"Lưu cô nương, không mời tại hạ vào ngồi sao?"
Ta xoay người, cười gượng trước vị khách quý.
"Dương Tướng quân, mời ngồi!"
Hắn đẩy cánh cửa bước vào, cố ý để cánh cửa hé mở. Ta rót cho hắn một tách, hắn không uống vội, mà chờ ta ngồi xuống mới cầm lên.
"Lưu cô nương, ban nãy ta đi ngang, có nghe cô nương nói vẫn còn đau đầu, sao không thấy thị nữ của cô nương sang lấy thuốc?"
Ta ngẩng ra, thuốc gì chứ?
...
"Pha gói thuốc này với nước nóng, cho ra bát!"
...
Một mảng kí ức dạt vào, giọng nói của người dặn pha thuốc mà ta từ chối uống vào hôm qua, là Dương Kỳ sao?
"Ta... không sao, chỉ là nằm lâu quá, vận động một chút là ổn thôi. Cảm ơn Dương Tướng quân."
"Lần này không thấy Lưu cô nương hứa báo đáp nữa?"
Báo đáp gì chứ, ngươi cũng chỉ cõng ta một đoạn và cho ít thuốc giải rượu thôi mà! Còn muốn ta báo đáp thứ gì, ta sẽ nói phụ thân gửi tới cho ngươi!
Ta trong lòng đã nghĩ như thế.
"Dương Tướng quân, muốn ta làm gì?"
Dương Kỳ lấy ra ba chiếc vòng bằng ngọc, bề ngoài giống hệt như nhau, ta nhìn sơ mấy chiếc vòng, rồi nhìn hắn.
"Đây là..."
"Lưu cô nương xem hộ ta, chiếc vòng ngọc nào là thật đi!"
Hả?
Hắn nhờ ta phân biệt đồ thật giả lẫn lộn sao, lẽ nào hắn không biết mà phải hỏi tới ta?
"Cô nương xem đi!"
Nhưng rồi ta cũng cầm từng chiếc vòng, soi kĩ, còn mang tới một cây nến xem cho rõ.
"Là ngọc Hoành Điền!"
"Lưu cô nương nhìn ra chúng không? Cái nào là thật?"
Ta đăm chiêu nhìn kĩ mấy lần nữa để chắc chắn đáp án của mình. Cuối cùng, ta bỏ chúng xuống, chỉ vào từng chiếc.
"Ba chiếc vòng này chỉ có một là thật, một chiếc không phải ngọc Hoành Điền! Chiếc còn lại, ta không rõ."
Dương Kỳ nhìn ta, chờ đợi câu tiếp theo.
"Chiếc nằm giữa mới là ngọc Hoành Điền thật, chỉ độc một màu trắng đục đặc biệt, ta đã từng thấy qua loại y hệt như chiếc vòng này nhiều lần trong cung,
Chiếc nằm bìa này không phải ngọc Hoành Điền, nhưng không phải đồ giả, chỉ là nó làm từ khối thô của ngọc Lạp Nham. Cũng màu trắng đục, nếu nhìn kĩ sẽ thấy có nhiều vết nứt, dùng lâu dài sẽ biến đổi màu trở thành tạp sắc, đây là ngọc chất lượng kém nhất,
Còn chiếc thứ ba, ta cảm thấy nó không phải là ngọc thật, khi sờ vào cũng không có gì đặc biệt, màu trắng này rất giống hai chiếc kia, nhưng ta thực sự không biết là gì. Tuy có nhiều vết nứt tương tự chiếc thứ hai, có lẽ là một chiếc vòng giả, mô phỏng bằng một chất liệu khác!"
Nói xong, ta nhìn Dương Kỳ, hắn vẫn điềm nhiên ngồi một chỗ uống trà.
"Lưu Tiểu thư nói đúng! Chiếc thứ ba chính là đồ giả, nó làm bằng vật liệu khác!"
Hắn cầm chiếc thứ ba lên, tay bẻ gãy làm đôi chiếc vòng, rồi cầm một mảnh vòng hơ trên ngọn nến đang cháy. Ta ngạc nhiên nhìn hắn chăm chú, tự dưng ngươi đến đây làm trò gì vậy?
"Đợi một chút!"
Trong một lúc lâu đó, ta còn nghĩ lửa sẽ cháy tới tay hắn, thì Dương Kỳ lấy nửa chiếc vòng ra, trải một cái khăn, để nửa cái vòng hướng theo chiều dọc, ta chẳng biết hắn đang làm gì nữa.
"Lưu cô nương nhìn xem, đây là gì?"
Theo chỗ hắn chỉ, từ bên trong chiếc vòng chảy ra một hỗn hợp gì đó, trong trong, ta liền nói.
"Đây là sáp!"
Dương Kỳ lắc đầu, gói chiếc vòng đó lại, "Đây chỉ là một chiếc vòng vô hại, nhưng nếu để lâu dài, lớp sứ tráng mỏng bên ngoài sẽ nứt dần theo các vết đã có, và chất độc bên trong sẽ thoát ra từ từ, khiến con người dần dần mù lòa, ngạt thở, một số còn bị dị ứng dẫn đến tử vong!"
Ta kinh ngạc, mất bình tĩnh tới mức muốn mắng hắn một trận, mặc kệ mấy công ơn gì gì trước đó.
Trời đất ơi, cái thứ độc hại như vậy mà ngươi dám đem vào phòng cho ta sờ nó, còn bẻ ra đốt lên bừa bãi, Dương Kỳ, ngươi bị khùng hả?
Suýt nữa ta đã bỏ chạy ra ngoài, hắn giữ ta lại bằng cách nói tiếp.
"Yên tâm, đây chỉ là mẫu giả mô phỏng lại thôi, không có chất độc, ta vẫn đang tìm cách tịch thu chúng để giải quyết!"
Ta thở phào nhẹ cả người, tên khùng này mỗi lần gặp hắn toàn xảy ra chuyện không hay, mới sáng dọa ta một trận xám hồn.
"Dương Tướng quân có ý gì?"
"Lưu cô nương, giúp ta phân biệt ngọc Lạp Nham kia đi, Lưu cô nương chỉ cần thay ta mua hết tất cả Lạp Nham lại, mang về đây, yên tâm ta sẽ thanh toán chúng!"
Gì nữa đây?
Rõ ràng là chiếc vòng giả kia mới có độc, vậy tại sao hắn bắt ta phải đi thu thập đống Lạp Nham về làm gì chứ, vô lý quá. Mà tại sao lại là ta đi thu chứ?
Ta nhìn hắn, hỏi.
"Dương Tướng quân, ta không rõ lý do ta phải nhận lời thu mua ngọc Lạp Nham cho ngài?"
"Lưu cô nương đã không nguyện ý báo đáp, tại hạ chỉ có thể rời đi vậy!". Nói xong hắn đứng dậy, dọn sạch những thứ vừa bày trên bàn, chào một tiếng rồi ra ngoài.
Ta nhíu mày, đây rõ ràng là muốn bắt ta phải làm theo lời hắn thông qua màn báo ơn báo iếc kia, nhưng ta cũng thấy việc này không khó, ta cũng không phải chạm vào chất độc. Vả lại, nếu để loại ngọc giả này được buôn bán rộng rãi như ngoài chợ hôm ấy, nhiều người không biết, quả thật hậu quả khó lường, thêm nữa phụ thân còn đang làm việc tại đây.
"Đợi đã, ta sẽ suy nghĩ!"
Bóng lưng đằng trước dừng lại, hắn gật đầu.
"Ta sẽ chờ Lưu cô nương ba ngày!". Rồi đi thẳng.
Ta ngồi xuống ghế, ba ngày nữa, phải đưa ra câu trả lời.
"Hắn sẽ dùng kế gì để thu lại đống vòng giả kia? Có lẽ cũng sẽ tóm gọn bọn bán đồ giả kia một thể...
Nhưng mà...
Trong cuộc thương lượng này, ai là người có lời nhỉ?
Là ta, hay là hắn?"
Chưa đến đây được mấy ngày, ta lại vướng thêm một việc phiền toái, không những không có thời gian hỏi về căn phòng mật, mà vụ say rượu ngã lăn kia suýt nữa là mất mặt.
Một ngày sau khi nhận lời cân nhắc trả lời cho Dương Kỳ.
"Tiểu thư, bánh hoa quế làm xong rồi, đẹp quá!"
"Mang hộp đến đây!"
Sáng hôm nay, ta và Cẩn Y cùng làm mấy món điểm tâm nhỏ, gửi đến cho phụ thân và Thẩm bá phụ.
"Tiểu thư, người dùng trà ạ!"
Ta uống xong, nhìn lại thấy hai tay áo còn vương chút bột bánh, phủi thế nào cũng không sạch, lại có mùi quế.
"Ngươi mang bánh để trong phòng đi, ta phải thay đồ đã!"
"Vâng, Tiểu thư!"
Xong xuôi, hai chúng ta đến viện của phụ thân, thị vệ bảo ta chờ bên ngoài, rồi vào trong bẩm báo.
"Lưu Tiểu thư, hai vị Đại nhân cho mời Tiểu thư vào!"
"Được!"
Thị vệ mở cửa, ta bước vào, Cẩn Y cầm hộp bánh trên tay.
"Phụ thân, Thẩm bá phụ! Con có làm một chút điểm tâm, muốn mời hai người thưởng thức!"
Cẩn Y trao hộp bánh cho thuộc hạ của Thẩm bá phụ. Người mở hộp ra, trầm trồ.
"Lưu đệ thật có phúc, nhìn xem Tẫn Linh khéo tay biết bao nhiêu, chẳng bù cho Quân Nhu nhà ta..."
"Phụ thân, con thì làm sao?"
Từ ngoài cửa, cặp đôi huynh muội Thẩm gia đã tiến vào, cách nói trống không kia dĩ nhiên là của Thẩm Tiểu thư.
"Phụ thân, Lưu bá phụ!"
"Hai đứa đến đây làm gì?"
Từ Khiêm nhìn Quân Nhu, rồi nói, "Phụ thân, mấy hôm trước Lưu cô nương không khỏe, nên chưa thể đưa Lưu cô nương đi dạo, hôm nay huynh muội chúng con muốn dẫn Lưu cô nương đi chơi một vòng!"
"Đúng ạ, từ nãy tới giờ tìm mãi không ra, thì ra là ở đây!". Quân Nhu giọng nhỏ dần, ta đứng bên cạnh nghe thấy rõ mồn một.
Ta xoay người, cười gượng trước vị khách quý.
"Dương Tướng quân, mời ngồi!"
Hắn đẩy cánh cửa bước vào, cố ý để cánh cửa hé mở. Ta rót cho hắn một tách, hắn không uống vội, mà chờ ta ngồi xuống mới cầm lên.
"Lưu cô nương, ban nãy ta đi ngang, có nghe cô nương nói vẫn còn đau đầu, sao không thấy thị nữ của cô nương sang lấy thuốc?"
Ta ngẩng ra, thuốc gì chứ?
...
"Pha gói thuốc này với nước nóng, cho ra bát!"
...
Một mảng kí ức dạt vào, giọng nói của người dặn pha thuốc mà ta từ chối uống vào hôm qua, là Dương Kỳ sao?
"Ta... không sao, chỉ là nằm lâu quá, vận động một chút là ổn thôi. Cảm ơn Dương Tướng quân."
"Lần này không thấy Lưu cô nương hứa báo đáp nữa?"
Báo đáp gì chứ, ngươi cũng chỉ cõng ta một đoạn và cho ít thuốc giải rượu thôi mà! Còn muốn ta báo đáp thứ gì, ta sẽ nói phụ thân gửi tới cho ngươi!
Ta trong lòng đã nghĩ như thế.
"Dương Tướng quân, muốn ta làm gì?"
Dương Kỳ lấy ra ba chiếc vòng bằng ngọc, bề ngoài giống hệt như nhau, ta nhìn sơ mấy chiếc vòng, rồi nhìn hắn.
"Đây là..."
"Lưu cô nương xem hộ ta, chiếc vòng ngọc nào là thật đi!"
Hả?
Hắn nhờ ta phân biệt đồ thật giả lẫn lộn sao, lẽ nào hắn không biết mà phải hỏi tới ta?
"Cô nương xem đi!"
Nhưng rồi ta cũng cầm từng chiếc vòng, soi kĩ, còn mang tới một cây nến xem cho rõ.
"Là ngọc Hoành Điền!"
"Lưu cô nương nhìn ra chúng không? Cái nào là thật?"
Ta đăm chiêu nhìn kĩ mấy lần nữa để chắc chắn đáp án của mình. Cuối cùng, ta bỏ chúng xuống, chỉ vào từng chiếc.
"Ba chiếc vòng này chỉ có một là thật, một chiếc không phải ngọc Hoành Điền! Chiếc còn lại, ta không rõ."
Dương Kỳ nhìn ta, chờ đợi câu tiếp theo.
"Chiếc nằm giữa mới là ngọc Hoành Điền thật, chỉ độc một màu trắng đục đặc biệt, ta đã từng thấy qua loại y hệt như chiếc vòng này nhiều lần trong cung,
Chiếc nằm bìa này không phải ngọc Hoành Điền, nhưng không phải đồ giả, chỉ là nó làm từ khối thô của ngọc Lạp Nham. Cũng màu trắng đục, nếu nhìn kĩ sẽ thấy có nhiều vết nứt, dùng lâu dài sẽ biến đổi màu trở thành tạp sắc, đây là ngọc chất lượng kém nhất,
Còn chiếc thứ ba, ta cảm thấy nó không phải là ngọc thật, khi sờ vào cũng không có gì đặc biệt, màu trắng này rất giống hai chiếc kia, nhưng ta thực sự không biết là gì. Tuy có nhiều vết nứt tương tự chiếc thứ hai, có lẽ là một chiếc vòng giả, mô phỏng bằng một chất liệu khác!"
Nói xong, ta nhìn Dương Kỳ, hắn vẫn điềm nhiên ngồi một chỗ uống trà.
"Lưu Tiểu thư nói đúng! Chiếc thứ ba chính là đồ giả, nó làm bằng vật liệu khác!"
Hắn cầm chiếc thứ ba lên, tay bẻ gãy làm đôi chiếc vòng, rồi cầm một mảnh vòng hơ trên ngọn nến đang cháy. Ta ngạc nhiên nhìn hắn chăm chú, tự dưng ngươi đến đây làm trò gì vậy?
"Đợi một chút!"
Trong một lúc lâu đó, ta còn nghĩ lửa sẽ cháy tới tay hắn, thì Dương Kỳ lấy nửa chiếc vòng ra, trải một cái khăn, để nửa cái vòng hướng theo chiều dọc, ta chẳng biết hắn đang làm gì nữa.
"Lưu cô nương nhìn xem, đây là gì?"
Theo chỗ hắn chỉ, từ bên trong chiếc vòng chảy ra một hỗn hợp gì đó, trong trong, ta liền nói.
"Đây là sáp!"
Dương Kỳ lắc đầu, gói chiếc vòng đó lại, "Đây chỉ là một chiếc vòng vô hại, nhưng nếu để lâu dài, lớp sứ tráng mỏng bên ngoài sẽ nứt dần theo các vết đã có, và chất độc bên trong sẽ thoát ra từ từ, khiến con người dần dần mù lòa, ngạt thở, một số còn bị dị ứng dẫn đến tử vong!"
Ta kinh ngạc, mất bình tĩnh tới mức muốn mắng hắn một trận, mặc kệ mấy công ơn gì gì trước đó.
Trời đất ơi, cái thứ độc hại như vậy mà ngươi dám đem vào phòng cho ta sờ nó, còn bẻ ra đốt lên bừa bãi, Dương Kỳ, ngươi bị khùng hả?
Suýt nữa ta đã bỏ chạy ra ngoài, hắn giữ ta lại bằng cách nói tiếp.
"Yên tâm, đây chỉ là mẫu giả mô phỏng lại thôi, không có chất độc, ta vẫn đang tìm cách tịch thu chúng để giải quyết!"
Ta thở phào nhẹ cả người, tên khùng này mỗi lần gặp hắn toàn xảy ra chuyện không hay, mới sáng dọa ta một trận xám hồn.
"Dương Tướng quân có ý gì?"
"Lưu cô nương, giúp ta phân biệt ngọc Lạp Nham kia đi, Lưu cô nương chỉ cần thay ta mua hết tất cả Lạp Nham lại, mang về đây, yên tâm ta sẽ thanh toán chúng!"
Gì nữa đây?
Rõ ràng là chiếc vòng giả kia mới có độc, vậy tại sao hắn bắt ta phải đi thu thập đống Lạp Nham về làm gì chứ, vô lý quá. Mà tại sao lại là ta đi thu chứ?
Ta nhìn hắn, hỏi.
"Dương Tướng quân, ta không rõ lý do ta phải nhận lời thu mua ngọc Lạp Nham cho ngài?"
"Lưu cô nương đã không nguyện ý báo đáp, tại hạ chỉ có thể rời đi vậy!". Nói xong hắn đứng dậy, dọn sạch những thứ vừa bày trên bàn, chào một tiếng rồi ra ngoài.
Ta nhíu mày, đây rõ ràng là muốn bắt ta phải làm theo lời hắn thông qua màn báo ơn báo iếc kia, nhưng ta cũng thấy việc này không khó, ta cũng không phải chạm vào chất độc. Vả lại, nếu để loại ngọc giả này được buôn bán rộng rãi như ngoài chợ hôm ấy, nhiều người không biết, quả thật hậu quả khó lường, thêm nữa phụ thân còn đang làm việc tại đây.
"Đợi đã, ta sẽ suy nghĩ!"
Bóng lưng đằng trước dừng lại, hắn gật đầu.
"Ta sẽ chờ Lưu cô nương ba ngày!". Rồi đi thẳng.
Ta ngồi xuống ghế, ba ngày nữa, phải đưa ra câu trả lời.
"Hắn sẽ dùng kế gì để thu lại đống vòng giả kia? Có lẽ cũng sẽ tóm gọn bọn bán đồ giả kia một thể...
Nhưng mà...
Trong cuộc thương lượng này, ai là người có lời nhỉ?
Là ta, hay là hắn?"
Chưa đến đây được mấy ngày, ta lại vướng thêm một việc phiền toái, không những không có thời gian hỏi về căn phòng mật, mà vụ say rượu ngã lăn kia suýt nữa là mất mặt.
Một ngày sau khi nhận lời cân nhắc trả lời cho Dương Kỳ.
"Tiểu thư, bánh hoa quế làm xong rồi, đẹp quá!"
"Mang hộp đến đây!"
Sáng hôm nay, ta và Cẩn Y cùng làm mấy món điểm tâm nhỏ, gửi đến cho phụ thân và Thẩm bá phụ.
"Tiểu thư, người dùng trà ạ!"
Ta uống xong, nhìn lại thấy hai tay áo còn vương chút bột bánh, phủi thế nào cũng không sạch, lại có mùi quế.
"Ngươi mang bánh để trong phòng đi, ta phải thay đồ đã!"
"Vâng, Tiểu thư!"
Xong xuôi, hai chúng ta đến viện của phụ thân, thị vệ bảo ta chờ bên ngoài, rồi vào trong bẩm báo.
"Lưu Tiểu thư, hai vị Đại nhân cho mời Tiểu thư vào!"
"Được!"
Thị vệ mở cửa, ta bước vào, Cẩn Y cầm hộp bánh trên tay.
"Phụ thân, Thẩm bá phụ! Con có làm một chút điểm tâm, muốn mời hai người thưởng thức!"
Cẩn Y trao hộp bánh cho thuộc hạ của Thẩm bá phụ. Người mở hộp ra, trầm trồ.
"Lưu đệ thật có phúc, nhìn xem Tẫn Linh khéo tay biết bao nhiêu, chẳng bù cho Quân Nhu nhà ta..."
"Phụ thân, con thì làm sao?"
Từ ngoài cửa, cặp đôi huynh muội Thẩm gia đã tiến vào, cách nói trống không kia dĩ nhiên là của Thẩm Tiểu thư.
"Phụ thân, Lưu bá phụ!"
"Hai đứa đến đây làm gì?"
Từ Khiêm nhìn Quân Nhu, rồi nói, "Phụ thân, mấy hôm trước Lưu cô nương không khỏe, nên chưa thể đưa Lưu cô nương đi dạo, hôm nay huynh muội chúng con muốn dẫn Lưu cô nương đi chơi một vòng!"
"Đúng ạ, từ nãy tới giờ tìm mãi không ra, thì ra là ở đây!". Quân Nhu giọng nhỏ dần, ta đứng bên cạnh nghe thấy rõ mồn một.