phi Dương nghỉ ngơi trên thạch bích bên ngoài, Mục Oanh từ trong động đi ra, nhẹ nhàng đắp áo lông trên người hắn, đôi mắt đẹp nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng dâng lên ý xấu hổ.
Từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh một người sinh hoạt, nhận hết khi nhục, từ khi nam nhân này xuất hiện, rốt cục để cho nàng cảm nhận được cảm giác được người quan tâm.
Nhưng Mục Oanh rất rõ ràng.
Sự ấm áp và hạnh phúc này sẽ không quá dài, bởi vì theo di truyền của gia tộc, mình nhiều nhất chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi.
Sự nguyền rủa giống như một thanh kiếm sắc treo trước cổ, để cho nàng lo lắng, lúc nào cũng có thể sẽ chết đi.
Thần sắc Mục Oanh ảm đạm, đứng dậy đi vào trong động.
- Ba.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương mở mắt ra, bắt bàn tay nhỏ của nàng, hơi dùng lực một chút, để nàng phốc một tiếng dựa vào trong ngực hắn.
- Vân đại ca!
Mục Oanh giật mình, vốn có thể giãy dụa, nhưng nàng càng giãy dụa, Vân Phi Dương ôm càng chặt, nói:
- Oanh Oanh, muội có tâm sự?
Mục Oanh bối rối nói:
- Vân đại ca, thả ra ta.
Vân Phi Dương ôm nàng, nói:
- Nói tâm sự của muội ra cho ta biết thì ta mới buông.
Mục Oanh không nói.
Nàng không muốn để cho Vân đại ca biết việc của mình.
- Không nói đúng không?
Vân Phi Dương ôm chặt nàng, đầu cũng theo sát đi tới, khoảng cách đầu hai người ngày càng gần.
Trái tim Mục Oanh nhất thời đập loạn, nhắm mắt lại khẽ run đáp.
- Ta nói!
Mục Oanh thật không chống cự nổi Vân Phi Dương vô sỉ, sau cùng nói việc của mình ra.
Mà nếu nàng không nói, Vân Phi Dương cũng có thể suy đoán tám chín phần mười, dù sao, sự việc có quan hệ đến nguyền rủa Mục gia, hắn đã suy đoán nó có quan hệ đến việc tiến vào Thần Điện.
- Không phải nguyền rủa gì cả.
Vân Phi Dương nói:
- Oanh Oanh, cái này không có gì đáng lo cả.
Mục Oanh khổ sở nói:
- Vân đại ca, ta Mục gia ta từ tổ phụ trở đi, nam tính đều có không tu vi, thọ nguyên chỉ đến 40, nữ tính thì không thể sống qua 21 tuổi.
Mục gia tại Địa Sơn Trấn mặc dù không phải danh môn vọng tộc, nhưng nhân khẩu rất hưng vượng, mà những năm gần đây, chỉ còn lại Mục Oanh lẻ loi trơ trọi một người.
Vân Phi Dương nắm tay nàng, chiếm tiện nghi nói:
- Oanh Oanh, yên tâm đi, muội sẽ không chết, chỉ cần trước khi muội hai mươi tuổi, đột phá Vũ Sư, có thể phá mất cái gọi là nguyền rủa.
Mục Oanh cả kinh hỏi lại.
- Thật chứ?
- Đương nhiên.
Vân Phi Dương vỗ bộ ngực đảm bảo.
- Vân Phi Dương ta chưa bao giờ gả nữ nhân, huống chi, còn là lão bà của ta nữa.
Mục Oanh nghe thế đã thành thói quen, nhưng vẫn khổ sở nói:
- Vân đại ca, ta như một người bình thường thế này có thể đột phá Vũ Sư sao?
Hai mươi tuổi đột phá Vũ Sư.
Tại Vạn Thế đại lục không phải không có, nhưng đều thuộc loại rồng trong loài người, mình chỉ là một người bình thường chịu nguyền rủa, ngắn ngủi mấy năm đột phá Vũ Sư, quả thực nói mơ giữa ban ngày.
- Có ta ở đây.
Vân Phi Dương khích lệ.
- Đừng nói Vũ Sư, coi như Vũ Thần cũng có thể.
Mục Oanh biết, Vân đại ca lại đang khoác lác, nhưng vẫn miễn cưỡng vui cười.
- Vân đại ca, cám ơn huynh.
Vân Phi Dương đột nhiên nói với giọng nghiêm túc.
- Oanh Oanh, ta muốn nói với muội một chuyện.
Mục Oanh theo bản năng lui về phía sau một bước.
Vân Phi Dương nghiêm túc nói:
- Trở thành nữ nhân của ta đi.
Nếu như trước kia, Mục Oanh khẳng định sẽ thẹn thùng bại lui, nhưng bây giờ, nàng lại ảm đạm thấp giọng nói khẽ:
- Vân đại ca, ta biết huynh rất lợi hại, nhưng ta là tội nhân bị nguyền rủa, không xứng với huynh.
Tội nhân?
Vân Phi Dương nghe được hai chữ này, bất mãn nói:
- Oanh Oanh, ngươi không phải tội nhân, ngươi là nữ nhân của Vân Phi Dương ta.
Nói xong, lại ôm cô gái trước mặt vào trong ngực.
Tên này rốt cục muốn động thủ.
Vân Phi Dương ôm Mục Oanh trong ngực, mặt lại theo sát đi tới.
Giờ phút này, khuôn mặt Mục Oanh ửng đỏ, trái tim phanh phanh nhảy loạn, hô hấp bắt đầu tăng tốc.
Khoảng cách không ngừng được rút ngắn.
Bờ môi hai người không ngừng tiến lại gần nhau.
- Vân đại ca!
- Đừng nói chuyện.
- Ách!
Mục Oanh khẩn trương nhắm mắt lại, não tử nàng giờ này trống rỗng, thân thể mềm mại dựa hoàn toàn vào ngực Vân Phi Dương.
Đêm khuya.
Tuấn nam tịnh nữ trong rừng rậm, ôm nhau cùng một chỗ, hình ảnh rất duy mỹ, khiến người ta không đành lòng phá hư.
Nhưng…
Ngay thời điểm hai bờ môi sắp chạm vào nhau.
Nơi xa, đột nhiên vang lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc, phá hư cảnh tượng duy mỹ kia.
Người hiểu được chuyện còn dã thú không hiểu a!
"A!"
Bị tiếng rống bừng tỉnh, Mục Oanh vội vàng thoát ra khỏi ngực Vân Phi Dương, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng chạy vào trong hang.
Giai nhân gần trong gang tấc mà đi, Vân Phi Dương thật muốn khóc a.
Tý nữa thôi đã hôn được rồi, hết lần này tới lần khác lại xảy ra bất trắc.
- Mẹ nó chứ!
Vân Phi Dương phẫn nộ quay người, nhìn về phương vị thanh âm truyền đến.
"Rống!"
Nơi xa, một Đại Tông Hùng to lớn chầm chậm đi tới, những nơi nó đi qua, cây cối đều bị giẫm nát.
Con thú này cự thú phổ biến trong sơn lâm Đại Tông Hùng, nhìn bề ngoài thì có vẻ mạnh hơn so với đồng loại không ít1.
- Muốn chết!
Vân Phi Dương phẫn nộ tiến tới, trên mặt sát khí đằng đằng.
Tán gái trọng yếu như vậy lại bị một đầu gấu chó quấy, thúc thúc có thể nhẫn, nhưng thẩm thẩm không thể nhịn a!
Gấu ngựa còn không có ý thức được chính mình đã phá hư chuyện tốt của người khác, vẫn không ngừng gào thét, thể hiện sự cường hãn của mình.
- Ta cho ngươi kêu!
Vân Phi Dương tiến đến, quyền đầu vung lên, đầu ngón tay phát ra ba đạo lưu quang.
Vũ Lực ba đoạn!
Sau khi chến đấu cùng Nhiễm Tiểu Huy mấy ngày, Vân Phi Dương đã thuận lợi thôi diễn Nghịch Thiên Quyết đến tầng ba, tu vi đột phá đến tam đoạn.
"Vù vù."
Quyền pháp đánh tới ẩn chứa Linh lực còn mang theo khí lưu yếu ớt.
Gấu ngựa ngửa đầu rống to, cử chưởng chính diện đập tới, dưới cái nhìn của nó, tên nhân loại này quá yếu.
Nhưng.
Hai quyền chạm nhau, gấu ngựa lại lui về sau mấy bước, có thể thấy được, lực lượng Vân Phi Dương cao hơn nó.
"Sưu!"
Vân Phi Dương bước ra một bước, nắm tay lần nữa vung tới.
"Bành!"
Một quyền này rắn chắc chắc đánh bụng gấu ngựa, tròng mắt nó trừng lớn, nhìn qua rất thống khổ.
Có thể không thống khổ sao?
Một quyền này của Vân Phi Dương ẩn chứa bốn trăm cân lực đạo.
Càng quan trọng hơn là, hắn đang trong trạng thái phẫn nộ, Đại Tông Hùng tuy có mạnh hơn đồng loại một chút thế nào chịu nổi.
"Ngao ô!"
Đại Tông Hùng thống khổ kêu một tiếng, thân thể to lớn bắt đầu chạy trốn.
Trong thời gian giao thủ ngắn ngủi, nó biết tên nhân loại này không dễ chọc, té thì tốt hơn.
Đi?
Lửa giận Vân Phi Dương đang lên, há để nó rời đi.
Hắn nhanh chóng đuổi theo, quyền cước đều xuất như bạo vũ lê hoa, bắt đầu điên cuồng tàn phá.