"Tiểu thư ngủ ngon ạ!"
Cẩn Y buông rèm, để một ngọn nến nhỏ le lói bên ngoài tấm mành chắn trước giường ngủ của ta, rồi nàng ra ngoài đóng cửa lại.
Ta trên giường tuy nhắm mắt... lại cảm thấy mình khó mà ngủ được.
Nhưng không dám chắc lý do là gì.
Ta vùi đầu vào chăn, liên tục nhẩm thầm mấy bài tập mình vừa viết hồi sáng, nghiêm ngặt không cho phép bản thân nghĩ tới cái góc nghiêng cứ hiện kia nữa.
Quên hết, quên hết đi!
Ta nắm cái chăn bông trong tay, nằm đó đọc thầm đều đều, mất rất lâu sau mới từng bước rơi vào giấc mộng.
Qua một đêm.
Vào đúng đầu giờ Dần thì ta đã thức, Cẩn Y đẩy nhẹ cửa vào trong, mang nước tới cho ta rửa mặt.
"Tiểu thư, người còn mệt không ạ?"
"Không thì phải.". Ta nhỏm người dậy lắc đầu, hình như hết đau bụng rồi, mồ hôi cũng không đổ bừa như hôm qua nữa.
"Vậy nô tỳ có cần chuẩn bị trà gừng ấm không ạ?"
"Khỏi đi."
"Vâng!"
Cẩn Y đã nấu nước xong, ta đi tắm rồi thay y phục, ăn trước bữa sáng thanh đạm rồi sang thư phòng nằm bên cạnh phòng ngủ để đọc sách. Xem chừng gần đến giờ đến y quán mới rời khỏi tiểu viện, bước ra ngoài.
Ta lên xe ngồi trước, chờ một chút thì Thanh Tề mới tới, thấy nàng hơi là lạ, ta buột miệng hỏi.
"Tỷ tỷ, hôm nay tỷ trông vui vẻ hẳn nhỉ?"
"Đâu có, ta bình thường mà!". Thanh Tề lắc đầu, từ tốn vuốt tà váy ngồi xuống.
"Bình thường thật sao ạ?"
"Dĩ nhiên rồi!"
"Vâng!"
Trên xe, Thanh Tề vẫn hoạt bát như mọi ngày nếu không muốn nói là hôm nay toàn là ý cười trong mắt, còn mang theo cả sách để đọc nữa. Ta cũng trông thấy ở cổ tay Thanh Tề có một cái vòng ngọc mới nàng chưa từng đeo qua lần nào, mới tự đoán có lẽ là Cố Bằng tặng cho nàng đi.
Thì ra chỉ có vậy cũng đủ làm tỷ ấy vui thích cả ngày sao?
Ta tự nhiên thấy tò mò.
Đến y quán, việc đầu tiên ta đi theo Thanh Tiêm xem tỷ ấy châm cứu cho một bệnh nhân bị đau lưng, mỗi thao tác đều thong thả và chính xác. Thanh Tiêm bảo ta không cần vội, cứ tự luyện dùng kim cho quen tay trước, khi nào đủ cứng thì có thể chuyển sang gian này hỗ trợ cho sư tỷ.
Xem Thanh Tiêm châm cứu xong, ta lại đi lấy đơn thuốc xuống cho Thanh Tề, còn tranh thủ sắp thuốc ra mâm phơi ngay trời nắng tốt.
Tới trưa tại y quán, ta đang cắt thuốc dở trong bếp một mình thì Lục Hoàn bỗng tìm đến.
"Tiểu thư, có thư từ Khúc Tướng quân gửi cho người!"
"Khúc Phong? Hắn gửi thư làm gì?". Ta đặt dao xuống, cầm khăn lên lau tay.
Lục Hoàn chìa thư ra, vội vã nói như sợ không kịp: "Thư khẩn cấp ạ, người gửi thư tới còn chờ ở trước cửa phủ, nhất quyết dặn thuộc hạ đưa thư tới tận tay Tiểu thư! Còn có..."
Nói được một nửa, Lục Hoàn đặt thư vào tay ta, rồi giơ lên một cái hộp, bật nắp ra.
Bên trong ta nhìn thấy chỉ có mỗi một cây nấm lớn màu trắng.
"Gì vậy? Sao lại gửi nấm tới đây?"
Quách Thanh Phi trồng được nấm luôn rồi à?
Ta biết Thanh Phi hiện đang ở cùng Khúc Phong, cũng nghe nói tay nghề trồng trọt của nàng rất được, cất công phái người gửi thư đến đây không lẽ chỉ để tặng một cây nấm này cho ta?
Cùng lúc đó sư huynh và sư tỷ trở vào, ta gật đầu chào rồi đi ra ngoài để đọc thư xem thế nào, Lục Hoàn đóng hộp nấm lại theo phía sau. Ra tới vườn thuốc, ta xé bỏ phong thư, mở ra đọc xong những câu chữ cuối liền hết hồn.
"Quách Thanh Phi... trúng độc rồi?"
Trong bức thư gấp làm tư ta vừa mở, Khúc Phong đại loại nói hắn hiện đang đóng quân tại một doanh trại cách thành Chiêu Châu năm mươi dặm về phía Tây, Thanh Phi trưa hôm qua vào rừng tìm nguyên liệu nấu bữa tối đã hái được một cụm nấm to, nàng đã mang nó về rửa sạch qua nước rồi cắt nhỏ nấm đem đi nấu cháo.
Không ngờ lúc nấu xong, Thanh Phi vừa nếm thử một muỗng thì lập tức lăn đùng ra đất!
Khúc Phong cho rằng là do trúng phải nấm độc, nhưng đại phu trong trại lại không biết rõ loại nấm này là gì, chưa dám kê đơn tùy tiện.
Vì thế suốt tối hôm qua Thanh Phi không ngừng nôn mửa, toàn thân thể đều lạnh ngắt và hoàn toàn mất hết ý thức, dường như còn thấy cả ảo giác khiến Khúc Phong vô cùng lo lắng.
Mãi đến rạng sáng hắn nghe phong phanh được tin ta đang ở đây, còn có y quán của Lương lão Thái y là chỗ gần nhất bèn vội cử người tới mời chúng ta khẩn trương đến xem giúp một chuyến.
"Tiêu rồi!"
Ta cầm cái hộp đựng nấm, bỏ mặc Lục Hoàn mà chạy vào gian trong đi tìm sư phụ.
"Sư phụ, con có chuyện muốn hỏi ạ!"
Sư phụ đang đọc sách, thấy ta đến liền ngẩng đầu: "Sao vậy Tẫn Linh?"
"Sư phụ, người biết đây là loại nấm gì không ạ?"
Ta gấp gáp đặt cái hộp trên bàn, mở ra quay cây nấm về hướng của sư phụ cho người dễ thấy.
"Nấm? Để ta xem!"
Sư phụ không chạm vào cây nấm bằng tay ngay, mà dùng một đôi đũa trên bàn gắp lên, ghé sát mắt chăm chú, xem xong thì gật gù đưa ra kết luận.
"À... con xem kĩ nhé, trông bề ngoài nó rất giống nấm trắng ăn được, còn có mùi thơm nhẹ, nhưng loại nấm có tán kiểu này bên trong độc tính cao lắm!
Dù con có dùng kim bạc thử qua cũng không phát hiện độc, hơn nữa đem nấu lên hoặc chế biến bằng cách gì thì độc tính cũng không thể mất đi hết!
Tóm lại, nấm này không nên ăn nhé!"
Có độc tính cao?
Xem ra Quách Thanh Phi hái trúng nấm độc thật rồi.
Ta vội đưa bức thư cho sư phụ: "Sư phụ, người xem qua thư đi ạ!"
Sư phụ đọc xong liền cau mày: "Vị tiểu cô nương này nấu nấm độc ăn luôn rồi à, sao lại có thể bất cẩn như vậy?"
"Vâng, vậy độc này có thuốc chữa không ạ?"
"Đợi ta một chút!"
Sư phụ đặt thư xuống, lục lọi tủ mở ra mấy ngăn liên tiếp mới tìm ra thuốc giải, người còn lấy bút ghi ra vài bước sơ cứu khác cho ta có thể xem.
"Con mau đến đó, trúng độc này phải uống thuốc giải càng nhanh càng tốt biết không.
Ta thấy trong thư viết thời gian ăn nấm là tối qua, chỉ có khả năng cứu được cao nhất trong vòng một ngày, tức là tới tối nay, tuy năm mươi dặm hơi xa nhưng con ngồi xe chịu khó chút sẽ kịp thôi."
"Vâng ạ, vậy con xin phép đi trước!"
"Đi đi, cứu người quan trọng!"
Sư phụ phất tay, ta cầm theo lọ thuốc và một cái rương nhỏ đựng mấy thứ cần dùng quay ra xe trở về phủ.
Sau khi thuộc hạ đánh xe đưa cho ta xem qua mảnh hổ phù của Khúc Phong làm tin, ta cùng với Cẩn Y và thuộc hạ đó mới lên đường tới doanh trại. Ta cũng để Lục Hoàn ở lại trông tiểu viện, vì còn có Tam huynh cẩn trọng sẽ luôn giữ khoảng cách gần với chúng ta trên đường.
Xe ngựa rời thành vào giữa trưa nắng gắt nhất, thuộc hạ của Khúc Phong cũng nói cứ giữ nguyên tốc độ ngựa như thế này thì sẩm tối sẽ tới nơi.
Ta ngồi trên xe đọc tờ giấy sơ cứu mà sư phụ viết cho cứ lo lắng mãi.
Quách Thanh Phi, sao muội ấy lại ăn uống bừa bãi như thế được chứ?
Cẩn Y buông rèm, để một ngọn nến nhỏ le lói bên ngoài tấm mành chắn trước giường ngủ của ta, rồi nàng ra ngoài đóng cửa lại.
Ta trên giường tuy nhắm mắt... lại cảm thấy mình khó mà ngủ được.
Nhưng không dám chắc lý do là gì.
Ta vùi đầu vào chăn, liên tục nhẩm thầm mấy bài tập mình vừa viết hồi sáng, nghiêm ngặt không cho phép bản thân nghĩ tới cái góc nghiêng cứ hiện kia nữa.
Quên hết, quên hết đi!
Ta nắm cái chăn bông trong tay, nằm đó đọc thầm đều đều, mất rất lâu sau mới từng bước rơi vào giấc mộng.
Qua một đêm.
Vào đúng đầu giờ Dần thì ta đã thức, Cẩn Y đẩy nhẹ cửa vào trong, mang nước tới cho ta rửa mặt.
"Tiểu thư, người còn mệt không ạ?"
"Không thì phải.". Ta nhỏm người dậy lắc đầu, hình như hết đau bụng rồi, mồ hôi cũng không đổ bừa như hôm qua nữa.
"Vậy nô tỳ có cần chuẩn bị trà gừng ấm không ạ?"
"Khỏi đi."
"Vâng!"
Cẩn Y đã nấu nước xong, ta đi tắm rồi thay y phục, ăn trước bữa sáng thanh đạm rồi sang thư phòng nằm bên cạnh phòng ngủ để đọc sách. Xem chừng gần đến giờ đến y quán mới rời khỏi tiểu viện, bước ra ngoài.
Ta lên xe ngồi trước, chờ một chút thì Thanh Tề mới tới, thấy nàng hơi là lạ, ta buột miệng hỏi.
"Tỷ tỷ, hôm nay tỷ trông vui vẻ hẳn nhỉ?"
"Đâu có, ta bình thường mà!". Thanh Tề lắc đầu, từ tốn vuốt tà váy ngồi xuống.
"Bình thường thật sao ạ?"
"Dĩ nhiên rồi!"
"Vâng!"
Trên xe, Thanh Tề vẫn hoạt bát như mọi ngày nếu không muốn nói là hôm nay toàn là ý cười trong mắt, còn mang theo cả sách để đọc nữa. Ta cũng trông thấy ở cổ tay Thanh Tề có một cái vòng ngọc mới nàng chưa từng đeo qua lần nào, mới tự đoán có lẽ là Cố Bằng tặng cho nàng đi.
Thì ra chỉ có vậy cũng đủ làm tỷ ấy vui thích cả ngày sao?
Ta tự nhiên thấy tò mò.
Đến y quán, việc đầu tiên ta đi theo Thanh Tiêm xem tỷ ấy châm cứu cho một bệnh nhân bị đau lưng, mỗi thao tác đều thong thả và chính xác. Thanh Tiêm bảo ta không cần vội, cứ tự luyện dùng kim cho quen tay trước, khi nào đủ cứng thì có thể chuyển sang gian này hỗ trợ cho sư tỷ.
Xem Thanh Tiêm châm cứu xong, ta lại đi lấy đơn thuốc xuống cho Thanh Tề, còn tranh thủ sắp thuốc ra mâm phơi ngay trời nắng tốt.
Tới trưa tại y quán, ta đang cắt thuốc dở trong bếp một mình thì Lục Hoàn bỗng tìm đến.
"Tiểu thư, có thư từ Khúc Tướng quân gửi cho người!"
"Khúc Phong? Hắn gửi thư làm gì?". Ta đặt dao xuống, cầm khăn lên lau tay.
Lục Hoàn chìa thư ra, vội vã nói như sợ không kịp: "Thư khẩn cấp ạ, người gửi thư tới còn chờ ở trước cửa phủ, nhất quyết dặn thuộc hạ đưa thư tới tận tay Tiểu thư! Còn có..."
Nói được một nửa, Lục Hoàn đặt thư vào tay ta, rồi giơ lên một cái hộp, bật nắp ra.
Bên trong ta nhìn thấy chỉ có mỗi một cây nấm lớn màu trắng.
"Gì vậy? Sao lại gửi nấm tới đây?"
Quách Thanh Phi trồng được nấm luôn rồi à?
Ta biết Thanh Phi hiện đang ở cùng Khúc Phong, cũng nghe nói tay nghề trồng trọt của nàng rất được, cất công phái người gửi thư đến đây không lẽ chỉ để tặng một cây nấm này cho ta?
Cùng lúc đó sư huynh và sư tỷ trở vào, ta gật đầu chào rồi đi ra ngoài để đọc thư xem thế nào, Lục Hoàn đóng hộp nấm lại theo phía sau. Ra tới vườn thuốc, ta xé bỏ phong thư, mở ra đọc xong những câu chữ cuối liền hết hồn.
"Quách Thanh Phi... trúng độc rồi?"
Trong bức thư gấp làm tư ta vừa mở, Khúc Phong đại loại nói hắn hiện đang đóng quân tại một doanh trại cách thành Chiêu Châu năm mươi dặm về phía Tây, Thanh Phi trưa hôm qua vào rừng tìm nguyên liệu nấu bữa tối đã hái được một cụm nấm to, nàng đã mang nó về rửa sạch qua nước rồi cắt nhỏ nấm đem đi nấu cháo.
Không ngờ lúc nấu xong, Thanh Phi vừa nếm thử một muỗng thì lập tức lăn đùng ra đất!
Khúc Phong cho rằng là do trúng phải nấm độc, nhưng đại phu trong trại lại không biết rõ loại nấm này là gì, chưa dám kê đơn tùy tiện.
Vì thế suốt tối hôm qua Thanh Phi không ngừng nôn mửa, toàn thân thể đều lạnh ngắt và hoàn toàn mất hết ý thức, dường như còn thấy cả ảo giác khiến Khúc Phong vô cùng lo lắng.
Mãi đến rạng sáng hắn nghe phong phanh được tin ta đang ở đây, còn có y quán của Lương lão Thái y là chỗ gần nhất bèn vội cử người tới mời chúng ta khẩn trương đến xem giúp một chuyến.
"Tiêu rồi!"
Ta cầm cái hộp đựng nấm, bỏ mặc Lục Hoàn mà chạy vào gian trong đi tìm sư phụ.
"Sư phụ, con có chuyện muốn hỏi ạ!"
Sư phụ đang đọc sách, thấy ta đến liền ngẩng đầu: "Sao vậy Tẫn Linh?"
"Sư phụ, người biết đây là loại nấm gì không ạ?"
Ta gấp gáp đặt cái hộp trên bàn, mở ra quay cây nấm về hướng của sư phụ cho người dễ thấy.
"Nấm? Để ta xem!"
Sư phụ không chạm vào cây nấm bằng tay ngay, mà dùng một đôi đũa trên bàn gắp lên, ghé sát mắt chăm chú, xem xong thì gật gù đưa ra kết luận.
"À... con xem kĩ nhé, trông bề ngoài nó rất giống nấm trắng ăn được, còn có mùi thơm nhẹ, nhưng loại nấm có tán kiểu này bên trong độc tính cao lắm!
Dù con có dùng kim bạc thử qua cũng không phát hiện độc, hơn nữa đem nấu lên hoặc chế biến bằng cách gì thì độc tính cũng không thể mất đi hết!
Tóm lại, nấm này không nên ăn nhé!"
Có độc tính cao?
Xem ra Quách Thanh Phi hái trúng nấm độc thật rồi.
Ta vội đưa bức thư cho sư phụ: "Sư phụ, người xem qua thư đi ạ!"
Sư phụ đọc xong liền cau mày: "Vị tiểu cô nương này nấu nấm độc ăn luôn rồi à, sao lại có thể bất cẩn như vậy?"
"Vâng, vậy độc này có thuốc chữa không ạ?"
"Đợi ta một chút!"
Sư phụ đặt thư xuống, lục lọi tủ mở ra mấy ngăn liên tiếp mới tìm ra thuốc giải, người còn lấy bút ghi ra vài bước sơ cứu khác cho ta có thể xem.
"Con mau đến đó, trúng độc này phải uống thuốc giải càng nhanh càng tốt biết không.
Ta thấy trong thư viết thời gian ăn nấm là tối qua, chỉ có khả năng cứu được cao nhất trong vòng một ngày, tức là tới tối nay, tuy năm mươi dặm hơi xa nhưng con ngồi xe chịu khó chút sẽ kịp thôi."
"Vâng ạ, vậy con xin phép đi trước!"
"Đi đi, cứu người quan trọng!"
Sư phụ phất tay, ta cầm theo lọ thuốc và một cái rương nhỏ đựng mấy thứ cần dùng quay ra xe trở về phủ.
Sau khi thuộc hạ đánh xe đưa cho ta xem qua mảnh hổ phù của Khúc Phong làm tin, ta cùng với Cẩn Y và thuộc hạ đó mới lên đường tới doanh trại. Ta cũng để Lục Hoàn ở lại trông tiểu viện, vì còn có Tam huynh cẩn trọng sẽ luôn giữ khoảng cách gần với chúng ta trên đường.
Xe ngựa rời thành vào giữa trưa nắng gắt nhất, thuộc hạ của Khúc Phong cũng nói cứ giữ nguyên tốc độ ngựa như thế này thì sẩm tối sẽ tới nơi.
Ta ngồi trên xe đọc tờ giấy sơ cứu mà sư phụ viết cho cứ lo lắng mãi.
Quách Thanh Phi, sao muội ấy lại ăn uống bừa bãi như thế được chứ?