"Ta họ Thẩm!"
"A, vậy... muội chào Thẩm tỷ tỷ!"
Ngồi phía tay trái của ta, Quân Nhu không quan tâm hay đáp lại, khiến Triệu Trúc Liên ngồi cười giả lả một mình, còn Vu Tử Ưu chỉ tay về Vu Kiều Thương giới thiệu.
"Đây là Kiều Thương, muội muội ruột của ta. Kiều Thương, chào tỷ tỷ đi!"
Vu Kiều Thương nãy giờ ngồi mân mê cái khăn tay có thêu vài họa tiết lạ mắt, bị gọi tới giật bắn mình đánh rơi cái muỗng trước mặt, bối rối cúi thấp đầu.
"Chào... chào Thẩm tỷ tỷ!"
"Ây... giọng nói này của tiểu muội, ta nghe qua cảm thấy dễ thương làm sao ấy nhỉ, phải không?"
Quân Nhu quen thói khi vui huých vai ta một cái, híp đôi mắt cười nhìn Vu Kiều Thương, làm nàng ngại ngần hết nhìn Vu Tử Ưu rồi lại nhìn xuống đất liên tục.
"Tiểu muội còn nhỏ, có hơi nhút nhát..."
"Không sao, ta thích như vậy hơn cái loại lanh chanh, lóc chóc, chút phép tắc tôn ti cơ bản còn không biết mới đáng kinh hãi đó chứ!"
Bàn ăn đột nhiên im phăng phắc, ta nhìn Quân Nhu trân trân. Nàng cười nhạt rồi nói tiếp.
"À... ý ta nói là nói muội muội của ta ở nhà ấy mà, chứ các cô nương ở đây ai cũng đều là người biết giữ phép tắc cả, đều tốt, đều tốt, tất cả đều tốt!"
Ta lại kìm nén kịp lúc, không thì đã bật cười thành tiếng.
Tiểu nhị mang đồ ăn và rượu lên, làm tan đi cái bầu không khí lành lạnh kia, Vu Tử Ưu cũng bắt đầu mời mọi người nhập tiệc. Hắn gắp cho Quân Nhu mấy miếng thịt, còn Quân Nhu thì thiếu điều muốn đưa cả con gà tách sẵn cả xương sang chỗ Vu Kiều Thương, may mà còn ta đạp chân nàng một cái cản lại, nếu không sẽ dọa sợ đến tiểu cô nương nhà người ta mất.
Bên phải chỗ ta ngồi, Vu Kiều Thương nhỏ nhắn luôn im lặng, đang ăn một viên sủi cảo nhân tôm. Lát sau, nàng mới rụt rè gắp lại cho Quân Nhu một cái sủi cảo lớn, làm Quân Nhu cứ cười tủm tỉm mãi.
"Khương ca ca, có thể lấy cho muội một ít vịt quay không, món đó... ở xa quá ạ!". Triệu Trúc Liên nhìn Khương Hựu Thạc bằng ánh mắt mong chờ sáng rỡ, miệng làm nũng nói.
Nhưng đĩa vịt quay đó đang nằm ở tận chỗ ta ngồi, mà ta thì không có ý định đưa hộ sang đó cho họ. Khương Hựu Thạc nhìn quanh, nhấc một đôi đũa khác lên, vừa định gắp thì đột ngột dừng lại.
"Xin lỗi nhé, ta rất là thích vịt quay!"
Quân Nhu nói xong, tay xoay nhẹ rồi nhấc cái đĩa đầy thịt vịt về phía mình, xa hơn ban nãy nên Khương Hựu Thạc không thể với tới, Triệu Trúc Liên ngạc nhiên nhìn mọi người xung quanh.
"Thẩm tỷ tỷ, muội... muội chỉ muốn nếm thử... một miếng thôi mà ạ!"
"Ăn ít như thế sao?". Thẩm Quân Nhu gật gù do dự, nhưng ta trông nàng có vẻ sắp làm ra chuyện xấu gì thì phải.
"Vâng... ạ!"
Triệu Trúc Liên ngẩng mặt đáp lại. Nào ngờ dự đoán của ta xảy ra thật, Quân Nhu tỉnh bơ đáp.
"Nhưng... ta phải ăn cả con mới chịu được, không thích bị thiếu dù chỉ một miếng nhỏ đâu! Nếu còn muốn ăn tới như vậy thì tự mình gọi lấy một đĩa đi, để bên cạnh cô nương là được rồi!"
"..."
"Vu Công tử chắc cũng không tiếc thêm một đĩa vịt quay nữa chứ?"
"Không, không tiếc, ta đi gọi tiểu nhị!". Vu Tử Ưu toan đứng dậy, thì Triệu Trúc Liên vội từ chối.
"Biểu huynh, được rồi ạ, muội tự nhiên không muốn ăn thịt nữa, mấy món ở đây là đủ rồi!"
"Ta.. ta đi gọi thêm..."
Vu Tử Ưu không thể không nghe Quân Nhu, liền ra ngoài gọi món.
"Cô nương nên ăn ít hơn đi, ăn nhiều vào sẽ béo thêm nữa đấy! Nhìn xem, tay cô nương cũng gần bằng Khương Tướng quân rồi kìa!
Đây, Kiều Thương, muội nếm thử chút thịt này đi, trông muội sao mà gầy gò quá!
Cả cô nữa! Ăn mau đi!"
Quân Nhu lật mặt nhanh như chớp, gắp vịt quay vào cái đĩa trước mặt Vu Kiều Thương, và cho vào bát của ta hai miếng liền.
Triệu Trúc Liên bên kia nhìn thấy rõ mồn một, có vẻ cũng khá bực mình nhưng không làm gì được. Vừa lúc đó món lẩu cá cay được dọn lên, tiểu nhị mở nắp nồi cho đĩa cá còn sống thẳng vào nước lẩu.
"Khương ca ca, món này thật là đáng sợ, muội chẳng dám ăn nữa đâu!"
Ta và Quân Nhu không hẹn đều nhìn nhau, chỉ cùng cảm thấy buồn nôn với mấy lời Triệu Trúc Liên vừa thốt lên.
Phía bên kia bàn, Triệu Trúc Liên ghì chặt lấy cánh tay Khương Hựu Thạc, không ngừng nói món lẩu cá vừa dọn lên ác độc như thế nào, ta ngồi đối diện nghe đến nhức đầu.
Thẩm Quân Nhu gắp một con tôm, lột sạch vỏ, đưa sang chỗ Kiều Thương, lau tay bắt đầu nói.
"Ta nghe nói qua thế này, Khương Tướng quân đã là người có hôn ước, không biết có phải thật không?"
Lại lần nữa cả bàn rơi vào im lặng, ta nhìn Quân Nhu rồi lướt qua Khương Hựu Thạc mặt không biểu cảm, Triệu Trúc Liên đang giữ khư khư cánh tay, bị hắn dứt khoát gỡ ra. Chỉ có Vu Kiều Thương không phản ứng gì, chậm rãi ăn tôm.
"Sao yên lặng thế, đang nói xấu gì ta hả?"
Vu Tử Ưu từ bên ngoài đẩy cánh cửa bước vào.
"Không, là nói Khương Tướng quân!"
"Nói gì vậy? Ta cũng đang muốn nghe nè!"
"Nhị ca... là... hôn ước... của Khương huynh ạ!". Vu Kiều Thương đã ăn xong, rụt rè buông nhẹ đũa xuống trả lời.
"Hôn ước? Thì sao?". Vu Tử Ưu rót cho Quân Nhu cốc nước, nàng quay sang tiếp tục câu hỏi.
"Ta từng nghe Khương Tướng quân là người đã có hôn ước, Vu Công tử là bằng hữu thân thiết nhất của huynh ấy, chuyện này có thật không?"
"À, có!"
"Vậy cô nương này là vị hôn thê của Khương Tướng quân sao?". Quân Nhu nhếch mày trỏ hướng Triệu Trúc Liên hỏi.
Vu Tử Ưu vội xua tay: "Không phải, đây là biểu muội của ta thôi, chỉ là lúc nhỏ muội ấy từng chơi đùa với Khương Hựu Thạc nên khá gần gũi ấy mà, không phải hôn thê gì cả đâu!"
"Ồ, ra là vậy, nãy giờ ta nhìn vào cứ nghĩ cô nương đây là..."
"Hiểu lầm rồi, Trúc Liên, muội ngồi nhích ra một tí, muốn ăn gì nói huynh gắp cho muội!"
"Biểu huynh...". Triệu Trúc Liên muối mặt ngập ngừng, Vu Tử Ưu đã ra hiệu yêu cầu cô ta ngồi cách xa Khương Hựu Thạc, Triệu Trúc Liên phải nghe theo.
Ta tò mò, thuận miệng hỏi.
"Khương Tướng quân đã có hôn ước rồi sao?"
"Đúng rồi, nhờ tổ phụ huynh ấy xin được đấy!"
"Tổ phụ xin được?"
"Là một cô nương danh gia vọng tộc ở kinh thành!"
"Kinh thành sao?"
"Là ai vậy? Có thể Tẫn Linh biết đấy!". Quân Nhu tròn mắt hỏi, không hiểu sao ta nghe xong cũng cực kỳ muốn biết.
"Chuyện này... không được!". Khương Hựu Thạc ấp úng ngắt lời, đứng dậy nói có việc cần ra ngoài, tiện tay lôi Vu Tử Ưu đi theo.
"Khương ca ca! Khương ca ca!"
"Cô gọi cái gì, biết đâu người ta cần đi nhà xí, cô cũng muốn đi theo cùng à?". Quân Nhu mắt lườm Triệu Trúc Liên, bĩu môi.
"Không... không có!"
Dường như Quân Nhu cũng muốn biết danh tính vị hôn thê kia của Khương Hựu Thạc, nàng chuyển sang đối tượng mới.
"Kiều Thương! Muội biết gì đó phải không?"
"..."
Kiều Thương đang ăn dở bát cháo, chớp mắt nhìn chúng ta.
"Muội có biết không?". Ta hỏi.
Vu Kiều Thương gật đầu, Quân Nhu được nước lấn tới: "Kiều Thương, Là ai? Nói cho tỷ tỷ nghe với? Được không nào?"
"Không... được ạ!". Kiều Thương chỉ lắc đầu, sau đó chăm chú ngồi ăn hết bát cháo mới nói nhỏ với ta.
"Muội... chưa từng... gặp tỷ tỷ kia, nên... không biết ạ!"
Quân Nhu nghe thấy, nghiêng sang chống tay lên cằm: "Chưa từng gặp? Vậy là nghe nói qua rồi đúng chứ?"
"Có... có một chút... ạ!"
"Nói chúng ta nghe đi, tỷ hứa không hé nửa lời cho hai người họ đâu!"
"Nhưng mà... nhưng mà..."
"Nhưng mà gì?"
"A, vậy... muội chào Thẩm tỷ tỷ!"
Ngồi phía tay trái của ta, Quân Nhu không quan tâm hay đáp lại, khiến Triệu Trúc Liên ngồi cười giả lả một mình, còn Vu Tử Ưu chỉ tay về Vu Kiều Thương giới thiệu.
"Đây là Kiều Thương, muội muội ruột của ta. Kiều Thương, chào tỷ tỷ đi!"
Vu Kiều Thương nãy giờ ngồi mân mê cái khăn tay có thêu vài họa tiết lạ mắt, bị gọi tới giật bắn mình đánh rơi cái muỗng trước mặt, bối rối cúi thấp đầu.
"Chào... chào Thẩm tỷ tỷ!"
"Ây... giọng nói này của tiểu muội, ta nghe qua cảm thấy dễ thương làm sao ấy nhỉ, phải không?"
Quân Nhu quen thói khi vui huých vai ta một cái, híp đôi mắt cười nhìn Vu Kiều Thương, làm nàng ngại ngần hết nhìn Vu Tử Ưu rồi lại nhìn xuống đất liên tục.
"Tiểu muội còn nhỏ, có hơi nhút nhát..."
"Không sao, ta thích như vậy hơn cái loại lanh chanh, lóc chóc, chút phép tắc tôn ti cơ bản còn không biết mới đáng kinh hãi đó chứ!"
Bàn ăn đột nhiên im phăng phắc, ta nhìn Quân Nhu trân trân. Nàng cười nhạt rồi nói tiếp.
"À... ý ta nói là nói muội muội của ta ở nhà ấy mà, chứ các cô nương ở đây ai cũng đều là người biết giữ phép tắc cả, đều tốt, đều tốt, tất cả đều tốt!"
Ta lại kìm nén kịp lúc, không thì đã bật cười thành tiếng.
Tiểu nhị mang đồ ăn và rượu lên, làm tan đi cái bầu không khí lành lạnh kia, Vu Tử Ưu cũng bắt đầu mời mọi người nhập tiệc. Hắn gắp cho Quân Nhu mấy miếng thịt, còn Quân Nhu thì thiếu điều muốn đưa cả con gà tách sẵn cả xương sang chỗ Vu Kiều Thương, may mà còn ta đạp chân nàng một cái cản lại, nếu không sẽ dọa sợ đến tiểu cô nương nhà người ta mất.
Bên phải chỗ ta ngồi, Vu Kiều Thương nhỏ nhắn luôn im lặng, đang ăn một viên sủi cảo nhân tôm. Lát sau, nàng mới rụt rè gắp lại cho Quân Nhu một cái sủi cảo lớn, làm Quân Nhu cứ cười tủm tỉm mãi.
"Khương ca ca, có thể lấy cho muội một ít vịt quay không, món đó... ở xa quá ạ!". Triệu Trúc Liên nhìn Khương Hựu Thạc bằng ánh mắt mong chờ sáng rỡ, miệng làm nũng nói.
Nhưng đĩa vịt quay đó đang nằm ở tận chỗ ta ngồi, mà ta thì không có ý định đưa hộ sang đó cho họ. Khương Hựu Thạc nhìn quanh, nhấc một đôi đũa khác lên, vừa định gắp thì đột ngột dừng lại.
"Xin lỗi nhé, ta rất là thích vịt quay!"
Quân Nhu nói xong, tay xoay nhẹ rồi nhấc cái đĩa đầy thịt vịt về phía mình, xa hơn ban nãy nên Khương Hựu Thạc không thể với tới, Triệu Trúc Liên ngạc nhiên nhìn mọi người xung quanh.
"Thẩm tỷ tỷ, muội... muội chỉ muốn nếm thử... một miếng thôi mà ạ!"
"Ăn ít như thế sao?". Thẩm Quân Nhu gật gù do dự, nhưng ta trông nàng có vẻ sắp làm ra chuyện xấu gì thì phải.
"Vâng... ạ!"
Triệu Trúc Liên ngẩng mặt đáp lại. Nào ngờ dự đoán của ta xảy ra thật, Quân Nhu tỉnh bơ đáp.
"Nhưng... ta phải ăn cả con mới chịu được, không thích bị thiếu dù chỉ một miếng nhỏ đâu! Nếu còn muốn ăn tới như vậy thì tự mình gọi lấy một đĩa đi, để bên cạnh cô nương là được rồi!"
"..."
"Vu Công tử chắc cũng không tiếc thêm một đĩa vịt quay nữa chứ?"
"Không, không tiếc, ta đi gọi tiểu nhị!". Vu Tử Ưu toan đứng dậy, thì Triệu Trúc Liên vội từ chối.
"Biểu huynh, được rồi ạ, muội tự nhiên không muốn ăn thịt nữa, mấy món ở đây là đủ rồi!"
"Ta.. ta đi gọi thêm..."
Vu Tử Ưu không thể không nghe Quân Nhu, liền ra ngoài gọi món.
"Cô nương nên ăn ít hơn đi, ăn nhiều vào sẽ béo thêm nữa đấy! Nhìn xem, tay cô nương cũng gần bằng Khương Tướng quân rồi kìa!
Đây, Kiều Thương, muội nếm thử chút thịt này đi, trông muội sao mà gầy gò quá!
Cả cô nữa! Ăn mau đi!"
Quân Nhu lật mặt nhanh như chớp, gắp vịt quay vào cái đĩa trước mặt Vu Kiều Thương, và cho vào bát của ta hai miếng liền.
Triệu Trúc Liên bên kia nhìn thấy rõ mồn một, có vẻ cũng khá bực mình nhưng không làm gì được. Vừa lúc đó món lẩu cá cay được dọn lên, tiểu nhị mở nắp nồi cho đĩa cá còn sống thẳng vào nước lẩu.
"Khương ca ca, món này thật là đáng sợ, muội chẳng dám ăn nữa đâu!"
Ta và Quân Nhu không hẹn đều nhìn nhau, chỉ cùng cảm thấy buồn nôn với mấy lời Triệu Trúc Liên vừa thốt lên.
Phía bên kia bàn, Triệu Trúc Liên ghì chặt lấy cánh tay Khương Hựu Thạc, không ngừng nói món lẩu cá vừa dọn lên ác độc như thế nào, ta ngồi đối diện nghe đến nhức đầu.
Thẩm Quân Nhu gắp một con tôm, lột sạch vỏ, đưa sang chỗ Kiều Thương, lau tay bắt đầu nói.
"Ta nghe nói qua thế này, Khương Tướng quân đã là người có hôn ước, không biết có phải thật không?"
Lại lần nữa cả bàn rơi vào im lặng, ta nhìn Quân Nhu rồi lướt qua Khương Hựu Thạc mặt không biểu cảm, Triệu Trúc Liên đang giữ khư khư cánh tay, bị hắn dứt khoát gỡ ra. Chỉ có Vu Kiều Thương không phản ứng gì, chậm rãi ăn tôm.
"Sao yên lặng thế, đang nói xấu gì ta hả?"
Vu Tử Ưu từ bên ngoài đẩy cánh cửa bước vào.
"Không, là nói Khương Tướng quân!"
"Nói gì vậy? Ta cũng đang muốn nghe nè!"
"Nhị ca... là... hôn ước... của Khương huynh ạ!". Vu Kiều Thương đã ăn xong, rụt rè buông nhẹ đũa xuống trả lời.
"Hôn ước? Thì sao?". Vu Tử Ưu rót cho Quân Nhu cốc nước, nàng quay sang tiếp tục câu hỏi.
"Ta từng nghe Khương Tướng quân là người đã có hôn ước, Vu Công tử là bằng hữu thân thiết nhất của huynh ấy, chuyện này có thật không?"
"À, có!"
"Vậy cô nương này là vị hôn thê của Khương Tướng quân sao?". Quân Nhu nhếch mày trỏ hướng Triệu Trúc Liên hỏi.
Vu Tử Ưu vội xua tay: "Không phải, đây là biểu muội của ta thôi, chỉ là lúc nhỏ muội ấy từng chơi đùa với Khương Hựu Thạc nên khá gần gũi ấy mà, không phải hôn thê gì cả đâu!"
"Ồ, ra là vậy, nãy giờ ta nhìn vào cứ nghĩ cô nương đây là..."
"Hiểu lầm rồi, Trúc Liên, muội ngồi nhích ra một tí, muốn ăn gì nói huynh gắp cho muội!"
"Biểu huynh...". Triệu Trúc Liên muối mặt ngập ngừng, Vu Tử Ưu đã ra hiệu yêu cầu cô ta ngồi cách xa Khương Hựu Thạc, Triệu Trúc Liên phải nghe theo.
Ta tò mò, thuận miệng hỏi.
"Khương Tướng quân đã có hôn ước rồi sao?"
"Đúng rồi, nhờ tổ phụ huynh ấy xin được đấy!"
"Tổ phụ xin được?"
"Là một cô nương danh gia vọng tộc ở kinh thành!"
"Kinh thành sao?"
"Là ai vậy? Có thể Tẫn Linh biết đấy!". Quân Nhu tròn mắt hỏi, không hiểu sao ta nghe xong cũng cực kỳ muốn biết.
"Chuyện này... không được!". Khương Hựu Thạc ấp úng ngắt lời, đứng dậy nói có việc cần ra ngoài, tiện tay lôi Vu Tử Ưu đi theo.
"Khương ca ca! Khương ca ca!"
"Cô gọi cái gì, biết đâu người ta cần đi nhà xí, cô cũng muốn đi theo cùng à?". Quân Nhu mắt lườm Triệu Trúc Liên, bĩu môi.
"Không... không có!"
Dường như Quân Nhu cũng muốn biết danh tính vị hôn thê kia của Khương Hựu Thạc, nàng chuyển sang đối tượng mới.
"Kiều Thương! Muội biết gì đó phải không?"
"..."
Kiều Thương đang ăn dở bát cháo, chớp mắt nhìn chúng ta.
"Muội có biết không?". Ta hỏi.
Vu Kiều Thương gật đầu, Quân Nhu được nước lấn tới: "Kiều Thương, Là ai? Nói cho tỷ tỷ nghe với? Được không nào?"
"Không... được ạ!". Kiều Thương chỉ lắc đầu, sau đó chăm chú ngồi ăn hết bát cháo mới nói nhỏ với ta.
"Muội... chưa từng... gặp tỷ tỷ kia, nên... không biết ạ!"
Quân Nhu nghe thấy, nghiêng sang chống tay lên cằm: "Chưa từng gặp? Vậy là nghe nói qua rồi đúng chứ?"
"Có... có một chút... ạ!"
"Nói chúng ta nghe đi, tỷ hứa không hé nửa lời cho hai người họ đâu!"
"Nhưng mà... nhưng mà..."
"Nhưng mà gì?"