Đi qua cửa phòng, không có ai hết, xuyên qua đằng sau tấm mành che mỏng thấp thoáng mấy bóng người, ta nhận ra Thanh Tiêm và sư phụ đang đứng. Sư phụ lớn tiếng.
"Đi... khỏi... đây!"
Ta giật mình, lần đầu tiên thấy sư phụ nóng giận đến như vậy, đang đi vội dừng lại. Một bóng lưng quay ra quát lớn.
"Ta đã nói các ngươi cút ra khỏi chỗ này rồi mà!"
Từ sau tấm mành, sư phụ mặt mũi hầm hầm cầm một cây gậy bước ra, ta cả kinh giật lùi một bước, nước nóng trong chậu dao động suýt thì bắn vào tay.
"Tẫn Linh sao lại đến đây?"
Sư phụ thấy ta đến, người nhìn xuống tay, ném ngay cây gậy vào trong góc tường, ngơ ngác hỏi. Ta từ từ đi tới phía trước.
"Sư phụ, nhị tỷ bảo con mang cái này đến!"
"Thanh Tề nó dám..."
"Là con bảo muội ấy!"
Thanh Tiêm từ bên trong bước ra ngoài, đón lấy chậu nước nóng từ ta, rồi nàng đứng đó nhìn sư phụ chăm chăm. Sư phụ nghiêm khắc quay mặt sang chỗ khác.
"Đừng nhìn nữa, ta không làm!"
Ta không hiểu chuyện gì thì người cuối cùng sau tấm mành cũng bước ra, Dương Kỳ một thân áo giáp dày cộp nặng nề đi tới.
"Lưu cô nương..."
Ba chữ cất lên, lập tức Thanh Tiêm và sư phụ đồng loạt nhìn ta, người vẫn đang giữ im lặng. Dương Kỳ lại cúi mặt ngập ngừng.
"Đã... lâu không gặp!"
Khi hắn nói câu này xong, ta cảm giác xung quanh sư phụ hình như lại nóng lên rồi, bầu không khí cũng tự nhiên trở nên kì quái.
Riêng ta trong đầu hiện giờ là một mớ toàn hỗn độn và khó xử, ta nên làm gì đây chứ?
Cứ chào hỏi sơ lược vậy là đủ rồi, mắc gì ngươi lại chêm vào câu đã lâu không gặp, ngay trước mặt sư phụ của ta. Ta còn chưa được dạy học ngày nào đã xui xẻo quen biết với... một cái gai trong mắt của sư phụ. Đắc tội với người, sau này phải sống sao đây?
Bốn người chúng ta đứng nguyên trong phòng, bất động không ai bảo ai câu gì, mãi một lúc thật lâu, Dương Kỳ tái mặt nói.
"Xin Thái y thứ lỗi, vãn bối đã quá thất lễ!"
Nói xong thì Dương Kỳ khuỵu đầu gối xuống, Thanh Tiêm nhìn thấy đầy xót xa, hắn tập tễnh gắng đứng dậy thật nhanh, một tay nắm lấy bả vai, lủi thủi đi ra phía cửa.
Ê...
Như vầy là định rời đi đúng không?
Nhưng Thanh Tiêm đã đặt chậu nước xuống cái bàn, dìu Dương Kỳ, ép hắn ngồi xuống ghế, ta chưa nghĩ ra được lý do vì sao hai người bọn họ lại quen nhau. Lúc đó, sư phụ quay người chỉ tay vào Thanh Tiêm, tức tới đỏ cả mắt.
"Để cho hắn đi!"
"Tổ phụ, người chính là thầy thuốc đấy!". Thanh Tiêm quay lại nhìn tổ phụ giọng khẩn khoản, ta đứng ngây ra đấy, đau7 biết chọn theo phe nào cho đúng.
Sư phụ vẫn không nói gì thêm, cũng chưa rời đi, ta nghĩ sư phụ cũng không hẳn là không muốn cứu, người còn chần chừ thế này tên kia không biết có chết không, nhưng ta chỉ thấy tội nghiệp cho Thanh Tiêm phải nài nỉ người mãi. Chắc trước khi ta đến, Thanh Tiêm cũng bị sư phụ mắng không ít.
Cuối cùng ta không nỡ, đành nhìn người đang quay lưng với hai người kia, nhỏ nhẹ nói.
"Sư phụ, sư phụ... sẽ không từ bỏ bệnh nhân phải không ạ?"
Sư phụ khi nghe ta nói xong, khuôn mặt bớt giận đi chút chút, Thanh Tiêm nhìn ta gật đầu, nàng quay lại bảo Dương Kỳ vào trong ngồi chờ. Sau cùng Thanh Tiêm mang chậu nước đi theo Dương Kỳ vào trong.
Đứng bên ngoài, ta cũng rất lo lắng. Việc nhà sư phụ mà đồ đệ như ta đã chẳng hiểu rõ lại còn dám xen vào, ta cũng chấp nhận bị mắng. Sở dĩ ta làm vậy là vì Thanh Tiêm, bình thường tỷ ấy đối rất tốt với ta, hôm nay bất ngờ vì một kẻ ngoại đạo mà bất hòa với tổ phụ của mình thật không đáng chút nào.
Vẫn chưa nhận được câu trả lời, ta đánh bạo hỏi sư phị một lần nữa.
"Sư phụ, người sẽ chữa cho hắn chứ?"
Sư phụ đứng một bên nhíu mày khó coi, ta hoàn toàn sẵn sàng chịu trận mắng từ người, khắc sau không tin nổi sư phụ quày quả đi vào trong, có vẻ là đã đồng ý rồi, ta vội vàng đi theo sau người.
Sư phụ vừa vào đã liếc nhìn Thanh Tiêm một cái, thẳng thừng quát.
"Xong thì cút, không được ở lại!"
"Đa tạ... Thái y!". Dương Kỳ chắp tay đứng dậy hành lễ, sư phụ ta đang chán ghét không thèm nhận.
Thanh Tiêm nghe xong, liền mừng rỡ gật đầu, sau đó sư phụ vụt kéo nàng qua đứng cùng với ta. Người nhìn Dương Kỳ chưa tới nửa con mắt, nói như hét vào tai.
"Cởi giáp ra!"
Dương Kỳ tháo từng mảnh áo giáp đặt xuống, đến khi còn lại một tấm áo mỏng dính máu ở vai thì sư phụ kêu hắn dừng. Sư phụ bước tới, ngồi xuống xé toạc một bên vai áo. Chắc là người biết không tiện để hắn cởi sạch y phục, dù gì trong này cũng còn ta và Thanh Tiêm.
Chỗ vai áo bị sư phụ xé, lộ ra phần bị thương lớn hơn bàn tay hình như sắp bị thối rữa, máu mủ toe toét lẫn lộn, có chỗ rỉ ra máu, phần da thịt bầy nhầy lẫn cùng chất lỏng màu vàng đục hơi ghê người đang chảy ra thành dòng, chính giữa còn một lõm sâu hoắm đo đỏ toàn máu như bị đâm thẳng vào. Ta che miệng đầy ái ngại nhìn Thanh Tiêm, hơi hơi buồn nôn.
"Vãn bối đã tự rút tên ra rồi."
"Hừ! Phải cắt bỏ."
Nhìn qua cũng biết là vết thương này đã để khá lâu, còn không được chữa trị kịp thời nên sư phụ ta liên tục lắc đầu. Thanh Tiêm mang khay đến.
"Tổ phụ!"
Rồi sư phụ xắn tay áo, cẩn thận dùng một con dao hơ qua dưới lửa vài lần, cắt đi mấy mảnh thịt nát vụn kia, Thanh Tiêm đưa cái khay nhỏ bọc vải cho sư phụ bỏ vào, toàn bộ quá trình Dương Kỳ đều không nói một tiếng. Ta đứng xem hết một canh giờ mới xong, cảm thấy cổ họng cứ nhờn nhợn.
"Kinh khủng quá!"
Sau khi làm sạch, Thanh Tiêm vội mang thuốc tới. Ta nhìn ra hình như lúc bôi thuốc, sư phụ hơi mạnh tay, nhưng Dương Kỳ chỉ nghiến răng một cái rồi thôi. Tới khúc người cầm vải băng bó cho hắn cũng vậy, không một thao tác nào được xem là nhẹ nhàng.
Ta thắc mắc, tên này đã phạm phải lỗi lầm kinh thiên động địa gì mà sư phụ lại hận hắn như vậy nhỉ.
Sau khi băng bó cho Dương Kỳ xong, hắn đứng dậy tạ ơn sư phụ, nhưng đổi lại người chỉ nói.
"Tối rồi, Tẫn Linh mau về viện đi, Thanh Tiêm tiễn khách, khóa cổng cẩn thận!"
Nói như vậy rõ ràng sư phị đang đuổi thẳng mặt Dương Kỳ đi, mà hắn cũng hiểu rõ, vội vàng mang theo áo giáp. Thanh Tiêm biết tổ phụ không hài lòng, nên không dám nói gì thêm nữa.
Sư phụ bỏ đi trước một nước, Thanh Tiêm và Dương Kỳ chắc hẳn còn điều muốn nói nên ta vội vàng đi đằng sau sư phụ, vừa ra tới cửa đã bị một người kéo ra hành lang.
"Cuối cùng tổ phụ cũng chữa hả?"
"Nhị tỷ?"
"Thanh Tiêm xin xỏ cái gì mà tổ phụ đồng ý vậy?"
Thanh Tề hỏi ta, ta chớp mắt mấy cái, nếu không lầm thì hồi nãy, mình là người xin mới phải nhỉ?
Thanh Tề nắm hai vai của ta, miệng lặp lại: "Nói đi, Thanh Tiêm đã xin gì hả?"
Ta ậm ừ: "Là... muội nói!"
"M... u... ộ... i?"
"Vâng, là muội nói... muội nói, sư phụ sẽ không thấy bệnh nhân mà bỏ mặc đúng không, sau đó... người đã chữa cho... người kia..."
Thanh Tề thả hai vai ta ra, có vẻ thất vọng, sau đó ngước mặt lên nhìn trời.
"Dù gì người không biết thì không có tội, xem như hắn ta may mắn đi!"
Thanh Tề nói xong thì bỏ đi, ta liền đuổi theo.
"Nhị tỷ, người vừa nãy đắc tội gì với sư phụ ạ?"
"Có, tội rất lớn..."
"Đi... khỏi... đây!"
Ta giật mình, lần đầu tiên thấy sư phụ nóng giận đến như vậy, đang đi vội dừng lại. Một bóng lưng quay ra quát lớn.
"Ta đã nói các ngươi cút ra khỏi chỗ này rồi mà!"
Từ sau tấm mành, sư phụ mặt mũi hầm hầm cầm một cây gậy bước ra, ta cả kinh giật lùi một bước, nước nóng trong chậu dao động suýt thì bắn vào tay.
"Tẫn Linh sao lại đến đây?"
Sư phụ thấy ta đến, người nhìn xuống tay, ném ngay cây gậy vào trong góc tường, ngơ ngác hỏi. Ta từ từ đi tới phía trước.
"Sư phụ, nhị tỷ bảo con mang cái này đến!"
"Thanh Tề nó dám..."
"Là con bảo muội ấy!"
Thanh Tiêm từ bên trong bước ra ngoài, đón lấy chậu nước nóng từ ta, rồi nàng đứng đó nhìn sư phụ chăm chăm. Sư phụ nghiêm khắc quay mặt sang chỗ khác.
"Đừng nhìn nữa, ta không làm!"
Ta không hiểu chuyện gì thì người cuối cùng sau tấm mành cũng bước ra, Dương Kỳ một thân áo giáp dày cộp nặng nề đi tới.
"Lưu cô nương..."
Ba chữ cất lên, lập tức Thanh Tiêm và sư phụ đồng loạt nhìn ta, người vẫn đang giữ im lặng. Dương Kỳ lại cúi mặt ngập ngừng.
"Đã... lâu không gặp!"
Khi hắn nói câu này xong, ta cảm giác xung quanh sư phụ hình như lại nóng lên rồi, bầu không khí cũng tự nhiên trở nên kì quái.
Riêng ta trong đầu hiện giờ là một mớ toàn hỗn độn và khó xử, ta nên làm gì đây chứ?
Cứ chào hỏi sơ lược vậy là đủ rồi, mắc gì ngươi lại chêm vào câu đã lâu không gặp, ngay trước mặt sư phụ của ta. Ta còn chưa được dạy học ngày nào đã xui xẻo quen biết với... một cái gai trong mắt của sư phụ. Đắc tội với người, sau này phải sống sao đây?
Bốn người chúng ta đứng nguyên trong phòng, bất động không ai bảo ai câu gì, mãi một lúc thật lâu, Dương Kỳ tái mặt nói.
"Xin Thái y thứ lỗi, vãn bối đã quá thất lễ!"
Nói xong thì Dương Kỳ khuỵu đầu gối xuống, Thanh Tiêm nhìn thấy đầy xót xa, hắn tập tễnh gắng đứng dậy thật nhanh, một tay nắm lấy bả vai, lủi thủi đi ra phía cửa.
Ê...
Như vầy là định rời đi đúng không?
Nhưng Thanh Tiêm đã đặt chậu nước xuống cái bàn, dìu Dương Kỳ, ép hắn ngồi xuống ghế, ta chưa nghĩ ra được lý do vì sao hai người bọn họ lại quen nhau. Lúc đó, sư phụ quay người chỉ tay vào Thanh Tiêm, tức tới đỏ cả mắt.
"Để cho hắn đi!"
"Tổ phụ, người chính là thầy thuốc đấy!". Thanh Tiêm quay lại nhìn tổ phụ giọng khẩn khoản, ta đứng ngây ra đấy, đau7 biết chọn theo phe nào cho đúng.
Sư phụ vẫn không nói gì thêm, cũng chưa rời đi, ta nghĩ sư phụ cũng không hẳn là không muốn cứu, người còn chần chừ thế này tên kia không biết có chết không, nhưng ta chỉ thấy tội nghiệp cho Thanh Tiêm phải nài nỉ người mãi. Chắc trước khi ta đến, Thanh Tiêm cũng bị sư phụ mắng không ít.
Cuối cùng ta không nỡ, đành nhìn người đang quay lưng với hai người kia, nhỏ nhẹ nói.
"Sư phụ, sư phụ... sẽ không từ bỏ bệnh nhân phải không ạ?"
Sư phụ khi nghe ta nói xong, khuôn mặt bớt giận đi chút chút, Thanh Tiêm nhìn ta gật đầu, nàng quay lại bảo Dương Kỳ vào trong ngồi chờ. Sau cùng Thanh Tiêm mang chậu nước đi theo Dương Kỳ vào trong.
Đứng bên ngoài, ta cũng rất lo lắng. Việc nhà sư phụ mà đồ đệ như ta đã chẳng hiểu rõ lại còn dám xen vào, ta cũng chấp nhận bị mắng. Sở dĩ ta làm vậy là vì Thanh Tiêm, bình thường tỷ ấy đối rất tốt với ta, hôm nay bất ngờ vì một kẻ ngoại đạo mà bất hòa với tổ phụ của mình thật không đáng chút nào.
Vẫn chưa nhận được câu trả lời, ta đánh bạo hỏi sư phị một lần nữa.
"Sư phụ, người sẽ chữa cho hắn chứ?"
Sư phụ đứng một bên nhíu mày khó coi, ta hoàn toàn sẵn sàng chịu trận mắng từ người, khắc sau không tin nổi sư phụ quày quả đi vào trong, có vẻ là đã đồng ý rồi, ta vội vàng đi theo sau người.
Sư phụ vừa vào đã liếc nhìn Thanh Tiêm một cái, thẳng thừng quát.
"Xong thì cút, không được ở lại!"
"Đa tạ... Thái y!". Dương Kỳ chắp tay đứng dậy hành lễ, sư phụ ta đang chán ghét không thèm nhận.
Thanh Tiêm nghe xong, liền mừng rỡ gật đầu, sau đó sư phụ vụt kéo nàng qua đứng cùng với ta. Người nhìn Dương Kỳ chưa tới nửa con mắt, nói như hét vào tai.
"Cởi giáp ra!"
Dương Kỳ tháo từng mảnh áo giáp đặt xuống, đến khi còn lại một tấm áo mỏng dính máu ở vai thì sư phụ kêu hắn dừng. Sư phụ bước tới, ngồi xuống xé toạc một bên vai áo. Chắc là người biết không tiện để hắn cởi sạch y phục, dù gì trong này cũng còn ta và Thanh Tiêm.
Chỗ vai áo bị sư phụ xé, lộ ra phần bị thương lớn hơn bàn tay hình như sắp bị thối rữa, máu mủ toe toét lẫn lộn, có chỗ rỉ ra máu, phần da thịt bầy nhầy lẫn cùng chất lỏng màu vàng đục hơi ghê người đang chảy ra thành dòng, chính giữa còn một lõm sâu hoắm đo đỏ toàn máu như bị đâm thẳng vào. Ta che miệng đầy ái ngại nhìn Thanh Tiêm, hơi hơi buồn nôn.
"Vãn bối đã tự rút tên ra rồi."
"Hừ! Phải cắt bỏ."
Nhìn qua cũng biết là vết thương này đã để khá lâu, còn không được chữa trị kịp thời nên sư phụ ta liên tục lắc đầu. Thanh Tiêm mang khay đến.
"Tổ phụ!"
Rồi sư phụ xắn tay áo, cẩn thận dùng một con dao hơ qua dưới lửa vài lần, cắt đi mấy mảnh thịt nát vụn kia, Thanh Tiêm đưa cái khay nhỏ bọc vải cho sư phụ bỏ vào, toàn bộ quá trình Dương Kỳ đều không nói một tiếng. Ta đứng xem hết một canh giờ mới xong, cảm thấy cổ họng cứ nhờn nhợn.
"Kinh khủng quá!"
Sau khi làm sạch, Thanh Tiêm vội mang thuốc tới. Ta nhìn ra hình như lúc bôi thuốc, sư phụ hơi mạnh tay, nhưng Dương Kỳ chỉ nghiến răng một cái rồi thôi. Tới khúc người cầm vải băng bó cho hắn cũng vậy, không một thao tác nào được xem là nhẹ nhàng.
Ta thắc mắc, tên này đã phạm phải lỗi lầm kinh thiên động địa gì mà sư phụ lại hận hắn như vậy nhỉ.
Sau khi băng bó cho Dương Kỳ xong, hắn đứng dậy tạ ơn sư phụ, nhưng đổi lại người chỉ nói.
"Tối rồi, Tẫn Linh mau về viện đi, Thanh Tiêm tiễn khách, khóa cổng cẩn thận!"
Nói như vậy rõ ràng sư phị đang đuổi thẳng mặt Dương Kỳ đi, mà hắn cũng hiểu rõ, vội vàng mang theo áo giáp. Thanh Tiêm biết tổ phụ không hài lòng, nên không dám nói gì thêm nữa.
Sư phụ bỏ đi trước một nước, Thanh Tiêm và Dương Kỳ chắc hẳn còn điều muốn nói nên ta vội vàng đi đằng sau sư phụ, vừa ra tới cửa đã bị một người kéo ra hành lang.
"Cuối cùng tổ phụ cũng chữa hả?"
"Nhị tỷ?"
"Thanh Tiêm xin xỏ cái gì mà tổ phụ đồng ý vậy?"
Thanh Tề hỏi ta, ta chớp mắt mấy cái, nếu không lầm thì hồi nãy, mình là người xin mới phải nhỉ?
Thanh Tề nắm hai vai của ta, miệng lặp lại: "Nói đi, Thanh Tiêm đã xin gì hả?"
Ta ậm ừ: "Là... muội nói!"
"M... u... ộ... i?"
"Vâng, là muội nói... muội nói, sư phụ sẽ không thấy bệnh nhân mà bỏ mặc đúng không, sau đó... người đã chữa cho... người kia..."
Thanh Tề thả hai vai ta ra, có vẻ thất vọng, sau đó ngước mặt lên nhìn trời.
"Dù gì người không biết thì không có tội, xem như hắn ta may mắn đi!"
Thanh Tề nói xong thì bỏ đi, ta liền đuổi theo.
"Nhị tỷ, người vừa nãy đắc tội gì với sư phụ ạ?"
"Có, tội rất lớn..."