Lại một ngày trôi qua, hôm nay ta tự tay làm cơm mang đến cho phụ thân, vào trong thì Thẩm bá phụ đã đi đâu mất. Ta đặt giỏ đồ ăn xuống, cẩn trọng bày đẹp mắt trên một cái bàn, lấy sẵn bát đũa cho người. Đợi ta làm xong, phụ thân hỏi.
"Tẫn Linh, việc con giúp Dương Tướng quân tới đâu rồi!"
Ta khựng lại, bỏ cái giỏ xuống sàn: "Con..."
"Lưu Tiểu thư làm rất tốt, chỉ là thuộc hạ của ta kém cỏi, nên ta để Lưu Tiểu thư thư thả vài hôm rồi lại đến chỉ dẫn!"
Tiếng đi trước, người đi sau, Dương Kỳ đột nhiên xuất hiện. Đang trong giờ nghỉ, hắn đến đây có việc gấp gáp gì, phụ thân ta còn chưa kịp ăn một miếng đã cho ta về. Ta xách cái giỏ đi ngang qua, chào hắn một cái, rồi ra cửa, thị vệ liền khép cửa lại.
"Có phải mình chưa nói không nhận việc này nữa, nên hắn nghĩ mình sẽ quay lại chỗ đó tiếp tục nghe lời?"
"Tiểu thư, mau về ăn trưa thôi!". Cẩn Y thấy ta ra ngoài, đón lấy cái giỏ.
"Ngươi đi trước đi, ta còn chờ phụ thân ở đây, lát nữa về sau!"
"Vâng, Tiểu thư! Vậy nô tỳ đi chuẩn bị cơm cho người!"
Cẩn Y nhảy chân sáo đi về tiểu viện, ta tản bộ một mình, đi tới hai hàng cây, tiện dưới cây táo có một bộ bàn ghế, còn không biết khi nào thì Dương Kỳ và phụ thân nói chuyện xong, ta ngồi xuống đó đợi.
Nhìn lên cây táo quả sai lúc lỉu, ta muốn mang về mấy quả, định ngày mai sẽ làm mứt táo, gửi cho Thẩm huynh muội, sẵn tiện khiến Quân Nhu được Thẩm bá phụ nhắc nhở chơi.
"Hái được không nhỉ? Hay là ngày mai đi, sẽ tươi hơn!"
"Sao phải đợi ngày mai?"
Ta quay đầu lại, Dương Kỳ đứng phía sau cây táo tự lúc nào, ta đứng dậy nắm chắc cơ hội trong tay. Cuối cùng cũng chờ được ngươi!
"Dương Tướng quân, có thể nói chuyện không?"
"Được, Lưu cô nương nói đi!"
"Về chuyện ngọc Hoành Điền, xin lỗi, ta không muốn làm nữa!"
Thay vì cảm thấy tức giận, Dương Kỳ chỉ ngồi xuống ghế, dáng vẻ không đổi, hai bàn tay để yên đến đáng sợ trên đầu gối.
"Vì Lưu cô nương sợ chạm vào độc?"
Hắn không có thói quen suy nghĩ rồi nói, nên toàn hỏi những câu rất chi là vô nghĩa, độc mà không sợ, vậy ngươi sợ cái gì, hơn nữa... Ta không kiềm chế nổi, hỏi thẳng mặt hắn.
"Dương Tướng quân cũng đã có thuốc giải, chỉ cần điều chế thật nhiều rồi phân phát cho mọi người là được, không phải sao?"
Hồi lâu không thấy hắn trả lời, ta thiếu kiên nhẫn định bỏ đi, dù sao ta cũng đã nói xong, ngươi không nghe thấy thì mặc kệ.
Lúc đó Dương Kỳ chớp mắt, nhìn ta, rồi nói chậm rãi từng câu.
"Lưu cô nương, cách này cũng nằm trong dự liệu của chúng ta, nhưng kế này dễ đánh rắn động cỏ, cho nên mới có phương án thứ hai này,
Quan trọng hơn, là xe thuốc giải vẫn chưa chuyển tới kịp, số lượng có sẵn còn rất ít, không đủ dùng cho tất cả,
Mà việc giúp chúng ta trong phương án phân biệt ngọc này, người đáng tin nhất chỉ có Lưu cô nương, bao nhiêu đó đã đủ chưa?"
Lắng nghe kĩ từng lời Dương Kỳ, xem ra ta không thể từ chối vụ thương lượng này được.
Ta ngồi xuống, nghiêm túc nghĩ về những gì hắn nói, cùng với mấy khúc mắc, hỏi một thể.
"Dương Tướng quân, độc này đã từng phát tác ở nơi khác rồi đúng không? Sau đó mới tìm ra được thuốc giải."
Khuôn mặt Dương Kỳ lúc nào cũng căng thẳng từ sau khi cân nhắc nói cho ta nỗi khó khăn hiện tại của hắn, nhưng không bỏ được bộ dạng lúc nào cũng nghiêm trọng.
"Độc này đã xuất hiện tại Lan Châu từ hai tháng trước, Khúc Tướng quân đang ở đó giải quyết, nếu sớm nhất thì một tháng nữa thuốc mới kịp tới, đợi tới lúc đó e là độc đã lan ra toàn bộ Trấn Cảnh Đôn và những vùng lân cận..."
"Khúc Phong? Thanh Phi cũng...". Nghe tới tên hai người quen cũ, ta ngạc nhiên vô cùng.
"Thanh Phi cô nương đã tới đó."
Trời đất, Quách Thanh Phi, không ngờ tới, nàng ta trèo lên tới chức Tướng quân Phu nhân từ hồi nào mà nhanh vậy, tên Khúc Phong mặt lạnh kia thật sự coi trọng mối quan hệ này, còn cho nàng ta đi theo tới tận nơi làm nhiệm vụ.
Thời thế đổi thay nhanh quá!
"Lưu cô nương, ta có việc phải rời đi rồi, ngày mai nhớ phải đến!"
"Ta... được!"
Dương Kỳ vội vàng rời đi, ta cũng quay về viện, mải nghĩ về Thanh Phi và Khúc Phong, tự khi không buồn cười chẳng biết giấu đi đâu cho hết.
Từ xa, cũng đã thấy Cẩn Y ra trước cửa viện đón ta, ta chưa bước vào, thì nàng bồn chồn nói.
"Tiểu thư người quay lại rồi!
Tiểu thư, có Thẩm cô nương tới, nói là muốn dùng bữa với người, nô tỳ không mời Thẩm cô nương đi được!"
"Quân Nhu? Tới làm gì cơ? Để ta vào xem!"
Vừa qua bậc cửa đã thấy Quân Nhu ngồi chéo chân gác lên ghế, còn đem theo bát đũa, nhưng chưa động vào món nào, chỉ ngồi đó nhìn.
"Ngươi tới đây làm gì nữa?"
"Về rồi à, đi đưa cơm gì mà lâu vậy, ở lại dây dưa với ai hả?"
Con nhỏ láo toét này làm ta tức chết đi được.
"Ngươi còn không về viện của mình, ta gọi Từ Khiêm huynh tới đón đó!"
"Huynh ấy đi ăn ở ngoài rồi!"
"Dưới bếp chính có nấu đồ ăn, sao ngươi không ăn một mình đi? Hay là đi ra ngoài cũng được! Ai thỉnh ngươi tới chỗ của ta?"
Hôm nay cô ả lại lần nữa không tranh cãi với ta, mà trưng ra một bản mặt ngây thơ, nói bằng giọng điệu dịu dàng hết sức giả tạo, làm Cẩn Y cũng suýt thì nôn.
"Ta định ra ngoài, thì nghe mấy nô tỳ kia nói hôm nay Lưu Tiểu thư nấu cơm mang tới cho phụ thân, chắc chắn là nấu rất là nhiều, mà ta, thì ăn ít lắm!"
"Thẩm Quân Nhu! Ngươi mà ăn ít, sống thành thật chút đi!"
"Rất ít mà, ngươi xem, ngươi chưa về ta không dám ăn trước món nào luôn á! Đây, còn nguyên cả nè!"
Nói với con nhỏ này chỉ tổ mất thời gian, ta thở dài, thôi thì mời cô nàng một bữa vậy, xem như hòa vốn. Trước khi ngồi ta cũng nói Cẩn Y ra gọi Cận An vào ăn cơm, bình thường ba chúng ta ngồi một bàn vừa đủ rộng, hôm nay xui xẻo chật thêm một miệng.
"Ngươi cho bọn họ ăn cùng hả?"
"Ăn nhanh rồi biến đi! Lắm chuyện vớ vẩn!"
"Tính ra thì ngươi cũng tốt quá, ta tưởng mỗi ngày ngươi phải đánh đập hành hạ bọn họ dữ lắm!"
Cẩn Y và Cận An không hẹn đồng loạt che miệng ho.
"Xin lỗi Tiểu thư, cổ họng nô tỳ khô quá!"
"Xin lỗi Tiểu thư, nô tài đang bị đau họng!"
Ta bỏ đũa xuống, gằn từng chữ: "Ngươi... đã... no... chưa?"
"Chưa, chưa, chưa! Ta ăn, ta ăn, ta không nói nữa!"
"Ở đây mà ăn cho hết đi, đừng có theo ta!"
Không nuốt cơm trôi được, ta bỏ vào phòng nằm. Nếu cô ta không phải con của Thẩm bá phụ thử xem, ta đã sớm gọi người tới, lôi ra khỏi sân đánh cho một trận rồi, đồ không biết liêm sĩ!
"Nóng tính vậy, nhưng tay nghề Tiểu thư nhà các ngươi cũng được ha!"
"Được gì mà được, Tiểu thư nhà ta làm cái gì cũng giỏi, không phải như ngươi!"
"Ta làm sao, ta thấy các ngươi bị hành hạ nhiều nên ngáo hết rồi!"
"Ngáo cái đầu nhà ngươi, ngươi mới là kẻ ngáo!"
"Thôi, không cãi với ngươi nữa, này, còn ngươi là cận vệ à? Ngươi tên gì? Có muốn đổi sang chỗ ta không? Bảo đảm lương cao, làm việc thoải mái hơn nhiều!"
"Nô tài không dám."
"Bộ bị cô ta bắt nạt nhiều lắm hả?"
Ta hét vọng ra ngoài: "Ồn ào quá, im lặng hết đi! Thẩm Quân Nhu, ngươi chờ đó, ta sẽ mách bá phụ ngươi tới làm phiền ta!"
"Ta ăn đây!"
"Tẫn Linh, việc con giúp Dương Tướng quân tới đâu rồi!"
Ta khựng lại, bỏ cái giỏ xuống sàn: "Con..."
"Lưu Tiểu thư làm rất tốt, chỉ là thuộc hạ của ta kém cỏi, nên ta để Lưu Tiểu thư thư thả vài hôm rồi lại đến chỉ dẫn!"
Tiếng đi trước, người đi sau, Dương Kỳ đột nhiên xuất hiện. Đang trong giờ nghỉ, hắn đến đây có việc gấp gáp gì, phụ thân ta còn chưa kịp ăn một miếng đã cho ta về. Ta xách cái giỏ đi ngang qua, chào hắn một cái, rồi ra cửa, thị vệ liền khép cửa lại.
"Có phải mình chưa nói không nhận việc này nữa, nên hắn nghĩ mình sẽ quay lại chỗ đó tiếp tục nghe lời?"
"Tiểu thư, mau về ăn trưa thôi!". Cẩn Y thấy ta ra ngoài, đón lấy cái giỏ.
"Ngươi đi trước đi, ta còn chờ phụ thân ở đây, lát nữa về sau!"
"Vâng, Tiểu thư! Vậy nô tỳ đi chuẩn bị cơm cho người!"
Cẩn Y nhảy chân sáo đi về tiểu viện, ta tản bộ một mình, đi tới hai hàng cây, tiện dưới cây táo có một bộ bàn ghế, còn không biết khi nào thì Dương Kỳ và phụ thân nói chuyện xong, ta ngồi xuống đó đợi.
Nhìn lên cây táo quả sai lúc lỉu, ta muốn mang về mấy quả, định ngày mai sẽ làm mứt táo, gửi cho Thẩm huynh muội, sẵn tiện khiến Quân Nhu được Thẩm bá phụ nhắc nhở chơi.
"Hái được không nhỉ? Hay là ngày mai đi, sẽ tươi hơn!"
"Sao phải đợi ngày mai?"
Ta quay đầu lại, Dương Kỳ đứng phía sau cây táo tự lúc nào, ta đứng dậy nắm chắc cơ hội trong tay. Cuối cùng cũng chờ được ngươi!
"Dương Tướng quân, có thể nói chuyện không?"
"Được, Lưu cô nương nói đi!"
"Về chuyện ngọc Hoành Điền, xin lỗi, ta không muốn làm nữa!"
Thay vì cảm thấy tức giận, Dương Kỳ chỉ ngồi xuống ghế, dáng vẻ không đổi, hai bàn tay để yên đến đáng sợ trên đầu gối.
"Vì Lưu cô nương sợ chạm vào độc?"
Hắn không có thói quen suy nghĩ rồi nói, nên toàn hỏi những câu rất chi là vô nghĩa, độc mà không sợ, vậy ngươi sợ cái gì, hơn nữa... Ta không kiềm chế nổi, hỏi thẳng mặt hắn.
"Dương Tướng quân cũng đã có thuốc giải, chỉ cần điều chế thật nhiều rồi phân phát cho mọi người là được, không phải sao?"
Hồi lâu không thấy hắn trả lời, ta thiếu kiên nhẫn định bỏ đi, dù sao ta cũng đã nói xong, ngươi không nghe thấy thì mặc kệ.
Lúc đó Dương Kỳ chớp mắt, nhìn ta, rồi nói chậm rãi từng câu.
"Lưu cô nương, cách này cũng nằm trong dự liệu của chúng ta, nhưng kế này dễ đánh rắn động cỏ, cho nên mới có phương án thứ hai này,
Quan trọng hơn, là xe thuốc giải vẫn chưa chuyển tới kịp, số lượng có sẵn còn rất ít, không đủ dùng cho tất cả,
Mà việc giúp chúng ta trong phương án phân biệt ngọc này, người đáng tin nhất chỉ có Lưu cô nương, bao nhiêu đó đã đủ chưa?"
Lắng nghe kĩ từng lời Dương Kỳ, xem ra ta không thể từ chối vụ thương lượng này được.
Ta ngồi xuống, nghiêm túc nghĩ về những gì hắn nói, cùng với mấy khúc mắc, hỏi một thể.
"Dương Tướng quân, độc này đã từng phát tác ở nơi khác rồi đúng không? Sau đó mới tìm ra được thuốc giải."
Khuôn mặt Dương Kỳ lúc nào cũng căng thẳng từ sau khi cân nhắc nói cho ta nỗi khó khăn hiện tại của hắn, nhưng không bỏ được bộ dạng lúc nào cũng nghiêm trọng.
"Độc này đã xuất hiện tại Lan Châu từ hai tháng trước, Khúc Tướng quân đang ở đó giải quyết, nếu sớm nhất thì một tháng nữa thuốc mới kịp tới, đợi tới lúc đó e là độc đã lan ra toàn bộ Trấn Cảnh Đôn và những vùng lân cận..."
"Khúc Phong? Thanh Phi cũng...". Nghe tới tên hai người quen cũ, ta ngạc nhiên vô cùng.
"Thanh Phi cô nương đã tới đó."
Trời đất, Quách Thanh Phi, không ngờ tới, nàng ta trèo lên tới chức Tướng quân Phu nhân từ hồi nào mà nhanh vậy, tên Khúc Phong mặt lạnh kia thật sự coi trọng mối quan hệ này, còn cho nàng ta đi theo tới tận nơi làm nhiệm vụ.
Thời thế đổi thay nhanh quá!
"Lưu cô nương, ta có việc phải rời đi rồi, ngày mai nhớ phải đến!"
"Ta... được!"
Dương Kỳ vội vàng rời đi, ta cũng quay về viện, mải nghĩ về Thanh Phi và Khúc Phong, tự khi không buồn cười chẳng biết giấu đi đâu cho hết.
Từ xa, cũng đã thấy Cẩn Y ra trước cửa viện đón ta, ta chưa bước vào, thì nàng bồn chồn nói.
"Tiểu thư người quay lại rồi!
Tiểu thư, có Thẩm cô nương tới, nói là muốn dùng bữa với người, nô tỳ không mời Thẩm cô nương đi được!"
"Quân Nhu? Tới làm gì cơ? Để ta vào xem!"
Vừa qua bậc cửa đã thấy Quân Nhu ngồi chéo chân gác lên ghế, còn đem theo bát đũa, nhưng chưa động vào món nào, chỉ ngồi đó nhìn.
"Ngươi tới đây làm gì nữa?"
"Về rồi à, đi đưa cơm gì mà lâu vậy, ở lại dây dưa với ai hả?"
Con nhỏ láo toét này làm ta tức chết đi được.
"Ngươi còn không về viện của mình, ta gọi Từ Khiêm huynh tới đón đó!"
"Huynh ấy đi ăn ở ngoài rồi!"
"Dưới bếp chính có nấu đồ ăn, sao ngươi không ăn một mình đi? Hay là đi ra ngoài cũng được! Ai thỉnh ngươi tới chỗ của ta?"
Hôm nay cô ả lại lần nữa không tranh cãi với ta, mà trưng ra một bản mặt ngây thơ, nói bằng giọng điệu dịu dàng hết sức giả tạo, làm Cẩn Y cũng suýt thì nôn.
"Ta định ra ngoài, thì nghe mấy nô tỳ kia nói hôm nay Lưu Tiểu thư nấu cơm mang tới cho phụ thân, chắc chắn là nấu rất là nhiều, mà ta, thì ăn ít lắm!"
"Thẩm Quân Nhu! Ngươi mà ăn ít, sống thành thật chút đi!"
"Rất ít mà, ngươi xem, ngươi chưa về ta không dám ăn trước món nào luôn á! Đây, còn nguyên cả nè!"
Nói với con nhỏ này chỉ tổ mất thời gian, ta thở dài, thôi thì mời cô nàng một bữa vậy, xem như hòa vốn. Trước khi ngồi ta cũng nói Cẩn Y ra gọi Cận An vào ăn cơm, bình thường ba chúng ta ngồi một bàn vừa đủ rộng, hôm nay xui xẻo chật thêm một miệng.
"Ngươi cho bọn họ ăn cùng hả?"
"Ăn nhanh rồi biến đi! Lắm chuyện vớ vẩn!"
"Tính ra thì ngươi cũng tốt quá, ta tưởng mỗi ngày ngươi phải đánh đập hành hạ bọn họ dữ lắm!"
Cẩn Y và Cận An không hẹn đồng loạt che miệng ho.
"Xin lỗi Tiểu thư, cổ họng nô tỳ khô quá!"
"Xin lỗi Tiểu thư, nô tài đang bị đau họng!"
Ta bỏ đũa xuống, gằn từng chữ: "Ngươi... đã... no... chưa?"
"Chưa, chưa, chưa! Ta ăn, ta ăn, ta không nói nữa!"
"Ở đây mà ăn cho hết đi, đừng có theo ta!"
Không nuốt cơm trôi được, ta bỏ vào phòng nằm. Nếu cô ta không phải con của Thẩm bá phụ thử xem, ta đã sớm gọi người tới, lôi ra khỏi sân đánh cho một trận rồi, đồ không biết liêm sĩ!
"Nóng tính vậy, nhưng tay nghề Tiểu thư nhà các ngươi cũng được ha!"
"Được gì mà được, Tiểu thư nhà ta làm cái gì cũng giỏi, không phải như ngươi!"
"Ta làm sao, ta thấy các ngươi bị hành hạ nhiều nên ngáo hết rồi!"
"Ngáo cái đầu nhà ngươi, ngươi mới là kẻ ngáo!"
"Thôi, không cãi với ngươi nữa, này, còn ngươi là cận vệ à? Ngươi tên gì? Có muốn đổi sang chỗ ta không? Bảo đảm lương cao, làm việc thoải mái hơn nhiều!"
"Nô tài không dám."
"Bộ bị cô ta bắt nạt nhiều lắm hả?"
Ta hét vọng ra ngoài: "Ồn ào quá, im lặng hết đi! Thẩm Quân Nhu, ngươi chờ đó, ta sẽ mách bá phụ ngươi tới làm phiền ta!"
"Ta ăn đây!"