Khách điếm, lầu thứ ba
"Ngươi thấy vẻ mặt hắn ta thế nào? Có nổi điên lên không?"
Thẩm Quân Nhu đã ăn hết hộp bánh, bây giờ đang ngồi vui vẻ cắn hạt dưa, mi mắt cũng sắp khỏi, chỉ còn sưng một ít, vừa bôi lên một lớp thuốc bóng nhẫy.
Ta lắc đầu: "Không có tới đó xem."
Ánh mắt Quân Nhu lộ rõ ràng hơi tiếc, nhưng ngay sau đó đồng ý với ta.
"Ừa, cũng đúng, chỗ đó cũng hơi nguy hiểm!"
"Còn nguy hiểm gì nữa, ngươi chỉ dùng nước giếng tạt ướt đồ thôi mà! Quá nhẹ!"
Thẩm Quân Nhu lắc lắc, suỵt một cái, đặt cái vỏ hạt dưa cuối cùng xuống, bốc thêm một nắm mới vừa đủ trong lòng bàn tay cười cười.
"Ta có tặng kèm theo vài cái tổ ong nữa, cũng lớn lắm!"
"Ngươi còn bỏ... tổ ong?!!"
"Dĩ nhiên, ban đầu ta vốn định tìm ít nhộng ong, bỏ vào mép cổ áo và đai lưng hù dọa hắn thôi, nhưng trong chợ không có bán, ta bất đắc dĩ lắm mới dùng cả tổ thay thế, nước giếng thì ta muốn đổ vào giày cho hắn phải đi chân không cơ, phút cuối lại thay đổi chút xíu!"
“Thay đổi... chút xíu?”
“Ừa, đống giày của hắn ta bỏ vào mỗi chiếc một con rết nhỏ thôi đó mà!”
"..."
Ta rốt cuộc đã hiểu cảm giác của Vu Tử Ưu đau đến cỡ nào rồi, y phục không những đã bị ướt mà trong tủ còn có một bầy sát thủ siêu nhí với số lượng đông đúc đang chờ hắn, chỗ để giày cũng không thoát.
Nghĩ qua thôi toàn thân cũng đã nổi cơn ớn lạnh!
“Ngươi không sợ hắn tra ra sao? Không bỏ quên gì ở hiện trường chứ?”
Quân Nhu nghe ta nói, lật đật nhìn trên dưới một lượt, đưa tay sờ sờ hai bên tai, khuôn mặt bối rối làm ta cũng lúng túng theo, phát hiện hôm nay nàng không đeo hoa tai.
“Ngươi làm rơi... hoa tai rồi hả? Sao lại bất cẩn đến vậy chứ? Là kiểu nào, ta quay về tìm cách lấy…”
Thấy ta lo lắng, Quân Nhu khịt mũi, bật cười ha ha đáp: “Ta không có đeo, chỉ đùa ngươi thôi!”
“…”
Cứ tưởng là bị rơi đồ thật, làm ta lo quá chừng, con nhỏ tính tình láo toét không chịu đổi này!
Bỏ qua chuyện của Vu Tử Ưu, ta thuận miệng nói về biểu muội mới đến của hắn, về chuyện ta suýt bị mất cái áo choàng vào hôm qua, cách bọn họ bao che cho ả. Trúng ngay chỗ ngứa, Thẩm Quân Nhu đề nghị ta cùng thương lượng cho phi vụ kế tiếp.
“Sao hả? Có cần ta tặng cho cặp biểu huynh biểu muội đó một trận nhớ đời không? Triển ngay tối nay nào!”
Ta thở dài, nàng đòi trả thù làm gì chứ, dù Quân Nhu có võ công không tồi, đột nhập tới chỗ của Vu Tử Ưu không khó, huống hồ là bước chân vào một tiểu viện chỉ toàn nữ tử, ban đêm còn còn sáng hơn ban ngày của Vu Kiều Thương. Nhưng biệt viện nhà người ta chưa từng có ăn trộm nào lẻn vào, e là sau sự việc hôm qua Vu Tử Ưu sẽ bố trí thị vệ canh phòng cẩn thận hơn nữa.
“Ngươi ngưng làm mấy cái trò ném đá giấu mình trong bóng tối đi, không sợ bị phát hiện ra à?”
“Phát hiện sao được, trừ khi... ngươi nói cho hắn biết thôi!”
“Ta không thèm nói, nhưng... nhỡ hắn cho người theo dõi ta, đến tận đây thì ngươi bại lộ đấy!”
Quân Nhu nghênh mặt hướng mắt xuống lầu dưới, trỏ xuống nơi Cẩn Y và Cận An đang ngồi.
“Hai người bên dưới của ngươi không lẽ không phát hiện có kẻ theo đuôi sao, hơn nữa, ta cài sẵn người từ đầu con phố, chỉ cần có động tĩnh sẽ tới đây báo cáo ngay!”
“Vậy ngươi cũng làm được?”
“Được hết đấy!”
Ngồi nói chuyện có mấy câu mà chớp mắt đã tới bữa trưa, ta ở lại ăn cơm luôn, nhưng do đầu bếp ở đây nấu dở òm nên Quân Nhu đã gọi đồ ăn ngoài về. Ông chủ khách điếm cũng không có ý kiến vì Quân Nhu đã bao trọn một lầu, thanh toán trước đầy đủ ngân lượng, còn dư ra một ít nữa.
Ăn bữa trưa xong không lâu, Quân Nhu nổi ý muốn vào chợ đi dạo, rủ rê ta đi theo, còn vỗ túi hào phóng nói ta thoải mái chọn lựa, hôm nay nàng sẽ thanh toán hết.
Quận Đông Tử đây là địa bàn của Vu Tử Ưu, nên mỗi khi Quân Nhu ra ngoài đều phải che mặt đi, vẫn là dùng cái nón vành tre rũ vải như hôm trước, nàng còn đổi sang trang phục màu tối để bớt gây chú ý.
Ta và Quân Nhu bước vào một hàng vải, rất rộng và đông khách, chủ tiệm đứng bên ngoài niềm nở cười tươi rói, dẻo miệng mời gọi khách qua đường tự nhiên vào xem hàng.
Cùng lúc đó khi chúng ta bước vào, một kiện y phục mới may xong được mang ra ngoài để trưng bày, kiểu dáng này ta chưa từng nhìn thấy, xung quanh không chỉ mình ta mà cả chục cô nương trong hàng vải đều xúm tụm lại xem bộ y phục đó.
Chỉ là chưa được một khắc, đám đông đã tản ra như cũ. Nguyên nhân là do giá cả đắt đỏ, bộ y phục này không ngờ có giá cả ngàn lượng bạc, nên mấy vị cô nương ai nấy đều xuýt xoa chê đắt rồi bỏ đi xem những bộ khác.
Ta nhìn qua bộ y phục màu cam rực kia, chất liệu đúng là làm từ một loại lụa tốt, còn có một dải phi bạch choàng qua tay màu nhạt cùng với màu áo, có vẻ rất đáng để sở hữu một bộ như vậy trong tủ. Ta cảm thán.
"Ngàn lượng bạc cơ đấy!"
"Thích thì mua đi!". Thẩm Quân Nhu mạnh mồm.
Trong khi ta còn đang xem thì Quân Nhu đã ngoắc một người tới.
"Ta lấy bộ này!"
"Hai vị Tiểu thư đúng là đi trước thời thế, đây chính là bộ y phục mới ra mắt đấy ạ, nhưng đã có người đặt trước rồi, Tiểu thư có thể vào trong lấy số đo, bốn hôm nữa quay lại lấy ạ! Mời Tiểu thư đi bên này!"
Quân Nhu vẫy ta lại gần.
"Bộ này có chủ rồi, qua đây đặt may đi!"
Ta tiếc nuối, thì ra đây là y phục được đặt trước, ta còn nghĩ nó chỉ là hàng mẫu thôi chứ. Bước lại chỗ Quân Nhu, ta hỏi.
"Bộ y phục này là của ai đặt vậy?"
"Thưa Tiểu thư, bộ này là Triệu Tiểu thư ở biệt viện của Vu Thái thú đặt may, chiều nay chúng tôi sẽ giao hàng ạ! Ấy chết, lỡ mồm rồi!"
Hay ho rồi đây, y phục này làm ra cho Triệu Trúc Liên, nghe xong không còn tâm trạng xem đồ nữa, ta không muốn may một bộ đụng hàng với ả. Chẳng xem đồ nữa, ta bỏ đi ra ngoài, Thẩm Quân Nhu chạy ra theo, ngạc nhiên.
"Không may nữa hả?"
"Không."
"Vậy đợi ta một chút, bỏ quên vài thứ!"
Thẩm Quân Nhu nói hết câu thì vội vàng quay vào trong, sau đó trở ra ngay. Hai chúng ta đi xem vài hàng trang sức, mua được mấy món thì ta trở về biệt viện.
Tối đó, sau khi ta đi tắm và thay y phục, chuẩn bị đi ngủ sớm mong nhanh tới ngày về lại y quán, thì Cẩn Y vào phòng. Nàng nói Vu Tử Ưu muốn mời ta cùng ra ngoài ăn tối, dĩ nhiên không thể thiếu mấy người kia. Ta lại không thích gặp Triệu Trúc Liên nên cho Cẩn Y đi từ chối, bảo là ta đã ngủ rồi.
Sáng hôm sau, biệt viện lại có chuyện không nhỏ xảy ra.
Không biết Vu Tử Ưu đã sắp xếp thị vệ thế nào, mà lại để mấy tấm ngói trên chính nóc phòng ngủ của mình bị dỡ đi đến nỗi ánh nắng xuyên qua đánh thức. Hắn tức giận xông ra, ai ngờ mỗi cửa chính và cửa sổ đều có một thanh gỗ chặn từ bên ngoài. Suốt sáng sớm, Tử Ưu ở trong phòng kêu cứu với bộ dạng thảm hại cho tới khi sắp khan tiếng thì có một hạ nhân tưới cây đi ngang mới được giải thoát.
"Thẩm Tiểu thư có thật nhiều phương pháp lạ mắt!!!". Cẩn Y thì thầm, Cận An kiệm lời chỉ gật đầu xác nhận...
"Ngươi thấy vẻ mặt hắn ta thế nào? Có nổi điên lên không?"
Thẩm Quân Nhu đã ăn hết hộp bánh, bây giờ đang ngồi vui vẻ cắn hạt dưa, mi mắt cũng sắp khỏi, chỉ còn sưng một ít, vừa bôi lên một lớp thuốc bóng nhẫy.
Ta lắc đầu: "Không có tới đó xem."
Ánh mắt Quân Nhu lộ rõ ràng hơi tiếc, nhưng ngay sau đó đồng ý với ta.
"Ừa, cũng đúng, chỗ đó cũng hơi nguy hiểm!"
"Còn nguy hiểm gì nữa, ngươi chỉ dùng nước giếng tạt ướt đồ thôi mà! Quá nhẹ!"
Thẩm Quân Nhu lắc lắc, suỵt một cái, đặt cái vỏ hạt dưa cuối cùng xuống, bốc thêm một nắm mới vừa đủ trong lòng bàn tay cười cười.
"Ta có tặng kèm theo vài cái tổ ong nữa, cũng lớn lắm!"
"Ngươi còn bỏ... tổ ong?!!"
"Dĩ nhiên, ban đầu ta vốn định tìm ít nhộng ong, bỏ vào mép cổ áo và đai lưng hù dọa hắn thôi, nhưng trong chợ không có bán, ta bất đắc dĩ lắm mới dùng cả tổ thay thế, nước giếng thì ta muốn đổ vào giày cho hắn phải đi chân không cơ, phút cuối lại thay đổi chút xíu!"
“Thay đổi... chút xíu?”
“Ừa, đống giày của hắn ta bỏ vào mỗi chiếc một con rết nhỏ thôi đó mà!”
"..."
Ta rốt cuộc đã hiểu cảm giác của Vu Tử Ưu đau đến cỡ nào rồi, y phục không những đã bị ướt mà trong tủ còn có một bầy sát thủ siêu nhí với số lượng đông đúc đang chờ hắn, chỗ để giày cũng không thoát.
Nghĩ qua thôi toàn thân cũng đã nổi cơn ớn lạnh!
“Ngươi không sợ hắn tra ra sao? Không bỏ quên gì ở hiện trường chứ?”
Quân Nhu nghe ta nói, lật đật nhìn trên dưới một lượt, đưa tay sờ sờ hai bên tai, khuôn mặt bối rối làm ta cũng lúng túng theo, phát hiện hôm nay nàng không đeo hoa tai.
“Ngươi làm rơi... hoa tai rồi hả? Sao lại bất cẩn đến vậy chứ? Là kiểu nào, ta quay về tìm cách lấy…”
Thấy ta lo lắng, Quân Nhu khịt mũi, bật cười ha ha đáp: “Ta không có đeo, chỉ đùa ngươi thôi!”
“…”
Cứ tưởng là bị rơi đồ thật, làm ta lo quá chừng, con nhỏ tính tình láo toét không chịu đổi này!
Bỏ qua chuyện của Vu Tử Ưu, ta thuận miệng nói về biểu muội mới đến của hắn, về chuyện ta suýt bị mất cái áo choàng vào hôm qua, cách bọn họ bao che cho ả. Trúng ngay chỗ ngứa, Thẩm Quân Nhu đề nghị ta cùng thương lượng cho phi vụ kế tiếp.
“Sao hả? Có cần ta tặng cho cặp biểu huynh biểu muội đó một trận nhớ đời không? Triển ngay tối nay nào!”
Ta thở dài, nàng đòi trả thù làm gì chứ, dù Quân Nhu có võ công không tồi, đột nhập tới chỗ của Vu Tử Ưu không khó, huống hồ là bước chân vào một tiểu viện chỉ toàn nữ tử, ban đêm còn còn sáng hơn ban ngày của Vu Kiều Thương. Nhưng biệt viện nhà người ta chưa từng có ăn trộm nào lẻn vào, e là sau sự việc hôm qua Vu Tử Ưu sẽ bố trí thị vệ canh phòng cẩn thận hơn nữa.
“Ngươi ngưng làm mấy cái trò ném đá giấu mình trong bóng tối đi, không sợ bị phát hiện ra à?”
“Phát hiện sao được, trừ khi... ngươi nói cho hắn biết thôi!”
“Ta không thèm nói, nhưng... nhỡ hắn cho người theo dõi ta, đến tận đây thì ngươi bại lộ đấy!”
Quân Nhu nghênh mặt hướng mắt xuống lầu dưới, trỏ xuống nơi Cẩn Y và Cận An đang ngồi.
“Hai người bên dưới của ngươi không lẽ không phát hiện có kẻ theo đuôi sao, hơn nữa, ta cài sẵn người từ đầu con phố, chỉ cần có động tĩnh sẽ tới đây báo cáo ngay!”
“Vậy ngươi cũng làm được?”
“Được hết đấy!”
Ngồi nói chuyện có mấy câu mà chớp mắt đã tới bữa trưa, ta ở lại ăn cơm luôn, nhưng do đầu bếp ở đây nấu dở òm nên Quân Nhu đã gọi đồ ăn ngoài về. Ông chủ khách điếm cũng không có ý kiến vì Quân Nhu đã bao trọn một lầu, thanh toán trước đầy đủ ngân lượng, còn dư ra một ít nữa.
Ăn bữa trưa xong không lâu, Quân Nhu nổi ý muốn vào chợ đi dạo, rủ rê ta đi theo, còn vỗ túi hào phóng nói ta thoải mái chọn lựa, hôm nay nàng sẽ thanh toán hết.
Quận Đông Tử đây là địa bàn của Vu Tử Ưu, nên mỗi khi Quân Nhu ra ngoài đều phải che mặt đi, vẫn là dùng cái nón vành tre rũ vải như hôm trước, nàng còn đổi sang trang phục màu tối để bớt gây chú ý.
Ta và Quân Nhu bước vào một hàng vải, rất rộng và đông khách, chủ tiệm đứng bên ngoài niềm nở cười tươi rói, dẻo miệng mời gọi khách qua đường tự nhiên vào xem hàng.
Cùng lúc đó khi chúng ta bước vào, một kiện y phục mới may xong được mang ra ngoài để trưng bày, kiểu dáng này ta chưa từng nhìn thấy, xung quanh không chỉ mình ta mà cả chục cô nương trong hàng vải đều xúm tụm lại xem bộ y phục đó.
Chỉ là chưa được một khắc, đám đông đã tản ra như cũ. Nguyên nhân là do giá cả đắt đỏ, bộ y phục này không ngờ có giá cả ngàn lượng bạc, nên mấy vị cô nương ai nấy đều xuýt xoa chê đắt rồi bỏ đi xem những bộ khác.
Ta nhìn qua bộ y phục màu cam rực kia, chất liệu đúng là làm từ một loại lụa tốt, còn có một dải phi bạch choàng qua tay màu nhạt cùng với màu áo, có vẻ rất đáng để sở hữu một bộ như vậy trong tủ. Ta cảm thán.
"Ngàn lượng bạc cơ đấy!"
"Thích thì mua đi!". Thẩm Quân Nhu mạnh mồm.
Trong khi ta còn đang xem thì Quân Nhu đã ngoắc một người tới.
"Ta lấy bộ này!"
"Hai vị Tiểu thư đúng là đi trước thời thế, đây chính là bộ y phục mới ra mắt đấy ạ, nhưng đã có người đặt trước rồi, Tiểu thư có thể vào trong lấy số đo, bốn hôm nữa quay lại lấy ạ! Mời Tiểu thư đi bên này!"
Quân Nhu vẫy ta lại gần.
"Bộ này có chủ rồi, qua đây đặt may đi!"
Ta tiếc nuối, thì ra đây là y phục được đặt trước, ta còn nghĩ nó chỉ là hàng mẫu thôi chứ. Bước lại chỗ Quân Nhu, ta hỏi.
"Bộ y phục này là của ai đặt vậy?"
"Thưa Tiểu thư, bộ này là Triệu Tiểu thư ở biệt viện của Vu Thái thú đặt may, chiều nay chúng tôi sẽ giao hàng ạ! Ấy chết, lỡ mồm rồi!"
Hay ho rồi đây, y phục này làm ra cho Triệu Trúc Liên, nghe xong không còn tâm trạng xem đồ nữa, ta không muốn may một bộ đụng hàng với ả. Chẳng xem đồ nữa, ta bỏ đi ra ngoài, Thẩm Quân Nhu chạy ra theo, ngạc nhiên.
"Không may nữa hả?"
"Không."
"Vậy đợi ta một chút, bỏ quên vài thứ!"
Thẩm Quân Nhu nói hết câu thì vội vàng quay vào trong, sau đó trở ra ngay. Hai chúng ta đi xem vài hàng trang sức, mua được mấy món thì ta trở về biệt viện.
Tối đó, sau khi ta đi tắm và thay y phục, chuẩn bị đi ngủ sớm mong nhanh tới ngày về lại y quán, thì Cẩn Y vào phòng. Nàng nói Vu Tử Ưu muốn mời ta cùng ra ngoài ăn tối, dĩ nhiên không thể thiếu mấy người kia. Ta lại không thích gặp Triệu Trúc Liên nên cho Cẩn Y đi từ chối, bảo là ta đã ngủ rồi.
Sáng hôm sau, biệt viện lại có chuyện không nhỏ xảy ra.
Không biết Vu Tử Ưu đã sắp xếp thị vệ thế nào, mà lại để mấy tấm ngói trên chính nóc phòng ngủ của mình bị dỡ đi đến nỗi ánh nắng xuyên qua đánh thức. Hắn tức giận xông ra, ai ngờ mỗi cửa chính và cửa sổ đều có một thanh gỗ chặn từ bên ngoài. Suốt sáng sớm, Tử Ưu ở trong phòng kêu cứu với bộ dạng thảm hại cho tới khi sắp khan tiếng thì có một hạ nhân tưới cây đi ngang mới được giải thoát.
"Thẩm Tiểu thư có thật nhiều phương pháp lạ mắt!!!". Cẩn Y thì thầm, Cận An kiệm lời chỉ gật đầu xác nhận...