Sau khi hoàn thành công việc ở y quán và trở về viện, ta bỗng nhiên nhớ ra một chuyện cần phải đi gặp sư phụ gấp.
Lúc ta mới đến bậc cửa, trông thấy sư phụ đang ngồi uống trà, ta hít sâu rồi bước vào trong, từ tốn hành lễ trước.
"Sư phụ, con có chuyện muốn nói với người ạ!"
"Vậy ngồi đi!"
Sư phụ bảo, nhưng ta không dám ngồi, mà đứng yên cúi đầu.
"Sư phụ, chuyện của Thanh Tiêm tỷ tỷ, hôm đó con không biết nên mới tự ý nói bừa, đưa mọi người vào thế khó, bây giờ con biết, hôm nay con đến đây là quá muộn để nhận lỗi!"
Ta nhìn xuống đất, sư phụ im lặng giây lát, lại nói.
"Ngồi đi!"
Ta vẫn đứng yên tại chỗ, chắp tay giơ lên quá đầu nói tiếp: "Sư phụ, xin sư phụ hãy phạt con, con đã nghĩ kĩ, chính con là người có lỗi, nếu không bị phạt, sau này con không còn dám ngẩng mặt nhìn người và Thanh Tiêm tỷ tỷ nữa!"
Ta nói xong, không gian xung quanh trở nên lãnh đạm và yên lặng vô cùng, sư phụ trầm ngâm ngồi trên ghế. Ta nghe rõ từng tiếng gió thổi qua cửa sổ, tiếng người thở dài, có lẽ là ta lại làm sư phụ nhớ lại sự tức giận ngày hôm đó. Nhưng nếu không làm vậy, ta lại cảm thấy mình chính là kẻ hèn, ta không muốn làm người biết mình sai mà không chịu nhận.
Sau hồi lâu, sư phụ thở ra chầm chậm, trầm giọng nói.
"Vậy con quay về, chép năm mươi lần Nội kinh luận đi!"
Ta cúi đầu thấp xuống, trong lòng vốn không đồng tình với hình phạt này, nhưng nhìn thấy sư phụ xoay người châm thêm trà vào tách, trên nửa khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, ta liền không dám cãi: "Tẫn Linh đa tạ sư phụ khoan dung!"
"Về đi!"
"Vâng ạ!"
Nghe hình phạt chép bài của sư phụ đưa ra, ta đã có chút hối hận, biết rõ rằng hình phạt của người chỉ là một cái cớ để ta được thoải mái hơn mà thôi.
Những nội tình bên trong, sư phụ đã phải đánh đổi những điều gì, Thanh Tiêm tỷ tỷ thời gian đó đã phải chịu đựng những gì, ta có cố cũng không thể nào hiểu được, cũng hiểu tuyệt đối không thể dùng vài chục trang chép phạt mà đền nổi. Nói trắng ra, ta cũng xem như đã xen vào câu chuyện oán sâu hận lớn giữa hai nhà bọn họ, nhưng sư phụ không muốn truy cứu, còn cố tình giảm nhẹ nó đi, chỉ phạt một hình phạt nhỏ.
Ta chậm rãi quay về tiểu viện nghỉ ngơi, lòng thấy nặng nề hơn bao giờ hết. Nếu có thể quay trở lại ngày hôm đó, đáng lẽ ta không nên đến tìm Thanh Tiêm, không nên xông vào căn phòng, càng không nên nói câu gì với sư phụ cả.
"Tiểu thư, người sao vậy ạ?"
"Không sao, chuẩn bị nước đi."
"Vâng ạ!"
Đi tắm xong, ta ngồi vào bàn chép phạt, đến hơn nửa đêm mới nằm xuống ngủ.
Dậy sớm vào mỗi buổi sáng cũng bắt đầu là quá trình không thể thiếu của ta, để chuẩn bị bài học, chép bài phạt và đọc thêm sách. Ta dậy sớm thành quen, nhưng phiền nhất là, Cẩn Y ngày nào cũng hầm canh gà mang đến bồi bổ ta đến phát ngán. Sáng nào cũng phải ăn xong một bát rồi mới học.
Công việc ở nhà nấu thuốc dần dần vào nề nếp thân thuộc hơn lúc ta mới làm. Ta bây giờ có thể bê nổi mấy cái mâm thuốc đi phơi, canh thời gian sắc thuốc chuẩn hơn, cũng chẳng còn quên trước quên sau về thuốc của bệnh nhân, còn xử lý ổn thỏa mấy vết thương nhỏ nhỏ phụ giúp phần nào cho Thanh Tiêm.
"Còn chờ gì nữa, mau thu hoạch đi!"
"Nhị tỷ, thật sự còn sống, nó sống rồi!"
"Dĩ nhiên là sống, trước giờ chính ta ra tay đã sai bao giờ chưa?"
"Không có! Không có!"
Thanh Tề khi rảnh rỗi, thi thoảng lại bày cho ta cách trồng mấy loại thảo mộc làm thuốc. Chúng ta thường dành thời gian trồng trọt sau mảnh vườn của y quán, ta thấy mình làm tốt đến nổi không còn cây nào chết giữa chừng là rất vui sướng luôn.
Thành tựu đặc biệt nhất cần nói tới, chính là mỗi lần một mình ta đi lên hiệu thuốc mua hàng cũng không còn bị nói thách ngân lượng hay đưa cho loại hàng chất lượng thấp hơn nữa. Tất cả mẹo vặt mua bán đều là do Thanh Tề dạy, thỉnh thoảng Thanh Tề đi gặp Cố Bằng còn tin tưởng giao công việc cho ta quản.
Sau một khoảng thời gian trong nhà nấu thuốc, sư phụ bắt đầu gọi ta đi theo học chẩn mạch vào mỗi buổi sáng, còn sau bữa trưa thì lại tiếp tục công việc cũ với Thanh Tề.
Mỗi lần đi cùng sư phụ và Thanh Tiêm, ta đều cố gắng ghi nhớ trong đầu những điều quan trọng, sau đó vào giờ nghỉ trưa sẽ viết lại trên giấy, tối về có thể lấy ra đọc.
Thời gian đầu ta cứ tưởng việc đi thăm khám bệnh nhân mỗi ngày, quan sát mạch tượng là khá dễ, không ngờ là nó vô cùng khó hiểu.
Mạch người già và trẻ con, hay thiếu niên đều khác nhau thì không nói, đằng này mạch giữa hai người già với nhau, có cùng một bệnh đôi khi còn không giống. Hơn nữa còn phải phân tích rõ ràng và thật chắc chắn về ba bộ mạch trên cổ tay mới có thể đưa ra chẩn đoán chính xác, và đối với ta cũng là phần khó nuốt nhất.
Thế là hằng ngày, ta đọc thêm sách Thanh Tiêm đưa cho, sáng đi theo nàng học hỏi, tối lại lấy tay mình tự thử, chú ý để tâm đến những sai sót dù nhỏ nhất. Nhưng học tập không chỉ là quá trình ngày một ngày hai mà xong, ta biết mình phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Đã sáu tháng trôi qua, Viễn Huân phủ hiện như là ngôi nhà thứ hai của ta, và mỗi ngày đến y quán đều không hề buồn chán. Lúc nào cũng có việc để làm, ta chạy ngược xuôi giữa hai gian nhà nhưng không thấy mệt mỏi một chút.
Mọi người trong y quán cũng rất tốt, đều giúp đỡ lẫn nhau, hòa hợp như người một nhà. Cẩn Y gần đây còn phát hiện tâm trạng ta không còn thất thường như trước nữa.
Một ngày nọ, Thanh Tề trên đường về kéo ta lại, cố ý giữ khoảng cách xa hơn sư phụ và Thanh Tiêm phía trước.
"Nhị tỷ! Có gì sao?". Ta nhìn Thanh Tề đang lấm lét, đưa ngón tay trỏ che miệng, thì thầm.
"Suỵt! Tối nay có muốn ăn đồ nướng không? Ta qua đón muội!"
Ta ngạc nhiên, giờ này mà còn đòi bày đồ ra nướng, nếu đồng ý thì mất một buổi tự học vào mỗi buổi tối của ta rồi.
"Đồ nướng? Tối rồi còn nướng đồ ăn, sư phụ phát hiện là bị mắng đấy!". Hết cách ta phải dùng sư phụ làm lý do từ chối. Lúc đó sư phụ cũng vừa rẽ vào viện, Thanh Tề chỉ người đi trước cách một khoảng.
"Đừng nói nhiều! Có muốn ăn không? Chỉ cần rủ thêm Thanh Tiêm, muội yên tâm chúng ta có người bao che rồi!"
"Hả!?"
"Quyết thế nhé! Đừng ngủ sớm, ta đợi tổ phụ đi nghỉ rồi sẽ qua! Yên tâm đi, ta trả tiền!"
Thanh Tề nói xong thì tới ngã rẽ giữa con đường về viện của hai chúng ta, nàng vội vàng chạy đi mất, ta đứng đó, không nhớ mình đã nói lời đồng ý từ bao giờ.
Vậy là ta hủy một buổi học bài, thuận tiện lát nữa gặp Thanh Tiêm có thể hỏi trực tiếp cũng được.
Tối đó ta chuẩn bị một ít hoa quả, dùng làm tráng miệng rất hợp. Cẩn Y nhìn ngoài trời gió đang thổi, nhất quyết bắt ta phải khoác thêm cái áo choàng bên ngoài giữ ấm.
Ta ngồi trên bàn trong phòng đợi, lấy sách ra đọc, không ngờ đến tận gần nửa đêm Thanh Tề mới tới.
"Nhị tỷ, Trưởng tỷ đâu?"
"Thanh Tiêm không thức khuya nổi, đi ngủ mất rồi, có hai chúng ta thôi!"
"Vậy sao?"
"Đem theo gì thế?"
"Hoa quả, ăn tráng miệng!"
"Sao phải chuẩn bị làm gì, ta mua cho!"
"Muội đến chỗ Nhị tỷ, phải mang theo ít quà chứ!"
"Đến chỗ???"
Lúc ta mới đến bậc cửa, trông thấy sư phụ đang ngồi uống trà, ta hít sâu rồi bước vào trong, từ tốn hành lễ trước.
"Sư phụ, con có chuyện muốn nói với người ạ!"
"Vậy ngồi đi!"
Sư phụ bảo, nhưng ta không dám ngồi, mà đứng yên cúi đầu.
"Sư phụ, chuyện của Thanh Tiêm tỷ tỷ, hôm đó con không biết nên mới tự ý nói bừa, đưa mọi người vào thế khó, bây giờ con biết, hôm nay con đến đây là quá muộn để nhận lỗi!"
Ta nhìn xuống đất, sư phụ im lặng giây lát, lại nói.
"Ngồi đi!"
Ta vẫn đứng yên tại chỗ, chắp tay giơ lên quá đầu nói tiếp: "Sư phụ, xin sư phụ hãy phạt con, con đã nghĩ kĩ, chính con là người có lỗi, nếu không bị phạt, sau này con không còn dám ngẩng mặt nhìn người và Thanh Tiêm tỷ tỷ nữa!"
Ta nói xong, không gian xung quanh trở nên lãnh đạm và yên lặng vô cùng, sư phụ trầm ngâm ngồi trên ghế. Ta nghe rõ từng tiếng gió thổi qua cửa sổ, tiếng người thở dài, có lẽ là ta lại làm sư phụ nhớ lại sự tức giận ngày hôm đó. Nhưng nếu không làm vậy, ta lại cảm thấy mình chính là kẻ hèn, ta không muốn làm người biết mình sai mà không chịu nhận.
Sau hồi lâu, sư phụ thở ra chầm chậm, trầm giọng nói.
"Vậy con quay về, chép năm mươi lần Nội kinh luận đi!"
Ta cúi đầu thấp xuống, trong lòng vốn không đồng tình với hình phạt này, nhưng nhìn thấy sư phụ xoay người châm thêm trà vào tách, trên nửa khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, ta liền không dám cãi: "Tẫn Linh đa tạ sư phụ khoan dung!"
"Về đi!"
"Vâng ạ!"
Nghe hình phạt chép bài của sư phụ đưa ra, ta đã có chút hối hận, biết rõ rằng hình phạt của người chỉ là một cái cớ để ta được thoải mái hơn mà thôi.
Những nội tình bên trong, sư phụ đã phải đánh đổi những điều gì, Thanh Tiêm tỷ tỷ thời gian đó đã phải chịu đựng những gì, ta có cố cũng không thể nào hiểu được, cũng hiểu tuyệt đối không thể dùng vài chục trang chép phạt mà đền nổi. Nói trắng ra, ta cũng xem như đã xen vào câu chuyện oán sâu hận lớn giữa hai nhà bọn họ, nhưng sư phụ không muốn truy cứu, còn cố tình giảm nhẹ nó đi, chỉ phạt một hình phạt nhỏ.
Ta chậm rãi quay về tiểu viện nghỉ ngơi, lòng thấy nặng nề hơn bao giờ hết. Nếu có thể quay trở lại ngày hôm đó, đáng lẽ ta không nên đến tìm Thanh Tiêm, không nên xông vào căn phòng, càng không nên nói câu gì với sư phụ cả.
"Tiểu thư, người sao vậy ạ?"
"Không sao, chuẩn bị nước đi."
"Vâng ạ!"
Đi tắm xong, ta ngồi vào bàn chép phạt, đến hơn nửa đêm mới nằm xuống ngủ.
Dậy sớm vào mỗi buổi sáng cũng bắt đầu là quá trình không thể thiếu của ta, để chuẩn bị bài học, chép bài phạt và đọc thêm sách. Ta dậy sớm thành quen, nhưng phiền nhất là, Cẩn Y ngày nào cũng hầm canh gà mang đến bồi bổ ta đến phát ngán. Sáng nào cũng phải ăn xong một bát rồi mới học.
Công việc ở nhà nấu thuốc dần dần vào nề nếp thân thuộc hơn lúc ta mới làm. Ta bây giờ có thể bê nổi mấy cái mâm thuốc đi phơi, canh thời gian sắc thuốc chuẩn hơn, cũng chẳng còn quên trước quên sau về thuốc của bệnh nhân, còn xử lý ổn thỏa mấy vết thương nhỏ nhỏ phụ giúp phần nào cho Thanh Tiêm.
"Còn chờ gì nữa, mau thu hoạch đi!"
"Nhị tỷ, thật sự còn sống, nó sống rồi!"
"Dĩ nhiên là sống, trước giờ chính ta ra tay đã sai bao giờ chưa?"
"Không có! Không có!"
Thanh Tề khi rảnh rỗi, thi thoảng lại bày cho ta cách trồng mấy loại thảo mộc làm thuốc. Chúng ta thường dành thời gian trồng trọt sau mảnh vườn của y quán, ta thấy mình làm tốt đến nổi không còn cây nào chết giữa chừng là rất vui sướng luôn.
Thành tựu đặc biệt nhất cần nói tới, chính là mỗi lần một mình ta đi lên hiệu thuốc mua hàng cũng không còn bị nói thách ngân lượng hay đưa cho loại hàng chất lượng thấp hơn nữa. Tất cả mẹo vặt mua bán đều là do Thanh Tề dạy, thỉnh thoảng Thanh Tề đi gặp Cố Bằng còn tin tưởng giao công việc cho ta quản.
Sau một khoảng thời gian trong nhà nấu thuốc, sư phụ bắt đầu gọi ta đi theo học chẩn mạch vào mỗi buổi sáng, còn sau bữa trưa thì lại tiếp tục công việc cũ với Thanh Tề.
Mỗi lần đi cùng sư phụ và Thanh Tiêm, ta đều cố gắng ghi nhớ trong đầu những điều quan trọng, sau đó vào giờ nghỉ trưa sẽ viết lại trên giấy, tối về có thể lấy ra đọc.
Thời gian đầu ta cứ tưởng việc đi thăm khám bệnh nhân mỗi ngày, quan sát mạch tượng là khá dễ, không ngờ là nó vô cùng khó hiểu.
Mạch người già và trẻ con, hay thiếu niên đều khác nhau thì không nói, đằng này mạch giữa hai người già với nhau, có cùng một bệnh đôi khi còn không giống. Hơn nữa còn phải phân tích rõ ràng và thật chắc chắn về ba bộ mạch trên cổ tay mới có thể đưa ra chẩn đoán chính xác, và đối với ta cũng là phần khó nuốt nhất.
Thế là hằng ngày, ta đọc thêm sách Thanh Tiêm đưa cho, sáng đi theo nàng học hỏi, tối lại lấy tay mình tự thử, chú ý để tâm đến những sai sót dù nhỏ nhất. Nhưng học tập không chỉ là quá trình ngày một ngày hai mà xong, ta biết mình phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Đã sáu tháng trôi qua, Viễn Huân phủ hiện như là ngôi nhà thứ hai của ta, và mỗi ngày đến y quán đều không hề buồn chán. Lúc nào cũng có việc để làm, ta chạy ngược xuôi giữa hai gian nhà nhưng không thấy mệt mỏi một chút.
Mọi người trong y quán cũng rất tốt, đều giúp đỡ lẫn nhau, hòa hợp như người một nhà. Cẩn Y gần đây còn phát hiện tâm trạng ta không còn thất thường như trước nữa.
Một ngày nọ, Thanh Tề trên đường về kéo ta lại, cố ý giữ khoảng cách xa hơn sư phụ và Thanh Tiêm phía trước.
"Nhị tỷ! Có gì sao?". Ta nhìn Thanh Tề đang lấm lét, đưa ngón tay trỏ che miệng, thì thầm.
"Suỵt! Tối nay có muốn ăn đồ nướng không? Ta qua đón muội!"
Ta ngạc nhiên, giờ này mà còn đòi bày đồ ra nướng, nếu đồng ý thì mất một buổi tự học vào mỗi buổi tối của ta rồi.
"Đồ nướng? Tối rồi còn nướng đồ ăn, sư phụ phát hiện là bị mắng đấy!". Hết cách ta phải dùng sư phụ làm lý do từ chối. Lúc đó sư phụ cũng vừa rẽ vào viện, Thanh Tề chỉ người đi trước cách một khoảng.
"Đừng nói nhiều! Có muốn ăn không? Chỉ cần rủ thêm Thanh Tiêm, muội yên tâm chúng ta có người bao che rồi!"
"Hả!?"
"Quyết thế nhé! Đừng ngủ sớm, ta đợi tổ phụ đi nghỉ rồi sẽ qua! Yên tâm đi, ta trả tiền!"
Thanh Tề nói xong thì tới ngã rẽ giữa con đường về viện của hai chúng ta, nàng vội vàng chạy đi mất, ta đứng đó, không nhớ mình đã nói lời đồng ý từ bao giờ.
Vậy là ta hủy một buổi học bài, thuận tiện lát nữa gặp Thanh Tiêm có thể hỏi trực tiếp cũng được.
Tối đó ta chuẩn bị một ít hoa quả, dùng làm tráng miệng rất hợp. Cẩn Y nhìn ngoài trời gió đang thổi, nhất quyết bắt ta phải khoác thêm cái áo choàng bên ngoài giữ ấm.
Ta ngồi trên bàn trong phòng đợi, lấy sách ra đọc, không ngờ đến tận gần nửa đêm Thanh Tề mới tới.
"Nhị tỷ, Trưởng tỷ đâu?"
"Thanh Tiêm không thức khuya nổi, đi ngủ mất rồi, có hai chúng ta thôi!"
"Vậy sao?"
"Đem theo gì thế?"
"Hoa quả, ăn tráng miệng!"
"Sao phải chuẩn bị làm gì, ta mua cho!"
"Muội đến chỗ Nhị tỷ, phải mang theo ít quà chứ!"
"Đến chỗ???"