"Đợi một lát nhé!"
Ta quay người qua, tìm một cái ghế nhắc tới, ngồi đối diện giường trông chừng Khương Hựu Thạc như lời Thanh Tiêm dặn, bất chợt gói thuốc xổ trong tay áo rớt xuống đất.
Bộp
Ta luống cuống khom lưng vội nhặt nó lên, ngẩng đầu thấy Khương Hựu Thạc vẫn nằm nguyên một chỗ mới ngừng hoảng, nhớ ra hiện giờ mắt hắn đang bị thương.
Ta thở phào.
Tên chết bầm này...
Cũng thật tội nghiệp!
Mắt hắn đã được lấy cát ra, nhưng chưa thể mở như bình thường, sẽ cần tịnh dưỡng thêm ít ngày chờ thị lực hồi phục.
Hai cánh tay đặt bên ngoài chăn không gặp vấn đề gì, ta chỉ thấy phần trên mi mắt có vài đường xước mảnh, máu rươm rướm, đầu mũi và dưới cằm cũng có mấy vết trầy, môi miệng và da mặt đều khô khốc.
Cơn bão cát kia quả là đáng sợ.
Quét qua nhanh đến cỡ nào mà con người không thể tránh kịp cơ chứ?
Ta cũng không biết.
Nhưng ta nhìn cảnh tượng của hắn bây giờ, bỗng có chút cảm giác thương cảm.
Khương Hựu Thạc từ trên giường truyền tới tiếng húng hắng ho, hắn thấp giọng hỏi.
"Cô nương... còn ở đây chứ?"
"Ta còn, ta ở đây!"
Ta chạy qua cạnh giường, nhìn Khương Hựu Thạc đang giơ ngón tay tự chỉ vào mắt hắn, ngập ngừng.
"Mắt ta hơi rát, có thể... phủ khăn ướt lên chút không?"
"Được, ta lấy khăn cho huynh!"
Nói xong, ta đi tới chỗ cái bàn nhỏ có để sẵn hai chậu nước trong vắt, một chậu nằm ở ngăn phía dưới, còn một chậu để trên bàn kèm theo khay đựng khăn.
Ta đầu tiên ngồi xuống rửa sạch tay mình trước, sau đó cầm một cái khăn khô xếp trong khay nhúng qua chậu nước ở trên, vò một lượt cho ráo bớt nước đi, rồi quay lại nhẹ nhàng đặt lên mắt Khương Hựu Thạc.
"Khăn đắp rồi, huynh đã bớt rát chưa?"
Hắn chậm rãi gật đầu một cái, hai tay ngoan ngoãn để trước bụng, thoải mái thở ra đều đều.
Ta đứng bên giường không biết phải làm gì tiếp nên đi xem lọ thuốc Thanh Tiêm nhờ bôi cho hắn, mở nắp nhìn thử.
"Hựu Thạc, Thanh Tiêm tỷ tỷ bảo ta lát nữa huynh tỉnh dậy thì phải bôi thuốc, cái này bôi trên mí mắt đúng không?"
Ta hỏi xong, quay đầu mất một lúc lâu hắn mới thều thào trả lời bằng một câu hỏi khác.
"Ta... không bôi, có được không?"
"Sao lại không bôi?". Ta đặt lọ thuốc xuống bàn, đi qua giường với vẻ mặt khó hiểu.
Phía bên trên cái khăn ướt, hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại: "Nóng mắt lắm, bôi rồi... ta ngủ không được!"
Ta nhìn hắn thầm lắc nhẹ đầu.
Chậc chậc...
Người đã từng này tuổi rồi mà lúc bôi thuốc còn giở chứng, thật chẳng ra làm sao!
Lần Lạc Lạc bị ngã trầy tay, trong lúc ta làm sạch vết thương rồi băng bó, con bé còn không than lấy một tiếng nào.
"Tiểu thư, có nước rồi ạ!"
Ta đang đứng bên giường bận rộn coi thường Khương Hựu Thạc trong suy nghĩ thì Cẩn Y quay lại, ta bèn đi nhanh ra ngoài tấm mành.
"Sao ngươi lâu... ngươi bị sao vậy?"
Nhìn thấy nàng đi đứng tập tễnh khác thường, ta không khỏi ngạc nhiên, mới vừa nãy ta nhớ Cẩn Y còn chạy vèo vèo.
"Tiểu thư, ban nãy nô tỳ không chú ý, vấp trúng bậc cửa nên té một cái... chắc đã trật cổ chân ạ!"
"Giơ chân ngươi ta xem!"
Ta nhìn nàng lo lắng, còn Cẩn Y lắc đầu nguầy nguậy, chỉ tay về phía cửa ra vào.
"Không cần đâu ạ, Tiểu thư cho Khương Tướng quân uống nước trước, nô tỳ ra sân tìm chỗ trống tự nắn chân lại là được ạ!"
Ta tròn mắt.
"Tự nắn? Ngươi... ngươi làm được không đó?"
"Được ạ, gì chứ trật khớp kiểu này nô tỳ bị hoài, Tiểu thư đừng lo, nô tỳ sẽ làm xong ngay thôi! Nước đây ạ!"
Cẩn Y hai tay đưa cái ấm cho ta, cười cười từng bước lò cò ra cửa, lại có tiếng nàng ngồi phịch xuống, nhất định muốn tự chữa cho chính mình.
Ta đành quay vào trong trước, đặt cái ấm trên bàn, rót một cốc lưng lưng.
"Có nước rồi, huynh chịu khó ngồi dậy uống nhé!"
Ta rót xong, xoay người trông thấy hắn khó khăn lần mò thành giường để vịn vào, bản thân không nhìn nổi bèn qua đó giúp một tay, lấy cái khăn trên mắt hắn ra, đỡ hắn ngồi dậy cho tử tế.
Khổ nổi tên này nặng quá, ta chật vật nhấc hai cánh tay hắn mãi mới dựng được cả người ngồi dậy, bản thân suýt trượt chân té mấy lần.
Phù!
Trở lại cái bàn với cốc nước mang theo, ta đặt nó vào tận tay hắn, hắn liền một hơi nốc hết sạch, không làm đổ giọt nào.
"Thêm nữa không?". Ta nhận lấy cái cốc, ngước nhìn hắn ân cần hỏi.
Hắn gật đầu, trong cổ họng vẫn còn khô khan. Thế là ta qua đó rót một cốc nữa, nhanh chóng mang tới.
"Đây này!"
Khương Hựu Thạc uống xong cốc này thì lắc đầu, ta tự hiểu là hắn không muốn uống nữa, lần thứ hai đỡ hắn nằm xuống như cũ.
Sau đó ta đi cất cái cốc, quay lại cầm theo lọ thuốc trong tay, kéo cái ghế tới gần giường hắn hơn, ngồi xuống.
"Nãy giờ đắp khăn đủ rồi, bây giờ huynh phải bôi thuốc."
"Nóng..."
Hắn nghe tiếng ta mở nắp lọ thuốc thì hơi mím môi, không cam tâm định quay đầu đi. Ta liền vịn vai hắn lại, nhắc nhở.
"Huynh nằm yên, không bôi thuốc thì biết khi nào mới khỏi hả?"
"Nhưng..."
"Không được động."
Ta ấn hai vai hắn buộc cả người nằm lại ngay ngắn, rồi lấy cái muỗng nhỏ xúc trong lọ ra một lớp thuốc mỏng, cúi đầu dùng ngón trỏ tay phải chậm chậm nhẹ nhàng lên trên mi mắt hắn.
"Huynh xem, không nóng mà!"
Lớp thuốc dính trên tay ta đâu có nóng gì đâu chứ.
Nhưng rồi ta cũng nghĩ, có lẽ do mắt hắn bị thương nên nhạy cảm hơn bình thường một chút.
Thuốc vừa bôi xong chỉ một bên mắt, ta nhìn thấy nét mặt hắn bên dưới đã trở nên nhăn nhó, lại đành nhẫn nhịn dỗ dành như gặp bệnh nhân nhỏ tuổi.
"Lát nữa ta tìm cho huynh một cái quạt, quạt tạm cho mát, không được đắp khăn lên thuốc mới vừa bôi đâu!"
"Mỏi tay, sẽ cần người quạt!"
Nghe hắn nói tới đó tay ta lập tức dừng động tác, trừng mắt nhìn hắn trân trân, trong lòng thầm mắng.
Tên này bị thương vào là bắt đầu tưởng mình vẫn còn là trẻ con à? Ta đâu phải mẫu thân của ngươi!
Sao mà lắm chuyện thế nhỉ?
Đã không chịu bôi thuốc rồi, giờ lại còn không chịu tự cầm quạt nữa?
Đợi ai hầu cho ngươi hả?
Ta thấy trong người hơi khó chịu.
Vì vậy bôi thật vội lớp thuốc lên mí mắt bên kia cho xong, ta đóng cái lọ lại, đứng dậy bảo hắn một tiếng trước khi ra ngoài.
"Ta gọi Đại Trì tới quạt cho huynh!"
"Ta... không muốn ở một mình!"
Cái gì?
Ta quay ngoắt lại.
"Vậy thì làm sao huynh mới chịu hả? Ta cũng không ngồi đây mãi với huynh được đâu đấy!"
Ta bực mình ngồi thụp xuống ghế giơ lên một nắm đấm ngang vai, xác nhận bộ dạng này của hắn đã hết tội nghiệp rồi.
"Cô nương ngồi đây với ta một chút, có được không?". Khương Hựu Thạc nói giọng chán nản.
Bàn tay phải hắn luôn đặt trên bụng bây giờ bắt đầu không an phận, chẳng biết từ lúc nào cũng đã chạm trúng ngay tay phải ta.
Ta giật mình.
Hắn bỗng nhiên thở dài một tiếng, sau đó tay ta hoàn toàn bị hắn nắm lấy, hệt như... lần trước.
"Ta không thấy rõ gì cả, chỉ thấy rát lắm!
Ban nãy trước khi cô nương vào, ta phải trơ mắt một lúc lâu để lấy số cát còn đọng lại dưới khóe mắt ra, vừa đau vừa xốn còn chói nữa, nước mắt cũng chảy..."
Ta chớp mắt.
Ngồi lắng nghe Khương Hựu Thạc ủy khuất kể lại từng chút một, câu từ cũng không giống đang nói xạo.
Chắc là hắn đau thật, ban nãy mình... lỡ hơi quá lời rồi!
Ta ngẩng đầu, để mặc cho hắn nắm tay mình hỏi tiếp.
"Vậy bây giờ... có còn đau nhiều không?"
"Còn..."
Ta quay người qua, tìm một cái ghế nhắc tới, ngồi đối diện giường trông chừng Khương Hựu Thạc như lời Thanh Tiêm dặn, bất chợt gói thuốc xổ trong tay áo rớt xuống đất.
Bộp
Ta luống cuống khom lưng vội nhặt nó lên, ngẩng đầu thấy Khương Hựu Thạc vẫn nằm nguyên một chỗ mới ngừng hoảng, nhớ ra hiện giờ mắt hắn đang bị thương.
Ta thở phào.
Tên chết bầm này...
Cũng thật tội nghiệp!
Mắt hắn đã được lấy cát ra, nhưng chưa thể mở như bình thường, sẽ cần tịnh dưỡng thêm ít ngày chờ thị lực hồi phục.
Hai cánh tay đặt bên ngoài chăn không gặp vấn đề gì, ta chỉ thấy phần trên mi mắt có vài đường xước mảnh, máu rươm rướm, đầu mũi và dưới cằm cũng có mấy vết trầy, môi miệng và da mặt đều khô khốc.
Cơn bão cát kia quả là đáng sợ.
Quét qua nhanh đến cỡ nào mà con người không thể tránh kịp cơ chứ?
Ta cũng không biết.
Nhưng ta nhìn cảnh tượng của hắn bây giờ, bỗng có chút cảm giác thương cảm.
Khương Hựu Thạc từ trên giường truyền tới tiếng húng hắng ho, hắn thấp giọng hỏi.
"Cô nương... còn ở đây chứ?"
"Ta còn, ta ở đây!"
Ta chạy qua cạnh giường, nhìn Khương Hựu Thạc đang giơ ngón tay tự chỉ vào mắt hắn, ngập ngừng.
"Mắt ta hơi rát, có thể... phủ khăn ướt lên chút không?"
"Được, ta lấy khăn cho huynh!"
Nói xong, ta đi tới chỗ cái bàn nhỏ có để sẵn hai chậu nước trong vắt, một chậu nằm ở ngăn phía dưới, còn một chậu để trên bàn kèm theo khay đựng khăn.
Ta đầu tiên ngồi xuống rửa sạch tay mình trước, sau đó cầm một cái khăn khô xếp trong khay nhúng qua chậu nước ở trên, vò một lượt cho ráo bớt nước đi, rồi quay lại nhẹ nhàng đặt lên mắt Khương Hựu Thạc.
"Khăn đắp rồi, huynh đã bớt rát chưa?"
Hắn chậm rãi gật đầu một cái, hai tay ngoan ngoãn để trước bụng, thoải mái thở ra đều đều.
Ta đứng bên giường không biết phải làm gì tiếp nên đi xem lọ thuốc Thanh Tiêm nhờ bôi cho hắn, mở nắp nhìn thử.
"Hựu Thạc, Thanh Tiêm tỷ tỷ bảo ta lát nữa huynh tỉnh dậy thì phải bôi thuốc, cái này bôi trên mí mắt đúng không?"
Ta hỏi xong, quay đầu mất một lúc lâu hắn mới thều thào trả lời bằng một câu hỏi khác.
"Ta... không bôi, có được không?"
"Sao lại không bôi?". Ta đặt lọ thuốc xuống bàn, đi qua giường với vẻ mặt khó hiểu.
Phía bên trên cái khăn ướt, hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại: "Nóng mắt lắm, bôi rồi... ta ngủ không được!"
Ta nhìn hắn thầm lắc nhẹ đầu.
Chậc chậc...
Người đã từng này tuổi rồi mà lúc bôi thuốc còn giở chứng, thật chẳng ra làm sao!
Lần Lạc Lạc bị ngã trầy tay, trong lúc ta làm sạch vết thương rồi băng bó, con bé còn không than lấy một tiếng nào.
"Tiểu thư, có nước rồi ạ!"
Ta đang đứng bên giường bận rộn coi thường Khương Hựu Thạc trong suy nghĩ thì Cẩn Y quay lại, ta bèn đi nhanh ra ngoài tấm mành.
"Sao ngươi lâu... ngươi bị sao vậy?"
Nhìn thấy nàng đi đứng tập tễnh khác thường, ta không khỏi ngạc nhiên, mới vừa nãy ta nhớ Cẩn Y còn chạy vèo vèo.
"Tiểu thư, ban nãy nô tỳ không chú ý, vấp trúng bậc cửa nên té một cái... chắc đã trật cổ chân ạ!"
"Giơ chân ngươi ta xem!"
Ta nhìn nàng lo lắng, còn Cẩn Y lắc đầu nguầy nguậy, chỉ tay về phía cửa ra vào.
"Không cần đâu ạ, Tiểu thư cho Khương Tướng quân uống nước trước, nô tỳ ra sân tìm chỗ trống tự nắn chân lại là được ạ!"
Ta tròn mắt.
"Tự nắn? Ngươi... ngươi làm được không đó?"
"Được ạ, gì chứ trật khớp kiểu này nô tỳ bị hoài, Tiểu thư đừng lo, nô tỳ sẽ làm xong ngay thôi! Nước đây ạ!"
Cẩn Y hai tay đưa cái ấm cho ta, cười cười từng bước lò cò ra cửa, lại có tiếng nàng ngồi phịch xuống, nhất định muốn tự chữa cho chính mình.
Ta đành quay vào trong trước, đặt cái ấm trên bàn, rót một cốc lưng lưng.
"Có nước rồi, huynh chịu khó ngồi dậy uống nhé!"
Ta rót xong, xoay người trông thấy hắn khó khăn lần mò thành giường để vịn vào, bản thân không nhìn nổi bèn qua đó giúp một tay, lấy cái khăn trên mắt hắn ra, đỡ hắn ngồi dậy cho tử tế.
Khổ nổi tên này nặng quá, ta chật vật nhấc hai cánh tay hắn mãi mới dựng được cả người ngồi dậy, bản thân suýt trượt chân té mấy lần.
Phù!
Trở lại cái bàn với cốc nước mang theo, ta đặt nó vào tận tay hắn, hắn liền một hơi nốc hết sạch, không làm đổ giọt nào.
"Thêm nữa không?". Ta nhận lấy cái cốc, ngước nhìn hắn ân cần hỏi.
Hắn gật đầu, trong cổ họng vẫn còn khô khan. Thế là ta qua đó rót một cốc nữa, nhanh chóng mang tới.
"Đây này!"
Khương Hựu Thạc uống xong cốc này thì lắc đầu, ta tự hiểu là hắn không muốn uống nữa, lần thứ hai đỡ hắn nằm xuống như cũ.
Sau đó ta đi cất cái cốc, quay lại cầm theo lọ thuốc trong tay, kéo cái ghế tới gần giường hắn hơn, ngồi xuống.
"Nãy giờ đắp khăn đủ rồi, bây giờ huynh phải bôi thuốc."
"Nóng..."
Hắn nghe tiếng ta mở nắp lọ thuốc thì hơi mím môi, không cam tâm định quay đầu đi. Ta liền vịn vai hắn lại, nhắc nhở.
"Huynh nằm yên, không bôi thuốc thì biết khi nào mới khỏi hả?"
"Nhưng..."
"Không được động."
Ta ấn hai vai hắn buộc cả người nằm lại ngay ngắn, rồi lấy cái muỗng nhỏ xúc trong lọ ra một lớp thuốc mỏng, cúi đầu dùng ngón trỏ tay phải chậm chậm nhẹ nhàng lên trên mi mắt hắn.
"Huynh xem, không nóng mà!"
Lớp thuốc dính trên tay ta đâu có nóng gì đâu chứ.
Nhưng rồi ta cũng nghĩ, có lẽ do mắt hắn bị thương nên nhạy cảm hơn bình thường một chút.
Thuốc vừa bôi xong chỉ một bên mắt, ta nhìn thấy nét mặt hắn bên dưới đã trở nên nhăn nhó, lại đành nhẫn nhịn dỗ dành như gặp bệnh nhân nhỏ tuổi.
"Lát nữa ta tìm cho huynh một cái quạt, quạt tạm cho mát, không được đắp khăn lên thuốc mới vừa bôi đâu!"
"Mỏi tay, sẽ cần người quạt!"
Nghe hắn nói tới đó tay ta lập tức dừng động tác, trừng mắt nhìn hắn trân trân, trong lòng thầm mắng.
Tên này bị thương vào là bắt đầu tưởng mình vẫn còn là trẻ con à? Ta đâu phải mẫu thân của ngươi!
Sao mà lắm chuyện thế nhỉ?
Đã không chịu bôi thuốc rồi, giờ lại còn không chịu tự cầm quạt nữa?
Đợi ai hầu cho ngươi hả?
Ta thấy trong người hơi khó chịu.
Vì vậy bôi thật vội lớp thuốc lên mí mắt bên kia cho xong, ta đóng cái lọ lại, đứng dậy bảo hắn một tiếng trước khi ra ngoài.
"Ta gọi Đại Trì tới quạt cho huynh!"
"Ta... không muốn ở một mình!"
Cái gì?
Ta quay ngoắt lại.
"Vậy thì làm sao huynh mới chịu hả? Ta cũng không ngồi đây mãi với huynh được đâu đấy!"
Ta bực mình ngồi thụp xuống ghế giơ lên một nắm đấm ngang vai, xác nhận bộ dạng này của hắn đã hết tội nghiệp rồi.
"Cô nương ngồi đây với ta một chút, có được không?". Khương Hựu Thạc nói giọng chán nản.
Bàn tay phải hắn luôn đặt trên bụng bây giờ bắt đầu không an phận, chẳng biết từ lúc nào cũng đã chạm trúng ngay tay phải ta.
Ta giật mình.
Hắn bỗng nhiên thở dài một tiếng, sau đó tay ta hoàn toàn bị hắn nắm lấy, hệt như... lần trước.
"Ta không thấy rõ gì cả, chỉ thấy rát lắm!
Ban nãy trước khi cô nương vào, ta phải trơ mắt một lúc lâu để lấy số cát còn đọng lại dưới khóe mắt ra, vừa đau vừa xốn còn chói nữa, nước mắt cũng chảy..."
Ta chớp mắt.
Ngồi lắng nghe Khương Hựu Thạc ủy khuất kể lại từng chút một, câu từ cũng không giống đang nói xạo.
Chắc là hắn đau thật, ban nãy mình... lỡ hơi quá lời rồi!
Ta ngẩng đầu, để mặc cho hắn nắm tay mình hỏi tiếp.
"Vậy bây giờ... có còn đau nhiều không?"
"Còn..."