Cận An rời đi tròn một tháng ròng, ta cũng bắt đầu quen với cường độ học tập mà mình tự lập ra, dần dần thích nghi. Phần luyện tập kim châm sư tỷ cũng công nhận ta có nhiều tiến bộ.
Mà mỗi bữa cơm hằng ngày càng được Cẩn Y chăm lo chu đáo, không món gì nàng không nấu cho ta thử. Cách mỗi tuần là lại bắt ta kiểm tra cân nặng một lần, khiến ta lại thấy nàng đang cố tình vỗ béo mình.
"Tiểu thư, tháng này đứng cân lại rồi! Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ cố gắng tháng sau giúp người lên nửa cân ạ!"
"Gầy chút... cũng tốt."
Ta chép miệng, cảm thấy người mình bây giờ đúng là nhẹ hơn thật, so với trước sụt mất hẳn hai cân rưỡi mà.
"Không được ạ, nô tỳ thấy người quá gầy!
Nếu Tiểu thư có thời gian thì tốt hơn rồi, luyện võ cũng là một cách hay để rèn luyện thân thể đó Tiểu thư!"
"Ta... võ... không được đâu.". Ta lắc đầu.
Xương cốt ta quá mềm để học đánh đấm, độ tuổi càng không thích hợp, tập vung vài đường dao thôi đã là dữ dội lắm rồi.
"Vậy Tiểu thư ăn uống nhiều một chút, đừng để thân thể yếu ớt, khiến nỗ lực của nô tỳ công cốc mất!"
Ta ngậm miệng, gật gật đầu như chim gõ kiến, nàng lại lải nhải nữa.
Thật phiền!
Thời gian gần đây ta không đi đâu cả, chỉ xoay quanh y quán và thư phòng, và chờ đợi tin tức của Cận An.
Đôi lúc cuối tuần Lạc Lạc sang chơi, thấy ta chăm chú xem sách, con bé để ý, cũng mang giấy theo, xin phép ngồi một bên góc bàn chun mũi viết chữ.
Vì con bé bảng chữ cái còn chưa thuộc hết nên ta cũng không kiêng dè giấu giếm gì, yên tâm đọc sách của tổ phụ, Thanh Tề không bị Lạc Lạc làm phiền rất hài lòng.
Nhắc tới Thanh Tề mới lại phải kể.
Cuối tháng rồi chính là lễ đính hôn của nàng và Cố Bằng, trong phủ Viễn Huân là một lượng lớn khách đến chúc mừng, cả trăm người phân nửa đều là họ hàng Khương gia từ xa đến.
Không giống nhà ta chút nào!
Ở kinh thành, họ hàng Lưu gia không được mấy người, ta chỉ có một tiểu cô đã gả đi xa. Vào những dịp lễ, Tết, trên bàn tiệc hầu hết đều là bằng hữu của phụ thân và mẫu thân, thỉnh thoảng là của ca ca. Nói chung, cùng nhà Thanh Tiêm Thanh Tề thì khác biệt khá là lớn.
Ta tặng cho Thanh Tề một bộ trang sức đặt làm hơi vội theo kiểu dáng mà ta tự mày mò vẽ, trầy trật mất mấy đêm liền mới ưng ý, chắc chắn không có cái thứ hai, may mà khi thấy nó Thanh Tề cũng thích.
Thanh Tề hôm đó mặc một bộ y phục màu đỏ tươi tắn, khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi, còn có Cố Bằng luôn dìu tay nàng mọi lúc. Đặc biệt còn hào phóng gửi cho ta một hồng bao dày cộp.
"Đây là phần của tiểu muội muội! Cầm đi, bao này là to nhất đó!"
"Cảm ơn Cố..."
"E... hèm..."
Ta định gọi một tiếng Cố huynh, nhưng Cố Bằng ỷ vào lễ đính hôn hôm nay muốn Thanh Tề tuyên cho mình danh phận. Thanh Tề che miệng cười khúc khích, gật đầu thì thầm.
"Muội gọi ta thế nào thì gọi huynh ấy thế nấy!"
Ta đứng mãi, nghĩ một lúc nhớ lại lời Cố Bằng từng dặn, cúi đầu đáp lại.
"Cảm ơn... Nhị ca!"
Hai người họ đều hài lòng như nhau.
Cũng qua bữa tiệc đính hôn, ta mới được biết mặt phụ mẫu của tỷ đệ bọn họ.
Mẫu thân Thanh Tề là người nghiêm nghị, mọi cử chỉ đều đúng mực tuyệt đối, luôn chủ động đi tới trò chuyện với những phu nhân nhà khác. Ta nghĩ trong nhà thì bề ngoài giống với bà nhất chính là Thanh Tiêm. Lúc ta đi theo sau nàng chào hỏi, bà thật ra cũng không quá xa cách, còn vỗ nhẹ tay ta hỏi thăm sức khỏe mẫu thân.
Phụ thân Thanh Tề cũng là một người nghiêm túc, nhưng ta chỉ chào qua ông ấy một tiếng thì đã trở về chỗ của nữ quyến với Thanh Tiêm, không tiện quan sát thêm.
Chỉ là ta cảm thấy... bọn họ có vẻ... ngầm khó tính một chút.
Kết thúc tiệc đính hôn, không kịp ăn cơm tối phụ mẫu Thanh Tề đã quay xe rời đi ngay, hình như là còn việc quan trọng. Mà sư phụ và các tỷ tỷ cũng coi như quen thuộc cảnh này.
Thanh Tề đính hôn xong, nàng và Cố Bằng lại còn mấy lần thứ tự lễ nghi qua lại nữa mới chính thức đón dâu, nhưng vì công việc nên phỏng chừng có thể một năm nữa mới thu xếp hết.
Ta ngồi xem sính lễ cùng Thanh Tiêm bỗng thấy hơi chóng mặt.
Quá nhiều... quá mệt mỏi...
Nghĩ tới Thanh Phi sắp gửi thiệp mời ta liền thở dài, không biết muội ấy đã học hết các lễ nghi chưa nữa...
Thêm hai tháng nữa trôi qua, Cận An cuối cùng cũng quay lại, không phụ kỳ vọng của ta mà đem về được hai mươi hạt giống.
Cận An nói hắn đã mua chuộc được một người, mỗi hai tháng có thể gặp một lần để lấy hàng.
Ta nhìn đống hạt trên mảnh vải, tiến hành trồng thử hai chậu tưới bằng nước thông thường trước, dặn dò Cẩn Y trong lúc ta ở y quán thì chú ý nó, còn nói với nàng đây là hạt giống hoa khó kiếm.
Cẩn Y biết ta thích hoa, cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Ta vẫn chưa vội làm theo phương pháp của tổ phụ. Từ ngày biết Bách Kĩ nuôi trồng bằng máu người, ta cứ thấy...
Nó có gì đó...
Cực đoan!
...***...
Trong một gian phòng đơn giản của một khách điếm cũ kĩ, một cô nương ăn mặc lộng lẫy đẩy cánh cửa bên ngoài, bước vào cúi đầu cung kính hành lễ.
"Điện hạ, Xa Mã đã có tin tốt!"
"Ừ!"
Một nam thiếu niên tuổi đời rất trẻ, khoác trên mình một thân áo làm từ lông cáo dày, ngồi dưới ghế thấp và soi mắt mình qua một lưỡi kiếm bóng loáng nói.
Cô nương xinh đẹp nhìn cái tách đã nguội trên bàn, lại lên tiếng: "Điện hạ, thuốc của lần này... ngài chưa uống!"
"Ừ!"
Nam thiếu niên bình tĩnh nhìn lưỡi kiếm, cô nương kia thì có phần vội vã.
"Điện hạ, sao đêm đó chúng ta không trực tiếp lấy số sách đó đi ạ?"
Thanh kiếm hạ xuống chiếc hộp gỗ, nam thiếu niên kế tiếp cầm một thanh đoản đao ngắm nghía, tay vuốt ve một vòng xem nó như một con thú cưng, thanh âm trong trẻo cất lên.
"Hai người họ bỏ cuộc, cũng đưa đến cho con gái rồi?"
"Vâng thưa Điện hạ!"
"Vậy cứ chờ thêm thôi!"
"Điện hạ!"
"Chúng ta không vội, ngươi nhớ chứ?"
"Vâng..."
"Hôm nay chuyển chỗ đi!"
"Vâng... thưa Điện hạ!"
...***...
Mỗi chậu trồng Bách Kĩ ta cho vào bốn hạt, đã ba tuần trôi qua cũng không có một cái mầm nào mọc, ta bắt đầu nôn nóng sợ chúng chết, sáng tối đều ra xem.
Tới tận hai tháng nữa, mất thêm sáu mươi mốt ngày, một cái lá xanh nhỏ xíu bắt đầu hiện rõ, khỏi nói cũng biết ta vui đến cỡ nào. Bữa tối đó ta ăn cơm rất ngon miệng, làm Cẩn Y cũng mừng theo.
Tổng cộng ta mất tới năm tháng để chờ Bách Kĩ mọc mầm, còn một người cũng mất năm tháng rưỡi để thực hiện nhiệm vụ.
Đúng vậy, hắn...
Tên chết bầm kia... quay lại rồi!
Đó là khi ta cùng sư phụ và Thanh Tiêm vừa trở về phủ sau một ngày dài, Thanh Tề đã được Cố Bằng đón đi chơi.
Ta xem cái mầm xong thì tới thư phòng chuẩn bị ngồi xuống đọc sách, Cẩn Y bên ngoài tự nhiên bay vào không kịp báo trước gì.
"Tiểu thư, Khương Tướng quân về nhà rồi ạ!"
Ta ngẩng đầu.
À... suýt nữa thì đã quên mất một mối thù!
"Ngươi nấu nhiều canh lắm đúng không? Múc một bát ra cho ta!"
"Tiểu thư muốn ăn ngay ạ?"
"Không, là cho hắn!"
Ta mở hộc tủ, lấy ra một gói nhỏ, giơ giơ. Cẩn Y liền xanh mặt khuyên can.
"Tiểu thư... hay người... gác lại vụ hạ độc này đi ạ... Khương Tướng quân, hiện không ổn lắm ạ!"
Mà mỗi bữa cơm hằng ngày càng được Cẩn Y chăm lo chu đáo, không món gì nàng không nấu cho ta thử. Cách mỗi tuần là lại bắt ta kiểm tra cân nặng một lần, khiến ta lại thấy nàng đang cố tình vỗ béo mình.
"Tiểu thư, tháng này đứng cân lại rồi! Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ cố gắng tháng sau giúp người lên nửa cân ạ!"
"Gầy chút... cũng tốt."
Ta chép miệng, cảm thấy người mình bây giờ đúng là nhẹ hơn thật, so với trước sụt mất hẳn hai cân rưỡi mà.
"Không được ạ, nô tỳ thấy người quá gầy!
Nếu Tiểu thư có thời gian thì tốt hơn rồi, luyện võ cũng là một cách hay để rèn luyện thân thể đó Tiểu thư!"
"Ta... võ... không được đâu.". Ta lắc đầu.
Xương cốt ta quá mềm để học đánh đấm, độ tuổi càng không thích hợp, tập vung vài đường dao thôi đã là dữ dội lắm rồi.
"Vậy Tiểu thư ăn uống nhiều một chút, đừng để thân thể yếu ớt, khiến nỗ lực của nô tỳ công cốc mất!"
Ta ngậm miệng, gật gật đầu như chim gõ kiến, nàng lại lải nhải nữa.
Thật phiền!
Thời gian gần đây ta không đi đâu cả, chỉ xoay quanh y quán và thư phòng, và chờ đợi tin tức của Cận An.
Đôi lúc cuối tuần Lạc Lạc sang chơi, thấy ta chăm chú xem sách, con bé để ý, cũng mang giấy theo, xin phép ngồi một bên góc bàn chun mũi viết chữ.
Vì con bé bảng chữ cái còn chưa thuộc hết nên ta cũng không kiêng dè giấu giếm gì, yên tâm đọc sách của tổ phụ, Thanh Tề không bị Lạc Lạc làm phiền rất hài lòng.
Nhắc tới Thanh Tề mới lại phải kể.
Cuối tháng rồi chính là lễ đính hôn của nàng và Cố Bằng, trong phủ Viễn Huân là một lượng lớn khách đến chúc mừng, cả trăm người phân nửa đều là họ hàng Khương gia từ xa đến.
Không giống nhà ta chút nào!
Ở kinh thành, họ hàng Lưu gia không được mấy người, ta chỉ có một tiểu cô đã gả đi xa. Vào những dịp lễ, Tết, trên bàn tiệc hầu hết đều là bằng hữu của phụ thân và mẫu thân, thỉnh thoảng là của ca ca. Nói chung, cùng nhà Thanh Tiêm Thanh Tề thì khác biệt khá là lớn.
Ta tặng cho Thanh Tề một bộ trang sức đặt làm hơi vội theo kiểu dáng mà ta tự mày mò vẽ, trầy trật mất mấy đêm liền mới ưng ý, chắc chắn không có cái thứ hai, may mà khi thấy nó Thanh Tề cũng thích.
Thanh Tề hôm đó mặc một bộ y phục màu đỏ tươi tắn, khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi, còn có Cố Bằng luôn dìu tay nàng mọi lúc. Đặc biệt còn hào phóng gửi cho ta một hồng bao dày cộp.
"Đây là phần của tiểu muội muội! Cầm đi, bao này là to nhất đó!"
"Cảm ơn Cố..."
"E... hèm..."
Ta định gọi một tiếng Cố huynh, nhưng Cố Bằng ỷ vào lễ đính hôn hôm nay muốn Thanh Tề tuyên cho mình danh phận. Thanh Tề che miệng cười khúc khích, gật đầu thì thầm.
"Muội gọi ta thế nào thì gọi huynh ấy thế nấy!"
Ta đứng mãi, nghĩ một lúc nhớ lại lời Cố Bằng từng dặn, cúi đầu đáp lại.
"Cảm ơn... Nhị ca!"
Hai người họ đều hài lòng như nhau.
Cũng qua bữa tiệc đính hôn, ta mới được biết mặt phụ mẫu của tỷ đệ bọn họ.
Mẫu thân Thanh Tề là người nghiêm nghị, mọi cử chỉ đều đúng mực tuyệt đối, luôn chủ động đi tới trò chuyện với những phu nhân nhà khác. Ta nghĩ trong nhà thì bề ngoài giống với bà nhất chính là Thanh Tiêm. Lúc ta đi theo sau nàng chào hỏi, bà thật ra cũng không quá xa cách, còn vỗ nhẹ tay ta hỏi thăm sức khỏe mẫu thân.
Phụ thân Thanh Tề cũng là một người nghiêm túc, nhưng ta chỉ chào qua ông ấy một tiếng thì đã trở về chỗ của nữ quyến với Thanh Tiêm, không tiện quan sát thêm.
Chỉ là ta cảm thấy... bọn họ có vẻ... ngầm khó tính một chút.
Kết thúc tiệc đính hôn, không kịp ăn cơm tối phụ mẫu Thanh Tề đã quay xe rời đi ngay, hình như là còn việc quan trọng. Mà sư phụ và các tỷ tỷ cũng coi như quen thuộc cảnh này.
Thanh Tề đính hôn xong, nàng và Cố Bằng lại còn mấy lần thứ tự lễ nghi qua lại nữa mới chính thức đón dâu, nhưng vì công việc nên phỏng chừng có thể một năm nữa mới thu xếp hết.
Ta ngồi xem sính lễ cùng Thanh Tiêm bỗng thấy hơi chóng mặt.
Quá nhiều... quá mệt mỏi...
Nghĩ tới Thanh Phi sắp gửi thiệp mời ta liền thở dài, không biết muội ấy đã học hết các lễ nghi chưa nữa...
Thêm hai tháng nữa trôi qua, Cận An cuối cùng cũng quay lại, không phụ kỳ vọng của ta mà đem về được hai mươi hạt giống.
Cận An nói hắn đã mua chuộc được một người, mỗi hai tháng có thể gặp một lần để lấy hàng.
Ta nhìn đống hạt trên mảnh vải, tiến hành trồng thử hai chậu tưới bằng nước thông thường trước, dặn dò Cẩn Y trong lúc ta ở y quán thì chú ý nó, còn nói với nàng đây là hạt giống hoa khó kiếm.
Cẩn Y biết ta thích hoa, cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Ta vẫn chưa vội làm theo phương pháp của tổ phụ. Từ ngày biết Bách Kĩ nuôi trồng bằng máu người, ta cứ thấy...
Nó có gì đó...
Cực đoan!
...***...
Trong một gian phòng đơn giản của một khách điếm cũ kĩ, một cô nương ăn mặc lộng lẫy đẩy cánh cửa bên ngoài, bước vào cúi đầu cung kính hành lễ.
"Điện hạ, Xa Mã đã có tin tốt!"
"Ừ!"
Một nam thiếu niên tuổi đời rất trẻ, khoác trên mình một thân áo làm từ lông cáo dày, ngồi dưới ghế thấp và soi mắt mình qua một lưỡi kiếm bóng loáng nói.
Cô nương xinh đẹp nhìn cái tách đã nguội trên bàn, lại lên tiếng: "Điện hạ, thuốc của lần này... ngài chưa uống!"
"Ừ!"
Nam thiếu niên bình tĩnh nhìn lưỡi kiếm, cô nương kia thì có phần vội vã.
"Điện hạ, sao đêm đó chúng ta không trực tiếp lấy số sách đó đi ạ?"
Thanh kiếm hạ xuống chiếc hộp gỗ, nam thiếu niên kế tiếp cầm một thanh đoản đao ngắm nghía, tay vuốt ve một vòng xem nó như một con thú cưng, thanh âm trong trẻo cất lên.
"Hai người họ bỏ cuộc, cũng đưa đến cho con gái rồi?"
"Vâng thưa Điện hạ!"
"Vậy cứ chờ thêm thôi!"
"Điện hạ!"
"Chúng ta không vội, ngươi nhớ chứ?"
"Vâng..."
"Hôm nay chuyển chỗ đi!"
"Vâng... thưa Điện hạ!"
...***...
Mỗi chậu trồng Bách Kĩ ta cho vào bốn hạt, đã ba tuần trôi qua cũng không có một cái mầm nào mọc, ta bắt đầu nôn nóng sợ chúng chết, sáng tối đều ra xem.
Tới tận hai tháng nữa, mất thêm sáu mươi mốt ngày, một cái lá xanh nhỏ xíu bắt đầu hiện rõ, khỏi nói cũng biết ta vui đến cỡ nào. Bữa tối đó ta ăn cơm rất ngon miệng, làm Cẩn Y cũng mừng theo.
Tổng cộng ta mất tới năm tháng để chờ Bách Kĩ mọc mầm, còn một người cũng mất năm tháng rưỡi để thực hiện nhiệm vụ.
Đúng vậy, hắn...
Tên chết bầm kia... quay lại rồi!
Đó là khi ta cùng sư phụ và Thanh Tiêm vừa trở về phủ sau một ngày dài, Thanh Tề đã được Cố Bằng đón đi chơi.
Ta xem cái mầm xong thì tới thư phòng chuẩn bị ngồi xuống đọc sách, Cẩn Y bên ngoài tự nhiên bay vào không kịp báo trước gì.
"Tiểu thư, Khương Tướng quân về nhà rồi ạ!"
Ta ngẩng đầu.
À... suýt nữa thì đã quên mất một mối thù!
"Ngươi nấu nhiều canh lắm đúng không? Múc một bát ra cho ta!"
"Tiểu thư muốn ăn ngay ạ?"
"Không, là cho hắn!"
Ta mở hộc tủ, lấy ra một gói nhỏ, giơ giơ. Cẩn Y liền xanh mặt khuyên can.
"Tiểu thư... hay người... gác lại vụ hạ độc này đi ạ... Khương Tướng quân, hiện không ổn lắm ạ!"