"Cảm ơn Lưu cô nương, bánh đậu rất ngon!"
Hóa ra sau khi tỉnh dậy, hắn đã ăn hết sạch mấy cái bánh trong hộp. Ta giương mắt nhìn hắn chằm chằm, đã bị thương đến vậy mà hắn cứ ngồi cười tươi roi rói, làm như vui vẻ lắm, đúng là một kẻ quái gở.
"Nếu huynh tới không được, có thể nhờ người nhận thay, sao phải cố đến làm gì?"
"Ta sợ đến trễ, Lưu cô nương sẽ đợi lâu."
"Khương Hựu Thạc, huynh không đến, ta tự khắc biết về, sao ta phải đợi huynh chứ?"
Mặc dù nói thế, nhưng thực chất ta đã chờ hắn suốt ba canh giờ. Khương Hựu Thạc nghe ta nói xong có vẻ buồn, hắn không còn cười tươi nữa, đôi mắt đăm chiêu nhìn xuống giường. Ta cũng thấy tình hình không được tốt, nên lảng sang câu chuyện cũ.
"Hôm đó, sao huynh thấy được ta trong vườn mà tới?"
Khương Hựu Thạc vội ngẩng lên, hạ giọng nói.
"Ta đi ngang qua, bắt gặp cung nữ của Thập công chúa đứng bên ngoài rất đáng nghi, nên đi theo xem sao, ai ngờ thấy được... Uyển Tâm vốn không phải cô nương tốt lành gì!"
Ta chớp mắt gật nhẹ một cái, nếu hôm đó hắn không tò mò, thì ta tan xác dưới sông mất rồi. Trong lòng tự nhiên thấy biết ơn Khương Hựu Thạc, nghĩ thầm hộp bánh kia còn không đủ cảm ơn người ta.
"Lưu cô nương, cô đã chọc trúng điểm nào của Thập công chúa rồi, khiến Uyển Tâm phải để mắt đến mình?"
Ta ngồi im ru, bởi vì không biết nên làm sao ngay lúc này. Chẳng lẽ nói vì cô ta ghen tuông nên kiếm chuyện với ta, sau đó lại phải giải thích mối quan hệ giữa ta và Dương Kỳ tuyệt đối trong sạch như thế nào, nói thẳng ra, đằng nào thì cũng tự chuốc xấu vào thân mình mà thôi.
"Có phải vì nam nhân? Đối với Lưu cô nương, Uyển Tâm chỉ có cái cớ đó!"
"Ta không tranh giành gì cả!"
"Ta không có ý đó."
Ta càng im lặng không nói gì, hắn nhận định tự nhiên như vậy xem ra cũng biết nam nhân đó là ai luôn chứ gì nữa. Khương Hựu Thạc chậm rãi kể cho ta nghe.
"Cũng không phải kẻ tốt đẹp mấy, hồi hắn vào đây thường bám theo Uyển Tâm không rời, bây giờ lại còn đột ngột từ hôn..."
"Huynh biết hắn sao?"
"Sau khi chuyện từ hôn với Thập công chúa xảy ra, Dương Kỳ nổi danh còn hơn lần đầu hắn lập được công trạng..."
"..."
Ta trước giờ vốn chỉ nghĩ Dương Kỳ có hành động thô lỗ thôi thì bây giờ chưa đủ, hắn còn là một kẻ bạc bẽo, thật đáng kinh tởm. Vậy ra, Uyển Tâm khá khổ sở khi vướng phải kẻ như Dương Kỳ, còn không chịu dứt ra, nên mới dẫn đến sai lầm mất mặt hoàng thất.
"Sao cô nương lại biết Dương Kỳ?"
Khương Hựu Thạc xoa xoa hai bàn tay, vu vơ hỏi ta một câu là ta trả lời thành thật.
"Là một lần ta đi mua giấy, trên đường gặp phải thổ phỉ, Dương..."
"Hắn cứu cô một mạng!"
Mặt Khương Hựu Thạc đanh lại nghiêm trọng hơn, ta đành gật đầu.
"Bọn chúng đông người, thị vệ của ta chỉ có một, không chống chọi được lâu..."
Cả hai lại rơi vào không gian im lặng, cũng không còn gì để nói nữa, cùng lúc hai vị đại phu hôm qua tới, mời ta ra ngoài để thay thuốc cho Khương Hựu Thạc, ta bèn đứng dậy ra về. Bắt gặp Thanh Phi và Quân Nhu ngoài hành lang, cùng Vu Tử Ưu đang cười gượng.
"Xong rồi hả? Ha... ha... ha... mọi người ở lại chơi đi ha, ta sẽ mời cơm trưa!"
"Ta không đói!"
Ta bước xuống lầu, ra xe ngồi không bao lâu thì Thanh Phi cũng xuống, Quân Nhu thì thay chúng ta ở lại ăn cơm với Vu Tử Ưu.
Thanh Phi đưa ta tới phủ xong thì nàng chủ động về. Trước khi đi có nói, mấy tháng tới Thanh Phi đi theo Khúc Phong, không thường xuyên tới chơi được, nắm tay dặn ta giữ gìn sức khỏe, hy vọng ta không gặp phải Uyển Tâm đáng ghét kia lần nào nữa. Sau đó còn đặt vào tay ta một cái mặt ngọc cầu bình an nho nhỏ.
"Tạm biệt Tẫn Linh tỷ tỷ! Muội đi nhé!"
Ta nhìn theo hướng xe Thanh Phi rời đi, lòng cảm tưởng mình như trưởng tỷ nhìn ấu muội gả đi xa. Một cô nương nhìn bề ngoài tinh nghịch biết bao, nhưng thật ra trong lòng nàng còn sớm biết lo nghĩ hơn cả ta. Hôm nay cũng nhờ muội ấy, ta mới nghĩ tới nói chuyện với Khương Hựu Thạc, nhưng cảm giác bị lừa vào tròng từ từ thế này, vẫn là dễ chịu hơn cách của Quân Nhu và Vu Tử Ưu nhiều.
Từ sau đó, ta không gặp lại bọn Vu Tử Ưu và Khương Hựu Thạc lần nào nữa, bọn họ đã trở về phía Bắc. Ta ở nhà chăm chỉ học tập, cứ nghĩ đến lần mà Vu Tử Ưu bảo ta là kẻ sát nhân là không còn nhục chí. Chẳng chóng mà nhanh đã mấy tháng trôi qua, mùa đông đến ta vẫn cần mẫn giã thuốc, cuối cùng cũng có thể thành thạo một ít, không cần vừa xem sách vừa cân đo số lượng thảo dược như trước.
Ta cũng không còn thời gian hờn giận gì nữa. Quân Nhu sang chơi mấy lần, đều thấy ta bận rộn nên cũng ít đến nữa, nghe nói là đã đi theo Thẩm bá phụ đến Tây Vực để rèn luyện gì đó. Thư hồi âm từ ca ca cũng thất lạc đi mất từ lâu, ta cũng quên mất chuyện gần đây nhắc đến trong thư là gì, chỉ thỉnh thoảng trông vào tháng kế tiếp, ca ca có về thăm nhà hay không.
Qua một mùa xuân nữa, thời tiết ấm áp trở lại, phụ thân nghỉ ở nhà mấy hôm. Mang tiếng là nghỉ, chứ thật ra cả ngày người ở trong thư phòng, người người ra vào bàn công vụ không mấy khi ngơi. Và ca ca ta vẫn không trở về nhà.
Mẫu thân đưa ta đọc gần hết chỗ sách trong căn phòng mật, thỉnh thoảng ta cũng xắn áo tự vào trong tự dọn dẹp, vì hạ nhân trong phủ không được phép vào, kể cả Cẩn Y cũng không ngoại lệ. Nhờ ta tự lau chùi và dọn sạch các ngóc ngách, hiện tại khi cửa mở ra không còn nghe tiếng ken két rờn rợn tai như trước.
Cho đến một hôm, mẫu thân gọi ta vào dùng cơm trưa, cũng có mặt phụ thân ở đó. Bữa cơm vừa kết thúc, mẫu thân đã đưa một lá thư cho phụ thân đọc, hai người đọc xong rồi chuyển sang chỗ ta.
Ta cẩn thận nhận lấy, trong thư đề tên người gửi là Lương lão Thái y, một bằng hữu thân thiết của nội tổ phụ, mở lời đề nghị ta đến chỗ ông học tiếp y thuật theo lời gửi gắm của tổ phụ ta lúc còn sống. Mẫu thân bàn vào.
"Phu quân, thiếp thấy Tẫn Linh cũng đã học được một ít, may mắn được Lương Thái y thu nhận, âu cũng là một ý tốt!"
Phụ thân gật đầu, hỏi ta: "Ý của Tẫn Linh như thế nào, con có muốn tới đó học không?"
Ta biết đây là một cơ hội tốt, có thể ra ngoài va chạm nhiều hơn mới mau thành tài, huống hồ đây còn là người quen, không do dự mà lập tức gật đầu.
"Phụ thân, mẫu thân, con muốn đi!"
Gương mặt phụ mẫu ta có vẻ rất hài lòng, trước khi phụ thân đi đã nhắn nhủ.
"Vậy thì con trở về sắp xếp cho chu toàn!"
Sau cùng, phụ thân quyết định tuần sau bắt đầu khởi hành, mẫu thân sẽ đi cùng đưa ta tới tận nơi bái sư. Phụ thân cho hơn nửa thị vệ trong phủ đi theo, đồ đạc ta mang hầu hết là y phục và mấy chiếc rương sách. Mẫu thân ta có nói, chỗ của Lương lão Thái y cũng có rất nhiều sách, đến đó có thể mượn mà đọc, còn giới thiệu trước cho ta biết về mấy người trong nhà họ.
Hành lý đã dọn xong, chỉ đợi sáng mai là có thể đi được. Đêm cuối trong phòng mình, ta trằn trọc không ngủ được, không biết nơi ở mới sẽ ra sao, Lương lão Thái y là người như thế nào?
Hóa ra sau khi tỉnh dậy, hắn đã ăn hết sạch mấy cái bánh trong hộp. Ta giương mắt nhìn hắn chằm chằm, đã bị thương đến vậy mà hắn cứ ngồi cười tươi roi rói, làm như vui vẻ lắm, đúng là một kẻ quái gở.
"Nếu huynh tới không được, có thể nhờ người nhận thay, sao phải cố đến làm gì?"
"Ta sợ đến trễ, Lưu cô nương sẽ đợi lâu."
"Khương Hựu Thạc, huynh không đến, ta tự khắc biết về, sao ta phải đợi huynh chứ?"
Mặc dù nói thế, nhưng thực chất ta đã chờ hắn suốt ba canh giờ. Khương Hựu Thạc nghe ta nói xong có vẻ buồn, hắn không còn cười tươi nữa, đôi mắt đăm chiêu nhìn xuống giường. Ta cũng thấy tình hình không được tốt, nên lảng sang câu chuyện cũ.
"Hôm đó, sao huynh thấy được ta trong vườn mà tới?"
Khương Hựu Thạc vội ngẩng lên, hạ giọng nói.
"Ta đi ngang qua, bắt gặp cung nữ của Thập công chúa đứng bên ngoài rất đáng nghi, nên đi theo xem sao, ai ngờ thấy được... Uyển Tâm vốn không phải cô nương tốt lành gì!"
Ta chớp mắt gật nhẹ một cái, nếu hôm đó hắn không tò mò, thì ta tan xác dưới sông mất rồi. Trong lòng tự nhiên thấy biết ơn Khương Hựu Thạc, nghĩ thầm hộp bánh kia còn không đủ cảm ơn người ta.
"Lưu cô nương, cô đã chọc trúng điểm nào của Thập công chúa rồi, khiến Uyển Tâm phải để mắt đến mình?"
Ta ngồi im ru, bởi vì không biết nên làm sao ngay lúc này. Chẳng lẽ nói vì cô ta ghen tuông nên kiếm chuyện với ta, sau đó lại phải giải thích mối quan hệ giữa ta và Dương Kỳ tuyệt đối trong sạch như thế nào, nói thẳng ra, đằng nào thì cũng tự chuốc xấu vào thân mình mà thôi.
"Có phải vì nam nhân? Đối với Lưu cô nương, Uyển Tâm chỉ có cái cớ đó!"
"Ta không tranh giành gì cả!"
"Ta không có ý đó."
Ta càng im lặng không nói gì, hắn nhận định tự nhiên như vậy xem ra cũng biết nam nhân đó là ai luôn chứ gì nữa. Khương Hựu Thạc chậm rãi kể cho ta nghe.
"Cũng không phải kẻ tốt đẹp mấy, hồi hắn vào đây thường bám theo Uyển Tâm không rời, bây giờ lại còn đột ngột từ hôn..."
"Huynh biết hắn sao?"
"Sau khi chuyện từ hôn với Thập công chúa xảy ra, Dương Kỳ nổi danh còn hơn lần đầu hắn lập được công trạng..."
"..."
Ta trước giờ vốn chỉ nghĩ Dương Kỳ có hành động thô lỗ thôi thì bây giờ chưa đủ, hắn còn là một kẻ bạc bẽo, thật đáng kinh tởm. Vậy ra, Uyển Tâm khá khổ sở khi vướng phải kẻ như Dương Kỳ, còn không chịu dứt ra, nên mới dẫn đến sai lầm mất mặt hoàng thất.
"Sao cô nương lại biết Dương Kỳ?"
Khương Hựu Thạc xoa xoa hai bàn tay, vu vơ hỏi ta một câu là ta trả lời thành thật.
"Là một lần ta đi mua giấy, trên đường gặp phải thổ phỉ, Dương..."
"Hắn cứu cô một mạng!"
Mặt Khương Hựu Thạc đanh lại nghiêm trọng hơn, ta đành gật đầu.
"Bọn chúng đông người, thị vệ của ta chỉ có một, không chống chọi được lâu..."
Cả hai lại rơi vào không gian im lặng, cũng không còn gì để nói nữa, cùng lúc hai vị đại phu hôm qua tới, mời ta ra ngoài để thay thuốc cho Khương Hựu Thạc, ta bèn đứng dậy ra về. Bắt gặp Thanh Phi và Quân Nhu ngoài hành lang, cùng Vu Tử Ưu đang cười gượng.
"Xong rồi hả? Ha... ha... ha... mọi người ở lại chơi đi ha, ta sẽ mời cơm trưa!"
"Ta không đói!"
Ta bước xuống lầu, ra xe ngồi không bao lâu thì Thanh Phi cũng xuống, Quân Nhu thì thay chúng ta ở lại ăn cơm với Vu Tử Ưu.
Thanh Phi đưa ta tới phủ xong thì nàng chủ động về. Trước khi đi có nói, mấy tháng tới Thanh Phi đi theo Khúc Phong, không thường xuyên tới chơi được, nắm tay dặn ta giữ gìn sức khỏe, hy vọng ta không gặp phải Uyển Tâm đáng ghét kia lần nào nữa. Sau đó còn đặt vào tay ta một cái mặt ngọc cầu bình an nho nhỏ.
"Tạm biệt Tẫn Linh tỷ tỷ! Muội đi nhé!"
Ta nhìn theo hướng xe Thanh Phi rời đi, lòng cảm tưởng mình như trưởng tỷ nhìn ấu muội gả đi xa. Một cô nương nhìn bề ngoài tinh nghịch biết bao, nhưng thật ra trong lòng nàng còn sớm biết lo nghĩ hơn cả ta. Hôm nay cũng nhờ muội ấy, ta mới nghĩ tới nói chuyện với Khương Hựu Thạc, nhưng cảm giác bị lừa vào tròng từ từ thế này, vẫn là dễ chịu hơn cách của Quân Nhu và Vu Tử Ưu nhiều.
Từ sau đó, ta không gặp lại bọn Vu Tử Ưu và Khương Hựu Thạc lần nào nữa, bọn họ đã trở về phía Bắc. Ta ở nhà chăm chỉ học tập, cứ nghĩ đến lần mà Vu Tử Ưu bảo ta là kẻ sát nhân là không còn nhục chí. Chẳng chóng mà nhanh đã mấy tháng trôi qua, mùa đông đến ta vẫn cần mẫn giã thuốc, cuối cùng cũng có thể thành thạo một ít, không cần vừa xem sách vừa cân đo số lượng thảo dược như trước.
Ta cũng không còn thời gian hờn giận gì nữa. Quân Nhu sang chơi mấy lần, đều thấy ta bận rộn nên cũng ít đến nữa, nghe nói là đã đi theo Thẩm bá phụ đến Tây Vực để rèn luyện gì đó. Thư hồi âm từ ca ca cũng thất lạc đi mất từ lâu, ta cũng quên mất chuyện gần đây nhắc đến trong thư là gì, chỉ thỉnh thoảng trông vào tháng kế tiếp, ca ca có về thăm nhà hay không.
Qua một mùa xuân nữa, thời tiết ấm áp trở lại, phụ thân nghỉ ở nhà mấy hôm. Mang tiếng là nghỉ, chứ thật ra cả ngày người ở trong thư phòng, người người ra vào bàn công vụ không mấy khi ngơi. Và ca ca ta vẫn không trở về nhà.
Mẫu thân đưa ta đọc gần hết chỗ sách trong căn phòng mật, thỉnh thoảng ta cũng xắn áo tự vào trong tự dọn dẹp, vì hạ nhân trong phủ không được phép vào, kể cả Cẩn Y cũng không ngoại lệ. Nhờ ta tự lau chùi và dọn sạch các ngóc ngách, hiện tại khi cửa mở ra không còn nghe tiếng ken két rờn rợn tai như trước.
Cho đến một hôm, mẫu thân gọi ta vào dùng cơm trưa, cũng có mặt phụ thân ở đó. Bữa cơm vừa kết thúc, mẫu thân đã đưa một lá thư cho phụ thân đọc, hai người đọc xong rồi chuyển sang chỗ ta.
Ta cẩn thận nhận lấy, trong thư đề tên người gửi là Lương lão Thái y, một bằng hữu thân thiết của nội tổ phụ, mở lời đề nghị ta đến chỗ ông học tiếp y thuật theo lời gửi gắm của tổ phụ ta lúc còn sống. Mẫu thân bàn vào.
"Phu quân, thiếp thấy Tẫn Linh cũng đã học được một ít, may mắn được Lương Thái y thu nhận, âu cũng là một ý tốt!"
Phụ thân gật đầu, hỏi ta: "Ý của Tẫn Linh như thế nào, con có muốn tới đó học không?"
Ta biết đây là một cơ hội tốt, có thể ra ngoài va chạm nhiều hơn mới mau thành tài, huống hồ đây còn là người quen, không do dự mà lập tức gật đầu.
"Phụ thân, mẫu thân, con muốn đi!"
Gương mặt phụ mẫu ta có vẻ rất hài lòng, trước khi phụ thân đi đã nhắn nhủ.
"Vậy thì con trở về sắp xếp cho chu toàn!"
Sau cùng, phụ thân quyết định tuần sau bắt đầu khởi hành, mẫu thân sẽ đi cùng đưa ta tới tận nơi bái sư. Phụ thân cho hơn nửa thị vệ trong phủ đi theo, đồ đạc ta mang hầu hết là y phục và mấy chiếc rương sách. Mẫu thân ta có nói, chỗ của Lương lão Thái y cũng có rất nhiều sách, đến đó có thể mượn mà đọc, còn giới thiệu trước cho ta biết về mấy người trong nhà họ.
Hành lý đã dọn xong, chỉ đợi sáng mai là có thể đi được. Đêm cuối trong phòng mình, ta trằn trọc không ngủ được, không biết nơi ở mới sẽ ra sao, Lương lão Thái y là người như thế nào?